Chương 3
Editor: CaRat
Sau đó, giữa một đám thần tiên bảy mồm tám lưỡi nói, Sở Từ rốt cuộc cũng hiểu họ đang nói cái gì.
Sơ sơ có nghĩa là "Bổn tọa là thần tiên ngươi cái đồ phàm nhân ngu xuẩn mau đến cung phụng ta."
"Rõ chưa?" Lão Quân miệng đắng lưỡi khô che ngực, nước mắt cũng muốn tuôn rơi.
"Hiểu rồi." Mặt mày Sở Từ khẽ cong, linh hoạt nhẹ nhàng mà vui sướng mở cửa ra, "Tạm biệt."
Chúng thần tiên:....
Khi còn nhỏ Sở Từ sống dưới chủ nghĩa duy vật, vững chắc tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học chủ nghĩa duy vật lịch sử. Mặc dù sống lại một lần nhưng cậu vẫn không tin trên thế giới tồn tại thần tiên, chớ nói chi là một thần tiên còn chẳng nhìn ra cha mẹ cậu ở nơi nào!
Dù là... dù mặc đồ giống Quan Âm Bồ Tát đi chăng nữa, thậm chí giẫm lên bông hoa sen cũng không được!
Cho nên cậu cần phải đưa đám người lừa đảo này ra nhà ngay lập tức.
Mắt thấy bị đuổi ra khỏi cửa, da đầu Lão Quân run lên, không muốn sống một cuộc sống bụng không no như trước, không ngớt lời kêu lên:" Chớ đẩy, chớ đẩy! Bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi xem!"
"Chứng minh sao đây?" Sở Từ buông lỏng tay, chuyển thành ôm hai tay, cười mỉm dò xét đám người nọ "Các anh chị em cũng đừng nên gióng trống khua chiêng đi lừa gạt một thằng nghèo trắng tay chứ, đúng không?"
Cặp mắt hoa đào của cậu rất rực rỡ, cho dù có hơi tức giận nhưng cũng gợn sóng nhộn nhạo. Không hề làm người khác e ngại, ngược lại càng thấy cảnh đẹp ý vui. Hai cô gái lúc nãy lưu luyến eo Sở Từ hít một hơi, bắt đầu kề tai nói nhỏ.
"Giống y sì Thỏ Ngọc ta nuôi trong cung..."
Người khác liên tục gật đầu: "Không sai! Đều là chủng loại mắt đỏ lông trắng!"
"Nếu có thể nặn lông trên đầu cậu ta..."
Hai cô vừa thở dài vừa nhìn chằm chằm Sở Từ. Ánh mắt từ chân từ từ đi lên, cuối cùng dừng lại mông eo như cũ. Đứa nhỏ bị nhìn chằm chằm như vậy bắt đầu cảm thấy không tự nhiên, vô ý thức nhảy lên, muốn thoát khỏi cảm giác kì dị đó. Sau đó, đồng tử cậu co rụt lại: "Đây là..."
Thái Thượng Lão Quân bảo muốn chứng minh mình là thần tiên, tìm tới tìm lui, cuối cùng từ túi Càn Khôn kéo ra một đầu thú nhưng không phải thú, toàn thân màu đỏ thẵm. Hình dạng nhìn hơi kì dị, miệng rồng, đầu sư tử, vẩy cá, đuôi trâu, móng hổ, sừng huơu, cao khoảng nửa người, quanh thân có tí mây.
"Hỏa Nhãn Kim Tinh thú." Thái Thượng Lão Quân nói, đẩy nó lên trước, "Vậy ngươi tin được chưa?"
Như phối hợp với lời nói của Thái Thượng Lão Quân, Hỏa Nhãn Kim Tinh thú há to miệng, phun ra ngọn lửa đỏ thẵm.
Sở Từ:......
Cậu lặng yên quay đầu, liếc nhìn bức tường bị hun đen thui, che ngực khó khăn gật đầu.
"Tôi tin."
Làm gì có lừa đảo, đây là tiết tấu muốn phá nhà mà...
Hóa ra Thần Tiên không phải không ăn khói lửa, mà là cần được hưởng dụng đồ vật mà nhân gian cúng thờ. Năm đó bọn họ là Thần Tiên được nhân gian cung phụng hương khói mỗi ngày dùng khay ngọc đựng món ngon vật lạ. Chỉ cần có vị trí cao trên Cửu Trọng Thiên, ngẫu nhiên chỉ điểm một vài lỗi sai thì những thứ khác chẳng cần quan tâm nữa.
Trong chớp mắt, thế sự thế gian lại xoay vần, ánh sáng của ngành khoa học kĩ thuật càng chói lóa chúng sinh. Người cung phụng bọn họ càng ngày càng ít, ngoài trừ mấy chiếc bát gạo bằng sắt để cúng bái Diêm Vương. Chúng Thần Tiên sớm đã ngày ngày bụng không no, mắt cũng muốn hóa xanh.
Đến khi họ nhận ra được, thì bọn họ đã là thần tiên cần kế sinh nhai để nuôi sống bản thân.
Mắt cũng muốn chua xót.
"Nhưng trên đời nhiều người như vậy..."
Sao lại là tôi chứ?
Cậu tự tay sờ mặt mình: "Chẳng lẽ vì mình đẹp như hoa?"
Thái Thượng Lão Quân cao thâm vuốt chòm râu của mình, chậm rãi nói: "Trên thế gian này, không phải phàm nhân nào cũng có thể nói chuyện với thần tiên."
Lão giới thiệu từng vị thần tiên với với Sở Từ, như là Nam Hải Quan Thế Âm, Long Vương, Hỏa Nhãn Kim Tinh thú. Hai vị tiên nga một người là Hằng Nga đẹp nhất Thiên đình, bông sen trên mặt chính là hai má lúm đồng tiền, rất xinh đẹp; người trên váy thêu hoa mẫu đơn lớn chính là Bách Hoa tiên tử. Mắt phượng, mi liễu, nhìn trong treo cổ điển nhưng lạnh lùng.
Đợi giới thiệu xong, ánh mắt sáng rực của chúng Thần tiên nhìn về phía Sở Từ: "Thế nào, bây giờ chưa làm bữa tối sao?"
Sở Từ không chịu được ánh mắt nhiệt tình này, đành phải xuống bếp nấu nước, lấy mì trong tủ lạnh ra. Thịt heo cắt thành nhiều miếng mỏng, bọc với lòng trắng trứng rồi xào trong chảo. Sau đó đổ thêm nước, thêm mì, rắc hành tây băm nhỏ, đánh thêm một ít lòng đỏ trứng.
Mì sợ nóng hổi, dù chỉ là nguyên liệu vô cùng đơn giản nhưng mùi vị lại rất thơm. Một đám thần tiên mắt trông mong đứng một bên nhìn, thấy trong chén mình chỉ có một tí xíu, lập tức mất mát thở dài.
Thiên Đế tủi thân ôm chén kháng nghị: "Còn chưa đủ để trẫm nhét khẽ răng!"
"Không còn cách nào khác sao?" Sở Từ rửa sạch tay, cũng lấy cho mình một chén, thấy bọn họ xanh mắt vậy cũng không đành lòng, "Giờ trong nhà chỉ còn vậy thôi, tất cả đều bưng lên hết rồi."
Chúng thần tiên đô đã nhiều năm chưa từng hưởng hương vị nhân gian, không rảnh để ghét bỏ số lượng, đưa mì vào trong miệng. Mới đưa vào một miếng, không khỏi trừng mắt - sao lại có vị như vậy?
Tuy đã quên hương vị trân tu mỹ thực của mấy trăm năm trước, nhưng hôm nay hồi tưởng lại lại cảm thấy thua xa một bát mì bình thường.
Nước súp không biết nấu với gì mà hiện ra màu trắng sữa. Thịt bằm xào nằm trên cùng, bị lòng trắng trứng bao lấy, ăn vào trong miệng rất mịn màng và mềm mại khiến người ta kinh ngạc. Ngay cả mỳ cũng rất thơm, vào trong dạ dày lục phũ ngũ tạng cũng muốn sôi sục lên.
Sau khi ăn xong mấy miếng Thái Thượng Lão Quân kéo tay áo Sở Từ lại, hai mắt giàn giụa: "Đứa trẻ này, ngươi thật sự không cân nhắc mở một quán ăn sao?"
Sở Từ: "......Không hẹn, cảm ơn."
"Tại sao?"
Sở Từ khẽ cong mắt, dứt khoác móc túi tiền của mình cho lão xem--- chỗ đó trống không. Lắc mạnh mấy cái mới thấy được mấy đồng xu rơi ra ngoài.
"Mở tiệm cơm phải có tiền vốn, nhưng bây giờ..." Cậu vỗ vỗ gương mặt mình, khẽ thở dài, "Ngay cả tiền cơm ngày mai tôi cũng chẳng có."
Một đám thần tiên như gặp phải sét đánh:....
Cái gì?
Bọn họ vừa cho rằng mình đã thoát khỏi chuỗi ngày bụng ăn không no rồi, bây giờ phải làm sao giờ?
Lỗ tai Hỏa Nhãn Kim Tinh thú cụp xuống, ai oán một tiếng, tủi thân nằm sắp trên sàn nhà. Cái đầu đầy lông vùi vào giữa hai móng vuốt, không lên tiếng.
Sở Từ cùng đám gia hỏa nghĩ kế:" Hay là mấy người chuyển sang nhà nào giàu có----"
"Tìm ở đâu?" Thái Thượng Lão Quân than thở, "Nếu không phải đồ cung phụng thì đồ của người phàm không thể vào miệng bọn ta. Dù đã đưa đến bên miệng nhưng cũng không thể đưa vào, như vậy không phải càng thêm thê thảm sao?"
Sở Từ từ trong lời nói của lão phát hiện ra một chút vị khác thường, cau mày: "Không phải hiện tại mấy người có thể đưa vào miệng rồi sao?"
Ông nói uyển chuyển như thế, sao không thể vào được? Rõ ràng còn liếm sạch chén!
Thái Thượng Lão Quân lại ung dung thở dài: "Trong mấy thập kỉ qua, ta chưa thấy người nào có duyên tiên cả."
Lời này cũng quá thê thảm, Sở Từ cúi đầu nhìn con Hỏa Nhãn Kim Tinh lông xù đang chậm chạp lề mề dịch qua chân mình, trong lòng rối tinh rối mù, cảm thấy mình phải có trách nhiệm trèo chống đám người già con trẻ trong nhà. Cậu vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Từ hôm nay, nếu tôi có cơm ăn thì tất cả mọi người cũng có cơm ăn!"
Chúng thần tiên lập tức lệ nóng doanh tròng, hận không thể dập đầu hô to vạn tuế.
Ở kiếp trước, để tránh Tần gia cản tay nên cậu cố ý đi làm ở một công ty nhỏ khoảnh 30 người, ngoan ngoãn là một viên chức nhỏ. Tuy tiền lương không cao nhưng cuộc sống cũng yên ổn, chèo chống một cũng đủ.
Nhưng hôm nay...
Cậu quay đầu nhìn đám thần tiên đang kích động biến căn phòng thành chỗ ở có thể hạ phàm, cảm thấy hơi choáng váng ---- số tiền đó mua thức ăn còn chẳng đủ!
Có thể tìm công việc khác để làm...
Cậu ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng lúc lâu, trong lòng bỗng dâng lên một ý niệm. Cậu cắn cắn môi, đứng người lên, lấy một quyển sổ danh bạ dày đặt từ giá sách, rút ra một tờ danh thiếp, đối chiếu số điện thoại trên danh thiếp gọi qua.
"Xin chào, xin hỏi có phải chị Trương không ạ? Tôi là Sở Từ..."
Sau đó, giữa một đám thần tiên bảy mồm tám lưỡi nói, Sở Từ rốt cuộc cũng hiểu họ đang nói cái gì.
Sơ sơ có nghĩa là "Bổn tọa là thần tiên ngươi cái đồ phàm nhân ngu xuẩn mau đến cung phụng ta."
"Rõ chưa?" Lão Quân miệng đắng lưỡi khô che ngực, nước mắt cũng muốn tuôn rơi.
"Hiểu rồi." Mặt mày Sở Từ khẽ cong, linh hoạt nhẹ nhàng mà vui sướng mở cửa ra, "Tạm biệt."
Chúng thần tiên:....
Khi còn nhỏ Sở Từ sống dưới chủ nghĩa duy vật, vững chắc tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học chủ nghĩa duy vật lịch sử. Mặc dù sống lại một lần nhưng cậu vẫn không tin trên thế giới tồn tại thần tiên, chớ nói chi là một thần tiên còn chẳng nhìn ra cha mẹ cậu ở nơi nào!
Dù là... dù mặc đồ giống Quan Âm Bồ Tát đi chăng nữa, thậm chí giẫm lên bông hoa sen cũng không được!
Cho nên cậu cần phải đưa đám người lừa đảo này ra nhà ngay lập tức.
Mắt thấy bị đuổi ra khỏi cửa, da đầu Lão Quân run lên, không muốn sống một cuộc sống bụng không no như trước, không ngớt lời kêu lên:" Chớ đẩy, chớ đẩy! Bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi xem!"
"Chứng minh sao đây?" Sở Từ buông lỏng tay, chuyển thành ôm hai tay, cười mỉm dò xét đám người nọ "Các anh chị em cũng đừng nên gióng trống khua chiêng đi lừa gạt một thằng nghèo trắng tay chứ, đúng không?"
Cặp mắt hoa đào của cậu rất rực rỡ, cho dù có hơi tức giận nhưng cũng gợn sóng nhộn nhạo. Không hề làm người khác e ngại, ngược lại càng thấy cảnh đẹp ý vui. Hai cô gái lúc nãy lưu luyến eo Sở Từ hít một hơi, bắt đầu kề tai nói nhỏ.
"Giống y sì Thỏ Ngọc ta nuôi trong cung..."
Người khác liên tục gật đầu: "Không sai! Đều là chủng loại mắt đỏ lông trắng!"
"Nếu có thể nặn lông trên đầu cậu ta..."
Hai cô vừa thở dài vừa nhìn chằm chằm Sở Từ. Ánh mắt từ chân từ từ đi lên, cuối cùng dừng lại mông eo như cũ. Đứa nhỏ bị nhìn chằm chằm như vậy bắt đầu cảm thấy không tự nhiên, vô ý thức nhảy lên, muốn thoát khỏi cảm giác kì dị đó. Sau đó, đồng tử cậu co rụt lại: "Đây là..."
Thái Thượng Lão Quân bảo muốn chứng minh mình là thần tiên, tìm tới tìm lui, cuối cùng từ túi Càn Khôn kéo ra một đầu thú nhưng không phải thú, toàn thân màu đỏ thẵm. Hình dạng nhìn hơi kì dị, miệng rồng, đầu sư tử, vẩy cá, đuôi trâu, móng hổ, sừng huơu, cao khoảng nửa người, quanh thân có tí mây.
"Hỏa Nhãn Kim Tinh thú." Thái Thượng Lão Quân nói, đẩy nó lên trước, "Vậy ngươi tin được chưa?"
Như phối hợp với lời nói của Thái Thượng Lão Quân, Hỏa Nhãn Kim Tinh thú há to miệng, phun ra ngọn lửa đỏ thẵm.
Sở Từ:......
Cậu lặng yên quay đầu, liếc nhìn bức tường bị hun đen thui, che ngực khó khăn gật đầu.
"Tôi tin."
Làm gì có lừa đảo, đây là tiết tấu muốn phá nhà mà...
Hóa ra Thần Tiên không phải không ăn khói lửa, mà là cần được hưởng dụng đồ vật mà nhân gian cúng thờ. Năm đó bọn họ là Thần Tiên được nhân gian cung phụng hương khói mỗi ngày dùng khay ngọc đựng món ngon vật lạ. Chỉ cần có vị trí cao trên Cửu Trọng Thiên, ngẫu nhiên chỉ điểm một vài lỗi sai thì những thứ khác chẳng cần quan tâm nữa.
Trong chớp mắt, thế sự thế gian lại xoay vần, ánh sáng của ngành khoa học kĩ thuật càng chói lóa chúng sinh. Người cung phụng bọn họ càng ngày càng ít, ngoài trừ mấy chiếc bát gạo bằng sắt để cúng bái Diêm Vương. Chúng Thần Tiên sớm đã ngày ngày bụng không no, mắt cũng muốn hóa xanh.
Đến khi họ nhận ra được, thì bọn họ đã là thần tiên cần kế sinh nhai để nuôi sống bản thân.
Mắt cũng muốn chua xót.
"Nhưng trên đời nhiều người như vậy..."
Sao lại là tôi chứ?
Cậu tự tay sờ mặt mình: "Chẳng lẽ vì mình đẹp như hoa?"
Thái Thượng Lão Quân cao thâm vuốt chòm râu của mình, chậm rãi nói: "Trên thế gian này, không phải phàm nhân nào cũng có thể nói chuyện với thần tiên."
Lão giới thiệu từng vị thần tiên với với Sở Từ, như là Nam Hải Quan Thế Âm, Long Vương, Hỏa Nhãn Kim Tinh thú. Hai vị tiên nga một người là Hằng Nga đẹp nhất Thiên đình, bông sen trên mặt chính là hai má lúm đồng tiền, rất xinh đẹp; người trên váy thêu hoa mẫu đơn lớn chính là Bách Hoa tiên tử. Mắt phượng, mi liễu, nhìn trong treo cổ điển nhưng lạnh lùng.
Đợi giới thiệu xong, ánh mắt sáng rực của chúng Thần tiên nhìn về phía Sở Từ: "Thế nào, bây giờ chưa làm bữa tối sao?"
Sở Từ không chịu được ánh mắt nhiệt tình này, đành phải xuống bếp nấu nước, lấy mì trong tủ lạnh ra. Thịt heo cắt thành nhiều miếng mỏng, bọc với lòng trắng trứng rồi xào trong chảo. Sau đó đổ thêm nước, thêm mì, rắc hành tây băm nhỏ, đánh thêm một ít lòng đỏ trứng.
Mì sợ nóng hổi, dù chỉ là nguyên liệu vô cùng đơn giản nhưng mùi vị lại rất thơm. Một đám thần tiên mắt trông mong đứng một bên nhìn, thấy trong chén mình chỉ có một tí xíu, lập tức mất mát thở dài.
Thiên Đế tủi thân ôm chén kháng nghị: "Còn chưa đủ để trẫm nhét khẽ răng!"
"Không còn cách nào khác sao?" Sở Từ rửa sạch tay, cũng lấy cho mình một chén, thấy bọn họ xanh mắt vậy cũng không đành lòng, "Giờ trong nhà chỉ còn vậy thôi, tất cả đều bưng lên hết rồi."
Chúng thần tiên đô đã nhiều năm chưa từng hưởng hương vị nhân gian, không rảnh để ghét bỏ số lượng, đưa mì vào trong miệng. Mới đưa vào một miếng, không khỏi trừng mắt - sao lại có vị như vậy?
Tuy đã quên hương vị trân tu mỹ thực của mấy trăm năm trước, nhưng hôm nay hồi tưởng lại lại cảm thấy thua xa một bát mì bình thường.
Nước súp không biết nấu với gì mà hiện ra màu trắng sữa. Thịt bằm xào nằm trên cùng, bị lòng trắng trứng bao lấy, ăn vào trong miệng rất mịn màng và mềm mại khiến người ta kinh ngạc. Ngay cả mỳ cũng rất thơm, vào trong dạ dày lục phũ ngũ tạng cũng muốn sôi sục lên.
Sau khi ăn xong mấy miếng Thái Thượng Lão Quân kéo tay áo Sở Từ lại, hai mắt giàn giụa: "Đứa trẻ này, ngươi thật sự không cân nhắc mở một quán ăn sao?"
Sở Từ: "......Không hẹn, cảm ơn."
"Tại sao?"
Sở Từ khẽ cong mắt, dứt khoác móc túi tiền của mình cho lão xem--- chỗ đó trống không. Lắc mạnh mấy cái mới thấy được mấy đồng xu rơi ra ngoài.
"Mở tiệm cơm phải có tiền vốn, nhưng bây giờ..." Cậu vỗ vỗ gương mặt mình, khẽ thở dài, "Ngay cả tiền cơm ngày mai tôi cũng chẳng có."
Một đám thần tiên như gặp phải sét đánh:....
Cái gì?
Bọn họ vừa cho rằng mình đã thoát khỏi chuỗi ngày bụng ăn không no rồi, bây giờ phải làm sao giờ?
Lỗ tai Hỏa Nhãn Kim Tinh thú cụp xuống, ai oán một tiếng, tủi thân nằm sắp trên sàn nhà. Cái đầu đầy lông vùi vào giữa hai móng vuốt, không lên tiếng.
Sở Từ cùng đám gia hỏa nghĩ kế:" Hay là mấy người chuyển sang nhà nào giàu có----"
"Tìm ở đâu?" Thái Thượng Lão Quân than thở, "Nếu không phải đồ cung phụng thì đồ của người phàm không thể vào miệng bọn ta. Dù đã đưa đến bên miệng nhưng cũng không thể đưa vào, như vậy không phải càng thêm thê thảm sao?"
Sở Từ từ trong lời nói của lão phát hiện ra một chút vị khác thường, cau mày: "Không phải hiện tại mấy người có thể đưa vào miệng rồi sao?"
Ông nói uyển chuyển như thế, sao không thể vào được? Rõ ràng còn liếm sạch chén!
Thái Thượng Lão Quân lại ung dung thở dài: "Trong mấy thập kỉ qua, ta chưa thấy người nào có duyên tiên cả."
Lời này cũng quá thê thảm, Sở Từ cúi đầu nhìn con Hỏa Nhãn Kim Tinh lông xù đang chậm chạp lề mề dịch qua chân mình, trong lòng rối tinh rối mù, cảm thấy mình phải có trách nhiệm trèo chống đám người già con trẻ trong nhà. Cậu vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Từ hôm nay, nếu tôi có cơm ăn thì tất cả mọi người cũng có cơm ăn!"
Chúng thần tiên lập tức lệ nóng doanh tròng, hận không thể dập đầu hô to vạn tuế.
Ở kiếp trước, để tránh Tần gia cản tay nên cậu cố ý đi làm ở một công ty nhỏ khoảnh 30 người, ngoan ngoãn là một viên chức nhỏ. Tuy tiền lương không cao nhưng cuộc sống cũng yên ổn, chèo chống một cũng đủ.
Nhưng hôm nay...
Cậu quay đầu nhìn đám thần tiên đang kích động biến căn phòng thành chỗ ở có thể hạ phàm, cảm thấy hơi choáng váng ---- số tiền đó mua thức ăn còn chẳng đủ!
Có thể tìm công việc khác để làm...
Cậu ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng lúc lâu, trong lòng bỗng dâng lên một ý niệm. Cậu cắn cắn môi, đứng người lên, lấy một quyển sổ danh bạ dày đặt từ giá sách, rút ra một tờ danh thiếp, đối chiếu số điện thoại trên danh thiếp gọi qua.
"Xin chào, xin hỏi có phải chị Trương không ạ? Tôi là Sở Từ..."