Chương 25
Editor: Linh LeTrong mắt Tần Tiếu Quân, Trì Kinh Hồng là một người đàn ông lạnh lẽo và thâm trầm. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Tần Tiếu Quân đã biết rằng người đàn ông này sâu như biển. Thoạt nhìn, Tần Tiếu Quân coi anh như là loại người nguy hiểm, ăn thịt không nhả xương, nhưng hai chị em Ngôn Trân Châu và Lệ Xuân Hiểu vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng mà, hiện giờ Tần Tiếu Quân vẫn đang tự hỏi tại sao hôm nay anh lại theo họ đến nhà hàng xoay. Đây không phải là phong cách của Trì Kinh Hồng, một người luôn làm việc như máy.
Tuy nhiên, cũng nhờ mối quan hệ của Trì Kinh Hồng mà giờ đây, họ đang ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà hàng có phong cách độc đáo này, nơi mà có thể khiến mấy " tiểu tư sản" phải chùn bước.
Đúng như tên gọi của nhà hàng, với công nghệ định vị cao, thực khách có thể quan sát Thượng Hải với góc xoay ba trăm sáu mươi độ. Một điều tuyệt vời hơn nữa là nó khiến người ngồi bên trong không thể cảm giác được vật thể mình đang ngồi lên đang xoay tròn.
Duyên dáng nhìn một lượt khung cảnh tuyệt đẹp được thiết kế bởi kiến trúc sư Gothic người Đức, một lần nữa, ánh mắt của Tần Tiếu Quân rơi trên người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình, vợ của Tống Thư Nhiên đúng là nói quá ít.
Người phụ nữ tên Tracy này thực sự khiến cô càng nhìn càng khó chịu. So về khuôn mặt hay dáng người thì cô ấy thực sự không bằng cô. Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy mình có cái gì đó không so được với cô ấy.
Cô ấy hình như bị cô nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ, trong lòng Tần Tiếu Quân cười thầm, không bình tĩnh nổi mà!
Lệ Xuân Hiểu sắp bị Tần Tiếu Quân làm cho nổi giận, cô ấy có chút trẻ con quá rồi!
Quay đầu lại thấy chồng mình đang nhìn chằm chằm vào Tracy phía đối diện, nhìn theo hướng mắt của Trì Kinh Hồng, nhìn kỹ hơn một chút, khuôn mặt của Lệ Xuân Hiểu hơi hồng lên, thì ra đấy là lý do Tracy quấn một chiếc khăn lụa trên cổ mình. Ở chỗ xương quai xanh của Tracy có một dấu hôn nhàn nhạt, theo động tác vô tình kéo khắn của cô ấy mà nó lộ ra.
Lý do mà trên mặt Tống Thư Nhiên trông có ý xuân nhàn nhạt vào sáng sớm hôm nay, thì ra là...
Trì Kinh Hồng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cổ người ta. Người đàn ông này không lẽ không biết cái dấu đó nghĩa là gì sao? Vì thế, cô dùng bả vai mình khẽ huých vào anh, ai ngờ,...
Khi vai của Lệ Xuân Hiểu vừa chạm vào Trì Kinh Hồng, tiếng thủ tinh vỡ vụn vang lên, chiếc ly thủy tinh anh đang cầm trong tay cứ như thế vỡ tung ra.
Khi Lệ Xuân Hiểu chưa kịp phản ứng, Tracy đang ngồi đối diện vội vã chạy tới, cầm một chiếc khăn ăn đè lên tay Trì Kinh Hồng, thoáng chốc, chiếc khăn bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Nhưng mà, Trì Kinh Hồng lại hung hăng đẩy Tracy ra, có lẽ do lực đẩy quá mạnh làm cho Tracy cứ thế ngã nhoài xuống đất.
" Kinh Hồng..." Lệ Xuân Hiểu trong phút chốc luống cuống tay chân, không ngờ, dòng máu đỏ tươi ấy khiến cô choáng váng đầu óc.
Tracy đứng dậy từ dưới đất, cầm lấy một chiếc khăn ăn khác và đến trước mặt Trì Kinh Hồng, đặt nó vào bàn tay không bị thương của anh: " Anh Trì, tôi từng được dạy cách sơ cứu khẩn cấp, anh hãy cho tôi xem có mảnh thủy tinh nào dính trên tay anh được không."
Lần này Trì Kinh Hồng không tiếp tục đẩy cô ấy ra nữa, anh đứng dậy và nắm lấy tay của Tracy.
" Xuân Hiểu có chứng thấy máu là bị choáng và ngất đi một lúc. Cô Tần, cô hãy ở lại đây với cô ấy. Có một hộp y tế trong phòng của tôi, chúng tôi tới đó xử lý vết thương một chút."
Nói xong, anh kéo tay Tracy và bước đi.
Tần Tiếu Quân ngây người ra xem bóng lưng hai người đang cầm tay nhau rời đi, như thể đang bước vào một màn sương mờ, với đủ thứ cảm xúc. Lúc nãy, do chỗ của cô là đối diện với Trì Kinh Hồng, tất thảy những biểu cảm của Trì Kinh Hồng đều rơi vào mắt cô. Vừa rồi, lúc Trcay chạy tới, biểu cảm của Trì Kinh Hồng trông rất phẫn nộ. Bộ dạng đó giống như một đứa trẻ đang ghen tị. Còn khi nhìn thấy Tracy ngã xuống, anh trông vô cùng ảo não.
Vì sao lại có chuyện đó?
Trong mơ hồ, Tần Tiếu Quân thấy hai người đó có một mối liên hệ nào đó.
Gần nửa giờ sau, Lệ Xuân Hiểu mới hết choáng váng, cô ảo não vỗ vỗ đầu mình.
" Được rồi!" Tần Tiếu Quân nắm lấy tay cô: " Thấy máu là bị ngất đi không phải là lỗi của cậu."
Tức tốc, Lệ Xuân Hiểu kéo Tần Tiếu Quân chạy, giờ cô phải đi xem Kinh Hồng ra sao, lúc đó, tay anh đã chảy rất nhiều máu.
Cánh cửa phòng nghỉ không đóng mà mở ra một nửa. Lệ Xuân Hiểu đẩy hẳn cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Trì Kinh Hồng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng gần cửa sổ, nghiêng đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ, trên tay anh đã được quấn băng y tế.
Lệ Xuân Hiểu ngồi xuống bên cạnh Trì Kinh Hồng, cẩn thận cầm bàn tay bị thương lên xem. Máu chảy nhiều như thế chắc hẳn vết thương rất sâu nhỉ?
" Có đau không? Anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
" Không cần." Trì Kinh Hồng chạm vào tóc cô.
Ở góc độ của Tần Tiếu Quân, cô phát hiện ra rằng đôi môi của Trì Kinh Hồng có một vết rách nhỏ, vết rách đó vẫn còn vương một ít tơ máu. Đột nhiên, trong mơ hồ, cô nhớ tới cảnh Trì Kinh Hồng cầm tay Tracy rời đi, hình ảnh đó trông rất đường đột, nhưng hai người đó dường như hoàn toàn không hay biết, rất tự nhiên, như đã từng làm điều đó vô số lần trước đây.
" Trì Kinh Hồng." Tần Tiếu Quân cảnh giác hỏi: " Môi anh làm sao thế? Không phải là bị mảnh thủy tinh bắn vào cho rách môi đấy chứ?".
Trì Kinh Hồng ngầng đầu lạnh lùng nói: " Nếu tôi nói rằng tôi bị phụ nữ cắn, cô có tin không?"
" Thế..." Tần Tiếu Quân bị những lời Trì Kinh Hồng nói làm cho bối rối, mình đúng là suy diễn lung tung.
" Phải rồi, Tracy đâu?" Lệ Xuân Hiểu nhớ rằng từ lúc cô tỉnh tới giờ chưa nhìn thấy Tracy.
" Cô ấy đi trước rồi!" Trì Kinh Hồng lạnh lùng trả lời.
Tống Thư Nhiên đang thu dọn hành lý của mình. Bất thình lình từ phía sau có một đôi tay ôm lấy thắt lưng anh. Khóe miệng anh cong lên, lấy tay mình đặt lên hai bàn tay kia.
" Tâm trạng của bà xã anh có vẻ như đang không yên ha!"
Tracy không trả lời, chỉ tựa đầu lên vai anh rồi thở dài.
" Có phải khi đến đây em thấy nhớ ông không?"
" Phải! Em nhớ ông! Trước khi mất ông luôn nghĩ về Thượng Hải!"
Trong lòng Tống Thư Nhiên có chút xót xa. Anh đã không thể gặp ông ấy lần cuối. Trước khi anh về chịu tang bố ở Thượng Hải, ông lão ấy dường như nhận ra điều gì đó và nắm chặt tay anh lúc ở sân bay. Ông ấy đem tay Tracy đặt vào tay anh. Sau này khi nhớ lại khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra đó như một nghi thức của sự gửi gắm. Ông ấy đem cháu gái mình giao vào tay anh một cách hết sức trịnh trọng.
Đặt cằm lên đỉnh đầu vợ mình, Tống Thư Nhiên nhẹ nhàng nói: " Không phải em còn có anh à? Anh trông thế thôi nhưng lại là người đàn ông tốt nhất trên đời đấy, Tracy, chính vì lấy được em anh mới trở nên như thế đấy."
" Còn nữa, chỉ cần em nói một tiếng thôi, dù có là sao trên trời anh cũng hái xuống cho em."
" Tống Thư Nhiên, em cảm giác như anh đang dỗ trẻ con ấy nhỉ." Tracy vùi mặt vào lòng anh, rẫu rĩ cười: " Mạnh miệng nhỉ, được thôi, em muốn hái sao trên trời."
" Em thực sự muốn kìa!"
" Phải! Em thực sự rất muốn!"
Thân thể của Tracy thật mềm mại, giống như đôi môi của cô ấy vậy. Nghĩ như thế, Tống Thư Nhiên không kìm được muốn hôn cô ấy. Lúc chuẩn vị làm vậy, bỗng nhiên lò ra hai cái bóng đèn.
" Tống Thư Nhiên." Lệ Xuân Hiểu thản nhiên nói: " Kinh Hồng và em muốn cảm ơn Tracy. Kinh Hồng đã bị thương, nhưng may mà đã có cô ấy kịp thời xử lý vết thương cho."
Lúc đó, Trì Kinh Hồng đẩy Tracy ngã xuống đất khiến Lệ Xuân Hiểu hơi không vui, vì thế mà cô đã kéo Trì Kinh Hồng tới đây với mục đích muốn xin lỗi. Nhưng không ngờ lại đến không đúng lúc. Khuôn mặt khó chịu của Tống Thư Nhiên muốn nói lên rằng họ là những vị khách không mời.
Anh buông tay Tracy ra, hai vợ chồng anh hiện tại thực sự không nói nên được lời nào. Nhưng mà, tại sao khuôn mặt của Trì Kinh Hồng lại xanh mét thế kia, anh ta nhìn không giống như đang đến để cảm ơn mà giống như đến tìm kẻ thù hơn.
Có vẻ như anh cần dành ít thời gian để nói chuyện với em rể mình đây, rằng anh không có hứng thú với tài sản của gia đình mình.
Dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tống Thư Nhiên, Lệ Xuân Hiểu đành phải kéo Trì Kinh Hồng đi, nhưng người đàn ông này giống như đinh đóng vào gỗ không kéo đi nổi. Không chỉ thế anh còn mở miệng nói. Nói với Tracy.
" Cùng ăn cơm đi! Lúc nãy trong nhà hàng cô cũng chưa ăn thứ gì cả."
Ngay khi những lời này được nói ra, trong lòng Lệ Xuân Hiểu và Tống Thư Nhiên không được thoải mái cho lắm. Mặc dù mấy lời đó nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lệ Xuân Hiểu nghĩ, rốt cuộc Trì Kinh Hồng bị làm sao thế? Chẳng lẽ lúc ở trong nhà ăn anh cứ nhìn chằm chằm vào Tracy xem cô ấy có ăn cơm hay không à? Nhưng mà, may là người này cũng đã nhận ra rằng việc đẩy ngã Tracy là sai, nhưng tại sao ở trong nhà hàng lúc đó anh lại muốn đẩy Tracy?
Tống Thư Nhiên nghĩ Trì Kinh Hồng đúng thật có chút kỳ lạ. Tại sao anh ta lại để ý tới việc Tracy có ăn hay không? Tracy là vợ của anh. Anh ta công khai như thế là có ý gì? Chẳng lẽ, anh ta có cảm tình với Tracy à? Chắc có lẽ không phải đâu! Lệ Xuân Hiểu cũng là một đại mỹ nhân, không có lý gì anh ta lại thế!
Tất nhiên, trong mắt anh, Tracy cũng là một đại mỹ nhân.
Hình ảnh càng làm cho hai anh em khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau.
Vào bữa tối, ngay trước mặt họ, Tracy cứ như thế cầm lấy tay Trì Kinh Hồng, rồi cứ như thế giận dữ hỏi Trì Kinh Hồng có phải tay bị dính nước không.
" Ừm!" Trì Kinh Hồng nhẹ nhàng trả lời, nghe như một đứa trẻ ngoan ngoãn: " Anh quên mất tay mình đang bị thương."
Cứ như thế, Tracy kéo Trì Kinh Hồng ngồi xuống, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vừa mở băng y tế trên tay anh vừa nhẹ giọng nói, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao giờ?
Tất cả những việc xảy ra dường như quá đỗi tự nhiên trong mắt hai người đó.
Trì Kinh Hồng không trả lời, đôi mắt nhẹ rơi trên đỉnh đầu Tracy, Tracy đang cúi đầu xuống, chiếc khăn lụa mỏng màu đen không biết đã đi đâu. Mai tóc đen dài bởi vì cơ thể đang nghiêng xuống mà rũ sang một bên, để lộ chiếc gáy xinh đẹp cũng vành tai tinh tế, trông rất quyến rũ.
Lệ Xuân Hiểu đưa mắt nhìn sang chỗ khác, bức tranh ấy đẹp đến nỗi cô không thể chịu đựng được nếu tiếp tục nhìn vào nó, dường như ai cũng không thể chen chân vào bức tranh ấy được nữa. Trái tim cô có phải như đang nhói lên sao? Cũng không biết là vì sao nữa?
Vì sao? Trì Kinh Hồng lại thể hiện ra ánh nhìn đầy nhu tình mật ý như thế đối với một người phụ nữ vừa gặp chưa lâu?
Người phụ nữ đó lại là vợ của người khác, là chị dâu của Lệ Xuân Hiểu cô.
- --------------------------
Hết chương 25.
Nhưng mà, hiện giờ Tần Tiếu Quân vẫn đang tự hỏi tại sao hôm nay anh lại theo họ đến nhà hàng xoay. Đây không phải là phong cách của Trì Kinh Hồng, một người luôn làm việc như máy.
Tuy nhiên, cũng nhờ mối quan hệ của Trì Kinh Hồng mà giờ đây, họ đang ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà hàng có phong cách độc đáo này, nơi mà có thể khiến mấy " tiểu tư sản" phải chùn bước.
Đúng như tên gọi của nhà hàng, với công nghệ định vị cao, thực khách có thể quan sát Thượng Hải với góc xoay ba trăm sáu mươi độ. Một điều tuyệt vời hơn nữa là nó khiến người ngồi bên trong không thể cảm giác được vật thể mình đang ngồi lên đang xoay tròn.
Duyên dáng nhìn một lượt khung cảnh tuyệt đẹp được thiết kế bởi kiến trúc sư Gothic người Đức, một lần nữa, ánh mắt của Tần Tiếu Quân rơi trên người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình, vợ của Tống Thư Nhiên đúng là nói quá ít.
Người phụ nữ tên Tracy này thực sự khiến cô càng nhìn càng khó chịu. So về khuôn mặt hay dáng người thì cô ấy thực sự không bằng cô. Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy mình có cái gì đó không so được với cô ấy.
Cô ấy hình như bị cô nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ, trong lòng Tần Tiếu Quân cười thầm, không bình tĩnh nổi mà!
Lệ Xuân Hiểu sắp bị Tần Tiếu Quân làm cho nổi giận, cô ấy có chút trẻ con quá rồi!
Quay đầu lại thấy chồng mình đang nhìn chằm chằm vào Tracy phía đối diện, nhìn theo hướng mắt của Trì Kinh Hồng, nhìn kỹ hơn một chút, khuôn mặt của Lệ Xuân Hiểu hơi hồng lên, thì ra đấy là lý do Tracy quấn một chiếc khăn lụa trên cổ mình. Ở chỗ xương quai xanh của Tracy có một dấu hôn nhàn nhạt, theo động tác vô tình kéo khắn của cô ấy mà nó lộ ra.
Lý do mà trên mặt Tống Thư Nhiên trông có ý xuân nhàn nhạt vào sáng sớm hôm nay, thì ra là...
Trì Kinh Hồng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cổ người ta. Người đàn ông này không lẽ không biết cái dấu đó nghĩa là gì sao? Vì thế, cô dùng bả vai mình khẽ huých vào anh, ai ngờ,...
Khi vai của Lệ Xuân Hiểu vừa chạm vào Trì Kinh Hồng, tiếng thủ tinh vỡ vụn vang lên, chiếc ly thủy tinh anh đang cầm trong tay cứ như thế vỡ tung ra.
Khi Lệ Xuân Hiểu chưa kịp phản ứng, Tracy đang ngồi đối diện vội vã chạy tới, cầm một chiếc khăn ăn đè lên tay Trì Kinh Hồng, thoáng chốc, chiếc khăn bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Nhưng mà, Trì Kinh Hồng lại hung hăng đẩy Tracy ra, có lẽ do lực đẩy quá mạnh làm cho Tracy cứ thế ngã nhoài xuống đất.
" Kinh Hồng..." Lệ Xuân Hiểu trong phút chốc luống cuống tay chân, không ngờ, dòng máu đỏ tươi ấy khiến cô choáng váng đầu óc.
Tracy đứng dậy từ dưới đất, cầm lấy một chiếc khăn ăn khác và đến trước mặt Trì Kinh Hồng, đặt nó vào bàn tay không bị thương của anh: " Anh Trì, tôi từng được dạy cách sơ cứu khẩn cấp, anh hãy cho tôi xem có mảnh thủy tinh nào dính trên tay anh được không."
Lần này Trì Kinh Hồng không tiếp tục đẩy cô ấy ra nữa, anh đứng dậy và nắm lấy tay của Tracy.
" Xuân Hiểu có chứng thấy máu là bị choáng và ngất đi một lúc. Cô Tần, cô hãy ở lại đây với cô ấy. Có một hộp y tế trong phòng của tôi, chúng tôi tới đó xử lý vết thương một chút."
Nói xong, anh kéo tay Tracy và bước đi.
Tần Tiếu Quân ngây người ra xem bóng lưng hai người đang cầm tay nhau rời đi, như thể đang bước vào một màn sương mờ, với đủ thứ cảm xúc. Lúc nãy, do chỗ của cô là đối diện với Trì Kinh Hồng, tất thảy những biểu cảm của Trì Kinh Hồng đều rơi vào mắt cô. Vừa rồi, lúc Trcay chạy tới, biểu cảm của Trì Kinh Hồng trông rất phẫn nộ. Bộ dạng đó giống như một đứa trẻ đang ghen tị. Còn khi nhìn thấy Tracy ngã xuống, anh trông vô cùng ảo não.
Vì sao lại có chuyện đó?
Trong mơ hồ, Tần Tiếu Quân thấy hai người đó có một mối liên hệ nào đó.
Gần nửa giờ sau, Lệ Xuân Hiểu mới hết choáng váng, cô ảo não vỗ vỗ đầu mình.
" Được rồi!" Tần Tiếu Quân nắm lấy tay cô: " Thấy máu là bị ngất đi không phải là lỗi của cậu."
Tức tốc, Lệ Xuân Hiểu kéo Tần Tiếu Quân chạy, giờ cô phải đi xem Kinh Hồng ra sao, lúc đó, tay anh đã chảy rất nhiều máu.
Cánh cửa phòng nghỉ không đóng mà mở ra một nửa. Lệ Xuân Hiểu đẩy hẳn cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Trì Kinh Hồng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng gần cửa sổ, nghiêng đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ, trên tay anh đã được quấn băng y tế.
Lệ Xuân Hiểu ngồi xuống bên cạnh Trì Kinh Hồng, cẩn thận cầm bàn tay bị thương lên xem. Máu chảy nhiều như thế chắc hẳn vết thương rất sâu nhỉ?
" Có đau không? Anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
" Không cần." Trì Kinh Hồng chạm vào tóc cô.
Ở góc độ của Tần Tiếu Quân, cô phát hiện ra rằng đôi môi của Trì Kinh Hồng có một vết rách nhỏ, vết rách đó vẫn còn vương một ít tơ máu. Đột nhiên, trong mơ hồ, cô nhớ tới cảnh Trì Kinh Hồng cầm tay Tracy rời đi, hình ảnh đó trông rất đường đột, nhưng hai người đó dường như hoàn toàn không hay biết, rất tự nhiên, như đã từng làm điều đó vô số lần trước đây.
" Trì Kinh Hồng." Tần Tiếu Quân cảnh giác hỏi: " Môi anh làm sao thế? Không phải là bị mảnh thủy tinh bắn vào cho rách môi đấy chứ?".
Trì Kinh Hồng ngầng đầu lạnh lùng nói: " Nếu tôi nói rằng tôi bị phụ nữ cắn, cô có tin không?"
" Thế..." Tần Tiếu Quân bị những lời Trì Kinh Hồng nói làm cho bối rối, mình đúng là suy diễn lung tung.
" Phải rồi, Tracy đâu?" Lệ Xuân Hiểu nhớ rằng từ lúc cô tỉnh tới giờ chưa nhìn thấy Tracy.
" Cô ấy đi trước rồi!" Trì Kinh Hồng lạnh lùng trả lời.
Tống Thư Nhiên đang thu dọn hành lý của mình. Bất thình lình từ phía sau có một đôi tay ôm lấy thắt lưng anh. Khóe miệng anh cong lên, lấy tay mình đặt lên hai bàn tay kia.
" Tâm trạng của bà xã anh có vẻ như đang không yên ha!"
Tracy không trả lời, chỉ tựa đầu lên vai anh rồi thở dài.
" Có phải khi đến đây em thấy nhớ ông không?"
" Phải! Em nhớ ông! Trước khi mất ông luôn nghĩ về Thượng Hải!"
Trong lòng Tống Thư Nhiên có chút xót xa. Anh đã không thể gặp ông ấy lần cuối. Trước khi anh về chịu tang bố ở Thượng Hải, ông lão ấy dường như nhận ra điều gì đó và nắm chặt tay anh lúc ở sân bay. Ông ấy đem tay Tracy đặt vào tay anh. Sau này khi nhớ lại khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra đó như một nghi thức của sự gửi gắm. Ông ấy đem cháu gái mình giao vào tay anh một cách hết sức trịnh trọng.
Đặt cằm lên đỉnh đầu vợ mình, Tống Thư Nhiên nhẹ nhàng nói: " Không phải em còn có anh à? Anh trông thế thôi nhưng lại là người đàn ông tốt nhất trên đời đấy, Tracy, chính vì lấy được em anh mới trở nên như thế đấy."
" Còn nữa, chỉ cần em nói một tiếng thôi, dù có là sao trên trời anh cũng hái xuống cho em."
" Tống Thư Nhiên, em cảm giác như anh đang dỗ trẻ con ấy nhỉ." Tracy vùi mặt vào lòng anh, rẫu rĩ cười: " Mạnh miệng nhỉ, được thôi, em muốn hái sao trên trời."
" Em thực sự muốn kìa!"
" Phải! Em thực sự rất muốn!"
Thân thể của Tracy thật mềm mại, giống như đôi môi của cô ấy vậy. Nghĩ như thế, Tống Thư Nhiên không kìm được muốn hôn cô ấy. Lúc chuẩn vị làm vậy, bỗng nhiên lò ra hai cái bóng đèn.
" Tống Thư Nhiên." Lệ Xuân Hiểu thản nhiên nói: " Kinh Hồng và em muốn cảm ơn Tracy. Kinh Hồng đã bị thương, nhưng may mà đã có cô ấy kịp thời xử lý vết thương cho."
Lúc đó, Trì Kinh Hồng đẩy Tracy ngã xuống đất khiến Lệ Xuân Hiểu hơi không vui, vì thế mà cô đã kéo Trì Kinh Hồng tới đây với mục đích muốn xin lỗi. Nhưng không ngờ lại đến không đúng lúc. Khuôn mặt khó chịu của Tống Thư Nhiên muốn nói lên rằng họ là những vị khách không mời.
Anh buông tay Tracy ra, hai vợ chồng anh hiện tại thực sự không nói nên được lời nào. Nhưng mà, tại sao khuôn mặt của Trì Kinh Hồng lại xanh mét thế kia, anh ta nhìn không giống như đang đến để cảm ơn mà giống như đến tìm kẻ thù hơn.
Có vẻ như anh cần dành ít thời gian để nói chuyện với em rể mình đây, rằng anh không có hứng thú với tài sản của gia đình mình.
Dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tống Thư Nhiên, Lệ Xuân Hiểu đành phải kéo Trì Kinh Hồng đi, nhưng người đàn ông này giống như đinh đóng vào gỗ không kéo đi nổi. Không chỉ thế anh còn mở miệng nói. Nói với Tracy.
" Cùng ăn cơm đi! Lúc nãy trong nhà hàng cô cũng chưa ăn thứ gì cả."
Ngay khi những lời này được nói ra, trong lòng Lệ Xuân Hiểu và Tống Thư Nhiên không được thoải mái cho lắm. Mặc dù mấy lời đó nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lệ Xuân Hiểu nghĩ, rốt cuộc Trì Kinh Hồng bị làm sao thế? Chẳng lẽ lúc ở trong nhà ăn anh cứ nhìn chằm chằm vào Tracy xem cô ấy có ăn cơm hay không à? Nhưng mà, may là người này cũng đã nhận ra rằng việc đẩy ngã Tracy là sai, nhưng tại sao ở trong nhà hàng lúc đó anh lại muốn đẩy Tracy?
Tống Thư Nhiên nghĩ Trì Kinh Hồng đúng thật có chút kỳ lạ. Tại sao anh ta lại để ý tới việc Tracy có ăn hay không? Tracy là vợ của anh. Anh ta công khai như thế là có ý gì? Chẳng lẽ, anh ta có cảm tình với Tracy à? Chắc có lẽ không phải đâu! Lệ Xuân Hiểu cũng là một đại mỹ nhân, không có lý gì anh ta lại thế!
Tất nhiên, trong mắt anh, Tracy cũng là một đại mỹ nhân.
Hình ảnh càng làm cho hai anh em khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau.
Vào bữa tối, ngay trước mặt họ, Tracy cứ như thế cầm lấy tay Trì Kinh Hồng, rồi cứ như thế giận dữ hỏi Trì Kinh Hồng có phải tay bị dính nước không.
" Ừm!" Trì Kinh Hồng nhẹ nhàng trả lời, nghe như một đứa trẻ ngoan ngoãn: " Anh quên mất tay mình đang bị thương."
Cứ như thế, Tracy kéo Trì Kinh Hồng ngồi xuống, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vừa mở băng y tế trên tay anh vừa nhẹ giọng nói, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao giờ?
Tất cả những việc xảy ra dường như quá đỗi tự nhiên trong mắt hai người đó.
Trì Kinh Hồng không trả lời, đôi mắt nhẹ rơi trên đỉnh đầu Tracy, Tracy đang cúi đầu xuống, chiếc khăn lụa mỏng màu đen không biết đã đi đâu. Mai tóc đen dài bởi vì cơ thể đang nghiêng xuống mà rũ sang một bên, để lộ chiếc gáy xinh đẹp cũng vành tai tinh tế, trông rất quyến rũ.
Lệ Xuân Hiểu đưa mắt nhìn sang chỗ khác, bức tranh ấy đẹp đến nỗi cô không thể chịu đựng được nếu tiếp tục nhìn vào nó, dường như ai cũng không thể chen chân vào bức tranh ấy được nữa. Trái tim cô có phải như đang nhói lên sao? Cũng không biết là vì sao nữa?
Vì sao? Trì Kinh Hồng lại thể hiện ra ánh nhìn đầy nhu tình mật ý như thế đối với một người phụ nữ vừa gặp chưa lâu?
Người phụ nữ đó lại là vợ của người khác, là chị dâu của Lệ Xuân Hiểu cô.
- --------------------------
Hết chương 25.