Chương 19
editor: nhiên
Đường Nguyên lập tức nhớ đến một việc còn quan trọng hơn vừa bị lãng quên: "Tại sao tôi bị trừ lương?"
"Đoán xem?" Trương Sở đầu bên kia không kiên nhẫn ngáp một cái, "Đoán xem mình phạm phải lỗi gì nào?"
Phạm lỗi à...
"Tôi chỉ là thuê thêm một căn phòng, lắp thêm một cái giường phụ thôi---- từ từ-----"
Tất cả những điểm khiến hắn ta có cảm giác kì lạ trong quá khứ bỗng chốc xâu chuỗi lại với nhau, vừa mới gặp nhau đối phương đã khóa chặt eo của Sở Từ, trăm phương ngàn kế quyết tâm phải ngủ chung giường với Sở Từ, còn có ánh mắt khiến hắn ta rét lạnh...
Đường Nguyên không nói được câu nào, bất giác muốn bứt tóc mình như gà, mặt mày rối tinh rối mù. Một lúc sau, hắn ta cố lắm mới nói được một câu từ cổ họng: "Hai người bọn họ là anh em!"
"Không phải anh em ruột!" Khác với vẻ thất thố của hắn ta, Trương Sở vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói cũng không phập phồng: "Tôi nói anh biết chuyện này là vì anh là quản lý của Tiểu Từ. Sau này, chuyện của hai bọn họ anh đừng nhúng tay vào, nếu ông chủ muốn biết cái gì thứ cứ nói."
Đường Nguyên nuốt một ngụm nước bọt. Nghe lời nói của đối phương, trong lòng bất giác dâng lên một chút hâm mộ: "Chị Trương đúng là là tiền bối, có thể bình tĩnh đến như thế. Sao có thể giống tôi, vừa nghe đã luống cuống tay chân, xem ra sau này vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi từ chị Trương."
.... Ha ha.
.... Trương Sở nghĩ thầm trong lòng, lúc cô vừa mới biết chuyện này, sợ tới mức té xỉu tại chỗ, bẻ gãy ngón tay út.
- ---
Sau khi biết được tính toán của đối phương, Đường Nguyên vốn tưởng rằng mình có thể an tâm, nhưng rồi hắn ta nhận ra mình quá ngây thơ.
Nói đùa à! Tiểu Tử nhà hắn ta ngủ chung một giường với một kẻ có mưu đồ bất chính, cái cảm giác như con trai mình đau trứng nuôi nấng đột nhiên có một thằng xấu bắt cóc, sao hắn ta có thể ngủ ngon cho được!
Đường Nguyên lăn lộn trên giường suốt một đêm, trong đầu toàn là tình huống bất lương, miễn cưỡng đè nén ý muốn gõ cửa phòng hai người ra khỏi đầu. Trời vừa rạng sáng, hắn ta lập tức nóng lòng chạy đến phòng Sở Từ gõ cửa.
Gõ vài ba lần, cửa phòng mở ra. Người đứng trước cửa thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mặt mày mang theo ý vị lạnh lùng sắc bén quét thẳng tới.
Hai chân Đường Nguyên nhất thời mềm nhũn, lập tức teo gan nói: "Ông... ông chủ."
Tần Lục thản nhiên ừ một cái, lưng thẳng tắp, giữa lông mày hiện lên một đám mây đen u ám trì trệ. Lúc hắn lạnh lùng như vậy, đường nét quai hàm sắc bén rõ ràng, khí thế kinh người, làm gì còn bộ dáng làm nũng Sở Từ tối hôm qua?
"Đến làm gì?"
Đường Nguyên nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Đến gọi Tiểu Từ rời giường."
Hắn ta cúi đầu như con chim cút đi theo Tần Lục vào phòng, chỉ vài bước ngắn ngủi, hắn ta nghi ngờ ông chủ của mình có thể thay đổi tính tình.
Có phải cùng một người hắn ta nhìn thấy đêm qua không vậy?
Trong phòng chỉ có một giường đơn, Đương Nguyên vô thức khóa chặt ánh mắt trên giường, kiểm tra từng li từng tí xem thử có dấu vết nào khả nghi hay không. Cũng may khăn trải giường sạch sẽ như mới, mềm mềm xù xù như mây, không nhìn ra được gì. Sở Từ chìm sâu trong chăn đệm, chỉ có một bàn tay trắng nõn buông xuống mép giường.
Đường Nguyên thở phào trong lòng, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn của ông chủ nhà mình. Ánh mắt hàm chứa con dao sắc bén, khiến hắn ta không khỏi rùng mình.
Hình như sếp của hắn bị tâm thần phân liệt, phải làm sao đây....
________
Sở Từ từ từ tỉnh lại trong ánh sáng mờ ảo, cậu lờ mờ nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng. Cậu ôm chặt chăn bông, sử dụng trí não hạn chế của mình để nghiêm túc suy nghĩ về một vài câu hỏi mà cậu sẽ tự hỏi bản thân mỗi ngày.
.... Mình là ai?
.... Mình đang ở đâu?
.... Mình đang làm gì đấy?
Sau đó có người hít một hơi thật sâu, đào cậu ra từ trong đống chăn bông: "Tổ tông của tôi ơi, sắp đến giờ rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi, còn phải đi ăn sáng nữa!"
Bàn tay duỗi vào chăn bông lạnh lẽo, xưa nay Sở Từ ghét nhất có người vào phòng mình, vì vậy giơ chân lên đá vào thứ kia.
Bên tai truyền đến tiếng cười khúc khích, rồi một người khác tiến lại gần, hơi thở thơm mát như mùa đông lạnh giá, thì thầm vào tai cậu: "Anh"
Sở Từ mơ màng trả lời, "Sao vậy?"
"Em hơi đói."
Tần Lục đói?
Những lời này mạnh mẽ đập vào tâm trí cậu, anh trai 24 tuổi Sở Từ tốt bụng lập tức xoay người ngồi dậy, không nói hai lời mặc quần áo: "Sao em không nói sớm? Từ nhỏ dạ dày em đã không tốt, không thể bị đói...."
Vừa cúi đầu, cậu nhìn thấy Đường Nguyên đang ngồi dưới đất xoa chân, Sở Từ kinh ngạc nói: "Sáng sớm ngồi đây làm gì? Tập yoga à?"
Đường Nguyên rơm rớm nước mắt, còn chưa kịp lên án đã nghe Tần Lục bình tĩnh trả lời.
"Ừ, anh ấy nói tập buổi sáng sẽ hiệu quả hơn."
Đường Nguyên:...
"Vậy thì tại sao lại luyện trong phòng của em?" Sở Từ cau mày, không chút lưu tình nói, "Em không thích người khác vào phòng mình."
Đường Nguyên:
Trong lòng hắn ta như có một vạn còn Thảo Nê Ma phi vèo vèo, bi phẫn lên án: "Nhưng hôm qua cậu ngủ chung với cậu ta! Chung giường đơn!"
Đúng là gặp quỷ, lúc đó tính khiết phích của cậu đang ở đâu? Sao không giỏi đá thằng em cậu xuống giường đi? Chơi mà chơi tiêu chuẩn kép thế này à?
Không ngờ chính chủ kì quái liếc nhìn hắn ta một cái, cư nhiên hỏi lại: "Sao giống với Tiểu Lục được?"
..... Chậc.
Tiêu chuẩn kép!
Tâm trạng của Đường Nguyên nhất thời phức tạp không thể tả, liếc qua liếc lại hai người đang giúp nhau cài cúc áo, trong mắt chợt nảy sinh ý muốn chọc vào mắt.
Hắn ta chính là một con sói đơn độc đẹp trai, nhưng hai người họ lại ép hắn ta trở thành một chó độc thân hợp kim titan.
Đúng là không còn gì thảm hơn.
Vài ngày sau, trợ lý sinh hoạt do công ty đề cử cho Sở Từ đến phim trường, người đó đi tìm Đường Nguyên trước để báo cáo. Ai ngờ lại bị giật mình vì hai quầng mắt đen cực lớn trên khuôn mặt vị đại diện kim bài, nói: "Đường ca, anh bị sao vật? Định cos Quốc bảo à?"
Đường Nguyên cười ha hả trong lòng, hoàn toàn không muốn nói chuyện với ai.
Chỉ mới ngắn ngủi vài ngày, hắn ta đã trải qua được những tiêu chuẩn lép của hai vị anh em nhà này--- đừng nói Sở Từ, đứng trước mặt em trai quý giá của mình tình yêu bay ngập tràn, lo lắng quan tâm từ đồ ăn, quần áo, đi lại như mẹ già. Nhưng đến lượt hắn ta thì bị đá ra khỏi phòng, quả thực người nghe thương tâm đến rơi lệ.
Nhưng mà Tần Lục lại tiêu chuẩn kép gấp đôi Sở Từ, mỗi ngày đều sẽ lén lút kéo người qua ôm, cười mềm nhũn trước mặt anh trai, làm nũng tứ phía. Khi Sở Từ quay phim, hắn đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào anh trai mình, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Mỗi ngày Đường Nguyên đều run rẩy nhìn hai bọn họ gần nhau, lo sợ bị người khác phát hiện ra cái gì khác thường, sợ Sở Từ bị đối phương đắc thủ, sầu đến mức tóc tai rụng đầy, sợ vãi ngày nữa hắn ta trọc mất.
Nhưng ngay khi Sở Từ không đứng trước mặt hắn nữa, tiểu tổ tông này lập tức thay đổi bộ mặt khác, giống như mọi người thiếu nợ hắn trăm triệu vậy, sắc mặt lạnh như băng, dọa sợ nhiều nữ diễn viên muốn đi lên bắt chuyện với hắn.
Trợ lý sinh hoạt nhìn hắn ta đứng tại chỗ liên tục thở dài, không khỏi càng thêm mờ mịt: "Đường ca? Cơ thể không được thoải mái à? Sao trông tóc anh cứ bị thưa dần thế, điều kiện của đoàn phim khổ vậy à?"
Đường Nguyên nhàn nhạt thở dài một hơi, tầm mắt hướng về nơi xa, thâm trầm nói: "Đúng là rất khổ."
Quả thật là khổ không thể khổ hơn, hắn không muốn ăn thứ đồ ăn cho chó nguội lạnh đó nữa! Từ chối ăn, mạnh mẽ từ chối ăn!
Cũng may Tần Lục còn có việc khác nên chỉ ở trong đoàn phim năm sáu ngày rồi về thành phố N, bởi vậy Đường Nguyên bảo vệ được số tóc ít ỏi trên đầu mình, cả người sống lại khỏe mạnh, tiếp tục phấn chấn, chuyên tâm vào công việc.
Bộ phim 《Phong Gian Kí》 được sắp xếp đến đầu xuân, ngay cả Tết Nguyên Đán cũng gấp rút quay. Vào đêm giao thừa, cả đoàn phim vây quần bên nhau, đơn giản ăn bánh chẻo, rồi lập tức lau miệng vào phim trường, khiến chúng thần tiên trong nhà rất là bất bình.
[Trầm là chủ nhân tam giới: Cho nên nhiều ngày rồi không cung phụng bọn ta?]
[Sở Từ: (mỉm cười) đúng vậy, không có.]
[Trẫm là chủ nhân tam giới: Vậy cuộc sống của tiên còn gì vui nữa?]
[Sở Từ: Không vui, tự mình kết thúc đi.]
[Trẫm là chủ nhân tam giới:....]
Thứ phàm nhân ngu dốt!
Đường Nguyên lập tức nhớ đến một việc còn quan trọng hơn vừa bị lãng quên: "Tại sao tôi bị trừ lương?"
"Đoán xem?" Trương Sở đầu bên kia không kiên nhẫn ngáp một cái, "Đoán xem mình phạm phải lỗi gì nào?"
Phạm lỗi à...
"Tôi chỉ là thuê thêm một căn phòng, lắp thêm một cái giường phụ thôi---- từ từ-----"
Tất cả những điểm khiến hắn ta có cảm giác kì lạ trong quá khứ bỗng chốc xâu chuỗi lại với nhau, vừa mới gặp nhau đối phương đã khóa chặt eo của Sở Từ, trăm phương ngàn kế quyết tâm phải ngủ chung giường với Sở Từ, còn có ánh mắt khiến hắn ta rét lạnh...
Đường Nguyên không nói được câu nào, bất giác muốn bứt tóc mình như gà, mặt mày rối tinh rối mù. Một lúc sau, hắn ta cố lắm mới nói được một câu từ cổ họng: "Hai người bọn họ là anh em!"
"Không phải anh em ruột!" Khác với vẻ thất thố của hắn ta, Trương Sở vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói cũng không phập phồng: "Tôi nói anh biết chuyện này là vì anh là quản lý của Tiểu Từ. Sau này, chuyện của hai bọn họ anh đừng nhúng tay vào, nếu ông chủ muốn biết cái gì thứ cứ nói."
Đường Nguyên nuốt một ngụm nước bọt. Nghe lời nói của đối phương, trong lòng bất giác dâng lên một chút hâm mộ: "Chị Trương đúng là là tiền bối, có thể bình tĩnh đến như thế. Sao có thể giống tôi, vừa nghe đã luống cuống tay chân, xem ra sau này vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi từ chị Trương."
.... Ha ha.
.... Trương Sở nghĩ thầm trong lòng, lúc cô vừa mới biết chuyện này, sợ tới mức té xỉu tại chỗ, bẻ gãy ngón tay út.
- ---
Sau khi biết được tính toán của đối phương, Đường Nguyên vốn tưởng rằng mình có thể an tâm, nhưng rồi hắn ta nhận ra mình quá ngây thơ.
Nói đùa à! Tiểu Tử nhà hắn ta ngủ chung một giường với một kẻ có mưu đồ bất chính, cái cảm giác như con trai mình đau trứng nuôi nấng đột nhiên có một thằng xấu bắt cóc, sao hắn ta có thể ngủ ngon cho được!
Đường Nguyên lăn lộn trên giường suốt một đêm, trong đầu toàn là tình huống bất lương, miễn cưỡng đè nén ý muốn gõ cửa phòng hai người ra khỏi đầu. Trời vừa rạng sáng, hắn ta lập tức nóng lòng chạy đến phòng Sở Từ gõ cửa.
Gõ vài ba lần, cửa phòng mở ra. Người đứng trước cửa thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mặt mày mang theo ý vị lạnh lùng sắc bén quét thẳng tới.
Hai chân Đường Nguyên nhất thời mềm nhũn, lập tức teo gan nói: "Ông... ông chủ."
Tần Lục thản nhiên ừ một cái, lưng thẳng tắp, giữa lông mày hiện lên một đám mây đen u ám trì trệ. Lúc hắn lạnh lùng như vậy, đường nét quai hàm sắc bén rõ ràng, khí thế kinh người, làm gì còn bộ dáng làm nũng Sở Từ tối hôm qua?
"Đến làm gì?"
Đường Nguyên nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Đến gọi Tiểu Từ rời giường."
Hắn ta cúi đầu như con chim cút đi theo Tần Lục vào phòng, chỉ vài bước ngắn ngủi, hắn ta nghi ngờ ông chủ của mình có thể thay đổi tính tình.
Có phải cùng một người hắn ta nhìn thấy đêm qua không vậy?
Trong phòng chỉ có một giường đơn, Đương Nguyên vô thức khóa chặt ánh mắt trên giường, kiểm tra từng li từng tí xem thử có dấu vết nào khả nghi hay không. Cũng may khăn trải giường sạch sẽ như mới, mềm mềm xù xù như mây, không nhìn ra được gì. Sở Từ chìm sâu trong chăn đệm, chỉ có một bàn tay trắng nõn buông xuống mép giường.
Đường Nguyên thở phào trong lòng, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn của ông chủ nhà mình. Ánh mắt hàm chứa con dao sắc bén, khiến hắn ta không khỏi rùng mình.
Hình như sếp của hắn bị tâm thần phân liệt, phải làm sao đây....
________
Sở Từ từ từ tỉnh lại trong ánh sáng mờ ảo, cậu lờ mờ nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng. Cậu ôm chặt chăn bông, sử dụng trí não hạn chế của mình để nghiêm túc suy nghĩ về một vài câu hỏi mà cậu sẽ tự hỏi bản thân mỗi ngày.
.... Mình là ai?
.... Mình đang ở đâu?
.... Mình đang làm gì đấy?
Sau đó có người hít một hơi thật sâu, đào cậu ra từ trong đống chăn bông: "Tổ tông của tôi ơi, sắp đến giờ rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi, còn phải đi ăn sáng nữa!"
Bàn tay duỗi vào chăn bông lạnh lẽo, xưa nay Sở Từ ghét nhất có người vào phòng mình, vì vậy giơ chân lên đá vào thứ kia.
Bên tai truyền đến tiếng cười khúc khích, rồi một người khác tiến lại gần, hơi thở thơm mát như mùa đông lạnh giá, thì thầm vào tai cậu: "Anh"
Sở Từ mơ màng trả lời, "Sao vậy?"
"Em hơi đói."
Tần Lục đói?
Những lời này mạnh mẽ đập vào tâm trí cậu, anh trai 24 tuổi Sở Từ tốt bụng lập tức xoay người ngồi dậy, không nói hai lời mặc quần áo: "Sao em không nói sớm? Từ nhỏ dạ dày em đã không tốt, không thể bị đói...."
Vừa cúi đầu, cậu nhìn thấy Đường Nguyên đang ngồi dưới đất xoa chân, Sở Từ kinh ngạc nói: "Sáng sớm ngồi đây làm gì? Tập yoga à?"
Đường Nguyên rơm rớm nước mắt, còn chưa kịp lên án đã nghe Tần Lục bình tĩnh trả lời.
"Ừ, anh ấy nói tập buổi sáng sẽ hiệu quả hơn."
Đường Nguyên:...
"Vậy thì tại sao lại luyện trong phòng của em?" Sở Từ cau mày, không chút lưu tình nói, "Em không thích người khác vào phòng mình."
Đường Nguyên:
Trong lòng hắn ta như có một vạn còn Thảo Nê Ma phi vèo vèo, bi phẫn lên án: "Nhưng hôm qua cậu ngủ chung với cậu ta! Chung giường đơn!"
Đúng là gặp quỷ, lúc đó tính khiết phích của cậu đang ở đâu? Sao không giỏi đá thằng em cậu xuống giường đi? Chơi mà chơi tiêu chuẩn kép thế này à?
Không ngờ chính chủ kì quái liếc nhìn hắn ta một cái, cư nhiên hỏi lại: "Sao giống với Tiểu Lục được?"
..... Chậc.
Tiêu chuẩn kép!
Tâm trạng của Đường Nguyên nhất thời phức tạp không thể tả, liếc qua liếc lại hai người đang giúp nhau cài cúc áo, trong mắt chợt nảy sinh ý muốn chọc vào mắt.
Hắn ta chính là một con sói đơn độc đẹp trai, nhưng hai người họ lại ép hắn ta trở thành một chó độc thân hợp kim titan.
Đúng là không còn gì thảm hơn.
Vài ngày sau, trợ lý sinh hoạt do công ty đề cử cho Sở Từ đến phim trường, người đó đi tìm Đường Nguyên trước để báo cáo. Ai ngờ lại bị giật mình vì hai quầng mắt đen cực lớn trên khuôn mặt vị đại diện kim bài, nói: "Đường ca, anh bị sao vật? Định cos Quốc bảo à?"
Đường Nguyên cười ha hả trong lòng, hoàn toàn không muốn nói chuyện với ai.
Chỉ mới ngắn ngủi vài ngày, hắn ta đã trải qua được những tiêu chuẩn lép của hai vị anh em nhà này--- đừng nói Sở Từ, đứng trước mặt em trai quý giá của mình tình yêu bay ngập tràn, lo lắng quan tâm từ đồ ăn, quần áo, đi lại như mẹ già. Nhưng đến lượt hắn ta thì bị đá ra khỏi phòng, quả thực người nghe thương tâm đến rơi lệ.
Nhưng mà Tần Lục lại tiêu chuẩn kép gấp đôi Sở Từ, mỗi ngày đều sẽ lén lút kéo người qua ôm, cười mềm nhũn trước mặt anh trai, làm nũng tứ phía. Khi Sở Từ quay phim, hắn đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào anh trai mình, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Mỗi ngày Đường Nguyên đều run rẩy nhìn hai bọn họ gần nhau, lo sợ bị người khác phát hiện ra cái gì khác thường, sợ Sở Từ bị đối phương đắc thủ, sầu đến mức tóc tai rụng đầy, sợ vãi ngày nữa hắn ta trọc mất.
Nhưng ngay khi Sở Từ không đứng trước mặt hắn nữa, tiểu tổ tông này lập tức thay đổi bộ mặt khác, giống như mọi người thiếu nợ hắn trăm triệu vậy, sắc mặt lạnh như băng, dọa sợ nhiều nữ diễn viên muốn đi lên bắt chuyện với hắn.
Trợ lý sinh hoạt nhìn hắn ta đứng tại chỗ liên tục thở dài, không khỏi càng thêm mờ mịt: "Đường ca? Cơ thể không được thoải mái à? Sao trông tóc anh cứ bị thưa dần thế, điều kiện của đoàn phim khổ vậy à?"
Đường Nguyên nhàn nhạt thở dài một hơi, tầm mắt hướng về nơi xa, thâm trầm nói: "Đúng là rất khổ."
Quả thật là khổ không thể khổ hơn, hắn không muốn ăn thứ đồ ăn cho chó nguội lạnh đó nữa! Từ chối ăn, mạnh mẽ từ chối ăn!
Cũng may Tần Lục còn có việc khác nên chỉ ở trong đoàn phim năm sáu ngày rồi về thành phố N, bởi vậy Đường Nguyên bảo vệ được số tóc ít ỏi trên đầu mình, cả người sống lại khỏe mạnh, tiếp tục phấn chấn, chuyên tâm vào công việc.
Bộ phim 《Phong Gian Kí》 được sắp xếp đến đầu xuân, ngay cả Tết Nguyên Đán cũng gấp rút quay. Vào đêm giao thừa, cả đoàn phim vây quần bên nhau, đơn giản ăn bánh chẻo, rồi lập tức lau miệng vào phim trường, khiến chúng thần tiên trong nhà rất là bất bình.
[Trầm là chủ nhân tam giới: Cho nên nhiều ngày rồi không cung phụng bọn ta?]
[Sở Từ: (mỉm cười) đúng vậy, không có.]
[Trẫm là chủ nhân tam giới: Vậy cuộc sống của tiên còn gì vui nữa?]
[Sở Từ: Không vui, tự mình kết thúc đi.]
[Trẫm là chủ nhân tam giới:....]
Thứ phàm nhân ngu dốt!