Chương : 40
Nó vừa nghe thì thấy lòng bất an, "bạn gái của Khôi" chẳng phải là My hay sao? Nghe giọng nói ngấp gáp và lo lắng của Khôi thì nó thấy lòng như lửa đốt, rất khó chịu. Sau đó Tuyết đột nhiên khóc lên và nói:
- Phải tới bệnh viện ngay thôi. My à!!!! Mày không được có chuyện gì.
Nhíu mày, một cái nhíu mày sâu, thật là đã xảy ra chuyện gì. Lòng lo muốn chết. Nó muốn đứng dậy đi lại chỗ cả đám để hiểu rõ chân tướng nhưng lý trí còn sót lại không cho phép nó làm đều đó, nó mà ra ngoài đó hỏi là lộ thân phận mất. Tuyết kéo Triết đi, Khôi và hắn cũng chạy ra xe để đi đến bệnh viện.
Thiên Thiên cũng muốn đi nên cô chạy ra níu áo hắn và nói:
- Em cũng muốn....
Hắn gật đầu rồi âm thầm theo dõi nó nhưng nó không biểu cảm gì, bác quản gia nói:
- Cô chủ .... à không.... Dao à! Cháu không đi sao?
Cả đám cố ý lắng tay nghe, nó vẫn không biểu cảm, giọng nhàn nhạt nói:
- Liên quan gì đến cháu? Sống chết mặc bây.
Nghe câu đó Tuyết kích động hít hơi khí lạnh, lấy hết dũng khí, cố nến giọng, nói trong nghẹn ngào:
- Mày.... quá đáng.... nó mà bị sao.... tao không coi mày là bạn nữa. ... sức chịu đựng của tao có hạng.... mày thật độc ác....
Gục người vào vai Triết, Tuyết khóc nức nở, nó quay mặt hướng khác, nó không muốn nói vậy nhưng tình thế ép buộc, hãy hiểu lời nó nói dối là muốn tốt cho cả đám thôi. Nó quay gót vào nhà, hắn nhìn bóng lưng của nó, lạnh nhạt cùng đau khổ nói:
- Đừng phải hối hận. Đừng đạp vào vết xe đổ của anh. Hối hận cả đời đó.
Nó dừng bước, ngước mắt lên để không rơi nước mắt, nó cố nén giọng, cười lạnh rồi nói:
- Hối hận? Tôi chưa từng bị như vậy và sau này càng không.
Lạnh nhạt từng bước đi vào nhà, nó lại nói dối, thật ra 2 năm trước là nó đã biết hối hận, nó biết cái cảm giác đó thống khổ, rất thống khổ nhưng dưới tình huống như vậy thì nó đành phải làm thế thôi, vì cuộc chơi này đã định nó sẽ hối hận đến chết.
Thiên Thiên nhếch môi, tự nhiên cô lại thấy mình vui đến lạ, chả biết lý do vì sao nhưng cô rất rất rất vui. Cả đám vào xe và đi đến bệnh viện.
Ở trong phòng, nằm trên chiếc giường nó cứ lo lắng, thật là... nó rất muốn biết My có sao hay không? Nhưng mà khó quá. Cứ suy nghĩ mãi, tự nhiên nó bật dậy rồi thốt lên:
- Như thế thì còn có lợi hơn.
Nói rồi nó đập tay cái bốp, sau đó xuống nhà, đi xuống gara và lên xe chạy mất, vừa thấy nó đi, bác quản gia liền gọi cho hắn:
- Cô chủ đi rồi!!!!!
Chỉ với vài từ mà môi hắn cong lên thành một nụ cuời ma mị, lúc này cả đám liền biết là chuyện gì nên đã tìm cách đuổi khéo Thiên Thiên về. Thiên Thiên vừa khuất bóng, mất dạng khỏi bệnh viện thì cánh cửa phòng bệnh của My có người mở ra. "Cạch..... Cộp....cộp". Nguời bước vào là nó mà không phải ai khác, nhìn người trên giường bình an, nó liền nở nụ cười rồi kéo ghế ngồi kế My, nắm lấy bàn tay gầy của My nó nói:
- Haizzzz. ..... Sao không chết cho rồi.... sống chi chật đất lắm nga~
Cả đám đang trốn nghe nó nói mà trợn trắng mắt khi nghe nó nói, có ai thăm bệnh mà trù ẻo người bệnh như nó hay không? Lắc đầu trề môi cả đám đồng loạt khinh bỉ nó, nó nhìn My đang nhắm nghiền mắt mà nhỏ nhẹ nói:
- Thật là.... sau khi tao nghiêm túc suy nghĩ thì.... mày thật ra diễn quá giỏi.... diễn rất hay.... cả đám tụi bây tài năng đến mức Băng Băng tao đây còn phải quỳ một cái để tỏ lòng bái phục.
Nghe nó nói My liền mở mắt nở nụ cười, cả đám đang trốn liền bước ra, nó nhếch mép cười:
- Lừa ai chứ? Bộ tao dễ dụ lắm chắc?
My cười hì hì, Tuyết đi tới bóp vai cho nó rồi nịnh nọt nói:
- Bớt giận.... Bớt giận đi mà. Thật ra tụi tao chỉ muốn kiểm tra mày có phải Băng không mà. Nhưng mà mày không mất trí nhớ thì lúc trước sau lại phải giả vờ?
Híp mắt, nó im lặng rồi sau đó nói:
- Thật ra.... lúc đầu tao không nghĩ sẽ tới. Tao không muốn lộ thân phận nhưng sau khi suy nghĩ.........
Nó ngưng một chút, mĩm cười một cái rồi nói:
- Suy nghĩ thấu đáo thì nếu nói ra thì không phải tao lại có người giúp sao? Với lại cũng không cần phải đối phó với mấy người. Một mũi tên trúng hai con nhạn.
- Phải tới bệnh viện ngay thôi. My à!!!! Mày không được có chuyện gì.
Nhíu mày, một cái nhíu mày sâu, thật là đã xảy ra chuyện gì. Lòng lo muốn chết. Nó muốn đứng dậy đi lại chỗ cả đám để hiểu rõ chân tướng nhưng lý trí còn sót lại không cho phép nó làm đều đó, nó mà ra ngoài đó hỏi là lộ thân phận mất. Tuyết kéo Triết đi, Khôi và hắn cũng chạy ra xe để đi đến bệnh viện.
Thiên Thiên cũng muốn đi nên cô chạy ra níu áo hắn và nói:
- Em cũng muốn....
Hắn gật đầu rồi âm thầm theo dõi nó nhưng nó không biểu cảm gì, bác quản gia nói:
- Cô chủ .... à không.... Dao à! Cháu không đi sao?
Cả đám cố ý lắng tay nghe, nó vẫn không biểu cảm, giọng nhàn nhạt nói:
- Liên quan gì đến cháu? Sống chết mặc bây.
Nghe câu đó Tuyết kích động hít hơi khí lạnh, lấy hết dũng khí, cố nến giọng, nói trong nghẹn ngào:
- Mày.... quá đáng.... nó mà bị sao.... tao không coi mày là bạn nữa. ... sức chịu đựng của tao có hạng.... mày thật độc ác....
Gục người vào vai Triết, Tuyết khóc nức nở, nó quay mặt hướng khác, nó không muốn nói vậy nhưng tình thế ép buộc, hãy hiểu lời nó nói dối là muốn tốt cho cả đám thôi. Nó quay gót vào nhà, hắn nhìn bóng lưng của nó, lạnh nhạt cùng đau khổ nói:
- Đừng phải hối hận. Đừng đạp vào vết xe đổ của anh. Hối hận cả đời đó.
Nó dừng bước, ngước mắt lên để không rơi nước mắt, nó cố nén giọng, cười lạnh rồi nói:
- Hối hận? Tôi chưa từng bị như vậy và sau này càng không.
Lạnh nhạt từng bước đi vào nhà, nó lại nói dối, thật ra 2 năm trước là nó đã biết hối hận, nó biết cái cảm giác đó thống khổ, rất thống khổ nhưng dưới tình huống như vậy thì nó đành phải làm thế thôi, vì cuộc chơi này đã định nó sẽ hối hận đến chết.
Thiên Thiên nhếch môi, tự nhiên cô lại thấy mình vui đến lạ, chả biết lý do vì sao nhưng cô rất rất rất vui. Cả đám vào xe và đi đến bệnh viện.
Ở trong phòng, nằm trên chiếc giường nó cứ lo lắng, thật là... nó rất muốn biết My có sao hay không? Nhưng mà khó quá. Cứ suy nghĩ mãi, tự nhiên nó bật dậy rồi thốt lên:
- Như thế thì còn có lợi hơn.
Nói rồi nó đập tay cái bốp, sau đó xuống nhà, đi xuống gara và lên xe chạy mất, vừa thấy nó đi, bác quản gia liền gọi cho hắn:
- Cô chủ đi rồi!!!!!
Chỉ với vài từ mà môi hắn cong lên thành một nụ cuời ma mị, lúc này cả đám liền biết là chuyện gì nên đã tìm cách đuổi khéo Thiên Thiên về. Thiên Thiên vừa khuất bóng, mất dạng khỏi bệnh viện thì cánh cửa phòng bệnh của My có người mở ra. "Cạch..... Cộp....cộp". Nguời bước vào là nó mà không phải ai khác, nhìn người trên giường bình an, nó liền nở nụ cười rồi kéo ghế ngồi kế My, nắm lấy bàn tay gầy của My nó nói:
- Haizzzz. ..... Sao không chết cho rồi.... sống chi chật đất lắm nga~
Cả đám đang trốn nghe nó nói mà trợn trắng mắt khi nghe nó nói, có ai thăm bệnh mà trù ẻo người bệnh như nó hay không? Lắc đầu trề môi cả đám đồng loạt khinh bỉ nó, nó nhìn My đang nhắm nghiền mắt mà nhỏ nhẹ nói:
- Thật là.... sau khi tao nghiêm túc suy nghĩ thì.... mày thật ra diễn quá giỏi.... diễn rất hay.... cả đám tụi bây tài năng đến mức Băng Băng tao đây còn phải quỳ một cái để tỏ lòng bái phục.
Nghe nó nói My liền mở mắt nở nụ cười, cả đám đang trốn liền bước ra, nó nhếch mép cười:
- Lừa ai chứ? Bộ tao dễ dụ lắm chắc?
My cười hì hì, Tuyết đi tới bóp vai cho nó rồi nịnh nọt nói:
- Bớt giận.... Bớt giận đi mà. Thật ra tụi tao chỉ muốn kiểm tra mày có phải Băng không mà. Nhưng mà mày không mất trí nhớ thì lúc trước sau lại phải giả vờ?
Híp mắt, nó im lặng rồi sau đó nói:
- Thật ra.... lúc đầu tao không nghĩ sẽ tới. Tao không muốn lộ thân phận nhưng sau khi suy nghĩ.........
Nó ngưng một chút, mĩm cười một cái rồi nói:
- Suy nghĩ thấu đáo thì nếu nói ra thì không phải tao lại có người giúp sao? Với lại cũng không cần phải đối phó với mấy người. Một mũi tên trúng hai con nhạn.