Chương 54: Năm Cuối Cấp
Hai ngày sau, cái việc dầm mưa kia khiến Hoàng Tuấn Anh bị sốt cao nằm liệt giường mất một ngày, sức khỏe của cậu vốn không tốt nên chỉ cần dầm mưa một chút thôi là lập tức bị cảm rồi.
Buổi sáng của ngày thứ ba, cậu nằm trên giường chùm kín chăn không để hở ra một cái gì ngoài cái mái tóc bù xù.
Mẹ Thủy đi vào phòng cậu, bà ấy vỗ nhẹ vào người cậu gọi:
“Bé, Hà Anh đến thăm con này”
Lúc này Tuấn Anh mới chậm chạp kéo chăn xuống để lộ ra cặp mắt đen láy, đôi mắt chớp chớp nhìn mẹ rồi sau đó mới nhướn người ngó ra cửa. Cậu nhìn thấy Hà Anh đang đứng ở đó vẫy tay chào cậu.
Mẹ Thủy gọi được cậu rồi thì cũng không muốn nán lại ở đây quá lâu, bà ấy đỡ Tuấn Anh ngồi dậy ngay sau đó cũng đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi trẻ, bà ấy nói:
“Giờ mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, hai đứa cứ ở đây chơi với nhau nhé. Hà Anh này, hôm nay con ở lại ăn cơm với nhà cô nhé”
“Ơ dạ?”
Hà Anh chỉ mải nhìn Tuấn Anh mà không để ý đến mẹ Thủy, khi nghe bà ấy nói xong cô chỉ bất ngờ chưa biết phải đáp như thế nào cho đúng.
Mẹ Thủy phì cười nhìn cô, ngay sau đó bà ấy nói:
“Hôm nay con không chạy được đâu, cô bảo với mẹ con cho”
Hà Anh hơi xấu hổ, cô chỉ biết gật đầu đồng ý và bẽn lẽn nói:
“Con sẽ giúp cô nấu ăn ạ”
Mẹ Thủy không nói gì thêm nữa bà ấy vừa cười tủm tỉm vừa đi ra khỏi phòng.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai đứa. Hà Anh vẫn đứng đơ ở cửa phòng không dám đi vào, Tuấn Anh thấy như vậy liền gọi cô:
“Vào đây đi, cậu ngại cái gì?”
Vì bị cảm nặng nên giọng cậu bây giờ có chút khàn.
Hà Anh lúc này mới đi vào, trông cô lúc này cứ khúm núm đi từng bước một thi thoảng còn nhìn trái nhìn phải, chẳng biết đang nhìn cái gì.
Tuấn Anh rất buồn cười mà cũng không nói gì cả, cậu bảo cô ngồi lên giường cạnh mình sau đó vòng tay ôm lấy cô. Cậu dụi dụi vào vai cô rồi nũng nịu nói:
“Tớ nhớ cậu”
Hà Anh không đáp lại cái ôm đó nhưng cô lại phì cười rồi xoa đầu cậu cưng chiều nói:
“Tớ cũng nhớ cậu, cậu buông tớ ra một chút để tớ xem cậu còn sốt lắm không nào.”
Tuấn Anh vẫn không buông ra lại còn dùng cái giọng khàn khàn kia làm nũng:
“Tớ không buông, tóc tớ đang xù nhìn xấu trai lắm”
“Thế cậu có muốn tớ ốm cùng cậu không?”
Nghe cô nói câu này Tuấn Anh mới tiếc nuối buông cô ra. Cậu dùng cặp mắt long lanh pha chút hờn dỗi đó nhìn cô rồi phụng phịu:
“Cậu quá đáng thật”
Tớ không thấy mình quá đáng chỗ nào cả.
Hà Anh muốn nói ra câu này để trêu cậu, tay cô khẽ vén phần mái tóc của cậu lên rồi chạm nhẹ vào trán cậu kiểm tra đồng thời hỏi:
“Cậu khoẻ chưa? Thấy trong người như thế nào rồi?”
Tuấn Anh gật đầu lia lịa cái tay không yên phận đưa lên chọc chọc cái má của cô, cậu nói:
“Tớ khoẻ rồi”
Hà Anh trêu:
“Điêu, nhìn cậu là tớ biết cậu vẫn chưa khoẻ”
“Cậu đừng coi thường tớ, con trai sức dài vai rộng, cảm vặt thế này không nhầm nhò gì với tớ đâu” Tuấn Anh tự tin vỗ ngực nói.
Hà Anh không nói gì nữa cô chỉ “Ừm” một tiếng để cậu yên tâm, thật ra trong thâm tâm cô lại dậy sóng.
Cuối buổi chiều hai hôm trước, sau khi Hà Anh đưa Tuấn Anh về nhà thì ngay buổi tối đó cô nghe tin cậu ấy bị sốt nằm mê man ở phòng. Hà Anh đã rất hoảng sợ, lúc ấy mẹ Thủy đã trấn an cô rất nhiều, bà ấy bảo cô cứ bình tĩnh khi nào cậu ấy khoẻ rồi cô đến thăm cũng được, bà ấy sợ Hà Anh bị lây bệnh từ cậu nên mới không cho cô đến thăm. Suốt mấy ngày tiếp theo Hà Anh cứ trong trạng thái bồn chồn lo lắng không làm gì ra hồn cả, thi thoảng cô cũng qua nhà cậu hỏi bố mẹ cậu là cậu ấy đã đỡ sốt chưa? Cậu ấy giờ sao rồi?
Sáng sớm ngày hôm nay trong khi cô vừa mới ngủ dậy, chú Kiên (bố Tuấn Anh) qua nhà cô rủ bố cô đi ăn sáng, ông ấy nhìn thấy cô liền vui vẻ nói:
“Hà Anh, bé đỡ sốt hơn rồi đấy, hôm nay con có thể đến thăm thằng bé được rồi”
Nghe được tin này Hà Anh vui lắm, cô lập tức đi đánh răng rửa mặt thay quần áo và phóng sang nhà cậu ngay.
___
Thời gian dần trôi qua, ba tháng nghỉ hè cũng kết thúc, Hà Anh và Tuấn Anh thu xếp đồ đạc để quay lại trường.
Hai bố mẹ dúi vào túi của hai đứa biết bao nhiêu là đồ đạc, này thì rau củ, hoa quả, bánh kẹo,… Tổng hết đống đấy cũng tầm khoảng hai cái hộp cát tông to, mỗi đứa đèo một hộp.
Xuống đến nhà, mở cửa ra hai đứa nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng là bụi bặm, sau ấy hai đứa liền bắt tay vào phân công nhau đi dọn dẹp.
Trong lúc Hà Anh đang ở ngoài sân dọn nốt mấy cái cành cây, lá khô bị rụng đầy dưới đất thì cô nghe thấy tiếng gọi to của Trần Thiên Vũ.
“Ê! Hà Anh, về lúc nào đấy?”
Hà Anh lúc này mới nhìn qua phía cậu ta, Vũ đang đứng trong nhà tay cậu ta ôm con Ỉn, mái tóc xoăn sóng trông chẳng khác gì tổ quạ. Có vẻ là Vũ vừa mới ngủ trưa dậy, cho nên bây giờ nhìn cậu ta…
Nói sao nhỉ? Có hơi tả.
Hà Anh buồn cười trả lời:
“Về từ đầu chiều rồi, ông lại ngủ quá chiều nữa à? Sao trông tả tơi thế”
Vũ gãi đầu rồi lại ngáp thêm một cái nữa thay cho câu trả lời, sau đó cậu ta lại hỏi:
“Thằng Tuấn Anh đi đâu rồi? Sao giờ chỉ có bà ở đây?”
“Trong nhà đấy”
Vào buổi tối, Trần Thiên Vũ mang một thân trai và một thân mèo qua nhà hai bạn hàng xóm ăn trực. Khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh cậu ta đã rất ngạc nhiên đến mức thốt lên:
“Ôi! Tuấn Anh, mấy tháng hè này mày uống thuốc tăng chiều cao đúng không? Lần cuối tao gặp mày thì mày vẫn thấp hơn tao mà? Sao giờ lại cao hơn tao rồi?”
Tuấn Anh đang bế bé Ỉn, đi tìm cái gì đó cho bé ăn, nghe Vũ hỏi như vậy cậu cũng nhìn cậu ta một cái rồi sau đó đáp:
“Gần một mét tám rồi đấy, bất ngờ không?”
Cậu nhìn Vũ với vẻ mặt rất tự đắc, trên gương mặt ấy là nụ cười nửa miệng trông cực kỳ đểu cáng.
So với một năm trước, gương mặt này mang một chút vẻ baby cute, trông không khác gì con gái, cộng với chiều cao có hơi khiêm tốn của cậu nữa, như vậy ai nhìn qua cũng nghĩ cậu là gái để tóc tomboy.
Sau một năm Tuấn Anh hoàn toàn lột xác, cái vẻ baby cute phô mai que của một năm trước đã biến mất, thay vào đó là gương mặt với vẻ nam tính hơn, đường nét góc cạnh, nói chung là nhìn khi nhìn vào chỉ thấy Tuấn Anh đã đẹp nay càng đẹp hơn mà thôi.
Đến mức mà Vũ là con trai nhìn vào Tuấn Anh cũng phải thốt lên cảm thán.
Má ôi, thằng này ăn gì mà càng ngày càng đẹp trai vậy ta?
(Gần như đến mức “Đẹp muốn chửi thề”:>)
Đã vậy giờ thằng này còn cao hơn nữa chứ.
Hỡi ôi, ngày kia lên trường chắc chắn đám con gái trường mình đổ rạp hết một lượt mất thôi.
Đúng theo suy nghĩ của Trần Thiên Vũ, cả trường sốc thật, các bạn nữ đi qua nhìn Hoàng Tuấn Anh không hề chớp mắt, có vài bạn nữ đã suýt chút nữa xịt máu mũi.
Tuấn Anh mặc chiếc áo đồng phục trắng của nhà trường, mặc thêm cái quần âu và đôi giày đắt tiền, vai khoác thêm chiếc ba lô giá cũng chẳng hề rẻ.
Chiều cao nổi bật, mái tóc cắt tỉa gọn gàng đi kèm với nó là gương mặt đẹp đến mức hại người làm cho khối em mê tít mắt.
“Anh Hoàng Tuấn kìa! trời ơi! Anh ấy thật kìa!”
“Ôi anh ấy là hot boy của khối 12 sao? Trời má đẹp vãi, quả không sai khi chọn trường này”
“Đm, đẹp đến mức chửi thề”
“Tao quyết rồi, tao sẽ theo đuổi anh ấy, anh ấy phải trở thành bạn trai tao”
Năm nay khác biệt với năm trước về tên gọi lớp, không còn là 11B1 nữa giờ phải là 12C1.
Nguyễn Hải Đăng dán ở cửa lớp một cái bảng trên đó có dòng chữ: “QUYẾT TÂM ĐỖ ĐẠI HỌC, ĐỖ NV1 ?”
Cậu ta hô to với cả lớp:
“Trên dòng chữ này chính là mục tiêu của chúng ta suốt năm học tiếp theo. Hãy nhìn vào nó sau đó cùng nhau chiến đấu nào. Bây giờ thì, các bạn của tôi ơi! Hãy cố gắng cho ước mơ của chúng ta nha”
Cả lớp nhìn về phía tấm bảng đó, ngọn lửa chiến đấu sục sôi hơn bao giờ hết.
_
Lớp 12 là thời điểm quyết định tương lai của chúng ta.
12 năm đèn sách của chúng ta có ý nghĩa hay không đều quyết định vào thời khắc này.
Lớp 12 là thời điểm khó khăn nhất của các bạn học sinh, chúng ta luôn trăn trở về việc phải cày bao nhiêu đề mới đủ, luôn trong tình trạng căng thẳng stress vì thời gian quá gấp rút. Thêm vào đó các bạn phải đau đầu suy nghĩ về việc chọn trường, chọn ngành và lo cho kì thi quan trọng sắp tới. Chính điều này đã làm cho các bạn rất mệt mỏi đúng không?
Đừng lo gì cả, dù có khó khăn như thế nào các bạn cũng sẽ vượt qua thôi.
Buổi sáng của ngày thứ ba, cậu nằm trên giường chùm kín chăn không để hở ra một cái gì ngoài cái mái tóc bù xù.
Mẹ Thủy đi vào phòng cậu, bà ấy vỗ nhẹ vào người cậu gọi:
“Bé, Hà Anh đến thăm con này”
Lúc này Tuấn Anh mới chậm chạp kéo chăn xuống để lộ ra cặp mắt đen láy, đôi mắt chớp chớp nhìn mẹ rồi sau đó mới nhướn người ngó ra cửa. Cậu nhìn thấy Hà Anh đang đứng ở đó vẫy tay chào cậu.
Mẹ Thủy gọi được cậu rồi thì cũng không muốn nán lại ở đây quá lâu, bà ấy đỡ Tuấn Anh ngồi dậy ngay sau đó cũng đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi trẻ, bà ấy nói:
“Giờ mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, hai đứa cứ ở đây chơi với nhau nhé. Hà Anh này, hôm nay con ở lại ăn cơm với nhà cô nhé”
“Ơ dạ?”
Hà Anh chỉ mải nhìn Tuấn Anh mà không để ý đến mẹ Thủy, khi nghe bà ấy nói xong cô chỉ bất ngờ chưa biết phải đáp như thế nào cho đúng.
Mẹ Thủy phì cười nhìn cô, ngay sau đó bà ấy nói:
“Hôm nay con không chạy được đâu, cô bảo với mẹ con cho”
Hà Anh hơi xấu hổ, cô chỉ biết gật đầu đồng ý và bẽn lẽn nói:
“Con sẽ giúp cô nấu ăn ạ”
Mẹ Thủy không nói gì thêm nữa bà ấy vừa cười tủm tỉm vừa đi ra khỏi phòng.
Trong phòng bây giờ chỉ còn hai đứa. Hà Anh vẫn đứng đơ ở cửa phòng không dám đi vào, Tuấn Anh thấy như vậy liền gọi cô:
“Vào đây đi, cậu ngại cái gì?”
Vì bị cảm nặng nên giọng cậu bây giờ có chút khàn.
Hà Anh lúc này mới đi vào, trông cô lúc này cứ khúm núm đi từng bước một thi thoảng còn nhìn trái nhìn phải, chẳng biết đang nhìn cái gì.
Tuấn Anh rất buồn cười mà cũng không nói gì cả, cậu bảo cô ngồi lên giường cạnh mình sau đó vòng tay ôm lấy cô. Cậu dụi dụi vào vai cô rồi nũng nịu nói:
“Tớ nhớ cậu”
Hà Anh không đáp lại cái ôm đó nhưng cô lại phì cười rồi xoa đầu cậu cưng chiều nói:
“Tớ cũng nhớ cậu, cậu buông tớ ra một chút để tớ xem cậu còn sốt lắm không nào.”
Tuấn Anh vẫn không buông ra lại còn dùng cái giọng khàn khàn kia làm nũng:
“Tớ không buông, tóc tớ đang xù nhìn xấu trai lắm”
“Thế cậu có muốn tớ ốm cùng cậu không?”
Nghe cô nói câu này Tuấn Anh mới tiếc nuối buông cô ra. Cậu dùng cặp mắt long lanh pha chút hờn dỗi đó nhìn cô rồi phụng phịu:
“Cậu quá đáng thật”
Tớ không thấy mình quá đáng chỗ nào cả.
Hà Anh muốn nói ra câu này để trêu cậu, tay cô khẽ vén phần mái tóc của cậu lên rồi chạm nhẹ vào trán cậu kiểm tra đồng thời hỏi:
“Cậu khoẻ chưa? Thấy trong người như thế nào rồi?”
Tuấn Anh gật đầu lia lịa cái tay không yên phận đưa lên chọc chọc cái má của cô, cậu nói:
“Tớ khoẻ rồi”
Hà Anh trêu:
“Điêu, nhìn cậu là tớ biết cậu vẫn chưa khoẻ”
“Cậu đừng coi thường tớ, con trai sức dài vai rộng, cảm vặt thế này không nhầm nhò gì với tớ đâu” Tuấn Anh tự tin vỗ ngực nói.
Hà Anh không nói gì nữa cô chỉ “Ừm” một tiếng để cậu yên tâm, thật ra trong thâm tâm cô lại dậy sóng.
Cuối buổi chiều hai hôm trước, sau khi Hà Anh đưa Tuấn Anh về nhà thì ngay buổi tối đó cô nghe tin cậu ấy bị sốt nằm mê man ở phòng. Hà Anh đã rất hoảng sợ, lúc ấy mẹ Thủy đã trấn an cô rất nhiều, bà ấy bảo cô cứ bình tĩnh khi nào cậu ấy khoẻ rồi cô đến thăm cũng được, bà ấy sợ Hà Anh bị lây bệnh từ cậu nên mới không cho cô đến thăm. Suốt mấy ngày tiếp theo Hà Anh cứ trong trạng thái bồn chồn lo lắng không làm gì ra hồn cả, thi thoảng cô cũng qua nhà cậu hỏi bố mẹ cậu là cậu ấy đã đỡ sốt chưa? Cậu ấy giờ sao rồi?
Sáng sớm ngày hôm nay trong khi cô vừa mới ngủ dậy, chú Kiên (bố Tuấn Anh) qua nhà cô rủ bố cô đi ăn sáng, ông ấy nhìn thấy cô liền vui vẻ nói:
“Hà Anh, bé đỡ sốt hơn rồi đấy, hôm nay con có thể đến thăm thằng bé được rồi”
Nghe được tin này Hà Anh vui lắm, cô lập tức đi đánh răng rửa mặt thay quần áo và phóng sang nhà cậu ngay.
___
Thời gian dần trôi qua, ba tháng nghỉ hè cũng kết thúc, Hà Anh và Tuấn Anh thu xếp đồ đạc để quay lại trường.
Hai bố mẹ dúi vào túi của hai đứa biết bao nhiêu là đồ đạc, này thì rau củ, hoa quả, bánh kẹo,… Tổng hết đống đấy cũng tầm khoảng hai cái hộp cát tông to, mỗi đứa đèo một hộp.
Xuống đến nhà, mở cửa ra hai đứa nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng là bụi bặm, sau ấy hai đứa liền bắt tay vào phân công nhau đi dọn dẹp.
Trong lúc Hà Anh đang ở ngoài sân dọn nốt mấy cái cành cây, lá khô bị rụng đầy dưới đất thì cô nghe thấy tiếng gọi to của Trần Thiên Vũ.
“Ê! Hà Anh, về lúc nào đấy?”
Hà Anh lúc này mới nhìn qua phía cậu ta, Vũ đang đứng trong nhà tay cậu ta ôm con Ỉn, mái tóc xoăn sóng trông chẳng khác gì tổ quạ. Có vẻ là Vũ vừa mới ngủ trưa dậy, cho nên bây giờ nhìn cậu ta…
Nói sao nhỉ? Có hơi tả.
Hà Anh buồn cười trả lời:
“Về từ đầu chiều rồi, ông lại ngủ quá chiều nữa à? Sao trông tả tơi thế”
Vũ gãi đầu rồi lại ngáp thêm một cái nữa thay cho câu trả lời, sau đó cậu ta lại hỏi:
“Thằng Tuấn Anh đi đâu rồi? Sao giờ chỉ có bà ở đây?”
“Trong nhà đấy”
Vào buổi tối, Trần Thiên Vũ mang một thân trai và một thân mèo qua nhà hai bạn hàng xóm ăn trực. Khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh cậu ta đã rất ngạc nhiên đến mức thốt lên:
“Ôi! Tuấn Anh, mấy tháng hè này mày uống thuốc tăng chiều cao đúng không? Lần cuối tao gặp mày thì mày vẫn thấp hơn tao mà? Sao giờ lại cao hơn tao rồi?”
Tuấn Anh đang bế bé Ỉn, đi tìm cái gì đó cho bé ăn, nghe Vũ hỏi như vậy cậu cũng nhìn cậu ta một cái rồi sau đó đáp:
“Gần một mét tám rồi đấy, bất ngờ không?”
Cậu nhìn Vũ với vẻ mặt rất tự đắc, trên gương mặt ấy là nụ cười nửa miệng trông cực kỳ đểu cáng.
So với một năm trước, gương mặt này mang một chút vẻ baby cute, trông không khác gì con gái, cộng với chiều cao có hơi khiêm tốn của cậu nữa, như vậy ai nhìn qua cũng nghĩ cậu là gái để tóc tomboy.
Sau một năm Tuấn Anh hoàn toàn lột xác, cái vẻ baby cute phô mai que của một năm trước đã biến mất, thay vào đó là gương mặt với vẻ nam tính hơn, đường nét góc cạnh, nói chung là nhìn khi nhìn vào chỉ thấy Tuấn Anh đã đẹp nay càng đẹp hơn mà thôi.
Đến mức mà Vũ là con trai nhìn vào Tuấn Anh cũng phải thốt lên cảm thán.
Má ôi, thằng này ăn gì mà càng ngày càng đẹp trai vậy ta?
(Gần như đến mức “Đẹp muốn chửi thề”:>)
Đã vậy giờ thằng này còn cao hơn nữa chứ.
Hỡi ôi, ngày kia lên trường chắc chắn đám con gái trường mình đổ rạp hết một lượt mất thôi.
Đúng theo suy nghĩ của Trần Thiên Vũ, cả trường sốc thật, các bạn nữ đi qua nhìn Hoàng Tuấn Anh không hề chớp mắt, có vài bạn nữ đã suýt chút nữa xịt máu mũi.
Tuấn Anh mặc chiếc áo đồng phục trắng của nhà trường, mặc thêm cái quần âu và đôi giày đắt tiền, vai khoác thêm chiếc ba lô giá cũng chẳng hề rẻ.
Chiều cao nổi bật, mái tóc cắt tỉa gọn gàng đi kèm với nó là gương mặt đẹp đến mức hại người làm cho khối em mê tít mắt.
“Anh Hoàng Tuấn kìa! trời ơi! Anh ấy thật kìa!”
“Ôi anh ấy là hot boy của khối 12 sao? Trời má đẹp vãi, quả không sai khi chọn trường này”
“Đm, đẹp đến mức chửi thề”
“Tao quyết rồi, tao sẽ theo đuổi anh ấy, anh ấy phải trở thành bạn trai tao”
Năm nay khác biệt với năm trước về tên gọi lớp, không còn là 11B1 nữa giờ phải là 12C1.
Nguyễn Hải Đăng dán ở cửa lớp một cái bảng trên đó có dòng chữ: “QUYẾT TÂM ĐỖ ĐẠI HỌC, ĐỖ NV1 ?”
Cậu ta hô to với cả lớp:
“Trên dòng chữ này chính là mục tiêu của chúng ta suốt năm học tiếp theo. Hãy nhìn vào nó sau đó cùng nhau chiến đấu nào. Bây giờ thì, các bạn của tôi ơi! Hãy cố gắng cho ước mơ của chúng ta nha”
Cả lớp nhìn về phía tấm bảng đó, ngọn lửa chiến đấu sục sôi hơn bao giờ hết.
_
Lớp 12 là thời điểm quyết định tương lai của chúng ta.
12 năm đèn sách của chúng ta có ý nghĩa hay không đều quyết định vào thời khắc này.
Lớp 12 là thời điểm khó khăn nhất của các bạn học sinh, chúng ta luôn trăn trở về việc phải cày bao nhiêu đề mới đủ, luôn trong tình trạng căng thẳng stress vì thời gian quá gấp rút. Thêm vào đó các bạn phải đau đầu suy nghĩ về việc chọn trường, chọn ngành và lo cho kì thi quan trọng sắp tới. Chính điều này đã làm cho các bạn rất mệt mỏi đúng không?
Đừng lo gì cả, dù có khó khăn như thế nào các bạn cũng sẽ vượt qua thôi.