Chương 28: Không biết phải làm sao
Ngô Thiến sau khi trở về nhà liền bước tới phòng tranh của Lâm Triệt. Bà nhìn Lâm Triệt đang chăm chú ngồi vẽ, rồi lại nhìn phòng tranh một lượt chợt nhớ đến lời Lưu Vĩ Kỳ đã nói với mình ban sáng.
“Em không muốn biết nhiều năm qua đã ở đâu, làm gì sao?” - Lưu Vĩ Kỳ
“Không muốn biết.” - Ngô Thiến khẽ húp một ngụm trà thản nhiên đáp.
Lưu Vĩ Kỳ khẽ cười khổ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nhiều năm không gặp lại Lưu Vĩ Kỳ đã thay đổi rất nhiều. Cũng không mang dáng vẻ lưu manh đầu đường xó chợ mà thay vào đó lại càng đĩnh đạc thâm trầm hơn. Cũng không còn cảm giác nông nổi nữa.
“Sau chuyện đó, anh thực sự rất hối hận. Không dám đến thăm em, sợ em sẽ kích động. Anh cũng nhận ra được lỗi lầm của bản thân, cũng đã thay đổi rất nhiều.”
“Bây giờ anh làm cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là một công việc bình thường thôi.”
“Công việc bình thường mà lại có một đám đàn em đi cùng thế kia sao?”
Ngô Thiến hất mặt sang bàn đối diện có một đám người trông rất hổ báo, chân tay xăm trổ đang ngồi.
“Khiến em chê cười rồi.”
“Cũng không liên quan đến tôi.”
“Anh mới trở về đây từ cuối năm ngoái thôi, nhiều lần muốn đến gặp em, nhưng vẫn chưa có can đảm.”
“Đều đã già cả rồi, còn bày đặt ngại ngùng như thiếu nữ sao?”
“Em sống tốt chứ?”
“Vượt mong đợi.”
“Cái tên công tử bột đó đối xử với em thế nào?”
“Chuyện gia đình tôi anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Anh vẫn chưa kết hôn, đều là vì em đó.”
“Chà, tôi không nghĩ anh lại là người nhất kiến chung tình như vậy đó. Nhưng tôi là phụ nữ đã có gia đình rồi. Anh cũng không cần phải vì này vì kia mà như vậy. Chuyện năm đó tôi cũng đã sớm quên rồi.”
“Hôm nay gặp em, anh rất vui, đây là danh thiếp của anh, lúc rảnh liên lạc cho anh.”
Lưu Vĩ Kỳ đẩy danh thiếp về phía Ngô Thiến. Ngô Thiến vốn nghĩ cũng chẳng cần phải liên lạc với nhau làm gì, nhưng theo phép lịch sự vẫn đón lấy bỏ vào túi xách.
****
“Em sao thế?”
Ngô Thiến bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Lâm Triệt đang ngồi giữa phòng vẽ tranh nhìn Ngô Thiến, tay vẫn thoăn thoắt vẽ tranh.
Ngô Thiến khẽ mỉm cười bước vào.
“Anh đang vẽ cái gì vậy?”
Ngô Thiến cau mày nhìn bức vẽ của Lâm Triệt. Những nét nguệch ngoạc, loang lổ khiến người thường khó có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thực sự mà tác giả của nó muốn truyền tải đến người xem. Nếu không phải Ngô Thiến đã ở bên cạnh Lâm Triệt nhiều năm, cũng lĩnh hội được một chút kiến thức hội họa, thì khi nhìn thấy bức tranh thì sẽ tưởng là một tờ giấy nháp của học sinh tiểu học.
“Anh đang phác họa chân dung.”
Ngô Thiến căng mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không biết được đâu là đầu đâu là thân.
“Anh vẽ ai thế, đâu là đầu của nhân vật.”
“Vẫn chưa xong mà.”
“Chậc, em chỉ là người trần mắt thịt, đúng là không thể bì với anh được.”
“Lúc nào hoàn thiện em sẽ là người xem đầu tiên.”
“Thật sao, vậy bức vẽ này là tặng em rồi.”
“Em đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa. Sáng em có ghé qua công ty, nhưng bị Lâm Triệt đuổi, Tĩnh Hương thì con bé nói hôm nay công ty có tổ chức teambuilding gì đó. Nên em muốn về nhà ăn trưa.”
Lâm Triệt thở dài một hơi, đứng dậy kéo tay Ngô Thiến đi xuống lầu.
“Anh cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
****
Buổi tối, Hạo Hiên ngồi trong phòng lướt web. Hạo Hiên dự định Tết Nguyên Đán sẽ cùng bà nội đi du lịch. Địa điểm được chọn là Nhật Bản. Hạo Hiên đang chăm chú đọc một bài viết về Nhật Bản, cảm thấy rất hứng thú với những lễ nghi truyền thống, việc chào hỏi, văn hóa ẩm thực ở đây. Hạo Hiên đã vạch ra sẵn rất nhiều dự định trong đầu, chỉ chờ trao đổi với bà nội nữa thôi.
Hạo Hiên cầm ly nước đứng dậy hớn hở ra ngoài, nhìn quanh cũng không thấy bà nội. Hạo Hiên đoán chắc bà đã đi ra ngoài nói chuyện với mấy thím xung quanh.
Hạo Hiên vừa bước vào phòng bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt được một phen kinh hãi. Bà nội đang nằm trên đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Hạo Hiên vội vàng chạy lại đỡ bà nội. Bà nội đang cố gắng nói gì đó nhưng cậu không thể nghe thấy. Hạo Hiền liền đỡ bà dựa vào tủ bếp, chạy sang nhà thím bán tạp hóa bên cạnh nhờ giúp đỡ. Xe cứu thương tới và đưa bà của Hạo Hiên vào bệnh viện.
Hạo Hiên cùng với người thím hàng xóm ngồi ngoài phòng cấp cứu đã một tiếng đồng hồ. Hạo Hiên lòng nóng như lửa đốt, tự trách bản thân mình thật vô dụng, nước mắt cứ tuôn ra.
Lâm Bác Văn từ đâu xuất hiện chạy tới. Vừa nhìn thấy Lâm Bác Văn, Hạo Hiên như vỡ òa, đôi mắt đỏ hoe. Lâm Bác Văn cúi người chào người thím kia, rồi ngồi xuống bên cạnh Hạo Hiên nắm lấy tay cậu an ủi. Ánh mắt dịu dàng và cử chỉ thân mật đó khiến cho người thím kia không khỏi nghi ngờ mối quan hệ của hai người.
Lúc nãy, vì nhớ Hạo Hiên mà Lâm Bác Văn đã nhắn tin cho Hạo Hiên nhưng thấy cậu không trả lời. Lâm Bác Văn nhắn rất nhiều tin nhưng đều không có hồi đáp nên rất lo lắng. Lâm Bác Văn đã gọi video cho Hạo Hiên để biết cậu có ổn không nhưng không ai nhận điện thoại. Gọi máy bàn cũng không ai nghe. Lâm Bác Văn cảm thấy vô cùng bất an nên đã lái xe đến nhà Hạo Hiên xem thử, nhưng không có ai. Hỏi mọi người xung quanh thì anh mới biết chuyện và vội vã đến bệnh viện.
Lâm Bác Văn nhìn Hạo Hiên rơi nước mắt trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ muốn ôm vào lòng để an ủi.
Nửa tiếng nữa trôi qua, bà nội được y tá đẩy ra ngoài đến phòng hồi sức. Lâm Bác Văn liền ra hiệu cho Hạo Hiên đi cùng bà, còn anh sẽ đi nói chuyện với bác sĩ. Lâm Bác Văn sợ nếu bệnh tình của bà nội không khả quan, có thể khiến Hạo Hiên chịu đả kích lớn.
****
Trong phòng bác sĩ kia đang chiếu ảnh chụp siêu âm tim lên.
“Bà ấy bị suy tim cấp độ III. Đây là bệnh mãn tính.”
“Pháp đồ điều trị như thế nào. Phần trăm sống là bao nhiêu.”
“Do phát hiện khá muộn nên việc chữa trị sẽ gặp nhiều khó khăn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người bệnh. Nhưng người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất.”
****
“Em không muốn biết nhiều năm qua đã ở đâu, làm gì sao?” - Lưu Vĩ Kỳ
“Không muốn biết.” - Ngô Thiến khẽ húp một ngụm trà thản nhiên đáp.
Lưu Vĩ Kỳ khẽ cười khổ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nhiều năm không gặp lại Lưu Vĩ Kỳ đã thay đổi rất nhiều. Cũng không mang dáng vẻ lưu manh đầu đường xó chợ mà thay vào đó lại càng đĩnh đạc thâm trầm hơn. Cũng không còn cảm giác nông nổi nữa.
“Sau chuyện đó, anh thực sự rất hối hận. Không dám đến thăm em, sợ em sẽ kích động. Anh cũng nhận ra được lỗi lầm của bản thân, cũng đã thay đổi rất nhiều.”
“Bây giờ anh làm cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là một công việc bình thường thôi.”
“Công việc bình thường mà lại có một đám đàn em đi cùng thế kia sao?”
Ngô Thiến hất mặt sang bàn đối diện có một đám người trông rất hổ báo, chân tay xăm trổ đang ngồi.
“Khiến em chê cười rồi.”
“Cũng không liên quan đến tôi.”
“Anh mới trở về đây từ cuối năm ngoái thôi, nhiều lần muốn đến gặp em, nhưng vẫn chưa có can đảm.”
“Đều đã già cả rồi, còn bày đặt ngại ngùng như thiếu nữ sao?”
“Em sống tốt chứ?”
“Vượt mong đợi.”
“Cái tên công tử bột đó đối xử với em thế nào?”
“Chuyện gia đình tôi anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Anh vẫn chưa kết hôn, đều là vì em đó.”
“Chà, tôi không nghĩ anh lại là người nhất kiến chung tình như vậy đó. Nhưng tôi là phụ nữ đã có gia đình rồi. Anh cũng không cần phải vì này vì kia mà như vậy. Chuyện năm đó tôi cũng đã sớm quên rồi.”
“Hôm nay gặp em, anh rất vui, đây là danh thiếp của anh, lúc rảnh liên lạc cho anh.”
Lưu Vĩ Kỳ đẩy danh thiếp về phía Ngô Thiến. Ngô Thiến vốn nghĩ cũng chẳng cần phải liên lạc với nhau làm gì, nhưng theo phép lịch sự vẫn đón lấy bỏ vào túi xách.
****
“Em sao thế?”
Ngô Thiến bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Lâm Triệt đang ngồi giữa phòng vẽ tranh nhìn Ngô Thiến, tay vẫn thoăn thoắt vẽ tranh.
Ngô Thiến khẽ mỉm cười bước vào.
“Anh đang vẽ cái gì vậy?”
Ngô Thiến cau mày nhìn bức vẽ của Lâm Triệt. Những nét nguệch ngoạc, loang lổ khiến người thường khó có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thực sự mà tác giả của nó muốn truyền tải đến người xem. Nếu không phải Ngô Thiến đã ở bên cạnh Lâm Triệt nhiều năm, cũng lĩnh hội được một chút kiến thức hội họa, thì khi nhìn thấy bức tranh thì sẽ tưởng là một tờ giấy nháp của học sinh tiểu học.
“Anh đang phác họa chân dung.”
Ngô Thiến căng mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không biết được đâu là đầu đâu là thân.
“Anh vẽ ai thế, đâu là đầu của nhân vật.”
“Vẫn chưa xong mà.”
“Chậc, em chỉ là người trần mắt thịt, đúng là không thể bì với anh được.”
“Lúc nào hoàn thiện em sẽ là người xem đầu tiên.”
“Thật sao, vậy bức vẽ này là tặng em rồi.”
“Em đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa. Sáng em có ghé qua công ty, nhưng bị Lâm Triệt đuổi, Tĩnh Hương thì con bé nói hôm nay công ty có tổ chức teambuilding gì đó. Nên em muốn về nhà ăn trưa.”
Lâm Triệt thở dài một hơi, đứng dậy kéo tay Ngô Thiến đi xuống lầu.
“Anh cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
****
Buổi tối, Hạo Hiên ngồi trong phòng lướt web. Hạo Hiên dự định Tết Nguyên Đán sẽ cùng bà nội đi du lịch. Địa điểm được chọn là Nhật Bản. Hạo Hiên đang chăm chú đọc một bài viết về Nhật Bản, cảm thấy rất hứng thú với những lễ nghi truyền thống, việc chào hỏi, văn hóa ẩm thực ở đây. Hạo Hiên đã vạch ra sẵn rất nhiều dự định trong đầu, chỉ chờ trao đổi với bà nội nữa thôi.
Hạo Hiên cầm ly nước đứng dậy hớn hở ra ngoài, nhìn quanh cũng không thấy bà nội. Hạo Hiên đoán chắc bà đã đi ra ngoài nói chuyện với mấy thím xung quanh.
Hạo Hiên vừa bước vào phòng bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt được một phen kinh hãi. Bà nội đang nằm trên đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Hạo Hiên vội vàng chạy lại đỡ bà nội. Bà nội đang cố gắng nói gì đó nhưng cậu không thể nghe thấy. Hạo Hiền liền đỡ bà dựa vào tủ bếp, chạy sang nhà thím bán tạp hóa bên cạnh nhờ giúp đỡ. Xe cứu thương tới và đưa bà của Hạo Hiên vào bệnh viện.
Hạo Hiên cùng với người thím hàng xóm ngồi ngoài phòng cấp cứu đã một tiếng đồng hồ. Hạo Hiên lòng nóng như lửa đốt, tự trách bản thân mình thật vô dụng, nước mắt cứ tuôn ra.
Lâm Bác Văn từ đâu xuất hiện chạy tới. Vừa nhìn thấy Lâm Bác Văn, Hạo Hiên như vỡ òa, đôi mắt đỏ hoe. Lâm Bác Văn cúi người chào người thím kia, rồi ngồi xuống bên cạnh Hạo Hiên nắm lấy tay cậu an ủi. Ánh mắt dịu dàng và cử chỉ thân mật đó khiến cho người thím kia không khỏi nghi ngờ mối quan hệ của hai người.
Lúc nãy, vì nhớ Hạo Hiên mà Lâm Bác Văn đã nhắn tin cho Hạo Hiên nhưng thấy cậu không trả lời. Lâm Bác Văn nhắn rất nhiều tin nhưng đều không có hồi đáp nên rất lo lắng. Lâm Bác Văn đã gọi video cho Hạo Hiên để biết cậu có ổn không nhưng không ai nhận điện thoại. Gọi máy bàn cũng không ai nghe. Lâm Bác Văn cảm thấy vô cùng bất an nên đã lái xe đến nhà Hạo Hiên xem thử, nhưng không có ai. Hỏi mọi người xung quanh thì anh mới biết chuyện và vội vã đến bệnh viện.
Lâm Bác Văn nhìn Hạo Hiên rơi nước mắt trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ muốn ôm vào lòng để an ủi.
Nửa tiếng nữa trôi qua, bà nội được y tá đẩy ra ngoài đến phòng hồi sức. Lâm Bác Văn liền ra hiệu cho Hạo Hiên đi cùng bà, còn anh sẽ đi nói chuyện với bác sĩ. Lâm Bác Văn sợ nếu bệnh tình của bà nội không khả quan, có thể khiến Hạo Hiên chịu đả kích lớn.
****
Trong phòng bác sĩ kia đang chiếu ảnh chụp siêu âm tim lên.
“Bà ấy bị suy tim cấp độ III. Đây là bệnh mãn tính.”
“Pháp đồ điều trị như thế nào. Phần trăm sống là bao nhiêu.”
“Do phát hiện khá muộn nên việc chữa trị sẽ gặp nhiều khó khăn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người bệnh. Nhưng người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất.”
****