Chương 54
Phòng cấp cứu thì ở lầu một, ban đêm sẽ không tan tầm, thuốc cấp cứu đầy đủ, nhân viên y tế cũng nhiều. Tuy Quý Hủ không thể tinh tế tỉ mỉ gia cố cả bệnh viện, có chút phòng có thể điểm tựa bảo hộ, tỷ như là phòng cấp cứu, hiệu thuốc, phòng điện cùng trang bị chữa bệnh trọng yếu, đều được tỉ mỉ tinh tế gia cố qua, cho dù tường ngoài thất thủ ít nhất cũng chừa được chút đồ vật xuống dưới.
Đào Thanh Ngô có chút do dự:
- Trong phòng cấp cứu có người, nhưng chưa chắc sẽ cho chúng ta đi vào.
Từ Tồn Sinh biến thành quái vật giết người, người sống sót bỏ chạy tứ tán, không ít người trốn lên lầu khóa lại cửa thang lầu hai, người bên dưới không thể đi lên, chỉ đành tìm địa phương trốn.
Không gian phòng cấp cứu khá lớn nên người sống sót chạy vào không ít, Từ Tồn Sinh từng lựa chọn phòng cấp cứu nhưng tuỳ tùng của hắn không thể phá cửa, chân đốt của Từ Tồn Sinh cũng không thể đâm thủng cửa phòng. Có người nhìn ra phòng cấp cứu an toàn nhất, lặng lẽ đi ra muốn vào trong trốn nhưng người bên trong không ai mở cửa, người nọ bị tuỳ tùng phát hiện đã đánh mất tính mạng.
- Đừng nghĩ, chắc chắn sẽ không cho chúng ta đi vào.
Bạch Kình càng nghĩ càng giận, cửa lớn đều bị phá, cũng không có ai đi ra hỗ trợ, thật nghĩ trốn trong phòng sẽ giữ được mạng sao?
- Vậy đi trên lầu, chúng tôi có mang theo kìm phòng cháy..
Bạch Đình Nham còn chưa nói xong, trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn trong đại lầu bệnh viện, một đường chạy xuống dưới lầu!
Mấy người dưới đại sảnh:
- ..
Tần Nghiễn An nhìn lên lầu hai, đại lầu bệnh viện được Quý Hủ gia cố qua, cảm xúc sợ hãi bị nhốt bên trong đại lầu, chỉ có nồng đậm tới trình độ nhất định mới tiết ra ngoài khi mở cửa sổ, vì vậy mới bị hắn bắt giữ tới.
- Có cái gì đi xuống!
Đáy lòng Quý Hủ phát lạnh, lông tơ dựng thẳng lên, cảm giác nguy cơ thật lớn lan khắp toàn thân, hắn lập tức nghĩ tới đây chính là nguyên nhân làm cho toàn bộ dị hóa tháo chạy!
- Đi phòng cấp cứu!
Quý Hủ vừa định nâng Trương thúc, Tần Nghiễn An liền nói:
- Cậu lấy đồ vật!
Bạch Đình Nham chủ động khom người nâng giường bên kia, chạy hướng phòng cấp cứu, Phạm Lâm cùng Đào Thanh Ngô đi theo hai bên, ổn định người trên giường.
Quý Hủ cầm nguồn điện di động cùng cái giá giao cho ba người Bạch Kình, lấy ra một nắm thạch anh cầm trong tay, đi theo cuối cùng.
Trong thang lầu hai truyền ra tiếng xiềng xích va chạm, tiếng thúc giục không ngừng, rầm một tiếng xiềng xích mở ra, một đám người lao xuống, mặt không còn chút máu lao vào thang cuốn chạy xuống dưới lầu, muốn thoát khỏi bệnh viện khủng bố này!
Quý Hủ cảnh giác ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc một loạt đầu người!
Đầu người tươi mới, có nam có nữ, làn da trắng bệch, không có chấm đen, chúng nó chỉ có một cái đầu, dưới đầu là một cây đồ vật màu đen giống như là mạch máu, không biết kéo dài tới đâu.
- Cứu mạng.. tôi đau quá.. cứu cứu tôi..
Bên dưới rào chắn thuỷ tinh lầu hai có màu đen lan tràn đi ra, như là nước đen tuỳ ý chảy xuôi, buông rơi xuống như thác nước, hóa thành vô số xúc ti màu đen bay vụt tới người sống sót đang tháo chạy!
Quý Hủ nhìn thấy người sống sót bị đâm trúng, cực nhanh hóa thành nước đen, biến thành xúc ti màu đen mới, giống như là mạng nhện nhanh chóng lan tràn, đem đại sảnh lầu một hoàn toàn bao phủ.
Một cái đầu nữ nhân từ trên lầu hai bay xuống, trên đầu nữ nhân đội mũ hộ sĩ, kéo theo xúc ti như mạch máu truy theo mấy người Quý Hủ, lộ ra vẻ mỉm cười cực kỳ quỷ dị.
- Đừng chạy.. cứu cứu tôi.. tôi đau quá..
Quý Hủ chạy sau cùng, xoay lại ném ra một viên thạch anh, năng lượng nổ tung bao trùm xúc ti màu đen làm chúng nó trống rỗng một mảnh, Quý Hủ cũng bị năng lượng đập vào ngã xuống đất.
- Quý Hủ!
Tần Nghiễn An muốn giúp đỡ nhưng không rảnh tay.
- Không có việc gì, tiếp tục chạy!
Xúc ti màu đen lại nối tiếp nhau, đầu nữ nhân vọt về hướng Quý Hủ, thạch anh bắn về hướng nữ nhân đồng thời chạy qua lối rẽ, một tay đặt lên vách tường gia cố ngăn chặn năng lượng đập vào.
Tiếng rít thê lương của nữ nhân xuyên vào trong óc Quý Hủ, mấy người chạy phía trước cũng không chịu nổi.
Quý Hủ đỡ tường đứng thẳng, xúc ti lại xông tới, bò đầy mặt đất cùng vách tường, chúng nó lan tràn khắp nơi, bên trong phòng khám đóng chặt liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ra qua khe cửa.
Máu đen chậm rãi phồng lên, lộ ra một cái đầu nữ nhân!
Cái đầu dữ tợn gào thét:
- Đáng chết.. tụi mày đều đáng chết!
- Chạy chạy chạy mau!
Mọi người chạy nhanh, vừa rẽ liền nhìn thấy phòng cấp cứu phía trước.
Đào Thanh Ngô có chút do dự:
- Trong phòng cấp cứu có người, nhưng chưa chắc sẽ cho chúng ta đi vào.
Từ Tồn Sinh biến thành quái vật giết người, người sống sót bỏ chạy tứ tán, không ít người trốn lên lầu khóa lại cửa thang lầu hai, người bên dưới không thể đi lên, chỉ đành tìm địa phương trốn.
Không gian phòng cấp cứu khá lớn nên người sống sót chạy vào không ít, Từ Tồn Sinh từng lựa chọn phòng cấp cứu nhưng tuỳ tùng của hắn không thể phá cửa, chân đốt của Từ Tồn Sinh cũng không thể đâm thủng cửa phòng. Có người nhìn ra phòng cấp cứu an toàn nhất, lặng lẽ đi ra muốn vào trong trốn nhưng người bên trong không ai mở cửa, người nọ bị tuỳ tùng phát hiện đã đánh mất tính mạng.
- Đừng nghĩ, chắc chắn sẽ không cho chúng ta đi vào.
Bạch Kình càng nghĩ càng giận, cửa lớn đều bị phá, cũng không có ai đi ra hỗ trợ, thật nghĩ trốn trong phòng sẽ giữ được mạng sao?
- Vậy đi trên lầu, chúng tôi có mang theo kìm phòng cháy..
Bạch Đình Nham còn chưa nói xong, trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn trong đại lầu bệnh viện, một đường chạy xuống dưới lầu!
Mấy người dưới đại sảnh:
- ..
Tần Nghiễn An nhìn lên lầu hai, đại lầu bệnh viện được Quý Hủ gia cố qua, cảm xúc sợ hãi bị nhốt bên trong đại lầu, chỉ có nồng đậm tới trình độ nhất định mới tiết ra ngoài khi mở cửa sổ, vì vậy mới bị hắn bắt giữ tới.
- Có cái gì đi xuống!
Đáy lòng Quý Hủ phát lạnh, lông tơ dựng thẳng lên, cảm giác nguy cơ thật lớn lan khắp toàn thân, hắn lập tức nghĩ tới đây chính là nguyên nhân làm cho toàn bộ dị hóa tháo chạy!
- Đi phòng cấp cứu!
Quý Hủ vừa định nâng Trương thúc, Tần Nghiễn An liền nói:
- Cậu lấy đồ vật!
Bạch Đình Nham chủ động khom người nâng giường bên kia, chạy hướng phòng cấp cứu, Phạm Lâm cùng Đào Thanh Ngô đi theo hai bên, ổn định người trên giường.
Quý Hủ cầm nguồn điện di động cùng cái giá giao cho ba người Bạch Kình, lấy ra một nắm thạch anh cầm trong tay, đi theo cuối cùng.
Trong thang lầu hai truyền ra tiếng xiềng xích va chạm, tiếng thúc giục không ngừng, rầm một tiếng xiềng xích mở ra, một đám người lao xuống, mặt không còn chút máu lao vào thang cuốn chạy xuống dưới lầu, muốn thoát khỏi bệnh viện khủng bố này!
Quý Hủ cảnh giác ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc một loạt đầu người!
Đầu người tươi mới, có nam có nữ, làn da trắng bệch, không có chấm đen, chúng nó chỉ có một cái đầu, dưới đầu là một cây đồ vật màu đen giống như là mạch máu, không biết kéo dài tới đâu.
- Cứu mạng.. tôi đau quá.. cứu cứu tôi..
Bên dưới rào chắn thuỷ tinh lầu hai có màu đen lan tràn đi ra, như là nước đen tuỳ ý chảy xuôi, buông rơi xuống như thác nước, hóa thành vô số xúc ti màu đen bay vụt tới người sống sót đang tháo chạy!
Quý Hủ nhìn thấy người sống sót bị đâm trúng, cực nhanh hóa thành nước đen, biến thành xúc ti màu đen mới, giống như là mạng nhện nhanh chóng lan tràn, đem đại sảnh lầu một hoàn toàn bao phủ.
Một cái đầu nữ nhân từ trên lầu hai bay xuống, trên đầu nữ nhân đội mũ hộ sĩ, kéo theo xúc ti như mạch máu truy theo mấy người Quý Hủ, lộ ra vẻ mỉm cười cực kỳ quỷ dị.
- Đừng chạy.. cứu cứu tôi.. tôi đau quá..
Quý Hủ chạy sau cùng, xoay lại ném ra một viên thạch anh, năng lượng nổ tung bao trùm xúc ti màu đen làm chúng nó trống rỗng một mảnh, Quý Hủ cũng bị năng lượng đập vào ngã xuống đất.
- Quý Hủ!
Tần Nghiễn An muốn giúp đỡ nhưng không rảnh tay.
- Không có việc gì, tiếp tục chạy!
Xúc ti màu đen lại nối tiếp nhau, đầu nữ nhân vọt về hướng Quý Hủ, thạch anh bắn về hướng nữ nhân đồng thời chạy qua lối rẽ, một tay đặt lên vách tường gia cố ngăn chặn năng lượng đập vào.
Tiếng rít thê lương của nữ nhân xuyên vào trong óc Quý Hủ, mấy người chạy phía trước cũng không chịu nổi.
Quý Hủ đỡ tường đứng thẳng, xúc ti lại xông tới, bò đầy mặt đất cùng vách tường, chúng nó lan tràn khắp nơi, bên trong phòng khám đóng chặt liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ra qua khe cửa.
Máu đen chậm rãi phồng lên, lộ ra một cái đầu nữ nhân!
Cái đầu dữ tợn gào thét:
- Đáng chết.. tụi mày đều đáng chết!
- Chạy chạy chạy mau!
Mọi người chạy nhanh, vừa rẽ liền nhìn thấy phòng cấp cứu phía trước.