Chương 74
Editor: QingWei
Vào cuối năm 2008, một cuộc hỗn loạn tài chính nổ ra bởi cuộc khủng hoảng thế chấp ở Mỹ như cơn lốc quét qua cả thế giới, tất cả các ngành nghề tụt dốc như hiệu ứng domino không một may mắn nào thoát khỏi ảnh hưởng, và ngành khách sạn sang trọng là ngành gánh chịu mũi sào đầu tiên.
Tình trạng hỗn loạn tài chính leo thang thành cơn sóng thần chỉ trong vài ngày. Cơn sóng thần tài chính ập đến mà không hề báo trước, nên những trong ngành nghề mũi nhọn càng trở tay không kịp.
Phố Wall, thị trường chứng khoán châu Âu, thị trường chứng khoán châu Á – Thái Bình Dương thường xuyên xảy ra tình trạng tụt dốc. Một số lượng lớn các nhà đầu tư đã đồng loạt reo bán cổ phiếu đang nắm giữ, nhiều đại gia tài chính đã biến mất chỉ trong một đêm, trong khoảng thời gian ngắn, thị trường tài chính đầy rẫy mây mù u ám, người người hoảng sợ. Sau đó, thị trường du lịch tiếp tục sụt giảm, tỷ lệ lấp đầy phòng của khách sạn bắt đầu xuống thấp kỷ lục.
Lâm Kiều nhớ ngay khi mọi người đang lo lắng về sự sụt giảm liên tục của cổ phiếu “Vạn Hào”, lần đầu tiên Trì tiên sinh mang gương mặt tái nhợt xuất hiện trong cuộc họp với truyền thông cấp cao, hẳn là từ bệnh viện đến.
“Đây là một cuộc khảo nghiệm, nhưng đồng thời nó cũng là cơ hội.” Đây là câu đầu tiên của Trì tiên sinh nói: “Điều mà thế kỷ 21 đã cho chúng ta là đem khảo nghiệm chuyển hóa thành cơ hội.”
Anh cười nhẹ: “Tất nhiên tôi không phải đang đọc diễn văn kịch hay hô hào khẩu hiệu, tôi nắm chắc nên mới nói như vậy, con người tôi trời sinh vốn là người thích khiêu chiến, mạo hiểm, tôi còn tin rằng chỉ cần chịu trả giá thì nhất định sẽ có được những gì mình muốn, đây là quan điểm làm thương nhân của tôi, vậy nên mọi người có thể mỏi mắt mong chờ.”
Kế tiếp, anh để nhân viên của “Vạn Hào” liệt kê một số phương án thực tế về cách thoát khỏi cuộc khủng hoảng tài chính lần này.
Sau đó, vài phương tiện truyền thông tiếp tục làm khó dễ anh, nhưng anh đã xử lý nó rất chu toàn, cuối cùng, cuộc gặp gỡ truyền thông kéo dài hơn nhiều giờ đã rất thành công.
Hôm đó, “Vạn Hào” đã ngăn chặn xu hướng trượt giảm của cổ phiếu.
Đồng thời, trang web chính thức của “Vạn Hào” cũng đưa ra các số liệu tài chính của khách sạn.
Sau cuộc họp truyền thông, Trì tiên sinh lại tham dự đại hội cổ đông, sau đại hội cổ đông, Lâm Kiều nhìn thấy Trì tiên sinh che bụng, thở hổn hển.
Mắt Lâm Kiều hơi ẩm ướt, lúc này Trì tiên sinh đã lui khỏi sắc bén vốn có của một thương nhân, ánh mắt trống rỗng, vô hồn, có lẽ là tại đau đớn, trên trán anh chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt càng tái nhợt đi.
“Trì tiên sinh, anh có muốn tôi đi mua thuốc không?” Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi.
“Không cần đâu, những loại thuốc đó đều vô dụng thôi.” Anh xua tay, giọng nói luôn lạnh lùng.
Nhưng, Trì tiên sinh khi ở trước mặt người phụ nữ đó luôn không phải như này, anh rất nhẹ nhàng và ôn nhu, như thể sợ rằng giọng nói lớn sẽ làm cô ấy sợ.
Đôi khi dịu dàng đến phát ngấy, giống như một đứa trẻ làm nũng với người lớn vậy.
Khi Trì tiên sinh nhìn người phụ nữ đó anh luôn mỉm cười, ánh mắt lộ ra niềm vui vô hạn.
Nhưng, Trì Kinh Hồng hiện tại lại làm cho Lâm Kiều cảm thấy đau lòng, uống thuốc cũng vô dụng ư! Uống thuốc rồi vẫn còn đau ư?
Tiến lên một bước: “Trì… Trì tiên sinh, anh có muốn tôi gọi cho… gọi vị tiểu thư đó đến không?”
Có lẽ Trì tiên sinh sẽ hết đau khi người đó đến, được rồi! Ngay lúc này, Lâm Kiều thừa nhận cô muốn nhìn thấy Trì tiên sinh ở Indonesia kia, Trì tiên sinh ở Indonesia làm cho người ta cảm thấy như một làn gió xuân đó. Được rồi! Lâm Kiều thừa nhận chỉ cần Trì tiên sinh vui vẻ là tốt rồi.
“Cô ấy?” Trì tiên sinh chỉ cười lắc đầu: “Nhưng mà, làm sao đây? Lâm Kiều? Tôi không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu, cô ấy nói cô ấy mệt rồi.”
Sau đó, Trì tiên sinh vung tay, gạt hết đồ đạc trên bàn xuống: “Cô ấy mẹ nó nói với tôi là cô ấy mệt rồi? Cô ấy đem lời hứa trở thành chó má gì?”
“Không cần đi tìm đúng không? Không muốn phải trốn hết nước này sang nước khác, đúng không? Tốt! Tốt lắm! Trì Hồng Nhạn, anh mẹ nó theo em mong muốn.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, ngoài cửa là Trì phu nhân và Lâm An, Trì phu nhân sắc mặt trắng bệch, còn Lâm An thì xấu hổ.
“Kinh Hồng, theo em trở về bệnh viện đi, không phải bác sĩ đã bảo anh nằm yên tịnh dưỡng sao?” Trì phu nhân đi tới đỡ Trì tiên sinh, nhẹ giọng nói.
Trì tiên sinh không đáp, nhưng mồ hôi lạnh liên tục úa ra, Trì phu nhân cầm lấy khăn giấy lau nhưng giống như lau thế nào cũng không hết, cuối cùng, cô ấy bật khóc, cô ấy khóc và nói, Kinh Hồng, quay lại bệnh viện đi! Em không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng anh thế này, xin đừng đày đoạ em nữa.
Sau đó, Trì phu nhân đã dìu Trì tiên sinh rời khỏi văn phòng, Trì tiên sinh được Trì phu nhân dìu nhưng trong mắt vẫn còn vẻ vắng lặng, giống như, không có gì trên đời có thể lọt vào mắt anh.
“Hồng Nhạn, Hồng Nhạn, Trì tiên sinh luôn gọi cô ấy như thế, trước đây khi anh ấy say rượu đều gọi đầy đau đớn, sau này, cô ấy trở về, đi đến bên cạnh anh ấy, cái tên Hồng Nhạn đó đã bắt đầu tượng trưng cho sự ngọt ngào, anh thường nghe anh ấy vô thức gọi cái tên ấy, Trì tiên sinh là trẻ mồ côi, là cô ấy mang anh ấy đi và đặt tên cho anh ấy là Kinh Hồng, tình yêu của cô ấy nảy sinh từ rất sớm, trong khi tình yêu của Trì tiên sinh lại muộn hơn một chút, để rồi chỉ vì một chút đó mà họ luôn lỡ mất nhau.”
Lâm An chậm rãi nói.
Trì tiên sinh từng nói với anh ta rằng nếu lúc đó tôi đi cùng cô ấy thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi, nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn rồi.
“Bây giờ, cô ấy lại bỏ đi nữa! Cô ấy bỏ đi từ bên người Trì tiên sinh. Ngày cô ấy rời đi, Trì tiên sinh đã nhập viện ngay trong đêm, có biết Trì tiên sinh nói gì đầu tiên khi tỉnh lại không? Anh ấy nói với bạn mình rằng, Lâm Mặc, đã có một khắc tôi thực sự muốn cứ vậy mà bỏ mặc hết, nhưng vừa nghĩ đến Trì Hồng Nhạn, nghĩ đến người phụ nữ đó, tôi liền liều mạng trốn thoát khỏi Diêm Vương, mẹ của cô ấy đi rồi, ông ngoại đi rồi, Tống Thư Nhiên cũng đi rồi, cho nên, tôi không thể đi, tôi sẽ chết sau cô ấy, tôi không thể lại để cô ấy một mình trên thế gian này dù có thế nào đi nữa.”
Lâm Kiều che mặt, không biết tại sao những giọt nước mắt lại chảy ra từ khẽ những ngón tay.
Ba ngày sau, cái tên Lệ Xuân Hiểu xuất hiện trong danh sách nhân viên chính thức của “Vạn Hào”, sự xuất hiện của Lệ Xuân Hiểu đã trở thành một cuộc bàn tán nhất thời, vợ chồng đương đầu, mưa gió cộng tể*, vợ chồng thâm tình không dứt bên tai.
*mưa gió cộng tể-风雨同舟: cùng hội cùng thuyền, cùng chung nhau vượt qua khó khăn.
Mỗi khi nghe thấy lời này, Lâm Kiều đều cười khổ trong lòng.
Với hàng loạt tin vui được chính phủ Trung Quốc đưa ra trước tình hình rối ren về tài chính, thị trường trong nước đã dần ổn định, nhưng thị trường Đông Nam Á vẫn còn trạng thái bấp bênh, Trì Kinh Hồng xuất viện liền mang theo hai anh em Lâm gia tiến hành cải cách một số chế độ ở vài khách sạn tại Đông Nam Á.
Vào tháng 2 năm 2009, Trì Kinh Hồng trở lại Thượng Hải.
Đầu xuân, Thượng Hải vẫn chìm trong tiết đông dày đặc như những năm trước, trong phòng khách rộng lớn, xa hoa trống rỗng, Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu đều không nói một lời.
Điểm khác biệt là đôi mắt của Lệ Xuân Hiểu say say mờ mịt, trong khi Trì Hồng Nhạn rất trong và sáng.
Lệ Xuân Hiểu lấy ra thỏa thuận ly thân từ túi văn kiện, đúng vậy, đây là món quà của Trì Hồng Nhạn cho cô lúc Trì Hồng Nhạn về nước, thỏa thuận ly thân giữa Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu.
“Kinh Hồng, em thường nghĩ, nếu lúc đó anh không giúp em nhặt lại chiếc giày đó thì tốt biết bao, như vậy, em nghĩ bây giờ em sẽ đau khổ như vậy, chỉ có tình cảm của cô ấy đối với anh là tình yêu ư? Chỉ có việc cô ấy làm vì anh mới được xem là trả giá ư? Còn em thì sao? Tình yêu của em dành cho anh thì sao? Những gì em phải trả giá vì anh đâu?”
Anh nhìn cô, đẹp trai vô cùng, lạnh lùng mang hấp dẫn chết người, Lệ Xuân Hiểu cười buồn trong lòng, hiện tại người đàn ông này vẫn khiến cô lưu luyến mê đắm không thôi.
“Xuân Hiểu, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chúng ta còn muốn lừa dối bản thân để tiếp tục sao? Cứ vậy chúng ta sẽ mệt mỏi.”
“Đúng vậy! Thực sự rất mệt, Trì Kinh Hồng à, anh luôn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng làm sao đây tôi chính là dù mệt mỏi cũng phải kéo anh theo cùng.” Lê Xuân Hiểu không biết từ đâu sinh ra chấp niệm như vậy: “Trì Kinh Hồng, chúng ta đều là loại người giống nhau, tự cao, ích kỷ, cho nên, tôi không vui vẻ, tôi cũng sẽ không để anh và cô ta hạnh phúc.”
Sau đó, cô lại rót đầy ly rượu: “Chẳng phải cô ta đã rời đi rồi sao? Cô ta buồn nôn lắm, anh biết không? Cô ta đã đến gặp tôi trước khi cô ta rời đi, anh biết không? Cô ta đã nói với tôi, cô ta nói, nếu cô không thể tha thứ cho anh ấy thì hãy buông tha anh ấy đi. Nếu tha thứ thì hãy thật lòng tha thứ, nếu buông tha thì hãy thật lòng buông tha.”
Người phụ nữ đó rất thản nhiên, ngày đó cô ta đứng trước mặt cô mà không hề sợ hãi của kẻ làm người thứ ba, cô ta nhìn thật sâu cô, ngày đó, Lệ Xuân Hiểu nhớ cô ta mặc một chiếc lông giữa tay màu xám, chiếc lông tôn lên dáng người của cô, Lệ Xuân Hiểu còn nhớ cô cũng có một chiếc áo lông giống hệt, không ngờ bọn họ còn có mắt nhìn đàn ông giống nhau, thậm chí quần áo không hẹn cùng chọn một bộ.
Sau khi nghe những lời của Lệ Xuân Hiểu, vẻ mặt của Trì Kinh Hồng đầy mỉa mai, anh nhớ đến lời đánh giá mà giáo viên tiểu học dành cho Trì Hồng Nhạn, khúc gỗ, lập dị, không giống người bình thường, nhưng giáo viên đó đã nhìn lầm rồi, ai nói Trì Hồng Nhạn là khúc gỗ, nhìn xem, lời nói ngoài miệng của cô không phải rất kích thích đó sao?
Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của Trì Kinh Hồng, Lệ Xuân Hiểu hung hăng nốc rượu.
“Trì Kinh Hồng, tức giận sao, vì tôi nói những lời xấu xa về cô ta nên tức giận sao? Thật lòng tha thứ, phải rồi! Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi phải làm sao đây khi vừa nghĩ đến sự phản bội của anh đối với hôn nhân của chúng ta, vừa nghĩ đến việc anh lên giường với cô ta, nơi này…”Lệ Xuân Hiểu hung hăng vỗ ngực: “Nơi này liền khó chịu giống như có vô số cái búa không ngừng đập vào, anh bảo tôi làm sao có thể thật lòng tha thứ cho anh đây?”
“Vả lại, tôi cũng vô pháp buông anh ra, bao năm qua tôi đã quen với việc yêu anh, quen chờ đợi anh yêu tôi. Trì Kinh Hồng, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?”
Trì Kinh Hồng khẽ vuốt ve mặt cô, dịu dàng, thương tiếc, áy náy và tự trách, nhưng chỉ thiếu tình yêu say đắm, thứ tình yêu mà Lệ Xuân Hiểu đã mong đợi suốt nhiều năm.
“Xuân Hiểu, hãy nghe tôi nói, đừng tự làm khó bản thân nữa, không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc sống tốt ngày qua ngày với em, nhưng mà, thật sự không được, chuyện của tôi và cô ấy đã trở thành rào cản không thể vượt qua trong lòng em, không những thế nó còn trở thành vết thương trong lòng em, vết sẹo đó sẽ ngày càng sâu theo thời gian, sẽ làm em càng ngày càng không vui vẻ, đừng vì tôi mà biến bản thân thành như vậy.”
Nói thật hay, Trì Kinh Hồng nói cũng thật hay! Thật nhẹ nhàng, dịu dàng như ngày xuân, nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim cô, lòng cô chỉ thấy rất lạnh lẽo.
“Đừng vì anh mà biến mình thành như vậy ư? Trì Kinh Hồng, anh đang dỗ tôi sao? Anh dỗ tôi thế này là vì muốn thoát khỏi tôi đúng không?”
Liếc mắt nhìn đơn thỏa thuận ly thân, cồn đã lên men trong đầu cô. Cô cầm tờ thỏa thuận lên run lẩy bẩy: “Anh muốn dụ dỗ tôi ký vào đây đúng không?”
Ba chữ Trì Kinh Hồng ở phía sau thỏa thuận cũng thật chướng mắt, Lệ Xuân Hiểu xé nó thành hai cánh hoa, bốn cánh hoa, tám cánh hoa…
“Trì Kinh Hồng, anh từng nói anh sẽ luôn ở bên tôi mà, anh quên rồi sao?”
- Hết chương 74-
Vào cuối năm 2008, một cuộc hỗn loạn tài chính nổ ra bởi cuộc khủng hoảng thế chấp ở Mỹ như cơn lốc quét qua cả thế giới, tất cả các ngành nghề tụt dốc như hiệu ứng domino không một may mắn nào thoát khỏi ảnh hưởng, và ngành khách sạn sang trọng là ngành gánh chịu mũi sào đầu tiên.
Tình trạng hỗn loạn tài chính leo thang thành cơn sóng thần chỉ trong vài ngày. Cơn sóng thần tài chính ập đến mà không hề báo trước, nên những trong ngành nghề mũi nhọn càng trở tay không kịp.
Phố Wall, thị trường chứng khoán châu Âu, thị trường chứng khoán châu Á – Thái Bình Dương thường xuyên xảy ra tình trạng tụt dốc. Một số lượng lớn các nhà đầu tư đã đồng loạt reo bán cổ phiếu đang nắm giữ, nhiều đại gia tài chính đã biến mất chỉ trong một đêm, trong khoảng thời gian ngắn, thị trường tài chính đầy rẫy mây mù u ám, người người hoảng sợ. Sau đó, thị trường du lịch tiếp tục sụt giảm, tỷ lệ lấp đầy phòng của khách sạn bắt đầu xuống thấp kỷ lục.
Lâm Kiều nhớ ngay khi mọi người đang lo lắng về sự sụt giảm liên tục của cổ phiếu “Vạn Hào”, lần đầu tiên Trì tiên sinh mang gương mặt tái nhợt xuất hiện trong cuộc họp với truyền thông cấp cao, hẳn là từ bệnh viện đến.
“Đây là một cuộc khảo nghiệm, nhưng đồng thời nó cũng là cơ hội.” Đây là câu đầu tiên của Trì tiên sinh nói: “Điều mà thế kỷ 21 đã cho chúng ta là đem khảo nghiệm chuyển hóa thành cơ hội.”
Anh cười nhẹ: “Tất nhiên tôi không phải đang đọc diễn văn kịch hay hô hào khẩu hiệu, tôi nắm chắc nên mới nói như vậy, con người tôi trời sinh vốn là người thích khiêu chiến, mạo hiểm, tôi còn tin rằng chỉ cần chịu trả giá thì nhất định sẽ có được những gì mình muốn, đây là quan điểm làm thương nhân của tôi, vậy nên mọi người có thể mỏi mắt mong chờ.”
Kế tiếp, anh để nhân viên của “Vạn Hào” liệt kê một số phương án thực tế về cách thoát khỏi cuộc khủng hoảng tài chính lần này.
Sau đó, vài phương tiện truyền thông tiếp tục làm khó dễ anh, nhưng anh đã xử lý nó rất chu toàn, cuối cùng, cuộc gặp gỡ truyền thông kéo dài hơn nhiều giờ đã rất thành công.
Hôm đó, “Vạn Hào” đã ngăn chặn xu hướng trượt giảm của cổ phiếu.
Đồng thời, trang web chính thức của “Vạn Hào” cũng đưa ra các số liệu tài chính của khách sạn.
Sau cuộc họp truyền thông, Trì tiên sinh lại tham dự đại hội cổ đông, sau đại hội cổ đông, Lâm Kiều nhìn thấy Trì tiên sinh che bụng, thở hổn hển.
Mắt Lâm Kiều hơi ẩm ướt, lúc này Trì tiên sinh đã lui khỏi sắc bén vốn có của một thương nhân, ánh mắt trống rỗng, vô hồn, có lẽ là tại đau đớn, trên trán anh chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt càng tái nhợt đi.
“Trì tiên sinh, anh có muốn tôi đi mua thuốc không?” Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi.
“Không cần đâu, những loại thuốc đó đều vô dụng thôi.” Anh xua tay, giọng nói luôn lạnh lùng.
Nhưng, Trì tiên sinh khi ở trước mặt người phụ nữ đó luôn không phải như này, anh rất nhẹ nhàng và ôn nhu, như thể sợ rằng giọng nói lớn sẽ làm cô ấy sợ.
Đôi khi dịu dàng đến phát ngấy, giống như một đứa trẻ làm nũng với người lớn vậy.
Khi Trì tiên sinh nhìn người phụ nữ đó anh luôn mỉm cười, ánh mắt lộ ra niềm vui vô hạn.
Nhưng, Trì Kinh Hồng hiện tại lại làm cho Lâm Kiều cảm thấy đau lòng, uống thuốc cũng vô dụng ư! Uống thuốc rồi vẫn còn đau ư?
Tiến lên một bước: “Trì… Trì tiên sinh, anh có muốn tôi gọi cho… gọi vị tiểu thư đó đến không?”
Có lẽ Trì tiên sinh sẽ hết đau khi người đó đến, được rồi! Ngay lúc này, Lâm Kiều thừa nhận cô muốn nhìn thấy Trì tiên sinh ở Indonesia kia, Trì tiên sinh ở Indonesia làm cho người ta cảm thấy như một làn gió xuân đó. Được rồi! Lâm Kiều thừa nhận chỉ cần Trì tiên sinh vui vẻ là tốt rồi.
“Cô ấy?” Trì tiên sinh chỉ cười lắc đầu: “Nhưng mà, làm sao đây? Lâm Kiều? Tôi không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu, cô ấy nói cô ấy mệt rồi.”
Sau đó, Trì tiên sinh vung tay, gạt hết đồ đạc trên bàn xuống: “Cô ấy mẹ nó nói với tôi là cô ấy mệt rồi? Cô ấy đem lời hứa trở thành chó má gì?”
“Không cần đi tìm đúng không? Không muốn phải trốn hết nước này sang nước khác, đúng không? Tốt! Tốt lắm! Trì Hồng Nhạn, anh mẹ nó theo em mong muốn.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, ngoài cửa là Trì phu nhân và Lâm An, Trì phu nhân sắc mặt trắng bệch, còn Lâm An thì xấu hổ.
“Kinh Hồng, theo em trở về bệnh viện đi, không phải bác sĩ đã bảo anh nằm yên tịnh dưỡng sao?” Trì phu nhân đi tới đỡ Trì tiên sinh, nhẹ giọng nói.
Trì tiên sinh không đáp, nhưng mồ hôi lạnh liên tục úa ra, Trì phu nhân cầm lấy khăn giấy lau nhưng giống như lau thế nào cũng không hết, cuối cùng, cô ấy bật khóc, cô ấy khóc và nói, Kinh Hồng, quay lại bệnh viện đi! Em không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng anh thế này, xin đừng đày đoạ em nữa.
Sau đó, Trì phu nhân đã dìu Trì tiên sinh rời khỏi văn phòng, Trì tiên sinh được Trì phu nhân dìu nhưng trong mắt vẫn còn vẻ vắng lặng, giống như, không có gì trên đời có thể lọt vào mắt anh.
“Hồng Nhạn, Hồng Nhạn, Trì tiên sinh luôn gọi cô ấy như thế, trước đây khi anh ấy say rượu đều gọi đầy đau đớn, sau này, cô ấy trở về, đi đến bên cạnh anh ấy, cái tên Hồng Nhạn đó đã bắt đầu tượng trưng cho sự ngọt ngào, anh thường nghe anh ấy vô thức gọi cái tên ấy, Trì tiên sinh là trẻ mồ côi, là cô ấy mang anh ấy đi và đặt tên cho anh ấy là Kinh Hồng, tình yêu của cô ấy nảy sinh từ rất sớm, trong khi tình yêu của Trì tiên sinh lại muộn hơn một chút, để rồi chỉ vì một chút đó mà họ luôn lỡ mất nhau.”
Lâm An chậm rãi nói.
Trì tiên sinh từng nói với anh ta rằng nếu lúc đó tôi đi cùng cô ấy thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi, nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn rồi.
“Bây giờ, cô ấy lại bỏ đi nữa! Cô ấy bỏ đi từ bên người Trì tiên sinh. Ngày cô ấy rời đi, Trì tiên sinh đã nhập viện ngay trong đêm, có biết Trì tiên sinh nói gì đầu tiên khi tỉnh lại không? Anh ấy nói với bạn mình rằng, Lâm Mặc, đã có một khắc tôi thực sự muốn cứ vậy mà bỏ mặc hết, nhưng vừa nghĩ đến Trì Hồng Nhạn, nghĩ đến người phụ nữ đó, tôi liền liều mạng trốn thoát khỏi Diêm Vương, mẹ của cô ấy đi rồi, ông ngoại đi rồi, Tống Thư Nhiên cũng đi rồi, cho nên, tôi không thể đi, tôi sẽ chết sau cô ấy, tôi không thể lại để cô ấy một mình trên thế gian này dù có thế nào đi nữa.”
Lâm Kiều che mặt, không biết tại sao những giọt nước mắt lại chảy ra từ khẽ những ngón tay.
Ba ngày sau, cái tên Lệ Xuân Hiểu xuất hiện trong danh sách nhân viên chính thức của “Vạn Hào”, sự xuất hiện của Lệ Xuân Hiểu đã trở thành một cuộc bàn tán nhất thời, vợ chồng đương đầu, mưa gió cộng tể*, vợ chồng thâm tình không dứt bên tai.
*mưa gió cộng tể-风雨同舟: cùng hội cùng thuyền, cùng chung nhau vượt qua khó khăn.
Mỗi khi nghe thấy lời này, Lâm Kiều đều cười khổ trong lòng.
Với hàng loạt tin vui được chính phủ Trung Quốc đưa ra trước tình hình rối ren về tài chính, thị trường trong nước đã dần ổn định, nhưng thị trường Đông Nam Á vẫn còn trạng thái bấp bênh, Trì Kinh Hồng xuất viện liền mang theo hai anh em Lâm gia tiến hành cải cách một số chế độ ở vài khách sạn tại Đông Nam Á.
Vào tháng 2 năm 2009, Trì Kinh Hồng trở lại Thượng Hải.
Đầu xuân, Thượng Hải vẫn chìm trong tiết đông dày đặc như những năm trước, trong phòng khách rộng lớn, xa hoa trống rỗng, Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu đều không nói một lời.
Điểm khác biệt là đôi mắt của Lệ Xuân Hiểu say say mờ mịt, trong khi Trì Hồng Nhạn rất trong và sáng.
Lệ Xuân Hiểu lấy ra thỏa thuận ly thân từ túi văn kiện, đúng vậy, đây là món quà của Trì Hồng Nhạn cho cô lúc Trì Hồng Nhạn về nước, thỏa thuận ly thân giữa Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu.
“Kinh Hồng, em thường nghĩ, nếu lúc đó anh không giúp em nhặt lại chiếc giày đó thì tốt biết bao, như vậy, em nghĩ bây giờ em sẽ đau khổ như vậy, chỉ có tình cảm của cô ấy đối với anh là tình yêu ư? Chỉ có việc cô ấy làm vì anh mới được xem là trả giá ư? Còn em thì sao? Tình yêu của em dành cho anh thì sao? Những gì em phải trả giá vì anh đâu?”
Anh nhìn cô, đẹp trai vô cùng, lạnh lùng mang hấp dẫn chết người, Lệ Xuân Hiểu cười buồn trong lòng, hiện tại người đàn ông này vẫn khiến cô lưu luyến mê đắm không thôi.
“Xuân Hiểu, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chúng ta còn muốn lừa dối bản thân để tiếp tục sao? Cứ vậy chúng ta sẽ mệt mỏi.”
“Đúng vậy! Thực sự rất mệt, Trì Kinh Hồng à, anh luôn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng làm sao đây tôi chính là dù mệt mỏi cũng phải kéo anh theo cùng.” Lê Xuân Hiểu không biết từ đâu sinh ra chấp niệm như vậy: “Trì Kinh Hồng, chúng ta đều là loại người giống nhau, tự cao, ích kỷ, cho nên, tôi không vui vẻ, tôi cũng sẽ không để anh và cô ta hạnh phúc.”
Sau đó, cô lại rót đầy ly rượu: “Chẳng phải cô ta đã rời đi rồi sao? Cô ta buồn nôn lắm, anh biết không? Cô ta đã đến gặp tôi trước khi cô ta rời đi, anh biết không? Cô ta đã nói với tôi, cô ta nói, nếu cô không thể tha thứ cho anh ấy thì hãy buông tha anh ấy đi. Nếu tha thứ thì hãy thật lòng tha thứ, nếu buông tha thì hãy thật lòng buông tha.”
Người phụ nữ đó rất thản nhiên, ngày đó cô ta đứng trước mặt cô mà không hề sợ hãi của kẻ làm người thứ ba, cô ta nhìn thật sâu cô, ngày đó, Lệ Xuân Hiểu nhớ cô ta mặc một chiếc lông giữa tay màu xám, chiếc lông tôn lên dáng người của cô, Lệ Xuân Hiểu còn nhớ cô cũng có một chiếc áo lông giống hệt, không ngờ bọn họ còn có mắt nhìn đàn ông giống nhau, thậm chí quần áo không hẹn cùng chọn một bộ.
Sau khi nghe những lời của Lệ Xuân Hiểu, vẻ mặt của Trì Kinh Hồng đầy mỉa mai, anh nhớ đến lời đánh giá mà giáo viên tiểu học dành cho Trì Hồng Nhạn, khúc gỗ, lập dị, không giống người bình thường, nhưng giáo viên đó đã nhìn lầm rồi, ai nói Trì Hồng Nhạn là khúc gỗ, nhìn xem, lời nói ngoài miệng của cô không phải rất kích thích đó sao?
Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của Trì Kinh Hồng, Lệ Xuân Hiểu hung hăng nốc rượu.
“Trì Kinh Hồng, tức giận sao, vì tôi nói những lời xấu xa về cô ta nên tức giận sao? Thật lòng tha thứ, phải rồi! Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi phải làm sao đây khi vừa nghĩ đến sự phản bội của anh đối với hôn nhân của chúng ta, vừa nghĩ đến việc anh lên giường với cô ta, nơi này…”Lệ Xuân Hiểu hung hăng vỗ ngực: “Nơi này liền khó chịu giống như có vô số cái búa không ngừng đập vào, anh bảo tôi làm sao có thể thật lòng tha thứ cho anh đây?”
“Vả lại, tôi cũng vô pháp buông anh ra, bao năm qua tôi đã quen với việc yêu anh, quen chờ đợi anh yêu tôi. Trì Kinh Hồng, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?”
Trì Kinh Hồng khẽ vuốt ve mặt cô, dịu dàng, thương tiếc, áy náy và tự trách, nhưng chỉ thiếu tình yêu say đắm, thứ tình yêu mà Lệ Xuân Hiểu đã mong đợi suốt nhiều năm.
“Xuân Hiểu, hãy nghe tôi nói, đừng tự làm khó bản thân nữa, không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc sống tốt ngày qua ngày với em, nhưng mà, thật sự không được, chuyện của tôi và cô ấy đã trở thành rào cản không thể vượt qua trong lòng em, không những thế nó còn trở thành vết thương trong lòng em, vết sẹo đó sẽ ngày càng sâu theo thời gian, sẽ làm em càng ngày càng không vui vẻ, đừng vì tôi mà biến bản thân thành như vậy.”
Nói thật hay, Trì Kinh Hồng nói cũng thật hay! Thật nhẹ nhàng, dịu dàng như ngày xuân, nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim cô, lòng cô chỉ thấy rất lạnh lẽo.
“Đừng vì anh mà biến mình thành như vậy ư? Trì Kinh Hồng, anh đang dỗ tôi sao? Anh dỗ tôi thế này là vì muốn thoát khỏi tôi đúng không?”
Liếc mắt nhìn đơn thỏa thuận ly thân, cồn đã lên men trong đầu cô. Cô cầm tờ thỏa thuận lên run lẩy bẩy: “Anh muốn dụ dỗ tôi ký vào đây đúng không?”
Ba chữ Trì Kinh Hồng ở phía sau thỏa thuận cũng thật chướng mắt, Lệ Xuân Hiểu xé nó thành hai cánh hoa, bốn cánh hoa, tám cánh hoa…
“Trì Kinh Hồng, anh từng nói anh sẽ luôn ở bên tôi mà, anh quên rồi sao?”
- Hết chương 74-