Chương 1: Một Mảnh Lạc Vân
Triều Ngụy trong một năm nay khí hậu lạnh lẽo, cho nên ai ai cũng thích mùi hương. Nếu thêm một vòng nhang hương trên bếp thì dù mùi hương có ra sao đều khiến lòng người cảm thấy thư thái, vui vẻ.Nếu có vị khách nào hỏi loại hương liệu nổi danh của triều Ngụy là ở đâu, thì chính là ở cửa hàng hương liệu nổi tiếng ở kinh thành - Thủ Vị trai.Có thể trụ vững ở kinh thành không chỉ dựa vào hương liệu trân quý, mà càng là vì có bí truyền làm hương liệu. Dù cho có bắt chước như nào cũng không thể làm ra loại hương liệu giống như vậy. Những năm gần đây, Thủ Vị trai của Tô gia thực sự là làm ăn ngày càng phát đạt, cơm áo không lo. Nghe nói Tô gia có cả phú lẫn quý, nhưng dù sao vẫn chỉ là thương nhân so với đám quyền quý thì vẫn như non sông cách núi. Kể từ khi Tô gia - Tô Hồng Mông gánh vác trọng trách gia tộc, cuối cùng cũng có thể nhận được một chức quan nhỏ, khiến cho ai ai cũng ngây ngẩn cả người. Nay những người phụ trách việc buôn bán bên ngoài của triều Ngụy thì Tô gia lại chiếm được công việc nhỏ trong, đó chính là phụ trách việc lựa chọn và mua bán các loại hương liệu. Tuy chỉ vẻn vẹn như vậy cùng với việc nhận được một chút lương lộc ít ỏi nhưng với Tô gia cũng là một cái tương lai đáng mong đợi. Việc phải làm đều cũng đã làm, Tô gia lão gia quyết định dẫn theo toàn gia trở về nhà cũ ở Âm Châu để cảm tạ ân đức tổ tiên đã phù hộ. Toàn gia dự tính đầu tháng Chạp sẽ lên đường bằng thuyền, và sẽ ở lại trạch viện cũ đến hết năm này. Đợi đến năm sau sẽ quay trở về kinh thành để không bị chậm trễ việc nhận chức quan nhỏ kia. Mọi người vui vẻ dọn dẹp đồ đạc này nọ nhưng nhị tiểu thư con vợ cả Tô Thải Tiên lại không được vui vẻ lắm mà nhìn đám nha hoàn thu dọn hành trang. Đại nha hoàn Hỉ Thước nháy mắt nhìn thấy tiểu thư nhà mình không vui, lập tức đoán được cô nương đang suy nghĩ gì. " Nhị tiểu thư, ngài là không muốn nhìn thấy ' ngài ấy ' cho nên tâm trạng mới không vui sao? "Tô Thải Tiên xé rách khăn tay thêu hoa, buồn bực liếc mắt nhìn Hỉ Thước." Ngươi cũng nhiều chuyện, càng nói càng khiến người ta buồn bực "Hỉ Thước nghe xong liền biết bản thân mình đoán đúng, lập tức cười nói:" Nếu nô tỳ giả câm giả điếc thì chẳng phải sẽ làm tiểu thư cảm thấy buồn chán đến hại người sao... Tiểu thư cũng là lo lắng quá rồi, bên kia nô tỳ đã sớm nghe ngóng qua ' nàng ta ' một năm gần như đều tụng kinh cùng sư cô tại một ngôi chùa ở trên núi. Dù cô nương có trở về cũng chưa chắc đã chạm mặt nàng "Nghe xong, vẻ mặt Tô Thải Tiên cũng dịu xuống nhưng vẫn tiếc hận:" Nàng ta đây là muốn xuất gia? Cần gì phải như vậy? Tô gia cũng không có keo kiệt như vậy, dù nàng ta không gả đi được cũng vẫn có thể nuôi nàng ta cả đời... "Nhưng khi nói xong vẫn cứ muốn hỏi lại thêm:" Thật sự sẽ không chạm mặt nàng ta nhiều? "Hỉ Thước vội đáp:" Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ dặn dò tốt người bên kia đảm bảo khiến tiểu thư ngài có thể thoải mái, không để ai làm phiền ngài. Phu nhân cũng sẽ vì tiểu thư mà suy tính chu toàn. Lại nói, hôn sự của ngài với Lục công tử đã chắc như ván đóng thuyền, cũng đã trao đổi bát tự, nay Tô Lục hai nhà đều thuận buồm xuôi gió, ngày một đi lên! Này đúng là duyên trời tác hợp, người bên ngoài còn có thể làm được gì? Ngài lại càng không cần phải để ý đến những người bên ngoài "Nghe tới đây, Tô Thải Tiên liền phấn chấn trở lại, lại nhớ tới vị hôn phu Lục Thệ mọi mặt đều xuất chúng lại càng cảm thấy vui mừng. Nhất thời mọi lo lắng hoàn toàn tiêu tan. Chỉ là bên ngoài một nha hoàn nghe được mà lòng đầy thắc mắc. Nàng ấy là nha hoàn mới được điều tới nên không biết ' nàng ta ' trong lời nói của nhị cô nương là ai bèn tò mò hỏi Hỉ Tước. Tiểu nha hoàn này tên Minh Thiền là họ hàng xa của Hỉ Thước, nên Hỉ Thước cũng để tâm tới nàng ta một chút, nhẫn lại nói:" Ngươi cũng biết bên trên nhị tiểu thư còn có một người tỷ tỷ chứ, mặc dù cũng là đích nữ nhưng lại không phải do Đinh phu nhân của chúng ta sinh "Minh Thiền gật đầu nói: " Ta biết, trước đó còn có một vị phu nhân Hồ thị, vị phu nhân này có một nhi tử với một nhi nữ... Tuy nhiên nghe nói vị đại tiểu thư gặp phải chuyện ngoài ý muốn dẫn tới bị mù, được đưa về quê cũ... "Nàng ta còn chưa nói xong liền bị Hỉ Thước trừng mắt liếc:" Ngươi nói cũng thật nhiều, nhớ kỹ ở cạnh nhị tiểu thư phải làm việc cho tốt, đừng có nhắc tới đại tiểu thư "Nói tới đây, Minh Thiền cũng hiểu được người mà nhị tiểu thư không muốn gặp chính là đại tiểu thư có tật ở mắt kia. Đại tiểu thư tính ra bị như vậy cũng khoảng hai năm rồi, nghe nói hôn sự với Lục công tử ban đầu là của đại cô nương. Nếu không phải đại tiểu thư bị mù thì cửa hôn sự này cũng không đến tay nhị tiểu thư. Nhìn qua vị đại tiểu thư kia cũng thật là đáng thương. Tiểu thư bây giờ mới tầm mười tám, lại còn có bệnh ở mắt, nhà nào lại muốn một cô con dâu như vậy? Nhưng phu nhân hiện nay lại là kế mẫu, khó tránh sẽ bị người ngoài nói là khắt khe với kế nữ. Lại nghe nói trước đó đã tính để đại tiểu thư gả cho một tên tú tài nhà nghèo nhưng đại tiểu thư liều chết không nghe theo. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại lão gia liền đưa đại tiểu thư về nhà cũ. Nghĩ nếu nàng không muốn gả thì lại nuôi nàng, coi như trong nhà thêm một miệng ăn. Bây giờ Tô gia liên tục có chuyện vui, Tô lão gia cũng lười để ý đến đại nữ nhi tính tình bướng bỉnh kia. Lần này trở về nếu nàng thay đổi suy nghĩ là cầu tình hắn, người phụ thân như hắn cũng sẽ cân nhắc thêm chút của hồi môn rồi gả nàng đi. Lại nói đến chuyện trên thuyền lúc này, Tô Hồng Mông nhìn ba nhi tử của mình nói:" Tô gia chúng ta bây giờ cũng được coi là người làm quan, về sau các ngươi không được lười biếng việc học hành "Đinh thị kia sinh được hai nhi tử, một người là Tô Cẩm Quan nay mười bốn tuổi, một người là Tô Cẩm Thành nay mười ba tuổi. Hai nhi tử cùng nhau theo phu tử học hành tính ra cũng được một năm, học cũng ra dáng ra vẻ. Nếu so sánh với đại nhi tử Tô Quy Nhạn do Hồ thị sinh thì khác một trời một vực. Nghe đại nhi tử đọc một đoạn << Xuất Sư Biểu >> đọc đến là ấp úng, đem Tô Hồng Mông chọc đến phát bực, hắn chỉ tay vào đại nhi tử mà mắng:" Ngươi xem ngươi cũng đã mười sáu tuổi, so với hai đệ đệ thì ngươi đến học đường sớm hơn hai năm mà đầu óc lại ngu dốt như thế? "Tô Quy Nhạn nhìn qua thì kế thừa dung mạo của Hồ thị, nhìn đến khôi ngô tuấn tú nhưng lại chỉ được cái vẻ ngoài. Tô Quy Nhạn bị phụ thân doạ cho phát sợ, lảo đảo lùi về sau hai bước, lại đang ở trên thuyền nên khiến hắn loạng choạng ngã xuống, đau đến vành mắt đều là nước. Lão nhị kia nhìn thấy đại ca ngã cũng không dám đến đỡ hắn dậy, ngược lại lão tam thì lại vụng trộm cười một tiếng. Đúng lúc này Đinh thị dẫn theo nha hoàn đi tới, nhìn thoáng Tô Quy Nhạn bèn cười:" Được rồi, lão gia lại mất bình tĩnh, mấy hôm trước lang trung bảo ngài phải chăm sóc tốt thân thể, không được lại động khí. Nhạn nhi từ trước đến nay tiếp thu bài tập có chút chậm, lão gia tội gì lại khiến bản thân mệt mỏi... "Nói đến đây, Đinh thị nhìn về phía kế tử Quy Nhạn, ra hiệu cho hắn tranh thủ tránh đi, miễn lại trêu tức phụ thân hắn. Tô Quy Nhạn mín môi ngồi dậy, khập khiễng trở về trong khoang thuyền. Cơn tức giận của Tô Hồng Mông vẫn chưa tiêu tan, giận dữ nói:" Nàng còn che chở cho nó, càng ngày càng không ra thể thống gì "Đinh thị này một thân bào dưỡng tốt, nàng ta so với Tô Hồng Mông kém hơn tận mười tuổi, tính đến nay bất quá cũng ngoài ba mươi, song mặt mày vẫn vô cùng xinh đẹp. Đinh thị đi tới mỉm cười xoa nắn bả vai Tô Hồng Mông nói:" Hồ tỷ tỷ mất sớm, để lại một đôi nhi nữ, thiếp làm kế mẫu sao có thể không quan tâm bọn chúng một chút? Nay Lạc Vân mắt bị... Thiếp trong lòng thẹn với tỷ tỷ, mỗi ngày đều ngủ cũng không được ngon... "Tô Hồng Mông sủng ái thê tử có thừa, lại thấy Đinh thi tự trách bản thân bèn thở dài:" Chuyện của con bé là ngoài ý muốn, nào ai có thể trách cứ được nàng "Đại nhi nữ ngày trước ngã va phải đầu, lúc tỉnh dậy mắt liền không còn nhìn thấy gì, làm sao có thể đổ mọi việc lên đầu Đinh Bội? Đinh thị nghe được lời nói của Tô Hồng Mông thì lông mày giãn ra, thở dài nói:" Lạc Vân con bé này tính tình bướng bình, nếu không làm sao phải đưa con bé về thôn quê? "Tô Hồng Mông nhìn thê tử bằng ánh mắt yêu thương, hắn biết rõ tính tình hiền lành của nàng. Khổ nàng lúc vào phủ, vừa phải chăm sóc con cái của mình lại vừa chăm sóc con cái của cố thê hắn.Lần này hắn vào triều làm quan, đợi mai sau quan trường ngày càng thăng tiến, phu nhân sẽ được phong quang vô độ. Lúc đó không uổng ủy khuất Đinh Bội phải chịu.Chuyến đi này mọi điều đều thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tới Ấm Châu.Đại trạch Tô gia đời trước, tộc trưởng đại thọ năm tám mươi tuổi đã cho tu sửa lại một lượt, bây giờ cũng tầm khoảng hai mươi năm rồi. Tường nhìn qua phủ đầy rêu xanh, nhìn từ xa chỉ thấy một màu xanh thật tươi tốt. Quản sự ở trạch viện họ Phùng, sáng sớm đã dẫn người ra bến tàu đợi một nhà Tô Hồng Mông, hiện tại dẫn theo cả phu xe để đợi chuyển đồ. Sau khi xuống xe, Tô Hồng Mông nhíu mày hỏi:" Sao không thấy đại tiểu thư đâu? Nó lại dở thói ương bướng? "Từ khi mắt bị mù, tính tình Tô Lạc Vân ngày càng quái dở, mới đầu quăng ném đồ vật, về sau lại vì hôn sự mà tranh chấp với người nhà. Tô Hồng Mông cũng không nỡ trách móc nặng nề nữ nhi, nên dứt khoát mang nàng về thôn quê để nàng tu dưỡng thân thể. Không nghĩ tới đã lâu như vậy, tính nết nàng vẫn không thay đổi, phụ thân về cũng không buồn ra chào hỏi một câu.Phùng quản sự thấy lão gia cũng không nổi giận bèn nhanh chóng nói:" Mùa đông này mưa càng ngày càng nhiều, đại tiểu thư biết được ngài trở về lại lo lắng nước sông vì mưa nhiều mà dâng nên cao. Nên mấy hôm nay đều một mực ở tại chùa cầu phúc cho mọi người. Có lẽ là nên về đến nói rồi, nhưng lại gặp phải trời đổ mưa to, đường trơn trượt nên chậm chễ vẫn chưa có về được "Tô Hồng Mông nghe vậy tậm trạng cũng dịu xuống. Đinh thị bên cạnh nghe vậy khẽ nói:" Vân nhi xem ra rất hiểu chuyện... Vậy mà cũng không cân nhắc trời mưa to đường trơn trượt, nó lại bị thương ở mắt này chẳng phải càng khiến người ta lo lắng hơn sao ".