Chương 18: Gọi tên em (H+)
Cố Thư Cầm lấy bản thân ra đe dọa Kiều Đình Bắc, chỉ với hy vọng được anh trân trọng, yêu thương hơn, nhưng không tình yêu, ai yêu nhiều thì sẽ là người thiệt thòi nhiều hơn, đây cũng chính là nhược điểm chí mạng của người con gái ấy.
Chẳng biết khi nghe xong, người đàn ông ấy nghĩ gì? Chỉ thấy hiện tại, anh đã quay lại nhìn cô với ánh mắt tựa hồ chút cắn rứt, nhưng vẫn xen lẫn yêu thương.
"Yêu nhiều như vậy không tốt đâu. Yêu ít thôi, chừa một ít lại cho mình."
"Không. Vì đã xem anh như bản thân em, nên em sẽ dốc hết tâm can đối đãi. Còn anh, anh không được phụ em."
Vừa nói hết câu, Cố Thư Cầm liền chủ động ôm hôn người đàn ông ấy một cách hăng say, cuồng nhiệt, là cô tự muốn dâng hiến cho anh, tự cô áp chế anh xuống giường và mạnh dạn thoát y cho cả hai thân thể.
Nhận thấy tâm tình Thư Cầm kích động, Kiều Đình Bắc liền có ý ngăn cản:
"Em say rồi."
Mặc anh nói gì, cô vẫn làm theo ý muốn của chính mình. Lao vào anh như con thiêu thân khao khát hứng tình. Thấy cô có ý, anh cũng có tình, nên không còn từ chối nữa, cả hai đều hòa nhập vào nhau như hai ngọn lửa ái tình đang rực cháy.
Không cần biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời, khó quên.
"Đình Bắc, em muốn mỗi khi qua một ngày, anh đều sẽ yêu em nhiều hơn."
Thư Cầm lại ra điều kiện, nhưng Kiều Đình Bắc vẫn im lặng. Anh chỉ tập trung thay đổi tư thế, mang cơ thể kiều diễm của cô đặt nằm xuống, còn anh ở bên trên chuẩn bị vào trận.
"A... ư..." Cố Thư Cầm rên rỉ.
Cơ thể mảnh mai bắt đầu hứng chịu những tác động khi vật nam tính của người đàn ông thúc vào liên hồi, tạo ra cảm giác sung sướng, thăng hoa khó tả.
Cơ thể cô đang uốn éo, chuyển động lên xuống theo từng nhịp điệu, khiến đôi gò bồng không ngừng đong đưa theo cường độ ra vào ở nơi giao thoa.
Âm thanh phành phạch giữa da thịt đập vào da thịt vang lên rõ ràng mồn một, nhuộm thêm hương vị vào không gian mị tình, ướt át.
Nơi thầm kín của Thư Cầm rất tuyệt vời, nó cứ quấn chặt lấy chiếc cô.n thịt của anh, tạo ra khoái cảm đến đê mê lòng người.
Kiều Đình Bắc ở thế thượng phong, đưa thắt lưng dẻo dai nhiệt tình ra ra vào vào chỗ miệng hoa tuyệt sắc đang từ từ tuôn tràn dịch mật, thân hình khỏe khoắn với cơ bụng tám múi, bờ vai rắn rỏi đầy lịch lãm vẫn cứ hì hụt làm tình trong tư thế truyền thống, đưa cô bạn cùng giường chìm vào biển tình.
"Ưm... Đình Bắc, anh có thể nói yêu em không?" Thư Cầm không giấu được âm thanh rên rỉ.
"Ừm, anh yêu em!"
"Gọi tên em..."
"Thư Cầm!"
Người đàn ông ấy luôn đáp ứng mọi yêu cầu mà cô muốn, nhưng sâu thẳm trong tâm tư anh thế nào thì cũng chỉ mỗi mình anh biết, Cố Thư Cầm mãi mãi không thể biết được trong giây phút đặc biệt này, người cô yêu đang nghĩ gì...
Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi anh thay đổi tư thế. Kiểu dáng anh muốn, là thực hành từ phía sau làm tới, để Thư Cầm úp người xuống, đầu gối quỳ dưới nệm, như này vẫy nam tính của anh có thể đâm sâu vào tử cung, tạo ra luồng khoái cảm kích thích khó tả thành lời.
Phía trước là cặp mông hình quả đào siêu cuốn hút như khiêu khích anh phải đưa tay vỗ vào, và điều đó đã thật sự xảy ra.
"A...ưm... Anh ơi..." Cố Thư Cầm lại không kìm được mà rên rỉ rồi.
"Ừ, anh đây!" Kiều Đình Bắc ôn nhu đáp.
"Em sẽ là người cuối cùng anh yêu chứ?"
"Ừm, người cuối cùng và cũng là duy nhất của hiện tại."
Chẳng biết Kiều Đình Bắc nói thật hay không, nhưng khi Thư Cầm nghe thấy, thì mọi lời anh nói đều trở nên hoàn toàn đáng tin tưởng.
Ở đây, cô chỉ có anh, duy nhất một mình anh là điểm tựa. Nếu không còn anh bên cạnh, cô có khác gì đứa trẻ mồ côi ở thế giới song song kia nữa. Bởi vậy, cô cần anh, ôm cả hy vọng và gửi cả tương lai cho anh.
"A... Ư....Ưm..."
Những âm thanh rên rỉ kiều suyễn cứ chốc lát lại vang lên, gian phòng tối om không thấy gì nhưng tình yêu của Thư Cầm lại cháy sáng cả không gian.
Chẳng biết người đàn ông ấy đang nghĩ gì... Anh chỉ mãi lo tập trung làm chuyện hoan ái ấy, đến khi xong việc thì trời cũng gần sáng.
Lúc này, Đình Bắc lại lấy ra viên thuốc quen thuộc và đưa nó cho Thư Cầm.
"Em sẽ không uống thứ thuốc tổn hại sức khỏe này nữa, em muốn sinh con cho anh."
Người đàn ông căn bản chưa kịp nói gì, thì cô đã kiên định bày tỏ ý kiến trước, nhưng lúc này anh ta vẫn tỏ ra hết sức bình thản, còn ôn nhu đáp:
"Viên này là thuốc bổ, không phải thuốc ngừa thai."
Nghe nói vậy, Cố Thư Cầm liền không khỏi vui mừng.
"Anh chịu có con với em rồi sao?"
"Cũng không hẳn là muốn, chỉ sợ uống nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng đến em sau này thôi. Nên cứ để tự nhiên, tùy duyên trời sắp đặt." Anh vuốt tóc cô, ôn hòa giải thích.
Thư Cầm thì vui khỏi phải nói rồi, lập tức ôm chầm lấy anh, miệng cười rối rít.
"Em sẽ sinh cho anh một cô công chúa và một chàng hoàng tử. Em không cần hôn lễ cao sang, chỉ cần anh và con."
Chẳng biết khi nghe xong, người đàn ông ấy nghĩ gì? Chỉ thấy hiện tại, anh đã quay lại nhìn cô với ánh mắt tựa hồ chút cắn rứt, nhưng vẫn xen lẫn yêu thương.
"Yêu nhiều như vậy không tốt đâu. Yêu ít thôi, chừa một ít lại cho mình."
"Không. Vì đã xem anh như bản thân em, nên em sẽ dốc hết tâm can đối đãi. Còn anh, anh không được phụ em."
Vừa nói hết câu, Cố Thư Cầm liền chủ động ôm hôn người đàn ông ấy một cách hăng say, cuồng nhiệt, là cô tự muốn dâng hiến cho anh, tự cô áp chế anh xuống giường và mạnh dạn thoát y cho cả hai thân thể.
Nhận thấy tâm tình Thư Cầm kích động, Kiều Đình Bắc liền có ý ngăn cản:
"Em say rồi."
Mặc anh nói gì, cô vẫn làm theo ý muốn của chính mình. Lao vào anh như con thiêu thân khao khát hứng tình. Thấy cô có ý, anh cũng có tình, nên không còn từ chối nữa, cả hai đều hòa nhập vào nhau như hai ngọn lửa ái tình đang rực cháy.
Không cần biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời, khó quên.
"Đình Bắc, em muốn mỗi khi qua một ngày, anh đều sẽ yêu em nhiều hơn."
Thư Cầm lại ra điều kiện, nhưng Kiều Đình Bắc vẫn im lặng. Anh chỉ tập trung thay đổi tư thế, mang cơ thể kiều diễm của cô đặt nằm xuống, còn anh ở bên trên chuẩn bị vào trận.
"A... ư..." Cố Thư Cầm rên rỉ.
Cơ thể mảnh mai bắt đầu hứng chịu những tác động khi vật nam tính của người đàn ông thúc vào liên hồi, tạo ra cảm giác sung sướng, thăng hoa khó tả.
Cơ thể cô đang uốn éo, chuyển động lên xuống theo từng nhịp điệu, khiến đôi gò bồng không ngừng đong đưa theo cường độ ra vào ở nơi giao thoa.
Âm thanh phành phạch giữa da thịt đập vào da thịt vang lên rõ ràng mồn một, nhuộm thêm hương vị vào không gian mị tình, ướt át.
Nơi thầm kín của Thư Cầm rất tuyệt vời, nó cứ quấn chặt lấy chiếc cô.n thịt của anh, tạo ra khoái cảm đến đê mê lòng người.
Kiều Đình Bắc ở thế thượng phong, đưa thắt lưng dẻo dai nhiệt tình ra ra vào vào chỗ miệng hoa tuyệt sắc đang từ từ tuôn tràn dịch mật, thân hình khỏe khoắn với cơ bụng tám múi, bờ vai rắn rỏi đầy lịch lãm vẫn cứ hì hụt làm tình trong tư thế truyền thống, đưa cô bạn cùng giường chìm vào biển tình.
"Ưm... Đình Bắc, anh có thể nói yêu em không?" Thư Cầm không giấu được âm thanh rên rỉ.
"Ừm, anh yêu em!"
"Gọi tên em..."
"Thư Cầm!"
Người đàn ông ấy luôn đáp ứng mọi yêu cầu mà cô muốn, nhưng sâu thẳm trong tâm tư anh thế nào thì cũng chỉ mỗi mình anh biết, Cố Thư Cầm mãi mãi không thể biết được trong giây phút đặc biệt này, người cô yêu đang nghĩ gì...
Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi anh thay đổi tư thế. Kiểu dáng anh muốn, là thực hành từ phía sau làm tới, để Thư Cầm úp người xuống, đầu gối quỳ dưới nệm, như này vẫy nam tính của anh có thể đâm sâu vào tử cung, tạo ra luồng khoái cảm kích thích khó tả thành lời.
Phía trước là cặp mông hình quả đào siêu cuốn hút như khiêu khích anh phải đưa tay vỗ vào, và điều đó đã thật sự xảy ra.
"A...ưm... Anh ơi..." Cố Thư Cầm lại không kìm được mà rên rỉ rồi.
"Ừ, anh đây!" Kiều Đình Bắc ôn nhu đáp.
"Em sẽ là người cuối cùng anh yêu chứ?"
"Ừm, người cuối cùng và cũng là duy nhất của hiện tại."
Chẳng biết Kiều Đình Bắc nói thật hay không, nhưng khi Thư Cầm nghe thấy, thì mọi lời anh nói đều trở nên hoàn toàn đáng tin tưởng.
Ở đây, cô chỉ có anh, duy nhất một mình anh là điểm tựa. Nếu không còn anh bên cạnh, cô có khác gì đứa trẻ mồ côi ở thế giới song song kia nữa. Bởi vậy, cô cần anh, ôm cả hy vọng và gửi cả tương lai cho anh.
"A... Ư....Ưm..."
Những âm thanh rên rỉ kiều suyễn cứ chốc lát lại vang lên, gian phòng tối om không thấy gì nhưng tình yêu của Thư Cầm lại cháy sáng cả không gian.
Chẳng biết người đàn ông ấy đang nghĩ gì... Anh chỉ mãi lo tập trung làm chuyện hoan ái ấy, đến khi xong việc thì trời cũng gần sáng.
Lúc này, Đình Bắc lại lấy ra viên thuốc quen thuộc và đưa nó cho Thư Cầm.
"Em sẽ không uống thứ thuốc tổn hại sức khỏe này nữa, em muốn sinh con cho anh."
Người đàn ông căn bản chưa kịp nói gì, thì cô đã kiên định bày tỏ ý kiến trước, nhưng lúc này anh ta vẫn tỏ ra hết sức bình thản, còn ôn nhu đáp:
"Viên này là thuốc bổ, không phải thuốc ngừa thai."
Nghe nói vậy, Cố Thư Cầm liền không khỏi vui mừng.
"Anh chịu có con với em rồi sao?"
"Cũng không hẳn là muốn, chỉ sợ uống nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng đến em sau này thôi. Nên cứ để tự nhiên, tùy duyên trời sắp đặt." Anh vuốt tóc cô, ôn hòa giải thích.
Thư Cầm thì vui khỏi phải nói rồi, lập tức ôm chầm lấy anh, miệng cười rối rít.
"Em sẽ sinh cho anh một cô công chúa và một chàng hoàng tử. Em không cần hôn lễ cao sang, chỉ cần anh và con."