Chương : 67
- Mẹ kiếp! Suýt chút nữa đè chết lão tử rồi!
Chật vật bò dậy, Lăng Huyền Phong thở ra một hơi, rồi chửi thề một tiếng, suýt chút nữa bản thiếu gia biến thành miếng sủi cảo rồi. Quay sang nhìn vị nhân huynh áo đỏ, Lăng tam thiếu thở hắt ra một hơi. Cao thủ không hổ là cao thủ, chiến đấu có thể nhẹ nhàng như vậy. Chỉ thấy nam tử áo đỏ nhẹ nhàng tránh né các đợt tấn công của Hắc Lang, thỉnh thoảng lại lấy vỏ đao gõ mạnh vào người nó. Trông có vẻ như hắn đang chơi đùa chứ không phải là đang đánh nhau vậy.
- Uy! Huynh đài! Đừng có chơi nữa được không? Vẫn còn một tên đại quái đang đứng đây a!
Nam tử áo đỏ khựng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ sợ ngươi bị nó cắn chết thôi, chứ bằng này trình độ cũng không đủ cho ta phải liếc mắt (mọe, mù còn liếc mắt:v).
Sau đó, hắn vung đao lên, một đạo ánh sáng chợt lóe, Hắc Lang liền biến thành một đống hắc vụ, biến mất trong thiên địa.
- Không phải chỉ là một đao thôi sao, cần thiết phải khoa trương thế không.
Lăng tam thiếu bĩu môi, trong thức hải của hắn, hệ thống ca ca đang cười hềnh hệch.
- Ghen ăn tức ở thì cứ nói ra, việc gì phải giấu giếm.
- Bản thiếu gia còn lâu mới ghen, chẳng qua là.... Khụ Khụ...
- Là giề? Ghen ăn tức ở không phải sao? Nhận đê cho tiến bộ.
- ......
2 người sau khi giết chết 2 đại Hắc Lang, liền quay sang tâm ma, lúc này cũng đã thu chiêu. Tâm ma không mặn không nhạt nói:
- Ừm! Không tệ, miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn bổn tọa. Vừa rồi chỉ là món khai vị, bây giờ mới là món chính. Khặc khặc! Uất hận thao thiên!!!!!
- Ta fuck! Lại là chiêu này!
Lăng Tam thiếu chỉ thiếu điều hoành kiếm tự sát, chưa gì nó đã tung chiêu khủng thế này, còn để cho người khác sống nữa không?
- Sao? Có chuyện gì? - Nam tử áo đỏ thấy Lăng Huyền Phong chửi đổng liền quay sang hỏi.
- Nó chuẩn bị tung chiêu, sẽ khiến cho kinh mạch chúng ta bị nghịch hành, hành động bị ngược lại so với lúc thường!
Nam tử áo đỏ nghe cái hiểu cái không, nhưng ngay lập tức hắn đã trải nghiệm cái gì gọi là nghịch đảo. XUng quanh 2 người bỗng dưng phát sáng dưới chân, ngay lập tức cả 2 người cảm thấy kinh mạch của mình bị đảo chiều, cố vận khí theo một chiều thì nó lại chạy theo chiều ngược lại. Tâm ma thấy thế cũng chỉ cười nhạt, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống chỉ vì một chiêu này của nó. Không tiếp tục đứng yên, nó nhảy lên, vị trí hướng tới là của Lăng Huyền Phong!
Bịch!!! Hự!!!
Tâm ma tung ra một chưởng ngay ngực của Lăng Huyền Phong. Lăng Tam thiếu chỉ thấy một luồng khí lạnh thấu xương truyền từ thủ ấn của tâm ma chạy vào trong người, nháy mắt làm đông cứng kinh mạch của hắn. Chỉ có thể miễn cưỡng dịch người qua một chút để tránh những chỗ yếu hại, Lăng Huyền Phong bị đánh bay ra đằng sau, phun ra một ngụm máu tươi, mãi vẫn không đứng lên được. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy trong người kinh mạch đã bị chặn lại, không vận hành được nội công, ở giữa ngực cảm thấy một trận đau đớn, hắn chỉ biết nằm vật ra một chỗ không động đậy.
Nhưng tâm ma không tha cho hắn, chỉ thấy nó vung tay trong không trung..
Ma Tùy Không Sinh!!!!!
Một luồng kình lực nhấc bổng Lăng Huyền Phong lên kéo thẳng về phía tâm ma, không ngừng lại, tâm ma tiếp tục..
Ma Cực Đồ Tình!!
Túm lấy vạt áo Lăng tam thiếu, tâm ma ra quyền liên tục, sau đó ném hắn ra xa...
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước ngực mình như có một chiếc búa tạ nện lên người liên tục, hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, cố gắng lắm mới chống đỡ được, cố gượng dậy, nhưng vừa mới miễn cưỡng đứng dậy đã ngồi bệt xuống đất, toàn thân của hắn không còn một chút sức lực nào nữa. Hắn đã bị nội thương mà chưa kịp đụng tới vạt áo của đối phương!
- Hừ! Con sâu cái kiến cũng mơ tưởng chiến thắng một con hổ sao!
Tâm ma hừ lạnh, khinh thường nhìn Lăng Tam thiếu nằm bệt dưới đất. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Đúng thế! Sâu bọ cũng đòi chiến thắng một con hổ sao?
Kèm theo tiếng nói đó là một tia sáng lóe lên. Tâm ma không kịp đề phòng, bị tia sáng đó lướt qua tay trái.
Bịch!!
Tia sáng biến mất, theo sau đó là một vật thể bốc khói đen. Không ngờ nó lại bị đoạn mất một cánh tay!
- AAAAAAAA!!!!!! Ngươi!!!!!
Tru lên trong đau đớn, tâm ma ngoái lại nhìn nam tử áo đỏ vừa mới thu đao. Nó không ngờ một nhân loại thấp kém có thể làm nó bị thương.
- Trong chiến đấu, kị nhất là quay lưng về phía địch thủ, ngươi cũng có gan đấy. - Nam tử áo đỏ chế giễu nó.
- Ngươi..!! Ngươi sẽ phải trả giá!!!
Hú dài một tiếng, mặt đất xung quanh tâm ma bốc lên những luồng khí màu đỏ yêu dị.
- Chết đi!!!
Kèm theo tiếng thét, lấy tâm ma làm trung tâm, một luồng sóng xung kích phóng ra tứ phía. Nam tử áo đỏ cũng không tỏ vẻ gì, chỉ tung người nhảy lên, nhẹ nhàng tránh thoát. Chỉ khổ cho Lăng tam thiếu vừa đứng dậy được lại bị luồng sóng đánh bật ra đằng sau, phun thêm một ngụm máu tươi.
- Ta kháo!!!
Chật vật bò dậy, Lăng Huyền Phong thở ra một hơi, rồi chửi thề một tiếng, suýt chút nữa bản thiếu gia biến thành miếng sủi cảo rồi. Quay sang nhìn vị nhân huynh áo đỏ, Lăng tam thiếu thở hắt ra một hơi. Cao thủ không hổ là cao thủ, chiến đấu có thể nhẹ nhàng như vậy. Chỉ thấy nam tử áo đỏ nhẹ nhàng tránh né các đợt tấn công của Hắc Lang, thỉnh thoảng lại lấy vỏ đao gõ mạnh vào người nó. Trông có vẻ như hắn đang chơi đùa chứ không phải là đang đánh nhau vậy.
- Uy! Huynh đài! Đừng có chơi nữa được không? Vẫn còn một tên đại quái đang đứng đây a!
Nam tử áo đỏ khựng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ sợ ngươi bị nó cắn chết thôi, chứ bằng này trình độ cũng không đủ cho ta phải liếc mắt (mọe, mù còn liếc mắt:v).
Sau đó, hắn vung đao lên, một đạo ánh sáng chợt lóe, Hắc Lang liền biến thành một đống hắc vụ, biến mất trong thiên địa.
- Không phải chỉ là một đao thôi sao, cần thiết phải khoa trương thế không.
Lăng tam thiếu bĩu môi, trong thức hải của hắn, hệ thống ca ca đang cười hềnh hệch.
- Ghen ăn tức ở thì cứ nói ra, việc gì phải giấu giếm.
- Bản thiếu gia còn lâu mới ghen, chẳng qua là.... Khụ Khụ...
- Là giề? Ghen ăn tức ở không phải sao? Nhận đê cho tiến bộ.
- ......
2 người sau khi giết chết 2 đại Hắc Lang, liền quay sang tâm ma, lúc này cũng đã thu chiêu. Tâm ma không mặn không nhạt nói:
- Ừm! Không tệ, miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn bổn tọa. Vừa rồi chỉ là món khai vị, bây giờ mới là món chính. Khặc khặc! Uất hận thao thiên!!!!!
- Ta fuck! Lại là chiêu này!
Lăng Tam thiếu chỉ thiếu điều hoành kiếm tự sát, chưa gì nó đã tung chiêu khủng thế này, còn để cho người khác sống nữa không?
- Sao? Có chuyện gì? - Nam tử áo đỏ thấy Lăng Huyền Phong chửi đổng liền quay sang hỏi.
- Nó chuẩn bị tung chiêu, sẽ khiến cho kinh mạch chúng ta bị nghịch hành, hành động bị ngược lại so với lúc thường!
Nam tử áo đỏ nghe cái hiểu cái không, nhưng ngay lập tức hắn đã trải nghiệm cái gì gọi là nghịch đảo. XUng quanh 2 người bỗng dưng phát sáng dưới chân, ngay lập tức cả 2 người cảm thấy kinh mạch của mình bị đảo chiều, cố vận khí theo một chiều thì nó lại chạy theo chiều ngược lại. Tâm ma thấy thế cũng chỉ cười nhạt, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống chỉ vì một chiêu này của nó. Không tiếp tục đứng yên, nó nhảy lên, vị trí hướng tới là của Lăng Huyền Phong!
Bịch!!! Hự!!!
Tâm ma tung ra một chưởng ngay ngực của Lăng Huyền Phong. Lăng Tam thiếu chỉ thấy một luồng khí lạnh thấu xương truyền từ thủ ấn của tâm ma chạy vào trong người, nháy mắt làm đông cứng kinh mạch của hắn. Chỉ có thể miễn cưỡng dịch người qua một chút để tránh những chỗ yếu hại, Lăng Huyền Phong bị đánh bay ra đằng sau, phun ra một ngụm máu tươi, mãi vẫn không đứng lên được. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy trong người kinh mạch đã bị chặn lại, không vận hành được nội công, ở giữa ngực cảm thấy một trận đau đớn, hắn chỉ biết nằm vật ra một chỗ không động đậy.
Nhưng tâm ma không tha cho hắn, chỉ thấy nó vung tay trong không trung..
Ma Tùy Không Sinh!!!!!
Một luồng kình lực nhấc bổng Lăng Huyền Phong lên kéo thẳng về phía tâm ma, không ngừng lại, tâm ma tiếp tục..
Ma Cực Đồ Tình!!
Túm lấy vạt áo Lăng tam thiếu, tâm ma ra quyền liên tục, sau đó ném hắn ra xa...
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước ngực mình như có một chiếc búa tạ nện lên người liên tục, hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, cố gắng lắm mới chống đỡ được, cố gượng dậy, nhưng vừa mới miễn cưỡng đứng dậy đã ngồi bệt xuống đất, toàn thân của hắn không còn một chút sức lực nào nữa. Hắn đã bị nội thương mà chưa kịp đụng tới vạt áo của đối phương!
- Hừ! Con sâu cái kiến cũng mơ tưởng chiến thắng một con hổ sao!
Tâm ma hừ lạnh, khinh thường nhìn Lăng Tam thiếu nằm bệt dưới đất. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Đúng thế! Sâu bọ cũng đòi chiến thắng một con hổ sao?
Kèm theo tiếng nói đó là một tia sáng lóe lên. Tâm ma không kịp đề phòng, bị tia sáng đó lướt qua tay trái.
Bịch!!
Tia sáng biến mất, theo sau đó là một vật thể bốc khói đen. Không ngờ nó lại bị đoạn mất một cánh tay!
- AAAAAAAA!!!!!! Ngươi!!!!!
Tru lên trong đau đớn, tâm ma ngoái lại nhìn nam tử áo đỏ vừa mới thu đao. Nó không ngờ một nhân loại thấp kém có thể làm nó bị thương.
- Trong chiến đấu, kị nhất là quay lưng về phía địch thủ, ngươi cũng có gan đấy. - Nam tử áo đỏ chế giễu nó.
- Ngươi..!! Ngươi sẽ phải trả giá!!!
Hú dài một tiếng, mặt đất xung quanh tâm ma bốc lên những luồng khí màu đỏ yêu dị.
- Chết đi!!!
Kèm theo tiếng thét, lấy tâm ma làm trung tâm, một luồng sóng xung kích phóng ra tứ phía. Nam tử áo đỏ cũng không tỏ vẻ gì, chỉ tung người nhảy lên, nhẹ nhàng tránh thoát. Chỉ khổ cho Lăng tam thiếu vừa đứng dậy được lại bị luồng sóng đánh bật ra đằng sau, phun thêm một ngụm máu tươi.
- Ta kháo!!!