Chương 37: Công Khai
Đạt được mục đích của bản thân thì Thần Vũ liền ngồi dậy dựa vào vai cô, hương thơm thiếu nữ cứ thế sộc thẳng vào mũi của anh, không xong rồi tuyệt đối không thể cạnh cô lâu hơn nữa không thì anh sẽ không kìm chế bản thân được. Nhưng hành động tiếp theo của Thần Vũ như chứng minh cho câu hành động đánh bay lý trí.
Anh cúi xuống đối diện với khuôn mặt Tịnh Y liền tìm lấy đôi môi mà hôn ngấu nghiến, Tịnh Y ban đầu còn bất ngờ nhưng dần thì cô cũng quen với những hành động tự phát này của Thần Vũ.
Tiếng nút lưỡi cứ thế vang vọng trong phòng làm việc của Thần Vũ, nhiệt độ ngày càng tăng cao so với điều hòa. Biết bản thân không thể chịu đựng được trước cô nhưng anh vẫn muốn hỏi ý kiến của cô.
- Tịnh Y anh muốn …
Tịnh Y nghe thấy câu nói này thì đỏ mặt liền vội vàng tìm cách trốn khỏi vòng tay anh nhưng làm thế nào cũng không được. Hết cách cô đành nói.
- Không được đây là công ty với cả đang trong giờ làm, anh cho dù có là chủ tịch thì cũng phải làm việc đàng hoàng mới nuôi được em.
- Tài sản của anh đủ nuôi em và một đội bóng nhí của chúng ta rồi.
Nói xong Thần Vũ liền lại bàn làm việc nhắn tin cho thư kí thông báo hôm nay mọi người tan làm sớm không phải tăng ca khiến ai nấy đều cảm tạ Tịnh Y vì đã đến chơi, nhưng còn Tịnh Y giờ đây thì không thể thoát khỏi Thần Vũ rồi. Anh đi đến với khuôn mặt đểu cáng tiến gần cô.
- Anh chưa từng thử làm ở công ty là như nào, hôm nay có dịp anh không thể bỏ lỡ.
- Nhưng ở đây không có đồ của em, với cả em sợ người ngoài nghe thấy.
- Không cần lo anh có phòng nghỉ ở trong phòng anh là phòng cách âm nên em yên tâm.
Nói xong anh liền tiến tới lột chiếc áo phông đáng thương của Tịnh Y ra rồi vứt xó một góc, anh không vội cởi bỏ lớp phòng bị cuối cùng mà từ từ thưởng thức. Đôi tay anh lần mò vào trong lớp váy động chạm vào Tiểu Tịnh Y, bên trên đôi gò bông thì được anh chăm sóc kĩ càng, anh m*t lấy hạt đậu nhỏ lâu lâu cứ như trẻ con khát sữa làm Tịnh Y cảm giác khó chịu vô cùng.
- Ahhhhh … Thần Vũ em khó chịu.
- Em nói muốn anh đi thì anh liền cho vào, không để em khó chịu nữa.
- Kh…ông … anh gài em.
- Anh không gài em, anh chỉ muốn nghe tiểu bảo bối của anh muốn anh thôi.
- Kh…ông…
Dù bị Thần Vũ kích thích đến nói không nên lời nhưng Tịnh Y vẫn cứng đầu không nghe theo anh nói, nếu như nghe anh chẳng phải cô thừa nhận bản thân là một người có dục vọng cao như anh hay sao, không được không thể như vậy được.
Nhưng Thần Vũ thì nào đâu chịu anh cứ kích thích bằng ngón tay, thấy cô không nghe lời thì dở trò lấy ra khiến cho Tịnh Y cảm giác trống trải mà ngọ ngậy.
- Em cứng đầu thật, đã ướt đến như vậy rồi mà.
- Anh… anh bắt nạt em …
Đối mặt với khuôn mặt phiếm hồng gợi tình của Tịnh Y thì Thần Vũ không kiềm lòng nữa mà liền để cho Tiểu Thần Vũ ra trận, nhìn thấy thứ to xù xì như vậy Tịnh Y vẫn không thể tin bản thân có thể dung nạp được. Thấy cô ngây người đỏ mặt Thần Vũ lại dở giọng trêu ghẹo.
- Thế nào? Lát nữa nó sẽ phục vụ em đó, em cảm thấy thế nào??
- Kh…ông thể cho vào được đâu.
Tịnh Y vẫn cứ ngây ngô thế mà nói ra suy nghĩ của bản thân, Thần Vũ nghe thấy mà bật cười.
- Chẳng phải lần trước vẫn có thể sao? Em yên tâm anh sẽ khiến em thế nào gọi là đỉnh cao của d*c v*ng loài người.
Tịnh Y đỏ mặt với Thần Vũ cô không thể ngờ mà bản thân anh có thể nói ra những lời này.
- Không được lỡ như có em bé thì sao?
Tịnh Y vẫn cố tìm những lý do để có thể chạy thoát khỏi Thần Vũ nhưng kết quả thì vẫn vậy.
- Em yên tâm ngày an toàn của em, anh có thể canh chuẩn, nhưng nếu có em bé thì lại quá tốt sao anh có thể rước em về sớm hơn.
- Không được em không muốn cưới sớm.
- Được rồi, ngày anh toàn anh đã canh sẵn giúp em rồi.
Nói xong thì Thần Vũ cúi xuống hôn lấy đôi môi căng mọng còn vương chút mùi thơm của hoa quả trong khoang miệng của Tịnh Y, hai bàn tay cũng không an phận một bên thì nhào nặn bánh bao, một bên thì chăm sóc Tiểu Tịnh Y. Anh phải chắc chắn nơi đó đủ rộng để khiến cô không bị đau, cứ thế âm thanh xấu hổ ấy cứ vang vọng trong căn phòng làm việc của Thần Vũ.
Anh cúi xuống đối diện với khuôn mặt Tịnh Y liền tìm lấy đôi môi mà hôn ngấu nghiến, Tịnh Y ban đầu còn bất ngờ nhưng dần thì cô cũng quen với những hành động tự phát này của Thần Vũ.
Tiếng nút lưỡi cứ thế vang vọng trong phòng làm việc của Thần Vũ, nhiệt độ ngày càng tăng cao so với điều hòa. Biết bản thân không thể chịu đựng được trước cô nhưng anh vẫn muốn hỏi ý kiến của cô.
- Tịnh Y anh muốn …
Tịnh Y nghe thấy câu nói này thì đỏ mặt liền vội vàng tìm cách trốn khỏi vòng tay anh nhưng làm thế nào cũng không được. Hết cách cô đành nói.
- Không được đây là công ty với cả đang trong giờ làm, anh cho dù có là chủ tịch thì cũng phải làm việc đàng hoàng mới nuôi được em.
- Tài sản của anh đủ nuôi em và một đội bóng nhí của chúng ta rồi.
Nói xong Thần Vũ liền lại bàn làm việc nhắn tin cho thư kí thông báo hôm nay mọi người tan làm sớm không phải tăng ca khiến ai nấy đều cảm tạ Tịnh Y vì đã đến chơi, nhưng còn Tịnh Y giờ đây thì không thể thoát khỏi Thần Vũ rồi. Anh đi đến với khuôn mặt đểu cáng tiến gần cô.
- Anh chưa từng thử làm ở công ty là như nào, hôm nay có dịp anh không thể bỏ lỡ.
- Nhưng ở đây không có đồ của em, với cả em sợ người ngoài nghe thấy.
- Không cần lo anh có phòng nghỉ ở trong phòng anh là phòng cách âm nên em yên tâm.
Nói xong anh liền tiến tới lột chiếc áo phông đáng thương của Tịnh Y ra rồi vứt xó một góc, anh không vội cởi bỏ lớp phòng bị cuối cùng mà từ từ thưởng thức. Đôi tay anh lần mò vào trong lớp váy động chạm vào Tiểu Tịnh Y, bên trên đôi gò bông thì được anh chăm sóc kĩ càng, anh m*t lấy hạt đậu nhỏ lâu lâu cứ như trẻ con khát sữa làm Tịnh Y cảm giác khó chịu vô cùng.
- Ahhhhh … Thần Vũ em khó chịu.
- Em nói muốn anh đi thì anh liền cho vào, không để em khó chịu nữa.
- Kh…ông … anh gài em.
- Anh không gài em, anh chỉ muốn nghe tiểu bảo bối của anh muốn anh thôi.
- Kh…ông…
Dù bị Thần Vũ kích thích đến nói không nên lời nhưng Tịnh Y vẫn cứng đầu không nghe theo anh nói, nếu như nghe anh chẳng phải cô thừa nhận bản thân là một người có dục vọng cao như anh hay sao, không được không thể như vậy được.
Nhưng Thần Vũ thì nào đâu chịu anh cứ kích thích bằng ngón tay, thấy cô không nghe lời thì dở trò lấy ra khiến cho Tịnh Y cảm giác trống trải mà ngọ ngậy.
- Em cứng đầu thật, đã ướt đến như vậy rồi mà.
- Anh… anh bắt nạt em …
Đối mặt với khuôn mặt phiếm hồng gợi tình của Tịnh Y thì Thần Vũ không kiềm lòng nữa mà liền để cho Tiểu Thần Vũ ra trận, nhìn thấy thứ to xù xì như vậy Tịnh Y vẫn không thể tin bản thân có thể dung nạp được. Thấy cô ngây người đỏ mặt Thần Vũ lại dở giọng trêu ghẹo.
- Thế nào? Lát nữa nó sẽ phục vụ em đó, em cảm thấy thế nào??
- Kh…ông thể cho vào được đâu.
Tịnh Y vẫn cứ ngây ngô thế mà nói ra suy nghĩ của bản thân, Thần Vũ nghe thấy mà bật cười.
- Chẳng phải lần trước vẫn có thể sao? Em yên tâm anh sẽ khiến em thế nào gọi là đỉnh cao của d*c v*ng loài người.
Tịnh Y đỏ mặt với Thần Vũ cô không thể ngờ mà bản thân anh có thể nói ra những lời này.
- Không được lỡ như có em bé thì sao?
Tịnh Y vẫn cố tìm những lý do để có thể chạy thoát khỏi Thần Vũ nhưng kết quả thì vẫn vậy.
- Em yên tâm ngày an toàn của em, anh có thể canh chuẩn, nhưng nếu có em bé thì lại quá tốt sao anh có thể rước em về sớm hơn.
- Không được em không muốn cưới sớm.
- Được rồi, ngày anh toàn anh đã canh sẵn giúp em rồi.
Nói xong thì Thần Vũ cúi xuống hôn lấy đôi môi căng mọng còn vương chút mùi thơm của hoa quả trong khoang miệng của Tịnh Y, hai bàn tay cũng không an phận một bên thì nhào nặn bánh bao, một bên thì chăm sóc Tiểu Tịnh Y. Anh phải chắc chắn nơi đó đủ rộng để khiến cô không bị đau, cứ thế âm thanh xấu hổ ấy cứ vang vọng trong căn phòng làm việc của Thần Vũ.