Chương 16: Vật quan trọng
Cả hai cô gái cùng lúc bị đuối nước. Một người là bạn gái thế thân, người còn lại là bạn thân mười năm và sự lựa chọn đầu tiên của Kiều Đình Bắc đã khiến Trần Hạo Lân khá thất vọng, ngược lại là Điêu Thái đang cong môi mỉm cười vì suy nghĩ của bản thân đã đúng.
Người đàn ông ấy chọn cứu Cố Thư Cầm, còn Tô Tuyết Ngân đã được Thẩm Nhu đưa lên bờ hồ thành công. Trong khi Thư Cầm đã đuối nước tới mức ngất xỉu.
Sau khi đưa cô lên bờ, Kiều Đình Bắc lập tức tiến hành sơ cứu, không ngại hô hấp nhân tạo đến khi Thư Cầm nôn được nước ra ngoài.
"Khụ khụ..."
Cố Thư Cầm vừa tỉnh, anh liền bế vào nhà vì sợ cô cảm lạnh. Chứng kiến tất cả chuỗi sự việc đó, Tô Tuyết Ngân chỉ còn tức anh ách trong lòng, ai oán nhìn theo chứ chẳng biết phải làm gì.
"Chị Ngân, có khi nào anh Kiều biết chuyện em cố tình để cô ta đuối nước không? Anh ấy mà tức giận thì em chết chắc mất." Thẩm Nhu giờ mới biết sợ mà lên tiếng lo âu.
"Sợ gì chứ? Em còn lão Trần ở đó, chẳng lẽ cậu ấy để em bị bắt nạt hay sao mà lo." Cáu bẳn đáp xong, Tô Tuyết Ngân liền mang theo bực tức đi vào nhà.
Oan gia thường hay ngõ hẹp, vào tới phòng thay đồ thì Cố Thư Cầm lại chạm mặt người phụ nữ tâm cơ đó. Biết rõ không ưa nhau, nên cũng chả thiết tha bắt chuyện, nhưng với bản tính hơn thua, đố kỵ, Tô Tuyết Ngân nào cam tâm chấp nhận thua thiệt.
Thư Cầm vừa định ra ngoài, thì nghe thấy cô ta cất lời:
"Nói cho cùng thì cũng là thế thân của người khác, tôi khuyên cô nên cân nhắc tìm hiểu kỹ càng người đàn ông bên cạnh mình, kẻo đến khi biết được sự thật chỉ sợ sẽ sốc tới ngất xỉu."
Vốn không muốn quan tâm tới cô gái này, nhưng Thư Cầm vẫn phải nán lại khi nghe xong những lời đó. Trước kia, Kiều phu nhân cũng từng nói với cô như thế, giờ lại thêm bạn thân của anh "có lòng" nhắc nhở, nên dù không muốn quan tâm cũng bị dao động.
"Cô đang ám chỉ điều gì vậy, Tô tiểu thư? Ai thế thân? Sợ thật gì chứ?"
Nhận thấy mục đích khơi gợi lòng tò mò của đối phương đã thành công, Tô Tuyết Ngân liền nhoẻn cười, rồi cao ngạo nói tiếp:
"Thật không biết cô ngây thơ thật, hay là giả vờ ngây thơ nữa. Ở bên cạnh Đình Bắc lâu như vậy chẳng lẽ cô chưa tham quan hết căn biệt thự của anh ấy, có nơi nào cô bị anh cấm tới không? Rồi những vật dụng cá nhân của anh ấy, có thứ nào mà cô không được phép chạm tới? Cô yêu và tin tưởng một cách tuyệt đối đến hóa thành mù quáng luôn rồi sao?"
Nói đến đó thì Tô Tuyết Ngân ngừng lại để bước tới gần Thư Cầm, khẽ khàng nhưng ẩn ý nói thêm một câu:
"Người đàn ông cô yêu, không đơn giản như cô nghĩ đâu."
...----------------...
Trở về nhà với nỗi tâm tư phức tạp, trong đầu đều là một mớ hỗn độn không rõ phải gỡ rối như nào. Ngồi bên anh, mà cô cứ lơ đễnh đâu đâu, buồn buồn im im không nói gì, cho tới khi Kiều Đình Bắc chủ động nắm tay cô, rồi trầm giọng cất câu hỏi:
"Bữa tiệc tối nay khiến em không vui?"
"Không. Em chỉ thấy hơi mệt thôi." Cố Thư Cầm khẽ đáp.
"Anh biết chuyện em bị đuối nước là do Thẩm Nhu bị Tuyết Ngân xúi giục, anh cũng có nói với Hạo Lân bảo cậu ấy dạy dỗ lại bạn gái mình rồi. Dù gì cũng là chỗ bạn bè..."
"Em không quan tâm chuyện đó, em chỉ muốn biết anh có giấu em chuyện gì hay không thôi."
Kiều Đình Bắc nói còn chưa xong, thì Cố Thư Cầm đã trực tiếp cắt lời với thái độ khá cáu gắt, khiến anh cũng phải sửng lại một chút.
"Anh không giấu em chuyện gì hết." Anh trầm giọng trả lời.
"Được. Vậy anh tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đi, chiếc nhẫn anh bảo rằng là quà của chị gái tặng đó, chị nào mà lại tặng nhẫn đeo trên ngón áp út chứ?"
Cố Thư Cầm căn bản đã bị những lời nói mập mờ trước đó của Tô Tuyết Ngân ảnh hưởng hết cảm xúc lẫn suy nghĩ, đỉnh điểm là đang nổi trận lôi đình với Kiều Đình Bắc, khiến anh cảm thấy mệt mỏi và một chút bực dọc khi nghe nhắc tới vật kỷ niệm trên tay.
"Em chỉ cần biết ở hiện tại là đủ rồi, không cần phải biết thêm quá nhiều thứ khác." Kiều Đình Bắc lạnh nhạt cất lời.
Cũng chính thái độ lãng tránh này, càng thôi thúc sự bực tức trong lòng cô gái. Thấy anh không chịu tháo nhẫn, chứng minh đó là vật rất quan trọng, nên Cố Thư Cầm càng muốn lấy nó ra khỏi tay anh để thử xem những gì Tô Tuyết Ngân nói có đúng hay không và cô đã trực tiếp động thủ, giằng co muốn tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay anh.
"Anh không tháo thì em tháo." Cố Thư Cầm tuyệt nhiên kiên quyết.
"Đừng động vào." Kiều Đình Bắc bất ngờ lớn tiếng.
Thấy anh trừng mắt, khư khư bảo vệ chiếc nhẫn đó, khoảnh khắc ấy cô chợt thấy tim mình thắt lại, thâm tâm hụt hẫng vô cùng.
"Ừ, anh xem trọng thứ đó hơn cả em rồi."
Người đàn ông ấy chọn cứu Cố Thư Cầm, còn Tô Tuyết Ngân đã được Thẩm Nhu đưa lên bờ hồ thành công. Trong khi Thư Cầm đã đuối nước tới mức ngất xỉu.
Sau khi đưa cô lên bờ, Kiều Đình Bắc lập tức tiến hành sơ cứu, không ngại hô hấp nhân tạo đến khi Thư Cầm nôn được nước ra ngoài.
"Khụ khụ..."
Cố Thư Cầm vừa tỉnh, anh liền bế vào nhà vì sợ cô cảm lạnh. Chứng kiến tất cả chuỗi sự việc đó, Tô Tuyết Ngân chỉ còn tức anh ách trong lòng, ai oán nhìn theo chứ chẳng biết phải làm gì.
"Chị Ngân, có khi nào anh Kiều biết chuyện em cố tình để cô ta đuối nước không? Anh ấy mà tức giận thì em chết chắc mất." Thẩm Nhu giờ mới biết sợ mà lên tiếng lo âu.
"Sợ gì chứ? Em còn lão Trần ở đó, chẳng lẽ cậu ấy để em bị bắt nạt hay sao mà lo." Cáu bẳn đáp xong, Tô Tuyết Ngân liền mang theo bực tức đi vào nhà.
Oan gia thường hay ngõ hẹp, vào tới phòng thay đồ thì Cố Thư Cầm lại chạm mặt người phụ nữ tâm cơ đó. Biết rõ không ưa nhau, nên cũng chả thiết tha bắt chuyện, nhưng với bản tính hơn thua, đố kỵ, Tô Tuyết Ngân nào cam tâm chấp nhận thua thiệt.
Thư Cầm vừa định ra ngoài, thì nghe thấy cô ta cất lời:
"Nói cho cùng thì cũng là thế thân của người khác, tôi khuyên cô nên cân nhắc tìm hiểu kỹ càng người đàn ông bên cạnh mình, kẻo đến khi biết được sự thật chỉ sợ sẽ sốc tới ngất xỉu."
Vốn không muốn quan tâm tới cô gái này, nhưng Thư Cầm vẫn phải nán lại khi nghe xong những lời đó. Trước kia, Kiều phu nhân cũng từng nói với cô như thế, giờ lại thêm bạn thân của anh "có lòng" nhắc nhở, nên dù không muốn quan tâm cũng bị dao động.
"Cô đang ám chỉ điều gì vậy, Tô tiểu thư? Ai thế thân? Sợ thật gì chứ?"
Nhận thấy mục đích khơi gợi lòng tò mò của đối phương đã thành công, Tô Tuyết Ngân liền nhoẻn cười, rồi cao ngạo nói tiếp:
"Thật không biết cô ngây thơ thật, hay là giả vờ ngây thơ nữa. Ở bên cạnh Đình Bắc lâu như vậy chẳng lẽ cô chưa tham quan hết căn biệt thự của anh ấy, có nơi nào cô bị anh cấm tới không? Rồi những vật dụng cá nhân của anh ấy, có thứ nào mà cô không được phép chạm tới? Cô yêu và tin tưởng một cách tuyệt đối đến hóa thành mù quáng luôn rồi sao?"
Nói đến đó thì Tô Tuyết Ngân ngừng lại để bước tới gần Thư Cầm, khẽ khàng nhưng ẩn ý nói thêm một câu:
"Người đàn ông cô yêu, không đơn giản như cô nghĩ đâu."
...----------------...
Trở về nhà với nỗi tâm tư phức tạp, trong đầu đều là một mớ hỗn độn không rõ phải gỡ rối như nào. Ngồi bên anh, mà cô cứ lơ đễnh đâu đâu, buồn buồn im im không nói gì, cho tới khi Kiều Đình Bắc chủ động nắm tay cô, rồi trầm giọng cất câu hỏi:
"Bữa tiệc tối nay khiến em không vui?"
"Không. Em chỉ thấy hơi mệt thôi." Cố Thư Cầm khẽ đáp.
"Anh biết chuyện em bị đuối nước là do Thẩm Nhu bị Tuyết Ngân xúi giục, anh cũng có nói với Hạo Lân bảo cậu ấy dạy dỗ lại bạn gái mình rồi. Dù gì cũng là chỗ bạn bè..."
"Em không quan tâm chuyện đó, em chỉ muốn biết anh có giấu em chuyện gì hay không thôi."
Kiều Đình Bắc nói còn chưa xong, thì Cố Thư Cầm đã trực tiếp cắt lời với thái độ khá cáu gắt, khiến anh cũng phải sửng lại một chút.
"Anh không giấu em chuyện gì hết." Anh trầm giọng trả lời.
"Được. Vậy anh tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đi, chiếc nhẫn anh bảo rằng là quà của chị gái tặng đó, chị nào mà lại tặng nhẫn đeo trên ngón áp út chứ?"
Cố Thư Cầm căn bản đã bị những lời nói mập mờ trước đó của Tô Tuyết Ngân ảnh hưởng hết cảm xúc lẫn suy nghĩ, đỉnh điểm là đang nổi trận lôi đình với Kiều Đình Bắc, khiến anh cảm thấy mệt mỏi và một chút bực dọc khi nghe nhắc tới vật kỷ niệm trên tay.
"Em chỉ cần biết ở hiện tại là đủ rồi, không cần phải biết thêm quá nhiều thứ khác." Kiều Đình Bắc lạnh nhạt cất lời.
Cũng chính thái độ lãng tránh này, càng thôi thúc sự bực tức trong lòng cô gái. Thấy anh không chịu tháo nhẫn, chứng minh đó là vật rất quan trọng, nên Cố Thư Cầm càng muốn lấy nó ra khỏi tay anh để thử xem những gì Tô Tuyết Ngân nói có đúng hay không và cô đã trực tiếp động thủ, giằng co muốn tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay anh.
"Anh không tháo thì em tháo." Cố Thư Cầm tuyệt nhiên kiên quyết.
"Đừng động vào." Kiều Đình Bắc bất ngờ lớn tiếng.
Thấy anh trừng mắt, khư khư bảo vệ chiếc nhẫn đó, khoảnh khắc ấy cô chợt thấy tim mình thắt lại, thâm tâm hụt hẫng vô cùng.
"Ừ, anh xem trọng thứ đó hơn cả em rồi."