Chương 21
Editor: Linh LeSau một loạt màn " thẩm vấn", Cô rời đi với sự hài lòng, dưới sự gợi ý nhiệt tình của chị họ đầu Ngô Bảo Châu, quản gia đem rượu vang đỏ và salad lên.
Hiện tại, đây chính là thế giới của những người trẻ tuổi bọn họ. Mọi người đều cao hứng uống rượu và trò chuyện.
Chị họ có vẻ khá tò mò về Tracy, chị ấy liên tục hỏi han về cô ấy, vì thế mà Lệ Xuân Hiểu biết được rằng Tracy đang làm việc cho một quỹ từ thiện. Lần này, cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép dài hạn tới ba tháng để cùng chồng mình về gặp gia đình.
" Cô đã bao giờ tới Cổ Lãng Tự chưa?" Trì Kinh Hồng, người không buồn hé răng lấy nửa lời nãy giờ bỗng nhiên thốt lê một câu như thế và nhìn thẳng vào Tracy.
" Cổ Lãng Tự?" Tracy nghiêng đầu sang nhìn chồng mình, " Nó nằm ở đâu thế?"
Trì Kinh Hồng nghiêng người và nói:
" Đó là một hòn đảo rất đẹp. Có một tảng đá rất lớn đã ở đó từ lâu. Có một chỗ lõm xuống như một cái hố ở tảng đá đó. Khi sóng đập vào, miệng hố sẽ phát ra âm thanh như tiếng trống. Nơi đó cũng từng là thuộc địa như Thượng Hải, nơi đó cũng có nhiều ngôi nhà xây theo phong cách châu âu như Thượng Hải. Hòn đảo đó nổi tiếng về tiếng đàn piano vang lên liên tục từ ngày này qua đêm khác. Nơi đó hoa nở quanh năm, nơi đó nước biển xanh biếc. Tôi đã từng có rất nhiều thời gian đẹp đẽ cùng với người ấy ở nơi đó."
Đây là lần đầu tiên Lệ Xuân Hiểu ghe Trì Kinh Hồng nhắc đến nơi anh gọi là quê hương, còn sử dụng rất nhiều từ ngữ hoa mĩ nữa.
Trì Kinh Hồng, người đàn ông luôn kiệm lời, thật hiếm khi anh ấy nói một hơi dài như vậy như bây giờ.
" Mẹ ơi, con muốn nhìn thấy hòn đá có thể tự chơi trống kia." Một giọng nói trẻ con vang lên, đó là tiểu bảo bối của chị họ đầu, Đông Nhi.
Cô bé nhỏ kia mở to đôi mắt đầy khao khát.
" Được rồi, tiểu tổ tông, khi nào lớn hơn mẹ đưa con đi." Ngô Bảo Châu vỗ nhẹ vào mặt con gái: " Trì Kinh Hồng, có vẻ như em có một tình cảm rất sâu sắc với quê hương nhỉ, chị bị em nói cho tâm ngứa (*) mất rồi."
(*) Nghĩ là xôn xao, xao xuyến, háo hức trong lòng ý.
Chị ấy kéo tay Tống Thư Nhiên: " Có muốn không, khi nào có thời gian chúng ta tới đó đi."
Tống Thư Nhiên mỉm cười chơi đùa với những ngón tay của vợ mình và nói: " Muốn đi không?"
Tracy gật đầu: " Vâng! Anh Trì miêu tả về nó thật tuyệt."
Tống Thư Nhiên nhìn Trì Kinh Hồng. Người đàn ông này có vẻ như luôn nhìn anh với ánh mắt thù địch, như thể lúc này đây, anh ta nhìn vào mặt anh như thể sẽ nuốt chửng anh bất cứ lúc nào vậy. Người này sẽ không nghĩ là anh trở về để tranh tài sản với anh ta chứ? Phải vậy không? Trong Lệ gia ai ai cũng đều biết Tồng Thư Nhiên không có gì ngoài dao mổ.
" Nhưng mà." Tống Thư Nhiên khẽ hỏi: "Ai là người ấy mà anh Trì nói?"
Rõ ràng khi nhắc tới người kia, Trì Kinh Hồng mang theo một tình cảm rất sâu sắc.
" Đó là ông của anh ấy!" Lệ Xuân Hiểu vội vàng trả lời. " Kinh Hồng nhà em từ khi còn nhỏ đã sống với ông mình."
Câu trả lời này dường như cũng là để Lệ Xuân Hiểu tự trả lời với chính mình. Khi Trì Kinh Hồng nói về người ấy, Lệ Xuân Hiểu trong lòng có chút bất an.
Tracy nhấp một ngụm rượu và bắt đầu dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với chồng mình. Một lúc sau, cô ấy mỉm cười với họ và đừng dậy rời đi.
Tống Thư Nhiên nhìn mãi theo bóng lưng vợ mình, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
Khi Tracy rời đi, Ngô Bảo Châu cầm dao nĩa gõ vào đầu Tống Thư Nhiên: " Tiểu tử, bị ăn sạch sành sanh mất rồi."
Người đàn ông luôn rùm beng tự nhận mình theo chủ nghĩa độc thân với chị họ mình cuối cùng cũng thừa nhận là bị ăn sạch rồi.
Lệ Xuân Hiểu cảm thấy ảm đạm khi nghe những lời này, tới khi nào thì Trì Kinh Hồng mới có thể dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với cô, bỗng chốc cô muốn gần gũi hơn và nắm tay anh, cô chợt nhận ra là chỗ ngồi cạnh mình đã trống không. Trì Kinh Hồng đã rời đi từ lúc nào không hay.
Lệ Xuân Hiểu tiếp tục uống rượu, tiếp tục nghe Tống Thư Nhiên lải nhải về Tracy của mình.
Một lúc sau, Tracy trở lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Một lúc sau nữa, Trì Kinh Hồng cũng trở lại, sắc mặt cũng không được tốt.
Có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay vậy? Có vẻ như nhiều người đều trông không ổn.
Sau khi trở lại, Trì Kinh Hồng nốc rượu liên tục, cũng không biết sau bao lâu, LệXuân Hiểu muốn kéo anh về phòng.
Trì Kinh Hồng sau khướt nắm lấy tay cô như thế này, lộ ra bộ dạng như một đứa trẻ, như không thể nói nên lời, lẩm bẩm.
" Tại sao?... Tại sao lại không nhận anh, tại sao sau đó... Tại sao em lại có thể tàn nhẫn như thế, tại sao em lại có thể tàn nhẫn như thế, tại sao em lại không tới tìm anh?... Em vẫn đang còn giận anh đúng không, nói cho anh biết làm thế nào thì em mới hết giận đây? Anh cầu xin em đừng giận nữa... Tại sao lại không tới tìm anh, em có biết anh tìm... tìm em vất vả lắm không? Được không? Tại sao lại không tới tìm anh? Em quên anh rồi ư?... Làm sao em có thể quên anh được chứ... làm sao em có thể?
Cứ như thế, anh hất hết mọi thứ trên bàn ăn xuống đất, âm thanh đó khiến tất cả mọi người trong phòng khách phải để ý.
" Em đừng nghĩ, em đừng nghĩ tới việc quên anh! Em đừng mơ tưởng, đừng mơ tưởng tới việc quên anh..."
Ánh mắt Trì Kinh Hồng rơi vào một điểm bất định, lặp đi lặp lại những lời này trong miệng.
Tracy đến để giúp cô hỗ trợ Trì Kinh Hồng. Trì Kinh Hồng tựa đầu vào vai Tracy và nhắm mắt lại.
Một bên Tracy lúng túng nhìn Lệ Xuân Hiểu, và Tống Thư Nhiên, người đã uống không ít rượu, như vừa tỉnh lại từ trong mộng đi đến vỗ lên vai Trì Kinh Hồng.
" Này này. Nhìn cho rõ đi, cô ấy mới là vợ cậu." Anh vỗ vỗ vào mặt Trì Kinh Hồng.
Cuối cùng họ đã rất vất vả mới có thể đưa Trì Kinh Hồng về phòng. Nhưng sau đó Trì Kinh Hồng cứ níu mãi vào quần áo Tracy, cuối cùng phải nhờ vào sự trợ giúp của nhiều người anh mới bỏ tay ra.
" Chị dâu." Lệ Xuân Hiểu có chút khó xử nói, " Em xin lỗi, Kinh Hồng nhà em tối nay uống nhiều quá rồi, bình thường anh ấy không như thế đâu."
" Không sao đâu." Cô ấy gật đầu với cô, ý nói rằng cô ấy không phiền.
Nhưng Tống Thư Nhiên dường như rất để bụng, anh ấy nắm lấy tay vợ mình: " Lệ Xuân Hiểu, về sau đừng để cậu ấy uống rượu nữa, uống rượu vào rồi ăn đậu hủ của Tracy, anh không thích như thế."
Đêm đó, Trì Kinh Hồng cứ lẩm bẩm suốt, nói một cách mơ mơ hồ hồ, cụ thể là nói gì thì Lệ Xuân Hiểu cũng không nghe rõ.
Tuy nhiên, lúc nửa đêm, khi tỉnh dậy, Lệ Xuân Hiểu không thấy chồng mình nằm trên giường. Trong phòng khách, Lệ Xuân Hiểu thấy Trì Kinh Hồng đứng ở cạnh cửa sổ phòng phía tây, điếu thuốc trong tay anh phát ra ánh sáng lúc mạnh lúc nhẹ. Bóng lưng người đàn ông đứng cạnh cửa sổ lúc giữa đêm trông thật tịch mịch, cô đơn.
Lặng lẽ, Lệ Xuân Hiểu trở về phòng, ngả đầu lên chiếc gối thuộc về Trì Kinh Hồng, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, đến cuối cùng cô vẫn luôn muốn đánh thức sự vui vẻ trong nội tâm Kinh Hồng.
Một nơi nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ, đám đông náo nhiệt, quần áo sang trọng, rượu ngon món ngon, vẫn không thể che giấu được sự xa cách và lãnh đạm của anh.
Người đàn ông ấy, luôn mỉm cười trong sự cô đơn.
Sáng hôm sau, lúc Lệ Xuân Hiểu thức dậy, cô thấy Trì Kinh Hồng vừa mới trở về từ bên ngoài. Hôm nay thời tiết rất lạnh. Anh chỉ mặt một chiếc áo len màu đen, mặt đỏ lên vì lạnh, trong tay anh không biết đang cầm cái gì.
Lệ Xuân Hiểu đau lòng đặt bàn tay của mình lên mặt anh, quả nhiên là lạnh băng.
" Mới sáng sớm ra mà anh làm gì thế?" Cô cằn nhằn.
Trì Kinh Hồng đưa thứ anh đang cầm trong tay và yêu cầu quản gia làm nóng nó lên.
Lệ Xuân Hiểu không khỏi dở khóc dở cười khi nhìn thấy thứ Trì Kinh Hồng đã mua. Người này ra ngoài từ sáng sớm chỉ vì để mua mấy chiếc bánh củ cải.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trì Kinh Hồng ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm mấy miếng bánh củ cải làm người ta thèm nhỏ dãi kia, hỏi cô: " Có muốn chờ anh trai em rồi cùng ăn không?"
" Không cần đâu." Quản gia Hách đứng ở bên cạnh nói, " Tôi vừa mới gọi cậu ấy, hai vợ chồng đang bị lệch múi giờ!"
Không khí trên bàn ăn bỗng nhiên nặng nề hẳn lên, Trì Kinh Hồng ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống. Anh cầm theo mấy chiếc bánh củ cải mà anh mua về và rời khỏi bàn ăn.
Sau khi Trì Kinh Hồng đi được một lúc, quản gia Hách nhìn thấy mấy chiếc bánh củ cải mà ông vừa dùng lò vi sóng hâm nóng nằm ở trong thùng rác phòng bếp.
Vào buổi trưa, Trì Kinh Hồng, người rất hiếm khi xuất hiện vào khoảng thời gian này, đột nhiên quay lại, quản gia Hách vội vàng ra đón. Ông rất kính sợ người chủ nhân mới của Lệ gia này.
Với tài năng của mình, người này đã đem sản nghiệp của Lệ gia lên một tầm cao mới từ khi còn rất trẻ. Mọi người đều thấy được sự quyết đoán của cậu. Chàng trai trẻ có khuôn mặt hoàn mỹ này dường như là toàn năng.
Người đàn ông này trời sinh là nhân tài trong lĩnh vực đó. Khi tiểu thư lần đầu đưa cậu ấy về, cậu ấy vẫn còn là một chàng trai trẻ, nhưng đứng trước mặt ông Lệ lại không kiêu ngạo cũng không xu nịnh. Lúc đó, ông đã biết rằng người này là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, sự thật cũng đã chứng minh như thế.
Quản gia Hách nói với Trì Kinh Hồng, người vừa bước vào cửa đã nhìn đông ngó tây, " Anh Trì, tiểu thư và cô Tần đã ra ngoài cùng nhau cách đây không lâu."
" Những người còn lại thì sao?" Trì Kinh Hồng vờ như lơ đãng hỏi.
" Những người còn lại?" Quản gia Hách sửng sốt một chút trước khi hiểu rõ ý của anh: " À! Thư Nhiên à, cậu ấy nói rằng muốn đưa vợ mình ra ngoài đi dạo."
Dường như quản gia Hách nghe thấy anh lạnh lùng hừ một tiếng.
" Họ có nói khi nào thì về không?"
" Cái đó." Quản gia Hách nhỏ giọng nói, đang phân vân không biết ý của anh là hỏi Xuân Hiểu hay là hỏi Thư Nhiên nữa. " Bọn họn sẽ trở về rất muộn. Thư Nhiên nói hai vợ chồng sẽ ở lại dùng bữa tối với gia đình Cô. Còn Xuân Hiểu thì không nói là khi nào sẽ về."
Sau đó, ông thấy Trì Kinh Hồng đi ra ngoài luôn mà không ngoảnh lại lấy một lần. Một lúc sau, chiếc xe lao nhanh ra khỏi gara, bánh xe nghiền qua những bông hoa trồng hai bên đường.
Hôm nay, anh Trì trông có gì đó không đúng lắm.
- ---------------------------
Hết chương 21
Hiện tại, đây chính là thế giới của những người trẻ tuổi bọn họ. Mọi người đều cao hứng uống rượu và trò chuyện.
Chị họ có vẻ khá tò mò về Tracy, chị ấy liên tục hỏi han về cô ấy, vì thế mà Lệ Xuân Hiểu biết được rằng Tracy đang làm việc cho một quỹ từ thiện. Lần này, cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép dài hạn tới ba tháng để cùng chồng mình về gặp gia đình.
" Cô đã bao giờ tới Cổ Lãng Tự chưa?" Trì Kinh Hồng, người không buồn hé răng lấy nửa lời nãy giờ bỗng nhiên thốt lê một câu như thế và nhìn thẳng vào Tracy.
" Cổ Lãng Tự?" Tracy nghiêng đầu sang nhìn chồng mình, " Nó nằm ở đâu thế?"
Trì Kinh Hồng nghiêng người và nói:
" Đó là một hòn đảo rất đẹp. Có một tảng đá rất lớn đã ở đó từ lâu. Có một chỗ lõm xuống như một cái hố ở tảng đá đó. Khi sóng đập vào, miệng hố sẽ phát ra âm thanh như tiếng trống. Nơi đó cũng từng là thuộc địa như Thượng Hải, nơi đó cũng có nhiều ngôi nhà xây theo phong cách châu âu như Thượng Hải. Hòn đảo đó nổi tiếng về tiếng đàn piano vang lên liên tục từ ngày này qua đêm khác. Nơi đó hoa nở quanh năm, nơi đó nước biển xanh biếc. Tôi đã từng có rất nhiều thời gian đẹp đẽ cùng với người ấy ở nơi đó."
Đây là lần đầu tiên Lệ Xuân Hiểu ghe Trì Kinh Hồng nhắc đến nơi anh gọi là quê hương, còn sử dụng rất nhiều từ ngữ hoa mĩ nữa.
Trì Kinh Hồng, người đàn ông luôn kiệm lời, thật hiếm khi anh ấy nói một hơi dài như vậy như bây giờ.
" Mẹ ơi, con muốn nhìn thấy hòn đá có thể tự chơi trống kia." Một giọng nói trẻ con vang lên, đó là tiểu bảo bối của chị họ đầu, Đông Nhi.
Cô bé nhỏ kia mở to đôi mắt đầy khao khát.
" Được rồi, tiểu tổ tông, khi nào lớn hơn mẹ đưa con đi." Ngô Bảo Châu vỗ nhẹ vào mặt con gái: " Trì Kinh Hồng, có vẻ như em có một tình cảm rất sâu sắc với quê hương nhỉ, chị bị em nói cho tâm ngứa (*) mất rồi."
(*) Nghĩ là xôn xao, xao xuyến, háo hức trong lòng ý.
Chị ấy kéo tay Tống Thư Nhiên: " Có muốn không, khi nào có thời gian chúng ta tới đó đi."
Tống Thư Nhiên mỉm cười chơi đùa với những ngón tay của vợ mình và nói: " Muốn đi không?"
Tracy gật đầu: " Vâng! Anh Trì miêu tả về nó thật tuyệt."
Tống Thư Nhiên nhìn Trì Kinh Hồng. Người đàn ông này có vẻ như luôn nhìn anh với ánh mắt thù địch, như thể lúc này đây, anh ta nhìn vào mặt anh như thể sẽ nuốt chửng anh bất cứ lúc nào vậy. Người này sẽ không nghĩ là anh trở về để tranh tài sản với anh ta chứ? Phải vậy không? Trong Lệ gia ai ai cũng đều biết Tồng Thư Nhiên không có gì ngoài dao mổ.
" Nhưng mà." Tống Thư Nhiên khẽ hỏi: "Ai là người ấy mà anh Trì nói?"
Rõ ràng khi nhắc tới người kia, Trì Kinh Hồng mang theo một tình cảm rất sâu sắc.
" Đó là ông của anh ấy!" Lệ Xuân Hiểu vội vàng trả lời. " Kinh Hồng nhà em từ khi còn nhỏ đã sống với ông mình."
Câu trả lời này dường như cũng là để Lệ Xuân Hiểu tự trả lời với chính mình. Khi Trì Kinh Hồng nói về người ấy, Lệ Xuân Hiểu trong lòng có chút bất an.
Tracy nhấp một ngụm rượu và bắt đầu dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với chồng mình. Một lúc sau, cô ấy mỉm cười với họ và đừng dậy rời đi.
Tống Thư Nhiên nhìn mãi theo bóng lưng vợ mình, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
Khi Tracy rời đi, Ngô Bảo Châu cầm dao nĩa gõ vào đầu Tống Thư Nhiên: " Tiểu tử, bị ăn sạch sành sanh mất rồi."
Người đàn ông luôn rùm beng tự nhận mình theo chủ nghĩa độc thân với chị họ mình cuối cùng cũng thừa nhận là bị ăn sạch rồi.
Lệ Xuân Hiểu cảm thấy ảm đạm khi nghe những lời này, tới khi nào thì Trì Kinh Hồng mới có thể dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với cô, bỗng chốc cô muốn gần gũi hơn và nắm tay anh, cô chợt nhận ra là chỗ ngồi cạnh mình đã trống không. Trì Kinh Hồng đã rời đi từ lúc nào không hay.
Lệ Xuân Hiểu tiếp tục uống rượu, tiếp tục nghe Tống Thư Nhiên lải nhải về Tracy của mình.
Một lúc sau, Tracy trở lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Một lúc sau nữa, Trì Kinh Hồng cũng trở lại, sắc mặt cũng không được tốt.
Có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay vậy? Có vẻ như nhiều người đều trông không ổn.
Sau khi trở lại, Trì Kinh Hồng nốc rượu liên tục, cũng không biết sau bao lâu, LệXuân Hiểu muốn kéo anh về phòng.
Trì Kinh Hồng sau khướt nắm lấy tay cô như thế này, lộ ra bộ dạng như một đứa trẻ, như không thể nói nên lời, lẩm bẩm.
" Tại sao?... Tại sao lại không nhận anh, tại sao sau đó... Tại sao em lại có thể tàn nhẫn như thế, tại sao em lại có thể tàn nhẫn như thế, tại sao em lại không tới tìm anh?... Em vẫn đang còn giận anh đúng không, nói cho anh biết làm thế nào thì em mới hết giận đây? Anh cầu xin em đừng giận nữa... Tại sao lại không tới tìm anh, em có biết anh tìm... tìm em vất vả lắm không? Được không? Tại sao lại không tới tìm anh? Em quên anh rồi ư?... Làm sao em có thể quên anh được chứ... làm sao em có thể?
Cứ như thế, anh hất hết mọi thứ trên bàn ăn xuống đất, âm thanh đó khiến tất cả mọi người trong phòng khách phải để ý.
" Em đừng nghĩ, em đừng nghĩ tới việc quên anh! Em đừng mơ tưởng, đừng mơ tưởng tới việc quên anh..."
Ánh mắt Trì Kinh Hồng rơi vào một điểm bất định, lặp đi lặp lại những lời này trong miệng.
Tracy đến để giúp cô hỗ trợ Trì Kinh Hồng. Trì Kinh Hồng tựa đầu vào vai Tracy và nhắm mắt lại.
Một bên Tracy lúng túng nhìn Lệ Xuân Hiểu, và Tống Thư Nhiên, người đã uống không ít rượu, như vừa tỉnh lại từ trong mộng đi đến vỗ lên vai Trì Kinh Hồng.
" Này này. Nhìn cho rõ đi, cô ấy mới là vợ cậu." Anh vỗ vỗ vào mặt Trì Kinh Hồng.
Cuối cùng họ đã rất vất vả mới có thể đưa Trì Kinh Hồng về phòng. Nhưng sau đó Trì Kinh Hồng cứ níu mãi vào quần áo Tracy, cuối cùng phải nhờ vào sự trợ giúp của nhiều người anh mới bỏ tay ra.
" Chị dâu." Lệ Xuân Hiểu có chút khó xử nói, " Em xin lỗi, Kinh Hồng nhà em tối nay uống nhiều quá rồi, bình thường anh ấy không như thế đâu."
" Không sao đâu." Cô ấy gật đầu với cô, ý nói rằng cô ấy không phiền.
Nhưng Tống Thư Nhiên dường như rất để bụng, anh ấy nắm lấy tay vợ mình: " Lệ Xuân Hiểu, về sau đừng để cậu ấy uống rượu nữa, uống rượu vào rồi ăn đậu hủ của Tracy, anh không thích như thế."
Đêm đó, Trì Kinh Hồng cứ lẩm bẩm suốt, nói một cách mơ mơ hồ hồ, cụ thể là nói gì thì Lệ Xuân Hiểu cũng không nghe rõ.
Tuy nhiên, lúc nửa đêm, khi tỉnh dậy, Lệ Xuân Hiểu không thấy chồng mình nằm trên giường. Trong phòng khách, Lệ Xuân Hiểu thấy Trì Kinh Hồng đứng ở cạnh cửa sổ phòng phía tây, điếu thuốc trong tay anh phát ra ánh sáng lúc mạnh lúc nhẹ. Bóng lưng người đàn ông đứng cạnh cửa sổ lúc giữa đêm trông thật tịch mịch, cô đơn.
Lặng lẽ, Lệ Xuân Hiểu trở về phòng, ngả đầu lên chiếc gối thuộc về Trì Kinh Hồng, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, đến cuối cùng cô vẫn luôn muốn đánh thức sự vui vẻ trong nội tâm Kinh Hồng.
Một nơi nhộn nhịp, ánh đèn rực rỡ, đám đông náo nhiệt, quần áo sang trọng, rượu ngon món ngon, vẫn không thể che giấu được sự xa cách và lãnh đạm của anh.
Người đàn ông ấy, luôn mỉm cười trong sự cô đơn.
Sáng hôm sau, lúc Lệ Xuân Hiểu thức dậy, cô thấy Trì Kinh Hồng vừa mới trở về từ bên ngoài. Hôm nay thời tiết rất lạnh. Anh chỉ mặt một chiếc áo len màu đen, mặt đỏ lên vì lạnh, trong tay anh không biết đang cầm cái gì.
Lệ Xuân Hiểu đau lòng đặt bàn tay của mình lên mặt anh, quả nhiên là lạnh băng.
" Mới sáng sớm ra mà anh làm gì thế?" Cô cằn nhằn.
Trì Kinh Hồng đưa thứ anh đang cầm trong tay và yêu cầu quản gia làm nóng nó lên.
Lệ Xuân Hiểu không khỏi dở khóc dở cười khi nhìn thấy thứ Trì Kinh Hồng đã mua. Người này ra ngoài từ sáng sớm chỉ vì để mua mấy chiếc bánh củ cải.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trì Kinh Hồng ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm mấy miếng bánh củ cải làm người ta thèm nhỏ dãi kia, hỏi cô: " Có muốn chờ anh trai em rồi cùng ăn không?"
" Không cần đâu." Quản gia Hách đứng ở bên cạnh nói, " Tôi vừa mới gọi cậu ấy, hai vợ chồng đang bị lệch múi giờ!"
Không khí trên bàn ăn bỗng nhiên nặng nề hẳn lên, Trì Kinh Hồng ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống. Anh cầm theo mấy chiếc bánh củ cải mà anh mua về và rời khỏi bàn ăn.
Sau khi Trì Kinh Hồng đi được một lúc, quản gia Hách nhìn thấy mấy chiếc bánh củ cải mà ông vừa dùng lò vi sóng hâm nóng nằm ở trong thùng rác phòng bếp.
Vào buổi trưa, Trì Kinh Hồng, người rất hiếm khi xuất hiện vào khoảng thời gian này, đột nhiên quay lại, quản gia Hách vội vàng ra đón. Ông rất kính sợ người chủ nhân mới của Lệ gia này.
Với tài năng của mình, người này đã đem sản nghiệp của Lệ gia lên một tầm cao mới từ khi còn rất trẻ. Mọi người đều thấy được sự quyết đoán của cậu. Chàng trai trẻ có khuôn mặt hoàn mỹ này dường như là toàn năng.
Người đàn ông này trời sinh là nhân tài trong lĩnh vực đó. Khi tiểu thư lần đầu đưa cậu ấy về, cậu ấy vẫn còn là một chàng trai trẻ, nhưng đứng trước mặt ông Lệ lại không kiêu ngạo cũng không xu nịnh. Lúc đó, ông đã biết rằng người này là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, sự thật cũng đã chứng minh như thế.
Quản gia Hách nói với Trì Kinh Hồng, người vừa bước vào cửa đã nhìn đông ngó tây, " Anh Trì, tiểu thư và cô Tần đã ra ngoài cùng nhau cách đây không lâu."
" Những người còn lại thì sao?" Trì Kinh Hồng vờ như lơ đãng hỏi.
" Những người còn lại?" Quản gia Hách sửng sốt một chút trước khi hiểu rõ ý của anh: " À! Thư Nhiên à, cậu ấy nói rằng muốn đưa vợ mình ra ngoài đi dạo."
Dường như quản gia Hách nghe thấy anh lạnh lùng hừ một tiếng.
" Họ có nói khi nào thì về không?"
" Cái đó." Quản gia Hách nhỏ giọng nói, đang phân vân không biết ý của anh là hỏi Xuân Hiểu hay là hỏi Thư Nhiên nữa. " Bọn họn sẽ trở về rất muộn. Thư Nhiên nói hai vợ chồng sẽ ở lại dùng bữa tối với gia đình Cô. Còn Xuân Hiểu thì không nói là khi nào sẽ về."
Sau đó, ông thấy Trì Kinh Hồng đi ra ngoài luôn mà không ngoảnh lại lấy một lần. Một lúc sau, chiếc xe lao nhanh ra khỏi gara, bánh xe nghiền qua những bông hoa trồng hai bên đường.
Hôm nay, anh Trì trông có gì đó không đúng lắm.
- ---------------------------
Hết chương 21