Chương 24
Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức đang sống trong lo âu, trừ bỏ ban đầu bị dọa hoảng hốt, khi tỉnh táo lại cũng nghĩ sẽ có cứu viện, nhưng chờ tới bây giờ đừng nói cứu viện, ngay cả người sống cũng không thấy.
Không nước không điện, tuy trong tiệm còn chút bình nước, thực vật còn có thể ăn, nhưng sớm muộn sẽ ăn hết, đến lúc đó không đợi quái vật tiến vào, bọn họ cũng bị chết đói chết khát.
Một tiếng vang thật lớn, sắc mặt hai vợ chồng đại biến!
Hai người cầm thái đao cùng gậy gỗ trốn sau cửa, không dám đi ra ngoài.
Quý Hủ chạy vào trong tiệm, thả xuống hai bức tường, không cho cuồng thi bên ngoài chen vào.
Làm xong hắn mới đi gõ cửa phòng ngủ:
- Chú, dì, hai người có ở đây không?
Đột nhiên nghe được thanh âm của Quý Hủ, hai người đều thật kinh ngạc, cuống quýt đem đồ vật chồng chất ngăn cửa dời ra.
Chứng kiến Quý Hủ bình an đứng nơi cửa, hốc mắt Miêu Lập Thu nhấ thời liền đỏ:
- Làm sao cậu chạy tới đây? Có bị thương không?
- Con không sao, hai người.. tay chú làm sao vậy?
Quý Hủ chứng kiến tay trái Trương Hữu Đức quấn băng, vết máu thẩm thấu đi ra.
Trương Hữu Đức thở dài:
- Là chú vô dụng.
Bọn họ ở trong tiệm đợi cả ngày, không đợi được cứu viện, di động cũng không dùng được, thật sự chờ không nổi nữa, lại lo lắng Quý Hủ một đứa bé một mình ở nhà, gặp được nguy hiểm không ai hỗ trợ. Hai vợ chồng thương lượng, quyết định đi tìm Quý Hủ, ba người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nhân lúc bên ngoài không có quái vật, hai vợ chồng cầm đao cùng gậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Chờ đi tới trên đường, một đám quái vật vây về hướng bọn họ, hai vợ chồng sợ hãi chỉ đành chạy ngược trở về.
Miêu Lập Thu bị một con quái vật gục, Trương Hữu Đức đánh bạo chém một đao, quái vật không có chút phản ứng, ngược lại muốn cắn cổ Miêu Lập Thu, dưới tình thế cấp bách Trương Hữu Đức đưa ta đẩy ra, bị một ngụm cắn trúng tay.
Trương Hữu Đức chém mấy đao cũng không làm cho quái vật chịu nhả ra, vẫn là Miêu Lập Thu cầm gạy nện trúng đầu quái vật mới cứu được tay trái của Trương Hữu Đức, hai vợ chồng lại bỏ chạy vào trong tiệm.
Cũng may trong tiệm có hộp thuốc, trước kia dùng xử lý vết phỏng, miệng vết thương lớn như vậy bọn họ cũng chưa từng xử lý qua. Không có biện pháp, chỉ đành tiêu độc mấy lần, thoa chút thuốc cầm máu lại dùng bưng gạc băng bó, mấy ngày nay đều uống thuốc giảm sốt.
Quý Hủ nhìn miệng vết thương của Trương Hữu Đức, có dấu răng, cắn thật sâu, nếu không có xương tay ngăn cản cả khối thịt đều bị cắn rụng.
Trương Hữu Đức không bị ăn mòn cùng xâm lấn, hộp thuốc luôn đặt trong tiệm nên còn bảo tồn hoàn hảo, thuốc đối với hắn còn có tác dụng, miệng vết thương không có sưng, đã bắt đầu kết vảy, vạn hạnh trong bất hạnh.
Quý Hủ đối với việc này thật bất đắc dĩ, khu vực an toàn ở chỗ này, vô luận là Tần Nghiễn An hay Trương thúc dì Thu cũng không ở yên trong nhà trốn tránh. Chỉ bị thương cũng đã thật may mắn, cho tới bây giờ còn không biết Tần Nghiễn An còn sống hay đã chết. Với kinh nghiệm của Quý Hủ mà xem, khả năng Tần Nghiễn An còn sống sót rất thấp.
Quý Hủ:
- Nội thành dân cư dày đặc, người nổi điên cuồng hóa nhiều lắm, quái vật sẽ càng lúc càng mạnh, nơi này không thể ở lâu. Cháu tới đón hai người đi ở nông thôn, tay của Trương thúc còn lái xe được không?
Miêu Lập Thu:
- Dì có thể lái được.
Quý Hủ liền nói:
- Vậy đem toàn bộ đồ vật có thể mang đi trong tiệm dời lên xe, đặc biệt dùng để ăn.
Trong tiệm nhiều nhất là bột mì, đường, bơ cùng trứng gà, những thứ này cũng chưa bị ăn mòn qua, hiện giờ đều là mỹ vị tuyệt đỉnh, không thể lãng phí chút nào, nhất định toàn bộ mang đi.
Ba người khuân vác đồ vật lên xe, ngay cả giường cùng đại tủ lạnh cũng không buông tha, toa xe nhét tràn đầy, không còn vị trí lưu cho nhà Trình Mạch.
Quý Hủ để dì Thu cùng Trương thúc mang theo chìa khóa xe, trước tiên lên xe vận tải đưa bọn họ đi lấy xe của mình.
Hắn để hai người trốn sau quầy thu ngân, phong hóa một bên vách tường, cuồng thi chen như ong vỡ tổ lao vào.
Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, hai luồng hào quang chợt loé cuồng thi toàn bộ biến mất.
- Lên xe!
Quý Hủ giẫm lên máu loãng đầy đất chạy tới mở cửa xe.
Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức chạy ra, nhìn thấy tay chân tàn thi đỏ tươi liền sợ choáng váng.
Quý Hủ hô to:
- Nhanh lên!
Miêu Lập Thu hoàn hồn chạy ra ngoài, Trương Hữu Đức đuổi theo, ba người nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, cuồng thi lại hướng bên này chạy tới.
Quý Hủ khởi động xe:
- Bây giờ xe còn có thể dùng rất ít, hai người phải bảo vệ xe, trong chốc lát con phải đi đón một người bạn, hai người ở trên xe chờ con, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được xuống xe, cũng đừng tin tưởng bất luận kẻ nào.
- Có một loại quái vật bọn hắn bề ngoài là nhân loại, nhưng bên trong không còn là người, bọn hắn sẽ chủ động tiếp cận người sống sót, sau đó làm thịt, ngàn vạn lần cần phải cẩn thận.
Miêu Lập Thu run giọng hỏi:
- Con.. con gặp qua?
Kiếp trước hắn gặp được nhiều lắm, rất nhiều người sống sót chết trong tay thị huyết giả, một ít tiểu căn cứ bị giết đều là bút tích của bọn hắn.
Tìm được xe, Quý Hủ phanh lại:
- Xuống xe! Nhanh lên!
Trương Hữu Đức dẫn đầu nhảy xuống, Miêu Lập Thu theo sát phía sau.
Hai chiếc xe một đường chạy nhanh về hướng tiểu khu nhà Trình Mạch.
Xe dừng dưới lầu, nhân lúc cuồng thi còn chưa đuổi theo, Quý Hủ nhảy xuống chạy vào tòa lầu, nhanh chóng đóng cửa thuỷ tinh thuận tiện gia cố, đem cuồng thi đuổi theo đều nhốt ngoài cửa.
Không nước không điện, tuy trong tiệm còn chút bình nước, thực vật còn có thể ăn, nhưng sớm muộn sẽ ăn hết, đến lúc đó không đợi quái vật tiến vào, bọn họ cũng bị chết đói chết khát.
Một tiếng vang thật lớn, sắc mặt hai vợ chồng đại biến!
Hai người cầm thái đao cùng gậy gỗ trốn sau cửa, không dám đi ra ngoài.
Quý Hủ chạy vào trong tiệm, thả xuống hai bức tường, không cho cuồng thi bên ngoài chen vào.
Làm xong hắn mới đi gõ cửa phòng ngủ:
- Chú, dì, hai người có ở đây không?
Đột nhiên nghe được thanh âm của Quý Hủ, hai người đều thật kinh ngạc, cuống quýt đem đồ vật chồng chất ngăn cửa dời ra.
Chứng kiến Quý Hủ bình an đứng nơi cửa, hốc mắt Miêu Lập Thu nhấ thời liền đỏ:
- Làm sao cậu chạy tới đây? Có bị thương không?
- Con không sao, hai người.. tay chú làm sao vậy?
Quý Hủ chứng kiến tay trái Trương Hữu Đức quấn băng, vết máu thẩm thấu đi ra.
Trương Hữu Đức thở dài:
- Là chú vô dụng.
Bọn họ ở trong tiệm đợi cả ngày, không đợi được cứu viện, di động cũng không dùng được, thật sự chờ không nổi nữa, lại lo lắng Quý Hủ một đứa bé một mình ở nhà, gặp được nguy hiểm không ai hỗ trợ. Hai vợ chồng thương lượng, quyết định đi tìm Quý Hủ, ba người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nhân lúc bên ngoài không có quái vật, hai vợ chồng cầm đao cùng gậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Chờ đi tới trên đường, một đám quái vật vây về hướng bọn họ, hai vợ chồng sợ hãi chỉ đành chạy ngược trở về.
Miêu Lập Thu bị một con quái vật gục, Trương Hữu Đức đánh bạo chém một đao, quái vật không có chút phản ứng, ngược lại muốn cắn cổ Miêu Lập Thu, dưới tình thế cấp bách Trương Hữu Đức đưa ta đẩy ra, bị một ngụm cắn trúng tay.
Trương Hữu Đức chém mấy đao cũng không làm cho quái vật chịu nhả ra, vẫn là Miêu Lập Thu cầm gạy nện trúng đầu quái vật mới cứu được tay trái của Trương Hữu Đức, hai vợ chồng lại bỏ chạy vào trong tiệm.
Cũng may trong tiệm có hộp thuốc, trước kia dùng xử lý vết phỏng, miệng vết thương lớn như vậy bọn họ cũng chưa từng xử lý qua. Không có biện pháp, chỉ đành tiêu độc mấy lần, thoa chút thuốc cầm máu lại dùng bưng gạc băng bó, mấy ngày nay đều uống thuốc giảm sốt.
Quý Hủ nhìn miệng vết thương của Trương Hữu Đức, có dấu răng, cắn thật sâu, nếu không có xương tay ngăn cản cả khối thịt đều bị cắn rụng.
Trương Hữu Đức không bị ăn mòn cùng xâm lấn, hộp thuốc luôn đặt trong tiệm nên còn bảo tồn hoàn hảo, thuốc đối với hắn còn có tác dụng, miệng vết thương không có sưng, đã bắt đầu kết vảy, vạn hạnh trong bất hạnh.
Quý Hủ đối với việc này thật bất đắc dĩ, khu vực an toàn ở chỗ này, vô luận là Tần Nghiễn An hay Trương thúc dì Thu cũng không ở yên trong nhà trốn tránh. Chỉ bị thương cũng đã thật may mắn, cho tới bây giờ còn không biết Tần Nghiễn An còn sống hay đã chết. Với kinh nghiệm của Quý Hủ mà xem, khả năng Tần Nghiễn An còn sống sót rất thấp.
Quý Hủ:
- Nội thành dân cư dày đặc, người nổi điên cuồng hóa nhiều lắm, quái vật sẽ càng lúc càng mạnh, nơi này không thể ở lâu. Cháu tới đón hai người đi ở nông thôn, tay của Trương thúc còn lái xe được không?
Miêu Lập Thu:
- Dì có thể lái được.
Quý Hủ liền nói:
- Vậy đem toàn bộ đồ vật có thể mang đi trong tiệm dời lên xe, đặc biệt dùng để ăn.
Trong tiệm nhiều nhất là bột mì, đường, bơ cùng trứng gà, những thứ này cũng chưa bị ăn mòn qua, hiện giờ đều là mỹ vị tuyệt đỉnh, không thể lãng phí chút nào, nhất định toàn bộ mang đi.
Ba người khuân vác đồ vật lên xe, ngay cả giường cùng đại tủ lạnh cũng không buông tha, toa xe nhét tràn đầy, không còn vị trí lưu cho nhà Trình Mạch.
Quý Hủ để dì Thu cùng Trương thúc mang theo chìa khóa xe, trước tiên lên xe vận tải đưa bọn họ đi lấy xe của mình.
Hắn để hai người trốn sau quầy thu ngân, phong hóa một bên vách tường, cuồng thi chen như ong vỡ tổ lao vào.
Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, hai luồng hào quang chợt loé cuồng thi toàn bộ biến mất.
- Lên xe!
Quý Hủ giẫm lên máu loãng đầy đất chạy tới mở cửa xe.
Miêu Lập Thu cùng Trương Hữu Đức chạy ra, nhìn thấy tay chân tàn thi đỏ tươi liền sợ choáng váng.
Quý Hủ hô to:
- Nhanh lên!
Miêu Lập Thu hoàn hồn chạy ra ngoài, Trương Hữu Đức đuổi theo, ba người nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, cuồng thi lại hướng bên này chạy tới.
Quý Hủ khởi động xe:
- Bây giờ xe còn có thể dùng rất ít, hai người phải bảo vệ xe, trong chốc lát con phải đi đón một người bạn, hai người ở trên xe chờ con, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được xuống xe, cũng đừng tin tưởng bất luận kẻ nào.
- Có một loại quái vật bọn hắn bề ngoài là nhân loại, nhưng bên trong không còn là người, bọn hắn sẽ chủ động tiếp cận người sống sót, sau đó làm thịt, ngàn vạn lần cần phải cẩn thận.
Miêu Lập Thu run giọng hỏi:
- Con.. con gặp qua?
Kiếp trước hắn gặp được nhiều lắm, rất nhiều người sống sót chết trong tay thị huyết giả, một ít tiểu căn cứ bị giết đều là bút tích của bọn hắn.
Tìm được xe, Quý Hủ phanh lại:
- Xuống xe! Nhanh lên!
Trương Hữu Đức dẫn đầu nhảy xuống, Miêu Lập Thu theo sát phía sau.
Hai chiếc xe một đường chạy nhanh về hướng tiểu khu nhà Trình Mạch.
Xe dừng dưới lầu, nhân lúc cuồng thi còn chưa đuổi theo, Quý Hủ nhảy xuống chạy vào tòa lầu, nhanh chóng đóng cửa thuỷ tinh thuận tiện gia cố, đem cuồng thi đuổi theo đều nhốt ngoài cửa.