Chương 32
Hắn lục trong quầy lấy ra một cái hộp nhựa, dùng tiểu đao cắt nhỏ xúc xích bỏ vào trong hộp, đẩy tới cho con mèo nhỏ kia.
Nhìn cái hộp trượt tới trước mặt, con mèo nhỏ không xác định nhìn lên Quý Hủ, không thả lỏng cảnh giác.
Quý Hủ cũng cầm một cây xúc xích xé mở bắt đầu ăn:
- Ăn đi.
Con mèo nhỏ nhìn thấy Quý Hủ đã ăn, vươn móng vuốt kéo cái hộp nhựa.
Sau đó nó dùng móng vuốt ghim vào xúc xích bắt đầu ăn, miệng không ngừng, vẫn thật cảnh giác.
Quý Hủ lấy ra một hộp sữa uống, con mèo ăn xong xúc xích lại trơ mắt nhìn hộp sữa, vị mùi vị làm thèm vô cùng.
Con mèo nhỏ trành một lát thấy nhân loại không có ý cho nó uống, lại đem hộp nhựa đẩy trả trở về.
Con mèo rất đói rất đói, cũng bởi vì quá đói nên mới đi ra tìm thực vật, cho dù bị thương cũng thế.
Quý Hủ nhìn sữa.
- Mèo hẳn là không thể uống sữa tinh khiết đi? Cậu muốn uống sao?
Quý Hủ chuyển hộp sữa qua cho nó, con mèo nhỏ vươn móng vuốt, meo meo muốn uống sữa.
Hộp sữa bị hai tiểu móng vuốt ôm lấy, con mèo học bộ dạng của Quý Hủ, ngậm ống hút uống sữa.
Quý Hủ:
* * *
Thêm kiến thức, lần đầu tiên nhìn thấy.
Đã dị hóa, ăn thực vật của nhân loại hẳn là không sao chứ?
Uống xong nửa hộp sữa, con mèo lại trơ mắt nhìn Quý Hủ, hiển nhiên còn muốn ăn.
Quý Hủ thử thăm dò đưa tay, con mèo nhỏ bàn tay kia, không trốn, Quý Hủ sờ sờ bụng của nó, mới biết nó gầy bao nhiêu, xương sườn lộ rõ ràng, thật sự chỉ dựa vào bộ lông chống đỡ.
Quý Hủ nói:
- Đói quá lâu không thể một lần ăn nhiều lắm, cậu ngoan một chút, tôi xem tổn thương cho cậu.
Trong mắt con mèo mang theo ngây thơ, Quý Hủ sờ nhẹ vết thương của nó, nó đau đến xù lông, một móng vuốt vỗ lên tay Quý Hủ nhưng chỉ dùng đệm thịt, không lộ móng vuốt.
Mèo con cảm nhận được thiện ác, Quý Hủ không có ác ý, nó cảm thụ được.
- Đừng nhúc nhích, cho tôi xem xem.
Con mèo thật nghe lời, ngoan ngoãn nằm bất động, thật sự đau đớn mới meo ô vài tiếng, sợ đưa tới kẻ săn mồi.
Một chân sau của nó bị cắn huyết nhục mơ hồ, vết cắn rất sâu, xung quanh còn bị xé rách tổn thương.
Quý Hủ tìm được một cái kéo dùng tinh thần năng lượng gia cố, cẩn thận cắt bỏ lông xung quanh miệng vết thương, sau đó khử trùng cùng đơn giản băng bó.
Quý Hủ có chút hối hận, chuẩn bị nhiều vật tư như vây lại quên mất thuốc cho sủng vật.
Cũng may con mèo dị hóa, năng lực khôi phục cố chấp, không có dược vật hẳn cũng có thể tự lành.
Quý Hủ băng bó xong, lại thả xuống vách tường ngăn cách, sau đó đi xử lý cuồng thi bị nhốt trong tường, trở về đem túi thạch anh khiêng lên xe.
Con mèo giãy dụa đứng lên, khập khiễng đi tới cửa thật cẩn thận nhìn hắn.
Quý Hủ khóa toa xe, vươn tay:
- Muốn đi với tôi không?
Một con mèo con dị hóa lưu lạc vốn khó thể sống sót, huống chi còn bị thương, một mình không có khả năng sinh tồn.
Con mèo chần chờ vươn móng vuốt khoát lên lòng bàn tay của Quý Hủ.
Quý Hủ nắm chặc, lộ vẻ tươi cười:
- Chú mèo ngoan!
Đem con mèo bế lên xe, đặt bên ghế lái, con mèo quá nhỏ nên dây an toàn không buộc được người nó, Quý Hủ đành dùng ba lô ngăn chặn sợ lỡ phanh xe làm nó bị bay ra ngoài.
Phong hóa tường vây, Quý Hủ lái xe đi tiệm bán đồ dùng sủng vật lớn nhất thành phố, dù thực vật bị ăn mòn nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đối với mèo dị hóa, nhiều lắm là ăn không ngon mà thôi.
Đi tới nơi, lại bao vây toàn bộ cửa tiệm, Quý Hủ đi xuống khuân vác đồ vật.
Hắn vơ vét toàn bộ đồ vật lên xe, đồ chơi đồ dùng đều mang đi.
Quý Hủ lái xe đi thương trường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra nơi đó hẳn sẽ có người sống sót tụ tập, không biết Tần Nghiễn An có ở nơi đó hay không.
Xe vận tải dừng ở cửa thương trường, Quý Hủ dặn dò con mèo lưu lại trên xe, đeo ba lô cầm gậy bóng chày xuống xe.
Trong lúc xung quanh đều là xe hư hỏng, một chiếc xe còn chạy được tuyệt đối gây chú ý, Quý Hủ vừa rời đi liền có người muốn tới trộm xe.
Nhìn cái hộp trượt tới trước mặt, con mèo nhỏ không xác định nhìn lên Quý Hủ, không thả lỏng cảnh giác.
Quý Hủ cũng cầm một cây xúc xích xé mở bắt đầu ăn:
- Ăn đi.
Con mèo nhỏ nhìn thấy Quý Hủ đã ăn, vươn móng vuốt kéo cái hộp nhựa.
Sau đó nó dùng móng vuốt ghim vào xúc xích bắt đầu ăn, miệng không ngừng, vẫn thật cảnh giác.
Quý Hủ lấy ra một hộp sữa uống, con mèo ăn xong xúc xích lại trơ mắt nhìn hộp sữa, vị mùi vị làm thèm vô cùng.
Con mèo nhỏ trành một lát thấy nhân loại không có ý cho nó uống, lại đem hộp nhựa đẩy trả trở về.
Con mèo rất đói rất đói, cũng bởi vì quá đói nên mới đi ra tìm thực vật, cho dù bị thương cũng thế.
Quý Hủ nhìn sữa.
- Mèo hẳn là không thể uống sữa tinh khiết đi? Cậu muốn uống sao?
Quý Hủ chuyển hộp sữa qua cho nó, con mèo nhỏ vươn móng vuốt, meo meo muốn uống sữa.
Hộp sữa bị hai tiểu móng vuốt ôm lấy, con mèo học bộ dạng của Quý Hủ, ngậm ống hút uống sữa.
Quý Hủ:
* * *
Thêm kiến thức, lần đầu tiên nhìn thấy.
Đã dị hóa, ăn thực vật của nhân loại hẳn là không sao chứ?
Uống xong nửa hộp sữa, con mèo lại trơ mắt nhìn Quý Hủ, hiển nhiên còn muốn ăn.
Quý Hủ thử thăm dò đưa tay, con mèo nhỏ bàn tay kia, không trốn, Quý Hủ sờ sờ bụng của nó, mới biết nó gầy bao nhiêu, xương sườn lộ rõ ràng, thật sự chỉ dựa vào bộ lông chống đỡ.
Quý Hủ nói:
- Đói quá lâu không thể một lần ăn nhiều lắm, cậu ngoan một chút, tôi xem tổn thương cho cậu.
Trong mắt con mèo mang theo ngây thơ, Quý Hủ sờ nhẹ vết thương của nó, nó đau đến xù lông, một móng vuốt vỗ lên tay Quý Hủ nhưng chỉ dùng đệm thịt, không lộ móng vuốt.
Mèo con cảm nhận được thiện ác, Quý Hủ không có ác ý, nó cảm thụ được.
- Đừng nhúc nhích, cho tôi xem xem.
Con mèo thật nghe lời, ngoan ngoãn nằm bất động, thật sự đau đớn mới meo ô vài tiếng, sợ đưa tới kẻ săn mồi.
Một chân sau của nó bị cắn huyết nhục mơ hồ, vết cắn rất sâu, xung quanh còn bị xé rách tổn thương.
Quý Hủ tìm được một cái kéo dùng tinh thần năng lượng gia cố, cẩn thận cắt bỏ lông xung quanh miệng vết thương, sau đó khử trùng cùng đơn giản băng bó.
Quý Hủ có chút hối hận, chuẩn bị nhiều vật tư như vây lại quên mất thuốc cho sủng vật.
Cũng may con mèo dị hóa, năng lực khôi phục cố chấp, không có dược vật hẳn cũng có thể tự lành.
Quý Hủ băng bó xong, lại thả xuống vách tường ngăn cách, sau đó đi xử lý cuồng thi bị nhốt trong tường, trở về đem túi thạch anh khiêng lên xe.
Con mèo giãy dụa đứng lên, khập khiễng đi tới cửa thật cẩn thận nhìn hắn.
Quý Hủ khóa toa xe, vươn tay:
- Muốn đi với tôi không?
Một con mèo con dị hóa lưu lạc vốn khó thể sống sót, huống chi còn bị thương, một mình không có khả năng sinh tồn.
Con mèo chần chờ vươn móng vuốt khoát lên lòng bàn tay của Quý Hủ.
Quý Hủ nắm chặc, lộ vẻ tươi cười:
- Chú mèo ngoan!
Đem con mèo bế lên xe, đặt bên ghế lái, con mèo quá nhỏ nên dây an toàn không buộc được người nó, Quý Hủ đành dùng ba lô ngăn chặn sợ lỡ phanh xe làm nó bị bay ra ngoài.
Phong hóa tường vây, Quý Hủ lái xe đi tiệm bán đồ dùng sủng vật lớn nhất thành phố, dù thực vật bị ăn mòn nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đối với mèo dị hóa, nhiều lắm là ăn không ngon mà thôi.
Đi tới nơi, lại bao vây toàn bộ cửa tiệm, Quý Hủ đi xuống khuân vác đồ vật.
Hắn vơ vét toàn bộ đồ vật lên xe, đồ chơi đồ dùng đều mang đi.
Quý Hủ lái xe đi thương trường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra nơi đó hẳn sẽ có người sống sót tụ tập, không biết Tần Nghiễn An có ở nơi đó hay không.
Xe vận tải dừng ở cửa thương trường, Quý Hủ dặn dò con mèo lưu lại trên xe, đeo ba lô cầm gậy bóng chày xuống xe.
Trong lúc xung quanh đều là xe hư hỏng, một chiếc xe còn chạy được tuyệt đối gây chú ý, Quý Hủ vừa rời đi liền có người muốn tới trộm xe.