Chương 18
Editor: Linh Le
Từ xa, Lệ Xuân Hiểu đã thấy Tần Tiếu Quân, người đang ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp như một đóa hoa, một tay cầm tách café, một tay vẫy vẫy với cô. Khi cô ấy vẫy tay, đôi bông tai lớn đung đưa theo nhịp, thu hút ánh nhìn của người khác.
Tần Tiếu Quân là bạn thời trung học của cô và cũng là bạn thân. Cô ấy từng là một cô gái phương Nam hiền lành dịu dàng, nhưng giờ cô ấy lột xác thành một cô gái nóng bỏng, mỗi ngày đều thay đổi phong cách ăn mặc của mình, cô ấy có phương châm đó là, miễn là mọi loại quần áo xuất hiện trên đời này, cô ấy đều dám mặc nó.
Nhưng mà, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, cô ấy vẵn dám mặc một bộ trang phục xuyên thấu, làm cho cậu bé bồi bàn đứng một bên đỏ hết cả mặt.
“ Không thể chịu được mà.” Lệ Xuân Hiểu chê bai người bạn cũ của mình như thế.
Tần Tiếu Quân nhướng mày.
“ Này, cậu suốt ngày trốn trong phòng thu âm làm mấy khán giả nhiệt tình đó không thể nhìn thấy bộ dạng thật sự của cậu đó.” Lệ Xuân Hiểu chỉ vào bộ trang phục xuyên thấu của cô ấy: “ Làm gì mà hầm hố như thế.”
Tần Tiếu Quân là một DJ của đài phát thanh. Chương trình do cô ấy làm host rất phổ biến với các sinh viên đại học tại Thượng Hải bởi phong cách hài hước của cô ấy.
“ Ngốc, vì bạn tri kỷ mà chết đó, nữ hoàng muốn tự làm mình hài lòng, đã nghe bao giờ chưa?”
Tần Tiếu Quân đảo mắt, nhấp một ngụm café.
“ Được rồi! Xem nào. Có chuyện gì mà một người bận rộn như cậu hôm nay lại đến tìm mình thế?”
Người này, hồi sáng gọi điện cho cô bảo là có chuyện khẩn cấp cần nói.
“ Chuyện đó…” Vào lúc này, người bình thường luôn hùng hùng hổ hổ lại tự nhiên lắp ba lắm bắp: “ Ừm… chuyện là, Xuân Hiểu, cậu… Bây giờ mình hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định không được tức giận đấy.”
Lệ Xuân Hiểu nhún nhún vai, ngả người ra sau.
“ Cậu và người ấy nhà cậu, một tuần làm chuyện ấy mấy lần?”
Lệ Xuân Hiểu sửng sốt một lúc. Sau khi nghĩ kỹ lại, cô không thể không tức giận. Tần Tiếu Quân từ bao giờ lại trở thành mấy bà cô lắm chuyện thế, đi quan tâm tới sinh hoạt vợ chồng nhà người khác.
Tần Tiếu Quân nắm lấy tay cô trước lúc cô nổi giận.
“ Xuân Hiểu, cậu phải nói với mình cho thành thật.”
Tần Tiếu Quân nói với cô bằng sự chân thành và giọng điệu nghiêm túc.
“ Chuyện đó, Tiếu Quân…” Lệ Xuân Hiểu cúi đầu lúng túng. Mặc dù Tần Tiếu Quân là bạn bè thân thiết của cô, họ gần như không giấu chuyện gì với nhau, nhưng khi cô ấy hỏi về vấn đề này, cô không thể thẳng thắn mà nói được: “ Cái đó á, bọn mình khoảng một tháng làm một hoặc đôi khi là hai lần.”
Kỳ thật, cô không dám nói với Tần Tiếu Quân đó là thường thì hai tháng một lần. Cô biết việc sinh hoạt vợ chồng như thế là rất bất thường, nhưng chồng cô lại quá bận rộn. Thỉnh thoảng anh về nhà không thường xuyên tí nào, có đôi khi cả mấy tuần không về. Nhiều lúc về nhà thì cô đã ngủ. Sau này nghĩ như thế, Lệ Xuân Hiểu liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Tần Tiếu Quân lại dựa vào ghế lần nữa, khuôn mặt nghiêm túc.
“ Tiếu Quân, cậu có gì muốn nói với mình sao?”
Khi hỏi Tần Tiếu Quân mấy lời này, giọng Lệ Xuân Hiểu không mấy thoải mái.
“ Cậu có nghe Trì Kinh Hồng nhắc đến cô gái tên Lâm Kiều không?”
“ À…” Lệ Xuân Hiểu thở hắt ra, Tần Tiếu Quân này làm cô lo lắng rồi: “ Mình biết, cô ấy là em gái của Lâm An.”
Nhấp một ngụm cafe, Lệ Xuân Hiểu thao thao bất tuyệt.
“ Lâm Kiều bị bệnh tim bẩm sinh từ khi còn nhỏ. Vì điệu kiện gia đình không cho phép nên không đủ điều kiện trả tiền cho một ca ghép tim. Sau đó, họ thấy chương trình Trì Kinh Hồng lập ra cho bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Sau đó, khi Lâm Kiểu mười chín tuổi, cô ấy đã được ghép tim thành công. Lâm An là anh trai Lâm Kiều. Sau khi tốt nghiệp bắt đầu đi theo Kinh Hồng. Hiện tại đang là thư ký của anh ấy. Mình biết hai anh em nhà họ.”
“ Cậu đã găp Lâm Kiều chưa?”
Tần Tiếu Quân thở phảo nhẹ nhõm, xem ra là cô lo lắng thừa rồi. Hôm đó, cô ấy nhìn thấy Trì Kinh Hồng đi ăn với một cô gái trẻ xinh đẹp, cô ấy cảm thấy toát mồ hôi thay cho bạn mình. Ở cái thời đại này, là host của chương trình radio, cô ấy tiếp xúc với rất nhiều vấn đề nên không tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
“ Hừm! Mình gặp rồi, đó là một cô gái gầy gò.”
“ Nhưng tại sao mình lại nghe nói cô gái đó là một bông hoa trong trường đại học nhỉ? Người ta nói rằng các chàng trai đều có cảm giác rằng cô ta như là Tiểu Kiều (*) vậy. Tiểu Kiều là một đại mỹ nhân, cậu cần phải cảnh giác, không để trái tim của Kinh Hồng bị cô ta lấy đi.”
(*) Là một nhân vật trong thời Tam Quốc. Là một đại mỹ nhân, còn được biết đến với thân phận vợ của Chu Du.
Bây giờ, đến lượt Lệ Xuân Hiểu nhướng mày. Người phụ nữ thích buôn chuyện đúng thật giống như là một chiến binh Nữ Chân (*) vậy đó.
(*) Nguyên văn là: 女真. Là người Tungus ở những vùng Mãn Châu và miền Bắc Triều Tiên. Họ thành lập nhà Kim từ 1115, đến 1234 thì bị quân Mông Cổ tiêu diệt.
“ Này, này. Người trước mặt cậu cũng là một bông hoa đó. Nhìn dáng người của mình đi, không phải là Marilyn thì cũng là Angelina.
Lệ Xuân Hiểu chống eo mình và đứng dậy. Cô rất tự tin vào ngoại hình và thân hình của mình.
“ Không thể chịu nổi mà.”
Tần Tiếu Quân nhìn người bạn tốt của mình. Người phụ nữ này đúng thực là con cưng của Chúa, xinh đẹp từ trong trứng nước. Trước mặt người khác, Tần Tiếu Quân luôn rất tự tin, nhưng trước mặt Lệ Xuân Hiểu, cô thấy mình bỗng trở nên phàm tục. Thật sự không còn cách nào khác, cô ấy được thừa hưởng từ vẻ đẹp tự nhiên của mẹ mình.
Nhớ năm đó, bố của Lệ Xuân hiểu bị mẹ Lệ Xuân Hiểu làm cho thần hồn điên đảo, khiến cho người vợ kết tóc của ông phải buồn bã và rời đi sang phía bên kia đại dương.
Nghĩ đến đây, Tần Tiếu Quân lại cảm thấy buồn phiền.
“ Xuân Hiểu, Thư Nhiên sống có tốt không? Mình nghe nói anh ấy đã kết hôn vài năm trước.”
“ Phải!”
Trái tim của Lệ Xuân Hiểu chùng xuống. Có vẻ như trong lòng Tần Tiếu Quân vẫn còn có người anh trai cùng cha khác mẹ này của cô. Đúng thế, sau tất cả, Tống Thư Nhiên vẫn là người mà Tần Tiếu Quân yêu thầm nhiều năm. Vào lúc đó, khi Tống Thư Nhiên muốn đi theo mẹ mình, Tần Tiếu Quân cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bày tỏ với anh. Nhưng những lời cô ấy nhận về lại là, xin lỗi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Thật bất ngờ, một người luôn tuyên bố theo chủ nghĩa độc thân vào một ngày nào đó đã cưới vợ rồi.
“ Cậu đã gặp vợ anh ấy chưa?”
“ Giọng nói của Tần Tiếu Quân mang vẻ không cam lòng. Mặc dù hiện tại, cô ấy đã đem đoạn tình yêu ấy đi vào dĩ vãng, ai ở trong những năm tháng thanh xuân lại không làm một vài việc ngu ngốc chứ. Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy thực sự tin rằng Tống Thư Nhiên thực sự là một người theo chủ nghĩa độc thân. Cuộc hôn nhân của bố mẹ Tống Thư Nhiên đã khiến anh ấy mất đi niềm tin vào hôn nhân.
Thật ra, lúc đó, về cơ bản mọi người đều biết cha của Lệ Xuân Hiểu có tình nhân bên ngoài và một cô con gái ngoài giá thú, nhưng vì lo sợ danh tiếng của Lệ gia bị ảnh hưởng nên mọi người đều chỉ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Cuối cùng, câu chuyện tình rối rắm đó đã được chấm dứt bởi sự rút lui của mẹ Tống Thư Nhiên, mà mẹ của Lệ Xuân Hiểu, cũng vì danh tiếng của Lệ gia cùng áp lực từ dư luận mà không có nổi một danh phận, cuối cùng cũng uất ức mà chết.
Về phần Tống Thư Nhiên, anh ấy cũng đổi thành họ của mẹ vào ngày bố mẹ mình ly hôn và rời khỏi Lệ gia theo mẹ mình đến Đức.
Hiện tại, Tần Tiếu Quân vẫn còn nhớ lời thề của Tống Thư Nhiên lúc đó, không biết một người phụ nữ ra sao lại có thể khiến Tống Thư Nhiên sẵn lòng bước vào lễ đường, thứ mà trước đây anh ấy gọi là mộ phần nhỉ?
“ Thật ra, mình cũng chưa gặp cô ấy. Mình còn nhớ khi bố mình mất, Tống Thư Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài và sau đó vội vã trở về Đức. Anh ấy và cô mình nói rằng người thân yêu nhất của cô ấy vừa qua đời nên anh ấy phải về với cô ấy. Sau đó, anh ấy để lại tất cả mọi thứ ở đó cho mình, lúc đó mình cũng đã rất tức giận với cô. Nghe nói, sau khi đám tang kết thúc, anh ấy đã đính hôn với cô ấy, giống như một phép màu nhỉ? Tống Thư Nhiên mà cũng làm ra cái chuyện cảm động này cơ đấy.”
Cô nhìn thấy Tần Tiếu Quân nở một nụ cười tự giễu, nét mặt cô đơn.
“ Tiếu Quân.” Lệ Xuân Hiểu do dự một lát và nói, “ Cậu vẫn chưa quên được anh mình à?”
“ Làm ơn đấy!” Tần Tiếu Quân dở khóc dở cười, cô thật sự không có một tình yêu lâu bền như vậy: “ Đã tám trăm năm rồi, Tống Thư Nhiên đã bị bổn tiểu thư ném tới chín tầng mây rồi. Số người bây giờ tình nguyện quỳ dưới váy mình còn đếm không hết nữa kìa.”
Lệ Xuân Hiểu cuối cùng cũng biết được người phụ nữ này đã thực sự buông tay.
“ Này, mình kể với cậu một tin khác. Tống Thư Nhiên sẽ về Thượng Hải vào đầu tháng tới, còn dẫn vợ mình về nữa, cậu có thể xem xem người phụ nữ kia rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay không.”
Tống Thư Nhiên, ánh mắt của anh trai cô luôn cao hơn trời, cô cũng tò mò không biết kiểu phụ nữ nào có thể khiến anh ấy can tâm tình nguyện nắm tay đi hết trọn đời.
Người phụ nữ mặc trang phục xuyên thấu này đang xoa xoa tay.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lệ Xuân Hiểu chở Tần Tiếu Quân tới đài phát thanh nơi cô ấy làm việc.
Trước khi rời đi, Tần Tiếu Quân rút ra một tờ giấy ghi chú và đưa nó cho Lệ Xuân Hiểu, sau khi do dự một lúc lâu, cô ấy nói:
“ Tháng trước, mình thấy Trì Kinh Hồng ở đây, khi đó là vào buổi sáng, anh ấy đi từ ra từ ngôi nhà này. Có vẻ như chủ sở hữu ngôi nhà này là anh ấy. Mình đã kiểm tra và phát hiện ra đích thực chủ sở hữu là Trì Kinh Hồng. Lúc đó, mình đã ghi lại địa chỉ của nó. Nhưng mà, cậu yên tâm, nơi này không phải là kim ốc (*) đâu. Mấy người điều tra có nói chưa bao giờ thấy bất kỳ một người phụ nữ nào ở đó.
(*) Kim ốc tàng kiều. Câu này chắc mọi người hiểu chứ.
Giữ lấy tờ giấy, Lệ Xuân Hiểu cảm thấy trái tim mình như chìm trong một làn sương mù.
Lái xe, Lệ Xuân Hiểu lần theo địa chỉ mà Tần Tiếu Quân đưa cho đi tới một vùng ngoại ô cách xa nội thành Thượng Hải.
Cô đứng rất lâu trước căn nhà có địa chỉ do Tần Tiếu Quân ghi.
Diện tích của ngôi nhà đó khá lớn, xây theo kiểu kiến trúc châu Âu. Phong cách kiến trúc này đã từng phổ biến một thời ở khu vực bến Thượng Hải. Sau này, theo sự phát triển của thời đại, chúng dần dần suy tàn. Hiện tại cũng không còn sót lại nhiều.
Tòa nhà trước mặt cô đây trông vẫn còn rất nguyên vẹn. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dấu vết của việc những bức tường đã được sửa chữa, có thể thấy rằng chủ nhân của ngôi nhà rõ ràng có ý muốn chăm sóc cho nó.
Các nguyên vật liệu trên những bức tường gần như không còn tồn tại trong thời đại này nữa. Rốt cuộc, Trì Kinh Hồng làm sao mà có được nó?
Rốt cuộc, ngôi nhà này có ý nghĩ gì với Trì Kinh Hồng?
- ------------------------
Hết chương 18
Từ xa, Lệ Xuân Hiểu đã thấy Tần Tiếu Quân, người đang ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp như một đóa hoa, một tay cầm tách café, một tay vẫy vẫy với cô. Khi cô ấy vẫy tay, đôi bông tai lớn đung đưa theo nhịp, thu hút ánh nhìn của người khác.
Tần Tiếu Quân là bạn thời trung học của cô và cũng là bạn thân. Cô ấy từng là một cô gái phương Nam hiền lành dịu dàng, nhưng giờ cô ấy lột xác thành một cô gái nóng bỏng, mỗi ngày đều thay đổi phong cách ăn mặc của mình, cô ấy có phương châm đó là, miễn là mọi loại quần áo xuất hiện trên đời này, cô ấy đều dám mặc nó.
Nhưng mà, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, cô ấy vẵn dám mặc một bộ trang phục xuyên thấu, làm cho cậu bé bồi bàn đứng một bên đỏ hết cả mặt.
“ Không thể chịu được mà.” Lệ Xuân Hiểu chê bai người bạn cũ của mình như thế.
Tần Tiếu Quân nhướng mày.
“ Này, cậu suốt ngày trốn trong phòng thu âm làm mấy khán giả nhiệt tình đó không thể nhìn thấy bộ dạng thật sự của cậu đó.” Lệ Xuân Hiểu chỉ vào bộ trang phục xuyên thấu của cô ấy: “ Làm gì mà hầm hố như thế.”
Tần Tiếu Quân là một DJ của đài phát thanh. Chương trình do cô ấy làm host rất phổ biến với các sinh viên đại học tại Thượng Hải bởi phong cách hài hước của cô ấy.
“ Ngốc, vì bạn tri kỷ mà chết đó, nữ hoàng muốn tự làm mình hài lòng, đã nghe bao giờ chưa?”
Tần Tiếu Quân đảo mắt, nhấp một ngụm café.
“ Được rồi! Xem nào. Có chuyện gì mà một người bận rộn như cậu hôm nay lại đến tìm mình thế?”
Người này, hồi sáng gọi điện cho cô bảo là có chuyện khẩn cấp cần nói.
“ Chuyện đó…” Vào lúc này, người bình thường luôn hùng hùng hổ hổ lại tự nhiên lắp ba lắm bắp: “ Ừm… chuyện là, Xuân Hiểu, cậu… Bây giờ mình hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định không được tức giận đấy.”
Lệ Xuân Hiểu nhún nhún vai, ngả người ra sau.
“ Cậu và người ấy nhà cậu, một tuần làm chuyện ấy mấy lần?”
Lệ Xuân Hiểu sửng sốt một lúc. Sau khi nghĩ kỹ lại, cô không thể không tức giận. Tần Tiếu Quân từ bao giờ lại trở thành mấy bà cô lắm chuyện thế, đi quan tâm tới sinh hoạt vợ chồng nhà người khác.
Tần Tiếu Quân nắm lấy tay cô trước lúc cô nổi giận.
“ Xuân Hiểu, cậu phải nói với mình cho thành thật.”
Tần Tiếu Quân nói với cô bằng sự chân thành và giọng điệu nghiêm túc.
“ Chuyện đó, Tiếu Quân…” Lệ Xuân Hiểu cúi đầu lúng túng. Mặc dù Tần Tiếu Quân là bạn bè thân thiết của cô, họ gần như không giấu chuyện gì với nhau, nhưng khi cô ấy hỏi về vấn đề này, cô không thể thẳng thắn mà nói được: “ Cái đó á, bọn mình khoảng một tháng làm một hoặc đôi khi là hai lần.”
Kỳ thật, cô không dám nói với Tần Tiếu Quân đó là thường thì hai tháng một lần. Cô biết việc sinh hoạt vợ chồng như thế là rất bất thường, nhưng chồng cô lại quá bận rộn. Thỉnh thoảng anh về nhà không thường xuyên tí nào, có đôi khi cả mấy tuần không về. Nhiều lúc về nhà thì cô đã ngủ. Sau này nghĩ như thế, Lệ Xuân Hiểu liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Tần Tiếu Quân lại dựa vào ghế lần nữa, khuôn mặt nghiêm túc.
“ Tiếu Quân, cậu có gì muốn nói với mình sao?”
Khi hỏi Tần Tiếu Quân mấy lời này, giọng Lệ Xuân Hiểu không mấy thoải mái.
“ Cậu có nghe Trì Kinh Hồng nhắc đến cô gái tên Lâm Kiều không?”
“ À…” Lệ Xuân Hiểu thở hắt ra, Tần Tiếu Quân này làm cô lo lắng rồi: “ Mình biết, cô ấy là em gái của Lâm An.”
Nhấp một ngụm cafe, Lệ Xuân Hiểu thao thao bất tuyệt.
“ Lâm Kiều bị bệnh tim bẩm sinh từ khi còn nhỏ. Vì điệu kiện gia đình không cho phép nên không đủ điều kiện trả tiền cho một ca ghép tim. Sau đó, họ thấy chương trình Trì Kinh Hồng lập ra cho bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Sau đó, khi Lâm Kiểu mười chín tuổi, cô ấy đã được ghép tim thành công. Lâm An là anh trai Lâm Kiều. Sau khi tốt nghiệp bắt đầu đi theo Kinh Hồng. Hiện tại đang là thư ký của anh ấy. Mình biết hai anh em nhà họ.”
“ Cậu đã găp Lâm Kiều chưa?”
Tần Tiếu Quân thở phảo nhẹ nhõm, xem ra là cô lo lắng thừa rồi. Hôm đó, cô ấy nhìn thấy Trì Kinh Hồng đi ăn với một cô gái trẻ xinh đẹp, cô ấy cảm thấy toát mồ hôi thay cho bạn mình. Ở cái thời đại này, là host của chương trình radio, cô ấy tiếp xúc với rất nhiều vấn đề nên không tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
“ Hừm! Mình gặp rồi, đó là một cô gái gầy gò.”
“ Nhưng tại sao mình lại nghe nói cô gái đó là một bông hoa trong trường đại học nhỉ? Người ta nói rằng các chàng trai đều có cảm giác rằng cô ta như là Tiểu Kiều (*) vậy. Tiểu Kiều là một đại mỹ nhân, cậu cần phải cảnh giác, không để trái tim của Kinh Hồng bị cô ta lấy đi.”
(*) Là một nhân vật trong thời Tam Quốc. Là một đại mỹ nhân, còn được biết đến với thân phận vợ của Chu Du.
Bây giờ, đến lượt Lệ Xuân Hiểu nhướng mày. Người phụ nữ thích buôn chuyện đúng thật giống như là một chiến binh Nữ Chân (*) vậy đó.
(*) Nguyên văn là: 女真. Là người Tungus ở những vùng Mãn Châu và miền Bắc Triều Tiên. Họ thành lập nhà Kim từ 1115, đến 1234 thì bị quân Mông Cổ tiêu diệt.
“ Này, này. Người trước mặt cậu cũng là một bông hoa đó. Nhìn dáng người của mình đi, không phải là Marilyn thì cũng là Angelina.
Lệ Xuân Hiểu chống eo mình và đứng dậy. Cô rất tự tin vào ngoại hình và thân hình của mình.
“ Không thể chịu nổi mà.”
Tần Tiếu Quân nhìn người bạn tốt của mình. Người phụ nữ này đúng thực là con cưng của Chúa, xinh đẹp từ trong trứng nước. Trước mặt người khác, Tần Tiếu Quân luôn rất tự tin, nhưng trước mặt Lệ Xuân Hiểu, cô thấy mình bỗng trở nên phàm tục. Thật sự không còn cách nào khác, cô ấy được thừa hưởng từ vẻ đẹp tự nhiên của mẹ mình.
Nhớ năm đó, bố của Lệ Xuân hiểu bị mẹ Lệ Xuân Hiểu làm cho thần hồn điên đảo, khiến cho người vợ kết tóc của ông phải buồn bã và rời đi sang phía bên kia đại dương.
Nghĩ đến đây, Tần Tiếu Quân lại cảm thấy buồn phiền.
“ Xuân Hiểu, Thư Nhiên sống có tốt không? Mình nghe nói anh ấy đã kết hôn vài năm trước.”
“ Phải!”
Trái tim của Lệ Xuân Hiểu chùng xuống. Có vẻ như trong lòng Tần Tiếu Quân vẫn còn có người anh trai cùng cha khác mẹ này của cô. Đúng thế, sau tất cả, Tống Thư Nhiên vẫn là người mà Tần Tiếu Quân yêu thầm nhiều năm. Vào lúc đó, khi Tống Thư Nhiên muốn đi theo mẹ mình, Tần Tiếu Quân cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bày tỏ với anh. Nhưng những lời cô ấy nhận về lại là, xin lỗi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Thật bất ngờ, một người luôn tuyên bố theo chủ nghĩa độc thân vào một ngày nào đó đã cưới vợ rồi.
“ Cậu đã gặp vợ anh ấy chưa?”
“ Giọng nói của Tần Tiếu Quân mang vẻ không cam lòng. Mặc dù hiện tại, cô ấy đã đem đoạn tình yêu ấy đi vào dĩ vãng, ai ở trong những năm tháng thanh xuân lại không làm một vài việc ngu ngốc chứ. Nhưng vào thời điểm đó, cô ấy thực sự tin rằng Tống Thư Nhiên thực sự là một người theo chủ nghĩa độc thân. Cuộc hôn nhân của bố mẹ Tống Thư Nhiên đã khiến anh ấy mất đi niềm tin vào hôn nhân.
Thật ra, lúc đó, về cơ bản mọi người đều biết cha của Lệ Xuân Hiểu có tình nhân bên ngoài và một cô con gái ngoài giá thú, nhưng vì lo sợ danh tiếng của Lệ gia bị ảnh hưởng nên mọi người đều chỉ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.
Cuối cùng, câu chuyện tình rối rắm đó đã được chấm dứt bởi sự rút lui của mẹ Tống Thư Nhiên, mà mẹ của Lệ Xuân Hiểu, cũng vì danh tiếng của Lệ gia cùng áp lực từ dư luận mà không có nổi một danh phận, cuối cùng cũng uất ức mà chết.
Về phần Tống Thư Nhiên, anh ấy cũng đổi thành họ của mẹ vào ngày bố mẹ mình ly hôn và rời khỏi Lệ gia theo mẹ mình đến Đức.
Hiện tại, Tần Tiếu Quân vẫn còn nhớ lời thề của Tống Thư Nhiên lúc đó, không biết một người phụ nữ ra sao lại có thể khiến Tống Thư Nhiên sẵn lòng bước vào lễ đường, thứ mà trước đây anh ấy gọi là mộ phần nhỉ?
“ Thật ra, mình cũng chưa gặp cô ấy. Mình còn nhớ khi bố mình mất, Tống Thư Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài và sau đó vội vã trở về Đức. Anh ấy và cô mình nói rằng người thân yêu nhất của cô ấy vừa qua đời nên anh ấy phải về với cô ấy. Sau đó, anh ấy để lại tất cả mọi thứ ở đó cho mình, lúc đó mình cũng đã rất tức giận với cô. Nghe nói, sau khi đám tang kết thúc, anh ấy đã đính hôn với cô ấy, giống như một phép màu nhỉ? Tống Thư Nhiên mà cũng làm ra cái chuyện cảm động này cơ đấy.”
Cô nhìn thấy Tần Tiếu Quân nở một nụ cười tự giễu, nét mặt cô đơn.
“ Tiếu Quân.” Lệ Xuân Hiểu do dự một lát và nói, “ Cậu vẫn chưa quên được anh mình à?”
“ Làm ơn đấy!” Tần Tiếu Quân dở khóc dở cười, cô thật sự không có một tình yêu lâu bền như vậy: “ Đã tám trăm năm rồi, Tống Thư Nhiên đã bị bổn tiểu thư ném tới chín tầng mây rồi. Số người bây giờ tình nguyện quỳ dưới váy mình còn đếm không hết nữa kìa.”
Lệ Xuân Hiểu cuối cùng cũng biết được người phụ nữ này đã thực sự buông tay.
“ Này, mình kể với cậu một tin khác. Tống Thư Nhiên sẽ về Thượng Hải vào đầu tháng tới, còn dẫn vợ mình về nữa, cậu có thể xem xem người phụ nữ kia rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay không.”
Tống Thư Nhiên, ánh mắt của anh trai cô luôn cao hơn trời, cô cũng tò mò không biết kiểu phụ nữ nào có thể khiến anh ấy can tâm tình nguyện nắm tay đi hết trọn đời.
Người phụ nữ mặc trang phục xuyên thấu này đang xoa xoa tay.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lệ Xuân Hiểu chở Tần Tiếu Quân tới đài phát thanh nơi cô ấy làm việc.
Trước khi rời đi, Tần Tiếu Quân rút ra một tờ giấy ghi chú và đưa nó cho Lệ Xuân Hiểu, sau khi do dự một lúc lâu, cô ấy nói:
“ Tháng trước, mình thấy Trì Kinh Hồng ở đây, khi đó là vào buổi sáng, anh ấy đi từ ra từ ngôi nhà này. Có vẻ như chủ sở hữu ngôi nhà này là anh ấy. Mình đã kiểm tra và phát hiện ra đích thực chủ sở hữu là Trì Kinh Hồng. Lúc đó, mình đã ghi lại địa chỉ của nó. Nhưng mà, cậu yên tâm, nơi này không phải là kim ốc (*) đâu. Mấy người điều tra có nói chưa bao giờ thấy bất kỳ một người phụ nữ nào ở đó.
(*) Kim ốc tàng kiều. Câu này chắc mọi người hiểu chứ.
Giữ lấy tờ giấy, Lệ Xuân Hiểu cảm thấy trái tim mình như chìm trong một làn sương mù.
Lái xe, Lệ Xuân Hiểu lần theo địa chỉ mà Tần Tiếu Quân đưa cho đi tới một vùng ngoại ô cách xa nội thành Thượng Hải.
Cô đứng rất lâu trước căn nhà có địa chỉ do Tần Tiếu Quân ghi.
Diện tích của ngôi nhà đó khá lớn, xây theo kiểu kiến trúc châu Âu. Phong cách kiến trúc này đã từng phổ biến một thời ở khu vực bến Thượng Hải. Sau này, theo sự phát triển của thời đại, chúng dần dần suy tàn. Hiện tại cũng không còn sót lại nhiều.
Tòa nhà trước mặt cô đây trông vẫn còn rất nguyên vẹn. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dấu vết của việc những bức tường đã được sửa chữa, có thể thấy rằng chủ nhân của ngôi nhà rõ ràng có ý muốn chăm sóc cho nó.
Các nguyên vật liệu trên những bức tường gần như không còn tồn tại trong thời đại này nữa. Rốt cuộc, Trì Kinh Hồng làm sao mà có được nó?
Rốt cuộc, ngôi nhà này có ý nghĩ gì với Trì Kinh Hồng?
- ------------------------
Hết chương 18