Chương 7: Ừ! Em yêu anh
"Không đùa, tôi đang nghiêm túc. Chỉ cần em gật đầu, tôi liền lập tức bao nuôi em suốt đời."
Bao nuôi suốt đời ư? Kiều Đình Bắc chắc hẳn lại đang đùa Cố Thư Cầm cô rồi, và rõ ràng là trên gương mặt cô chẳng có chút niềm tin nào, thay vào đó là nụ cười thoáng qua.
"Anh cũng đùa dai thật ấy, chuyện quan trọng cả đời như vậy mà cũng mang ra làm trò tiêu khiển lấy niềm vui."
Cố Thư Cầm vừa nói dứt câu, thì người đàn ông liền thẳng tay kéo cô nằm nghiêng qua để mặt đối mặt với anh. Bằng một sắc thái vô cùng nghiêm chỉnh, Kiều Đình Bắc trầm giọng nhắc lại:
"Đã bảo tôi không đùa, và tôi cần câu trả lời nghiêm túc từ em."
Chính vào thời khắc cần cân nhắc kỹ càng này, Cố Thư Cầm lại nhớ đến người đàn ông mà bản thân đã yêu đơn phương ở thế giới cũ trước đó, người này cũng có nét giống người đó, cũng chẳng biết vì lý do gì lại làm con tim cô loạn nhịp.
"Anh thật sự không đùa?"
"Trả lời, đồng ý hay không đồng ý?"
Kiều Đình Bắc vẫn nghiêm giọng, nhất thời khiến cô càng thêm căng thẳng, phải mất thêm vài phút định thần, thì Thư Cầm mới bẽn lẽn trả lời:
"Đồng ý!"
Và sau hai từ "đồng ý" ấy, nụ cười hài lòng đã thắp sáng trên môi người đàn ông. Anh bất ngờ hôn lên trán cô một cái, rồi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng, ôm ấp, nâng niu và bắt đầu những động tác sờ soạng linh tinh khắp nơi trên cơ thể mỹ miều ấy.
"Anh Kiều, anh đừng làm vậy...". Được cop? ?ại ~ ?rù??r ??ệ?﹒ⅴ? ~
"Gọi tên tôi, Đình Bắc."
Anh ta lại ngang ngược đưa ra yêu cầu, cắt ngang những phản kháng vô ích từ người phụ nữ. Hơn thế nữa, bàn tay nam hư hỏng đã nghiễm nhiên luồng vào trong áo ngủ của cô, trực tiếp đưa vào phía sau lớp áo ngực, ngông cuồng vân vê, xoa nắn.
"Anh... Đừng làm thế."
Cơ thể trinh trắng thiếu nữ bắt đầu có những phản ứng nhạy cảm, hơi thở đã dần dà trở nên nhanh hơn.
"Không làm thế, mà làm như này mới đúng hửm?"
Hỏi rồi, đó cũng là lúc người đàn ông nhỏm người dậy, anh ta đã làm ra một hành động điên rồ hiếm khi thực hiện, đó là đang chui vào trong chiếc áo ngủ rộng của cô để đưa khuôn miệng tìm tới hai nhụy hoa trên hai đỉnh đồi căng tròn.
"Đình Bắc, anh mau chui ra ngoài đi... Đừng như vậy nữa mà." Cố Thư Cầm thực sự hoảng loạn.
Cô cứ liên tục ưỡn ẹo, dùng tay đẩy anh ta ra, mà mãi đến khi đối phương chịu rời đi, thì cô mới được như ý muốn thôi.
"Lần đầu hay sao mà ngại ngùng?"
Câu hỏi bá đạo có chút coi thường của Kiều Đình Bắc khiến Cố Thư Cầm cảm thấy bị thiếu tôn trọng, cô mím môi, muốn quay lưng rời khỏi giường ngủ nhưng căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
"Định đi đâu, làm gì?" Kiều Đình Bắc gằng giọng.
"Ra ngoài cho anh ngủ." Cố Thư Cầm cứng rắn trả lời.
Thấy cô có vẻ dỗi, anh ấy lại bất giác vẽ ra đường cong hoàn mỹ trên đôi môi, rồi từ từ cúi sát xuống vùng cổ thiên nga có mang theo hương thơm quyến luyến mà anh từng yêu thích cũng từng cố gắng quên đi. Đợi tới lúc cảm nhận được một lượt, anh mới nói:
"Tìm tới em là để dễ ngủ hơn. Em đi rồi, tôi làm sao ngủ được?"
"Nhưng anh vừa cư xử thiếu tôn trọng tôi."
"Vậy thì em phải nổ lực chứng minh cho tôi thấy, Kiều Đình Bắc tôi nghĩ sai cho em chứ."
Anh ta mỉm cười, nụ cười gian tà như một ác ma sắp lên cơn chiếm hữu, làm cô phải dè dặt canh chừng.
"Thư Cầm! Làm người phụ nữ của tôi, em sẽ không thiệt thòi."
Đấy đấy! Anh ta lại ngõ lời dụ dỗ cô rồi, mà lời vừa nói dứt, thì đôi môi bá đạo nam tính kia cũng đã đáp xuống môi cô, nhẹ nhàng chạm từng chút, mút nhẹ từng hồi.
Bỗng chốc, Cố Thư Cầm bị say theo nụ hôn ấy, mỗi cái chạm nhẹ là lòng dạ phấn khích, rạo rực. Do dự mãi, cô mới dám đưa hai tay đặt lên ngực người đàn ông và thả lỏng thân thể để cùng anh hòa nhịp nụ hôn.
Gặm nhấm hai phiến môi hồng làm sao đủ? Tất nhiên để thỏa mãn, Kiều Đình Bắc phải đưa cánh lưỡi linh hoạt xuyên vào khoang miệng bạn tình, luồng lách khắp mọi ngóc ngách. Anh đan tay vào tay cô ấn lên mặt nệm, rồi cả hai chính thức chìm vào chuỗi giây phút kích thích ái tình khó cưỡng.
Hôn đến khi cánh môi tê dại, mọi thứ dư vị ngọt ngào trong miệng đều trở nên nhạt nhẽo, nhưng người đàn ông vẫn rất tận hưởng. Mút từng cái thật sâu, khuấy đảo thật nhiệt tình đến khi Thư Cầm cảm thấy sắp ngạt thở, thì anh ta mới chịu dừng lại.
Ánh mắt ma lực khó cưỡng chạm nhau, càng nhìn cô, Kiều Đình Bắc càng muốn chiếm hữu, cảm giác khoái lạc đã hoàn toàn biết mất suốt tám năm qua nay được khơi gợi mãnh liệt khi anh nhìn thấy người con gái này.
Phải chăng vì Cố Thư Cầm có gương mặt giống người phụ nữ anh yêu hay vì cô là chính cô?
"Lâu lắm rồi tôi không được nghe ai đó nói yêu tôi... Nếu bây giờ em có thể nói ra câu nói ấy, thì lát nữa tôi sẽ cư xử nhẹ nhàng một chút."
Cái này là anh ta đang ra điều kiện với cô đó sao?
Trước thì nghe cảm động, qua tới câu sau sao thấy cảm lạnh quá, nhưng với Thư Cầm thì khác. Cô căn bản chẳng nghĩ gì sâu xa, vì suy cho cùng cô cũng có những tâm tư riêng đang chất chứa trong lòng.
"Anh muốn nghe em nói gì?"
"Nói yêu tôi."
"Ừ! Em yêu anh!"
Bao nuôi suốt đời ư? Kiều Đình Bắc chắc hẳn lại đang đùa Cố Thư Cầm cô rồi, và rõ ràng là trên gương mặt cô chẳng có chút niềm tin nào, thay vào đó là nụ cười thoáng qua.
"Anh cũng đùa dai thật ấy, chuyện quan trọng cả đời như vậy mà cũng mang ra làm trò tiêu khiển lấy niềm vui."
Cố Thư Cầm vừa nói dứt câu, thì người đàn ông liền thẳng tay kéo cô nằm nghiêng qua để mặt đối mặt với anh. Bằng một sắc thái vô cùng nghiêm chỉnh, Kiều Đình Bắc trầm giọng nhắc lại:
"Đã bảo tôi không đùa, và tôi cần câu trả lời nghiêm túc từ em."
Chính vào thời khắc cần cân nhắc kỹ càng này, Cố Thư Cầm lại nhớ đến người đàn ông mà bản thân đã yêu đơn phương ở thế giới cũ trước đó, người này cũng có nét giống người đó, cũng chẳng biết vì lý do gì lại làm con tim cô loạn nhịp.
"Anh thật sự không đùa?"
"Trả lời, đồng ý hay không đồng ý?"
Kiều Đình Bắc vẫn nghiêm giọng, nhất thời khiến cô càng thêm căng thẳng, phải mất thêm vài phút định thần, thì Thư Cầm mới bẽn lẽn trả lời:
"Đồng ý!"
Và sau hai từ "đồng ý" ấy, nụ cười hài lòng đã thắp sáng trên môi người đàn ông. Anh bất ngờ hôn lên trán cô một cái, rồi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng, ôm ấp, nâng niu và bắt đầu những động tác sờ soạng linh tinh khắp nơi trên cơ thể mỹ miều ấy.
"Anh Kiều, anh đừng làm vậy...". Được cop? ?ại ~ ?rù??r ??ệ?﹒ⅴ? ~
"Gọi tên tôi, Đình Bắc."
Anh ta lại ngang ngược đưa ra yêu cầu, cắt ngang những phản kháng vô ích từ người phụ nữ. Hơn thế nữa, bàn tay nam hư hỏng đã nghiễm nhiên luồng vào trong áo ngủ của cô, trực tiếp đưa vào phía sau lớp áo ngực, ngông cuồng vân vê, xoa nắn.
"Anh... Đừng làm thế."
Cơ thể trinh trắng thiếu nữ bắt đầu có những phản ứng nhạy cảm, hơi thở đã dần dà trở nên nhanh hơn.
"Không làm thế, mà làm như này mới đúng hửm?"
Hỏi rồi, đó cũng là lúc người đàn ông nhỏm người dậy, anh ta đã làm ra một hành động điên rồ hiếm khi thực hiện, đó là đang chui vào trong chiếc áo ngủ rộng của cô để đưa khuôn miệng tìm tới hai nhụy hoa trên hai đỉnh đồi căng tròn.
"Đình Bắc, anh mau chui ra ngoài đi... Đừng như vậy nữa mà." Cố Thư Cầm thực sự hoảng loạn.
Cô cứ liên tục ưỡn ẹo, dùng tay đẩy anh ta ra, mà mãi đến khi đối phương chịu rời đi, thì cô mới được như ý muốn thôi.
"Lần đầu hay sao mà ngại ngùng?"
Câu hỏi bá đạo có chút coi thường của Kiều Đình Bắc khiến Cố Thư Cầm cảm thấy bị thiếu tôn trọng, cô mím môi, muốn quay lưng rời khỏi giường ngủ nhưng căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
"Định đi đâu, làm gì?" Kiều Đình Bắc gằng giọng.
"Ra ngoài cho anh ngủ." Cố Thư Cầm cứng rắn trả lời.
Thấy cô có vẻ dỗi, anh ấy lại bất giác vẽ ra đường cong hoàn mỹ trên đôi môi, rồi từ từ cúi sát xuống vùng cổ thiên nga có mang theo hương thơm quyến luyến mà anh từng yêu thích cũng từng cố gắng quên đi. Đợi tới lúc cảm nhận được một lượt, anh mới nói:
"Tìm tới em là để dễ ngủ hơn. Em đi rồi, tôi làm sao ngủ được?"
"Nhưng anh vừa cư xử thiếu tôn trọng tôi."
"Vậy thì em phải nổ lực chứng minh cho tôi thấy, Kiều Đình Bắc tôi nghĩ sai cho em chứ."
Anh ta mỉm cười, nụ cười gian tà như một ác ma sắp lên cơn chiếm hữu, làm cô phải dè dặt canh chừng.
"Thư Cầm! Làm người phụ nữ của tôi, em sẽ không thiệt thòi."
Đấy đấy! Anh ta lại ngõ lời dụ dỗ cô rồi, mà lời vừa nói dứt, thì đôi môi bá đạo nam tính kia cũng đã đáp xuống môi cô, nhẹ nhàng chạm từng chút, mút nhẹ từng hồi.
Bỗng chốc, Cố Thư Cầm bị say theo nụ hôn ấy, mỗi cái chạm nhẹ là lòng dạ phấn khích, rạo rực. Do dự mãi, cô mới dám đưa hai tay đặt lên ngực người đàn ông và thả lỏng thân thể để cùng anh hòa nhịp nụ hôn.
Gặm nhấm hai phiến môi hồng làm sao đủ? Tất nhiên để thỏa mãn, Kiều Đình Bắc phải đưa cánh lưỡi linh hoạt xuyên vào khoang miệng bạn tình, luồng lách khắp mọi ngóc ngách. Anh đan tay vào tay cô ấn lên mặt nệm, rồi cả hai chính thức chìm vào chuỗi giây phút kích thích ái tình khó cưỡng.
Hôn đến khi cánh môi tê dại, mọi thứ dư vị ngọt ngào trong miệng đều trở nên nhạt nhẽo, nhưng người đàn ông vẫn rất tận hưởng. Mút từng cái thật sâu, khuấy đảo thật nhiệt tình đến khi Thư Cầm cảm thấy sắp ngạt thở, thì anh ta mới chịu dừng lại.
Ánh mắt ma lực khó cưỡng chạm nhau, càng nhìn cô, Kiều Đình Bắc càng muốn chiếm hữu, cảm giác khoái lạc đã hoàn toàn biết mất suốt tám năm qua nay được khơi gợi mãnh liệt khi anh nhìn thấy người con gái này.
Phải chăng vì Cố Thư Cầm có gương mặt giống người phụ nữ anh yêu hay vì cô là chính cô?
"Lâu lắm rồi tôi không được nghe ai đó nói yêu tôi... Nếu bây giờ em có thể nói ra câu nói ấy, thì lát nữa tôi sẽ cư xử nhẹ nhàng một chút."
Cái này là anh ta đang ra điều kiện với cô đó sao?
Trước thì nghe cảm động, qua tới câu sau sao thấy cảm lạnh quá, nhưng với Thư Cầm thì khác. Cô căn bản chẳng nghĩ gì sâu xa, vì suy cho cùng cô cũng có những tâm tư riêng đang chất chứa trong lòng.
"Anh muốn nghe em nói gì?"
"Nói yêu tôi."
"Ừ! Em yêu anh!"