Chương 14: Không Thể Nói Trực Tiếp Được
Không Thể Nói Trực Tiếp Được Nên Đành Nói Gián Tiếp Thôi
6 giờ 50 phút, Trần Thanh bắt đầu dẫn xe đạp ra ngoài, đóng cửa cẩn thận rồi chạy đến trường.
Vì cả nhà còn ngủ nên cô không muốn đánh thức, tự đi thì hơn. Coi như mới sáng sớm đã được tập thể dục đi...
Đi xe đạp hơn 10 phút mới tới mơi mà tới được trường rồi thì xác định là đi trễ.
Không ai như Lê Trần Thanh cả, trễ thì trễ nhưng đi thì cứ đi, không có biểu hiện nào gọi là hối hả cả, dù gì đã trễ rồi thì cho trễ luôn...
'em đi trễ, cho em vào lớp...' Trần Thanh đứng ở cửa lớp nói
Ách Hân nhìn người ở phía ngoài, rồi gật đầu.
'vào đi. Lần sau đi sớm một chút.'
'dạ.' Trần Thanh đi về chỗ ngồi
Hôm nay thật mệt mỏi...
Mỗi lần có tiết Văn thì Trần Thanh rất hưng phấn, phát biểu liên tục, vui vẻ hoà đồng... Còn bây giờ. Từ khi cái chuyện đó xảy ra thì khác hẳn đi, lúc nào cũng với tâm trạng mệt mỏi, khó ở... Gương mặt thì như "hận cả thế gian"
*Nếu vì chuyện đó mà em không dám đối mặt, thì cứ quên đó đi. Chúng ta sẽ xem nó chưa từng xảy ra*
Trần Thanh nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại lướt mắt đọc xong rồi lại tắt nó đi, thở dài nằm ra bàn. Cô ấy bảo quên là quên làm sao? Khi mà chính cô ấy lại không muốn quên đi.
'nè... Mấy hôm nay mày bị làm sao vậy? Có chuyện gì sao?' Hoàng Khoa vỗ vai cô.
'hửm? À không có gì đâu... Chắc hôm qua ngủ không được thôi!' Trần Thanh xua tay lắc đầu.
'ờ, không có gì thì thôi. Nhưng mà có gì cần giúp thì nói với tao nhé!'
'ừm, cảm ơn...'
_______
Trần Thanh vác balo trên vai rồi từ từ đi từng bước ra về...
'Này!'
Ai đó vỗ vai cô, nên quay lại nhìn rồi lại bỏ đi tiếp
'tìm tôi làm gì nữa?'
'đi ăn không. Tao mời!' Mỹ Duyên ngỏ lời.
'không, không muốn ăn.'
'nè nè, được Mỹ Duyên này mời ăn là nhiều phước lắm đấy! Từ chối hả?'
'vậy thì tôi không nhận phước đức đó của cô đâu. Tự giữ lấy đi, tôi phải về!'
'...'
_______
'ăn đi...' Mỹ Duyên nhìn người kia như thiếu sức sống cứ như là sắp chết tới nơi
'ừ...' Trần Thanh cầm đũa lên gắp thức ăn rồi bỏ vào miệng
'sao hả? Vừa miệng khoonh?'
'ừ, ngon.'
Ngon gì chứ! Trần Thanh cô ăn theo cảm xúc, như bây giờ này. Buồn chán như vậy mà ăn có cái gì vừa miệng đâu chứ! Chỉ là nói cho có thôi.
'hôm nay mày sao vậy? Buồn chuyện gì à!'
'Không có gì. Chuyện riêng thôi!'
*Là chuyện của mày và Ách Hân chứ gì! Không thấy đi cùng nhau là biết rồi!!!*
...
'con về rồi...'
Trần Thanh đi vào nhà không thấy ai, cũng lười đi tìm nên cô lên phòng tắm rửa rồi đi xuống tìm sau.
Hữu Trác thì đang nghe điện thoại ở ngoài sân, chị không có ở nhà, hai người phụ nữ kia chắc là đang ở trong bếp để làm nữ công gia chánh rồi.
Trần Thanh lại ghế ngồi cầm remote bật tivi lên.
Bật liên tục các kênh khác nhau vẫn không chọn được kênh mình vừa ý.
'haiz... Tivi sẽ hư lên cho mà xem.' remote mất khỏi trong tay Trần Thanh, ngước lên nhìn thì đó là ba mình.
'có chuyện gì làm con bực mình sao?'
'Không ạ. Chỉ là con hơi mệt.'
'ừ!' Ông Lê ngồi xuống cạnh con gái mình
'ba biết chuyện của chị Hoài chưa?'
'chuyện gì?À... Là chuyện kết hôn à, nó nói với ba cũng cách đây một tuần rồi!'
'nhưng mà còn con...'
'Dạ? Sao ba?'
'khi nào con mới dắt người yêu về?'
'đừng nhắc đến, con thấy tình yêu thật là phức tạp mà... Yêu một người cũng là một cái tội. Càng yêu quá nhiều sẽ gây tạo nghiệp sao này!'
'sao con lại nói vậy?' ông Lê nghe đứa con mình nói thật buồn cười
'con không biết.' Trần Thanh ngán ngẫm lắc đầu.
'con đừng vội đoán già đoán non, từ từ con sẽ tự hiểu thôi, một ngày là một quá trình để trưởng thành, ai ai rồi cũng sẽ trải qua sự đời.'
'...'
'hôm nay có muốn đi chơi cùng ba không? Chỉ hai cha con mình thôi! Lâu rồi không đi cùng nhau.'
'nếu ba nói vậy thì con không nên từ chối'
Ông Lê xoa đầu con gái mình rồi cười...
__________
Mình làm sao thế nhỉ??? Cứ nghĩ đến em ấy suốt, mỗi lần nghĩ đến thì tim mình... Nó làm sao thế...???...
Tuy rằng chỉ dành cho em ấy một chút tình cảm, nhưng mà dựa vào đó, bây giờ nó lại càng lớn hơn.
Làm sao đây?
Khi mà em ấy nói yêu mình, mình cũng muốn đáp lại nhưng...
Không thể được, em ấy còn đi học và còn cả tương lai sau này...
Mình thì còn cả sự nghiệp, và... Tất nhiên tình cảm này không tốt cho cả hai nên...
Mình phải cố gắng từ bỏ, chối bỏ và lạnh lùng với nó thôi...
Đó là một cách giải quyết tốt đẹp nhất
Chỉ mong rằng em ấy là do cảm nắng mình, rung động nhất thời với mình và thấy mình lẫn tránh như vậy thì em ấy sẽ từ bỏ.
Càng không vương vấn, không lụy nhau...
Nhưng đâu là gì... Lo chi xa xôi...
Trước hết là không nên tiếp tục bên cạnh em ấy như mọi ngày là được...
~Ting tong~...
Ách Hân ra mở cửa... Nhìn xung quanh không thấy ai, định vào trong lại nhưng rồi... Như có gì đó tác động vào nàng bảo nàng hãy nhìn xuống.
Đầu thì cúi xuống nhìn giỏ hoa cùng với con gấu bông, và một hộp quà vừa cỡ, nàng mỉm cười rồi cầm món quà đó vào, nửa nghi nửa ngờ...
Trong giỏ hoa có thư.
Ách Hân mở ra xem, nhìn nét chữ cũng đủ biết là ai rồi!
Hôm nay chị có biết ngày gì không?
Theo em đoán là 8/3
Chắc chắn là vậy rồi, hôm nay là thứ năm ngày 8 tháng 3 năm...
Quốc tế phụ nữ em tặng cho chị chỉ như thế, dù biết chị chỉ là một thiếu nữ, *xinh đẹp nhất lòng em*:v
Chị muốn quăng những thứ này đi cũng được nhưng trước hết đọc xong bức thư này đi đã...
Ngày hôm đó... Nhớ không? Là ngày hôm đó, tuy rằng có hơi men hơi cồn trong người nhưng những gì em nói cũng chính là lời em muốn nói với chị sau này nhưng mà... có lẽ đã quá sớm!
Em biết tình cảm này không đúng
Giới tính, độ tuổi kể cả địa vị cũng không đúng
Thật là nực cười khi học sinh lại yêu giáo viên của mình mà cả hai còn đều là nữ nữa chứ.
Chị kinh tởm nó, ghê tởm nó và xem nó bệnh hoạn cũng được
Chuyện em thích chị, yêu chị là chuyện của em
Còn chuyện đáp lại hay không thì là chuyện của chị
Nhưng mà... Nghe nói đơn phương cũng là phong trào đấy.
Ba em nói từ từ rồi mới hiểu sự đời, và bây giờ xem nó như đã bắt đầu đi.
Chị biết không. Em biết chị nghĩ gì đó. Chỉ đoán được 50% thôi...
Em thật là vô dụng khi mà không hiểu hết con người của người mình yêu
Như vậy thôi, em không trực tiếp nói với chị được thì em sẽ nói gián tiếp bằng cách này, chúc chị 8 tháng 3 vui vẻ nhé...
À mà còn hộp quà kia nữa, mở ra xem đi.
Ký tên
Người đơn phương Ách Hân
Lê Trần Thanh
Ách Hân xếp bức thư lại, lau nước mắt đi, cũng thật nực cười khúc cuối, cái gì mà người đơn phương.
Mà cũng đúng, nàng đã từ chối tình cảm của người ta rồi mà.
Ách Hân mở nắp hộp quà màu hồng sọc trắng ra, toàn là bông gòn và những tờ giấy nhiều màu, Ách Hân cho tay vào thì chạm được một chiếc hộp nhỏ như hộp đựng nhẫn, mở nắp ra.
*Không phải hộp này đâu*
Ách Hân đưa tay vào chạm lấy một hộp khác.
*Chị chọn hay ghê đó đa*
*Không phải cái này*
*Cái này cũng không phải*
Nảy giờ khui ra bốn hộp mà khoonh trúng gì hết, Ách Hân lại kiên nhân cho tay vào lấy ra một hộp khác nữa.
*Cái này mới đúng nè!...*
Ách Hân lấy tờ giấy ra ngoài liền thấy một chiếc vòng đeo tay bằng bạc
Nàng cười rồi lấy nó ra khỏi hộp, ngắm nghía nó một lúc thì đeo vào tay.
'cám ơn em và cũng xin lỗi em...'
6 giờ 50 phút, Trần Thanh bắt đầu dẫn xe đạp ra ngoài, đóng cửa cẩn thận rồi chạy đến trường.
Vì cả nhà còn ngủ nên cô không muốn đánh thức, tự đi thì hơn. Coi như mới sáng sớm đã được tập thể dục đi...
Đi xe đạp hơn 10 phút mới tới mơi mà tới được trường rồi thì xác định là đi trễ.
Không ai như Lê Trần Thanh cả, trễ thì trễ nhưng đi thì cứ đi, không có biểu hiện nào gọi là hối hả cả, dù gì đã trễ rồi thì cho trễ luôn...
'em đi trễ, cho em vào lớp...' Trần Thanh đứng ở cửa lớp nói
Ách Hân nhìn người ở phía ngoài, rồi gật đầu.
'vào đi. Lần sau đi sớm một chút.'
'dạ.' Trần Thanh đi về chỗ ngồi
Hôm nay thật mệt mỏi...
Mỗi lần có tiết Văn thì Trần Thanh rất hưng phấn, phát biểu liên tục, vui vẻ hoà đồng... Còn bây giờ. Từ khi cái chuyện đó xảy ra thì khác hẳn đi, lúc nào cũng với tâm trạng mệt mỏi, khó ở... Gương mặt thì như "hận cả thế gian"
*Nếu vì chuyện đó mà em không dám đối mặt, thì cứ quên đó đi. Chúng ta sẽ xem nó chưa từng xảy ra*
Trần Thanh nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại lướt mắt đọc xong rồi lại tắt nó đi, thở dài nằm ra bàn. Cô ấy bảo quên là quên làm sao? Khi mà chính cô ấy lại không muốn quên đi.
'nè... Mấy hôm nay mày bị làm sao vậy? Có chuyện gì sao?' Hoàng Khoa vỗ vai cô.
'hửm? À không có gì đâu... Chắc hôm qua ngủ không được thôi!' Trần Thanh xua tay lắc đầu.
'ờ, không có gì thì thôi. Nhưng mà có gì cần giúp thì nói với tao nhé!'
'ừm, cảm ơn...'
_______
Trần Thanh vác balo trên vai rồi từ từ đi từng bước ra về...
'Này!'
Ai đó vỗ vai cô, nên quay lại nhìn rồi lại bỏ đi tiếp
'tìm tôi làm gì nữa?'
'đi ăn không. Tao mời!' Mỹ Duyên ngỏ lời.
'không, không muốn ăn.'
'nè nè, được Mỹ Duyên này mời ăn là nhiều phước lắm đấy! Từ chối hả?'
'vậy thì tôi không nhận phước đức đó của cô đâu. Tự giữ lấy đi, tôi phải về!'
'...'
_______
'ăn đi...' Mỹ Duyên nhìn người kia như thiếu sức sống cứ như là sắp chết tới nơi
'ừ...' Trần Thanh cầm đũa lên gắp thức ăn rồi bỏ vào miệng
'sao hả? Vừa miệng khoonh?'
'ừ, ngon.'
Ngon gì chứ! Trần Thanh cô ăn theo cảm xúc, như bây giờ này. Buồn chán như vậy mà ăn có cái gì vừa miệng đâu chứ! Chỉ là nói cho có thôi.
'hôm nay mày sao vậy? Buồn chuyện gì à!'
'Không có gì. Chuyện riêng thôi!'
*Là chuyện của mày và Ách Hân chứ gì! Không thấy đi cùng nhau là biết rồi!!!*
...
'con về rồi...'
Trần Thanh đi vào nhà không thấy ai, cũng lười đi tìm nên cô lên phòng tắm rửa rồi đi xuống tìm sau.
Hữu Trác thì đang nghe điện thoại ở ngoài sân, chị không có ở nhà, hai người phụ nữ kia chắc là đang ở trong bếp để làm nữ công gia chánh rồi.
Trần Thanh lại ghế ngồi cầm remote bật tivi lên.
Bật liên tục các kênh khác nhau vẫn không chọn được kênh mình vừa ý.
'haiz... Tivi sẽ hư lên cho mà xem.' remote mất khỏi trong tay Trần Thanh, ngước lên nhìn thì đó là ba mình.
'có chuyện gì làm con bực mình sao?'
'Không ạ. Chỉ là con hơi mệt.'
'ừ!' Ông Lê ngồi xuống cạnh con gái mình
'ba biết chuyện của chị Hoài chưa?'
'chuyện gì?À... Là chuyện kết hôn à, nó nói với ba cũng cách đây một tuần rồi!'
'nhưng mà còn con...'
'Dạ? Sao ba?'
'khi nào con mới dắt người yêu về?'
'đừng nhắc đến, con thấy tình yêu thật là phức tạp mà... Yêu một người cũng là một cái tội. Càng yêu quá nhiều sẽ gây tạo nghiệp sao này!'
'sao con lại nói vậy?' ông Lê nghe đứa con mình nói thật buồn cười
'con không biết.' Trần Thanh ngán ngẫm lắc đầu.
'con đừng vội đoán già đoán non, từ từ con sẽ tự hiểu thôi, một ngày là một quá trình để trưởng thành, ai ai rồi cũng sẽ trải qua sự đời.'
'...'
'hôm nay có muốn đi chơi cùng ba không? Chỉ hai cha con mình thôi! Lâu rồi không đi cùng nhau.'
'nếu ba nói vậy thì con không nên từ chối'
Ông Lê xoa đầu con gái mình rồi cười...
__________
Mình làm sao thế nhỉ??? Cứ nghĩ đến em ấy suốt, mỗi lần nghĩ đến thì tim mình... Nó làm sao thế...???...
Tuy rằng chỉ dành cho em ấy một chút tình cảm, nhưng mà dựa vào đó, bây giờ nó lại càng lớn hơn.
Làm sao đây?
Khi mà em ấy nói yêu mình, mình cũng muốn đáp lại nhưng...
Không thể được, em ấy còn đi học và còn cả tương lai sau này...
Mình thì còn cả sự nghiệp, và... Tất nhiên tình cảm này không tốt cho cả hai nên...
Mình phải cố gắng từ bỏ, chối bỏ và lạnh lùng với nó thôi...
Đó là một cách giải quyết tốt đẹp nhất
Chỉ mong rằng em ấy là do cảm nắng mình, rung động nhất thời với mình và thấy mình lẫn tránh như vậy thì em ấy sẽ từ bỏ.
Càng không vương vấn, không lụy nhau...
Nhưng đâu là gì... Lo chi xa xôi...
Trước hết là không nên tiếp tục bên cạnh em ấy như mọi ngày là được...
~Ting tong~...
Ách Hân ra mở cửa... Nhìn xung quanh không thấy ai, định vào trong lại nhưng rồi... Như có gì đó tác động vào nàng bảo nàng hãy nhìn xuống.
Đầu thì cúi xuống nhìn giỏ hoa cùng với con gấu bông, và một hộp quà vừa cỡ, nàng mỉm cười rồi cầm món quà đó vào, nửa nghi nửa ngờ...
Trong giỏ hoa có thư.
Ách Hân mở ra xem, nhìn nét chữ cũng đủ biết là ai rồi!
Hôm nay chị có biết ngày gì không?
Theo em đoán là 8/3
Chắc chắn là vậy rồi, hôm nay là thứ năm ngày 8 tháng 3 năm...
Quốc tế phụ nữ em tặng cho chị chỉ như thế, dù biết chị chỉ là một thiếu nữ, *xinh đẹp nhất lòng em*:v
Chị muốn quăng những thứ này đi cũng được nhưng trước hết đọc xong bức thư này đi đã...
Ngày hôm đó... Nhớ không? Là ngày hôm đó, tuy rằng có hơi men hơi cồn trong người nhưng những gì em nói cũng chính là lời em muốn nói với chị sau này nhưng mà... có lẽ đã quá sớm!
Em biết tình cảm này không đúng
Giới tính, độ tuổi kể cả địa vị cũng không đúng
Thật là nực cười khi học sinh lại yêu giáo viên của mình mà cả hai còn đều là nữ nữa chứ.
Chị kinh tởm nó, ghê tởm nó và xem nó bệnh hoạn cũng được
Chuyện em thích chị, yêu chị là chuyện của em
Còn chuyện đáp lại hay không thì là chuyện của chị
Nhưng mà... Nghe nói đơn phương cũng là phong trào đấy.
Ba em nói từ từ rồi mới hiểu sự đời, và bây giờ xem nó như đã bắt đầu đi.
Chị biết không. Em biết chị nghĩ gì đó. Chỉ đoán được 50% thôi...
Em thật là vô dụng khi mà không hiểu hết con người của người mình yêu
Như vậy thôi, em không trực tiếp nói với chị được thì em sẽ nói gián tiếp bằng cách này, chúc chị 8 tháng 3 vui vẻ nhé...
À mà còn hộp quà kia nữa, mở ra xem đi.
Ký tên
Người đơn phương Ách Hân
Lê Trần Thanh
Ách Hân xếp bức thư lại, lau nước mắt đi, cũng thật nực cười khúc cuối, cái gì mà người đơn phương.
Mà cũng đúng, nàng đã từ chối tình cảm của người ta rồi mà.
Ách Hân mở nắp hộp quà màu hồng sọc trắng ra, toàn là bông gòn và những tờ giấy nhiều màu, Ách Hân cho tay vào thì chạm được một chiếc hộp nhỏ như hộp đựng nhẫn, mở nắp ra.
*Không phải hộp này đâu*
Ách Hân đưa tay vào chạm lấy một hộp khác.
*Chị chọn hay ghê đó đa*
*Không phải cái này*
*Cái này cũng không phải*
Nảy giờ khui ra bốn hộp mà khoonh trúng gì hết, Ách Hân lại kiên nhân cho tay vào lấy ra một hộp khác nữa.
*Cái này mới đúng nè!...*
Ách Hân lấy tờ giấy ra ngoài liền thấy một chiếc vòng đeo tay bằng bạc
Nàng cười rồi lấy nó ra khỏi hộp, ngắm nghía nó một lúc thì đeo vào tay.
'cám ơn em và cũng xin lỗi em...'