Chương 17: Là giống như hẹn hò sao?
"Anh!" Khuôn mặt Đoàn Mộ Linh tức giận đỏ bừng, cậu giật lấy điện thoại Trình Tự, động tác nhanh nhẹn xoá video đi, rồi vào thùng rác chọn xoá video vĩnh viễn.
Toàn bộ quá trình Trình Tự không hề ngăn cản, chờ cậu xoá xong mới lấy điện thoại về.
"Lần sau không được quay nữa!" Đoàn Mộ Linh hung dữ uy hiếp.
"Được." Trình Tự qua loa đồng ý, sau đó hỏi, "Còn sợ không?"
Đoàn Mộ Linh không nói gì, nhìn có vẻ không còn sợ, nhưng vẫn còn đang tức giận.
Ánh mắt Trình Tự nhìn chiếc chăn nhỏ quấn chặt trên người Đoàn Mộ Linh, anh đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác dài tay trong đó đưa qua.
"Nhiệt độ trong phòng giải phẫu không thể để quá cao, cậu mặc áo khoác vào đi."
Đoàn Mộ Linh miễn cưỡng nhận áo khoác, rồi khoác đại lên vai.
"Tôi ngủ nửa giờ, cậu ngủ tận hai giờ." Trình Tự không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.
Đoàn Mộ Linh cho rằng Trình Tự chê cậu ngủ quá nhiều, thế nên giận dỗi nói một câu, "Thì sao?"
"Nhưng lại vô tình kiếm được hai tín chỉ." Trình Tự nói xong, anh xoay điện thoại đưa đến trước mặt Đoàn Mộ Linh.
Đoàn Mộ Linh cúi đầu nhìn xuống, máy tính giờ vẫn còn đang chầm chậm nhảy lên, nhưng cột tín chỉ khen thưởng đã biến thành 2.
Cậu vô cùng vui vẻ, "Chúng ta sao lại làm được thế! Không phải anh nói nhảy cả buổi chiều cũng chưa được một tín sao?"
"Có thể là khen thưởng đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết."
"Chúng ta đúng là quá giỏi!"
Đoàn Mộ Linh rất dễ hài lòng, chỉ hai tín chỉ đã khiến cậu vui vẻ cả ngày, mà chuyện còn thiếu hơn trăm tín chỉ cũng chỉ làm cậu buồn bã một phút.
Như vậy cũng tốt, Trình Tự không muốn đả kích cậu, kéo một chiếc ghế đặt trước cửa, ném điện thoại của mình vào trong ngực cậu, "Qua kia ngồi một lát đi, tôi sắp xong rồi."
Đoàn Mộ Linh mặc một cái áo khoác, quấn một chiếc chăn nhỏ, cậu mở trò chơi ra làm nhiệm vụ, chơi được vài vòng thì cảm thấy một mình thật sự rất chán, vì thế chuyển qua WeChat gọi Hồ Dã vào chơi cùng.
Hồ Dã trả lời khá nhanh.
[Hồ Dã: Tao đang ở bên bà xã rồi bé chuông, xin lỗi nha.]
[Đoàn Mộ Linh: Còn là anh em không hả?]
[Hồ Dã: Không phải mày cũng đang ở cạnh Trình Tự à? Hai người tụi mày nhớ hoà thuận đấy, đừng có cãi nhau.]
Nhìn chằm chằm vào hai chữ 'Trình Tự' một lúc, Đoàn Mộ Linh không trả lời lại, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, chống má nhìn người đang đứng trong phòng thí nghiệm.
Trình Tự có chút khí chất của một người bác sĩ điều trị, bởi vì đang mặc chiếc áo blouse trắng dài, dáng người anh cao hơn, anh cúi người, tập trung nhìn động tác dưới tay, thời điểm anh nghiêm túc có một loại khí chất khó tả, thứ này như đang tỏa ra một sức hấp dẫn, giống như...
Đoàn Mộ Linh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ miêu tả phù hợp.
Giống như khi cậu năm tuổi, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nhìn ba Đoàn chỉ cần vài động tác đã sửa được chiếc ô tô nhỏ cậu làm hư, đó là một loại cảm giác an tâm và tin tưởng từ tận đáy lòng.
"Không còn sợ nữa à? Nhìn cái gì mà chăm chú ghê vậy?" Trình Tự không ngẩng đầu hỏi.
Đoàn Mộ Linh không nhìn anh nữa, lúng túng quay người sang chỗ khác, "Anh để ý tôi làm gì."
"Muốn xem thì ngồi gần lại mà xem, nhưng không được chụp hình."
"Vì sao không được chụp hình?"
"Bởi vì phòng giải phẫu không cho phép chụp hình."
"Vậy tôi không qua đó đâu."
Trình Tự cười cậu, "Đồ nhát gan."
Ở trong phòng giải phẫu với Trình Tự hết buổi chiều, lúc ra ngoài lần nữa, cả người Đoàn Mộ Linh vẫn còn chìm trong trạng thái ngơ ngác.
Trình Tự vừa khoá cửa vừa hỏi: "Cậu có cảm giác thế nào?"
Đoàn Mộ Linh: "Là cái loại cảm giác như cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng sau hàng trăm năm nằm bên dưới."
Trình Tự mỉm cười, khoá chặt cửa kéo, lại dùng tay kéo thử, tạo ra âm thanh 'rầm rầm'.
Đoàn Mộ Linh tò mò, "Trình Tự, mấy anh làm cái cửa này dưới cầu thang để làm gì thế?"
Trình tự: "Sợ bọn họ trốn ra."
Đoạn mộ linh: "....."
Trình Tự cười khẽ một tiếng, xoay người đi lên trên, "Là sợ thiết bị thí nghiệm lại bị trộm mất."
Đoàn Mộ Linh đuổi theo, nhảy lên đẩy sau lưng Trình Tự một cái, "Một người học y như anh sau này đừng có mê tín nữa, anh mà như vậy thì có khác gì tên lạc hậu đâu?"
Trình Tự bị cậu đẩy về phía trước, anh đi chậm lại vài bước, xoay người, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, "Đừng đùa nghịch ở cầu thang, người tiểu não không phát triển hoàn thiện, còn đại não hoàn toàn không phát triển như cậu rất dễ xảy ra chuyện."
Đoàn Mộ Linh trong lòng nhẩm lại ba lần lời Trình Tự nói mới hiểu ra.
"Anh cứ bắt nạt tôi đi Trình Tự! Đợi anh chọc tôi tức chết, tôi sẽ khiến anh phải ở goá!" Cậu nói xong thì thở hồng hộc chạy vào trong bóng đêm.
Trình Tự bước chậm đuổi theo, anh luôn có thể đạt được cảm giác vui vẻ khi chọc ghẹo Đoàn Mộ Linh, sau đó lại đạt được cảm giác thành tựu khi chạy theo dỗ dành được người ta, lần nào cũng vậy, làm lại không biết mệt.
Trình Tự dẫn Đoàn Mộ Linh đi ăn thịt nướng BBQ, còn mua thêm cây kem hình sát thủ hết 35 tệ mới dỗ được cậu.
Một đường chịu thương chịu khó về đến cửa ký túc xá, Trình Tự lại chặn Đoàn Mộ Linh lại.
"Đoàn Mộ Linh, buổi tối ngày mai cậu có việc gì không? Có muốn..."
"Hả? Có chuyện gì?" Đoàn Mộ Linh mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Trình Tự đem lời muốn nói nói hoàn chỉnh, "Có muốn cùng nhau đi xem phim không?"
"Xem phim?" Đoàn Mộ Linh do dự, "Vì sao muốn đi xem phim?"
Trình Tự giống như vô tình nhắc đến, "Tôi tình cờ nhìn thấy, ngày mai có nhiệm vụ đặc biệt, là thẻ xem phim, xem một bộ phim dài hai giờ là được 1,5 tín chỉ, tôi cảm thấy khá đáng, có thể dành chút thời gian đi xem."
Trong lời anh nói dường như chính anh cũng không muốn.
"Được chứ!" Đoàn Mộ Linh cảm thấy khá hời, vì thế nói đồng ý luôn, trong miệng còn đang ăn kem Trình Tự mua, cậu mở điện thoại tìm kiếm ngay tại chỗ, "Chúng ta coi phim gì đây? Gần đây có bộ phim nào hay không?"
"Cậu chọn đi, tôi sao cũng được."
"Vậy thì chọn đại một cái đi..." Đoàn Mộ Linh nhanh chóng lướt trên điện thoại, "Cái này đi, 'Người chơi mất khống chế' được không? Trông có vẻ khá ngầu."
Ước mơ của Đoàn Mộ Linh là tạo ra một trò chơi quy mô lớn, nên bộ phim này khiến cậu khá hứng thú.
"Được." Trình Tự giữ tay Đoàn Mộ Linh, anh dùng điện thoại của mình đặt vé xem phim, "Ngày mai tôi có tiết, tan học tôi đến đón cậu, trước đó đi ăn rồi hãy xem phim."
Trình Tự sắp xếp rất tốt, Đoàn Mộ Linh không có ý kiến gì.
"Ngày mai tôi cũng có tiết, anh không cần đến đón tôi đâu, chúng ta hẹn nhau ở cổng nam đi."
"Được."
Tạm biệt Đoàn Mộ Linh, Trình Tự trước tiên về ký túc xá tắm rửa sơ qua, rồi lại đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Lưu Giai Thước nhìn thấy, hỏi một câu, "Anh Tự? Trễ thế này rồi còn đi đâu thế? Ở cạnh chị dâu hả? Buổi tối anh có về không?"
"Về." Trình Tự suy nghĩ, quay lại lấy máy tính cất vào ba lô, "Tôi đến khu thí nghiệm, còn mấy cái thí nghiệm nhỏ chưa làm, trước khi ngủ sẽ về."
"Anh với Bàng Hâm đúng là một người bận một người bận hơn."
Trình Tự cười, vẫy vẫy tay với Lưu Giai Thước phía sau, bước chân vội vàng chạy khỏi ký túc xá.
Thật ra anh cũng không bận rộn như vậy, thí nghiệm này vốn định để ngày mai làm, nhưng buổi tối ngày mai có hẹn với Đoàn Mộ Linh, nên cứ dứt khoát làm cho xong trước đã.
Hẹn...
Là giống như hẹn hò sao?
Được rồi bỏ đi, là đơn phương.
Hết chương 17
Toàn bộ quá trình Trình Tự không hề ngăn cản, chờ cậu xoá xong mới lấy điện thoại về.
"Lần sau không được quay nữa!" Đoàn Mộ Linh hung dữ uy hiếp.
"Được." Trình Tự qua loa đồng ý, sau đó hỏi, "Còn sợ không?"
Đoàn Mộ Linh không nói gì, nhìn có vẻ không còn sợ, nhưng vẫn còn đang tức giận.
Ánh mắt Trình Tự nhìn chiếc chăn nhỏ quấn chặt trên người Đoàn Mộ Linh, anh đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác dài tay trong đó đưa qua.
"Nhiệt độ trong phòng giải phẫu không thể để quá cao, cậu mặc áo khoác vào đi."
Đoàn Mộ Linh miễn cưỡng nhận áo khoác, rồi khoác đại lên vai.
"Tôi ngủ nửa giờ, cậu ngủ tận hai giờ." Trình Tự không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.
Đoàn Mộ Linh cho rằng Trình Tự chê cậu ngủ quá nhiều, thế nên giận dỗi nói một câu, "Thì sao?"
"Nhưng lại vô tình kiếm được hai tín chỉ." Trình Tự nói xong, anh xoay điện thoại đưa đến trước mặt Đoàn Mộ Linh.
Đoàn Mộ Linh cúi đầu nhìn xuống, máy tính giờ vẫn còn đang chầm chậm nhảy lên, nhưng cột tín chỉ khen thưởng đã biến thành 2.
Cậu vô cùng vui vẻ, "Chúng ta sao lại làm được thế! Không phải anh nói nhảy cả buổi chiều cũng chưa được một tín sao?"
"Có thể là khen thưởng đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết."
"Chúng ta đúng là quá giỏi!"
Đoàn Mộ Linh rất dễ hài lòng, chỉ hai tín chỉ đã khiến cậu vui vẻ cả ngày, mà chuyện còn thiếu hơn trăm tín chỉ cũng chỉ làm cậu buồn bã một phút.
Như vậy cũng tốt, Trình Tự không muốn đả kích cậu, kéo một chiếc ghế đặt trước cửa, ném điện thoại của mình vào trong ngực cậu, "Qua kia ngồi một lát đi, tôi sắp xong rồi."
Đoàn Mộ Linh mặc một cái áo khoác, quấn một chiếc chăn nhỏ, cậu mở trò chơi ra làm nhiệm vụ, chơi được vài vòng thì cảm thấy một mình thật sự rất chán, vì thế chuyển qua WeChat gọi Hồ Dã vào chơi cùng.
Hồ Dã trả lời khá nhanh.
[Hồ Dã: Tao đang ở bên bà xã rồi bé chuông, xin lỗi nha.]
[Đoàn Mộ Linh: Còn là anh em không hả?]
[Hồ Dã: Không phải mày cũng đang ở cạnh Trình Tự à? Hai người tụi mày nhớ hoà thuận đấy, đừng có cãi nhau.]
Nhìn chằm chằm vào hai chữ 'Trình Tự' một lúc, Đoàn Mộ Linh không trả lời lại, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, chống má nhìn người đang đứng trong phòng thí nghiệm.
Trình Tự có chút khí chất của một người bác sĩ điều trị, bởi vì đang mặc chiếc áo blouse trắng dài, dáng người anh cao hơn, anh cúi người, tập trung nhìn động tác dưới tay, thời điểm anh nghiêm túc có một loại khí chất khó tả, thứ này như đang tỏa ra một sức hấp dẫn, giống như...
Đoàn Mộ Linh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ miêu tả phù hợp.
Giống như khi cậu năm tuổi, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nhìn ba Đoàn chỉ cần vài động tác đã sửa được chiếc ô tô nhỏ cậu làm hư, đó là một loại cảm giác an tâm và tin tưởng từ tận đáy lòng.
"Không còn sợ nữa à? Nhìn cái gì mà chăm chú ghê vậy?" Trình Tự không ngẩng đầu hỏi.
Đoàn Mộ Linh không nhìn anh nữa, lúng túng quay người sang chỗ khác, "Anh để ý tôi làm gì."
"Muốn xem thì ngồi gần lại mà xem, nhưng không được chụp hình."
"Vì sao không được chụp hình?"
"Bởi vì phòng giải phẫu không cho phép chụp hình."
"Vậy tôi không qua đó đâu."
Trình Tự cười cậu, "Đồ nhát gan."
Ở trong phòng giải phẫu với Trình Tự hết buổi chiều, lúc ra ngoài lần nữa, cả người Đoàn Mộ Linh vẫn còn chìm trong trạng thái ngơ ngác.
Trình Tự vừa khoá cửa vừa hỏi: "Cậu có cảm giác thế nào?"
Đoàn Mộ Linh: "Là cái loại cảm giác như cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng sau hàng trăm năm nằm bên dưới."
Trình Tự mỉm cười, khoá chặt cửa kéo, lại dùng tay kéo thử, tạo ra âm thanh 'rầm rầm'.
Đoàn Mộ Linh tò mò, "Trình Tự, mấy anh làm cái cửa này dưới cầu thang để làm gì thế?"
Trình tự: "Sợ bọn họ trốn ra."
Đoạn mộ linh: "....."
Trình Tự cười khẽ một tiếng, xoay người đi lên trên, "Là sợ thiết bị thí nghiệm lại bị trộm mất."
Đoàn Mộ Linh đuổi theo, nhảy lên đẩy sau lưng Trình Tự một cái, "Một người học y như anh sau này đừng có mê tín nữa, anh mà như vậy thì có khác gì tên lạc hậu đâu?"
Trình Tự bị cậu đẩy về phía trước, anh đi chậm lại vài bước, xoay người, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, "Đừng đùa nghịch ở cầu thang, người tiểu não không phát triển hoàn thiện, còn đại não hoàn toàn không phát triển như cậu rất dễ xảy ra chuyện."
Đoàn Mộ Linh trong lòng nhẩm lại ba lần lời Trình Tự nói mới hiểu ra.
"Anh cứ bắt nạt tôi đi Trình Tự! Đợi anh chọc tôi tức chết, tôi sẽ khiến anh phải ở goá!" Cậu nói xong thì thở hồng hộc chạy vào trong bóng đêm.
Trình Tự bước chậm đuổi theo, anh luôn có thể đạt được cảm giác vui vẻ khi chọc ghẹo Đoàn Mộ Linh, sau đó lại đạt được cảm giác thành tựu khi chạy theo dỗ dành được người ta, lần nào cũng vậy, làm lại không biết mệt.
Trình Tự dẫn Đoàn Mộ Linh đi ăn thịt nướng BBQ, còn mua thêm cây kem hình sát thủ hết 35 tệ mới dỗ được cậu.
Một đường chịu thương chịu khó về đến cửa ký túc xá, Trình Tự lại chặn Đoàn Mộ Linh lại.
"Đoàn Mộ Linh, buổi tối ngày mai cậu có việc gì không? Có muốn..."
"Hả? Có chuyện gì?" Đoàn Mộ Linh mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Trình Tự đem lời muốn nói nói hoàn chỉnh, "Có muốn cùng nhau đi xem phim không?"
"Xem phim?" Đoàn Mộ Linh do dự, "Vì sao muốn đi xem phim?"
Trình Tự giống như vô tình nhắc đến, "Tôi tình cờ nhìn thấy, ngày mai có nhiệm vụ đặc biệt, là thẻ xem phim, xem một bộ phim dài hai giờ là được 1,5 tín chỉ, tôi cảm thấy khá đáng, có thể dành chút thời gian đi xem."
Trong lời anh nói dường như chính anh cũng không muốn.
"Được chứ!" Đoàn Mộ Linh cảm thấy khá hời, vì thế nói đồng ý luôn, trong miệng còn đang ăn kem Trình Tự mua, cậu mở điện thoại tìm kiếm ngay tại chỗ, "Chúng ta coi phim gì đây? Gần đây có bộ phim nào hay không?"
"Cậu chọn đi, tôi sao cũng được."
"Vậy thì chọn đại một cái đi..." Đoàn Mộ Linh nhanh chóng lướt trên điện thoại, "Cái này đi, 'Người chơi mất khống chế' được không? Trông có vẻ khá ngầu."
Ước mơ của Đoàn Mộ Linh là tạo ra một trò chơi quy mô lớn, nên bộ phim này khiến cậu khá hứng thú.
"Được." Trình Tự giữ tay Đoàn Mộ Linh, anh dùng điện thoại của mình đặt vé xem phim, "Ngày mai tôi có tiết, tan học tôi đến đón cậu, trước đó đi ăn rồi hãy xem phim."
Trình Tự sắp xếp rất tốt, Đoàn Mộ Linh không có ý kiến gì.
"Ngày mai tôi cũng có tiết, anh không cần đến đón tôi đâu, chúng ta hẹn nhau ở cổng nam đi."
"Được."
Tạm biệt Đoàn Mộ Linh, Trình Tự trước tiên về ký túc xá tắm rửa sơ qua, rồi lại đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Lưu Giai Thước nhìn thấy, hỏi một câu, "Anh Tự? Trễ thế này rồi còn đi đâu thế? Ở cạnh chị dâu hả? Buổi tối anh có về không?"
"Về." Trình Tự suy nghĩ, quay lại lấy máy tính cất vào ba lô, "Tôi đến khu thí nghiệm, còn mấy cái thí nghiệm nhỏ chưa làm, trước khi ngủ sẽ về."
"Anh với Bàng Hâm đúng là một người bận một người bận hơn."
Trình Tự cười, vẫy vẫy tay với Lưu Giai Thước phía sau, bước chân vội vàng chạy khỏi ký túc xá.
Thật ra anh cũng không bận rộn như vậy, thí nghiệm này vốn định để ngày mai làm, nhưng buổi tối ngày mai có hẹn với Đoàn Mộ Linh, nên cứ dứt khoát làm cho xong trước đã.
Hẹn...
Là giống như hẹn hò sao?
Được rồi bỏ đi, là đơn phương.
Hết chương 17