Chương : 14
(23)
Tổng Tài hơi luống cuống, từ ngày quen biết nhau, hắn chưa từng thấy Bạn Thân nhếch nhác như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạn Thân khóc, còn khóc vì hắn… Hắn không biết an ủi sao cho phải.
Bạn Thân tự điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh lại- “Xin lỗi…”- Tiếng nói hắn khàn khàn làm người ta nghi ngờ liệu đây có phải là tiếng nói của một con người hay không.
“Cậu…”- Bạn Thân không biết nên khóc hay nên cười- “Cậu nên mua loại thuốc tốt chút chứ, đâu phải chúng ta không có tiền.”
Vì tránh bản quyền thuốc nên thuốc giả của Ấn Độ chỉ sử dụng các đồng phân**, hiệu quả cao nhất chỉ được sáu bảy phần của bản gốc nhưng giá cả rẻ hơn rất nhiều. Vì vậy, đối với nhiều người, đây là biện pháp khá tốt, không phải ai cũng giàu có như Tổng Tài mà.
** Cùng công thức hóa học tổng quát nhưng khác công thức cấu trúc.
Nhưng mà Tổng Tài không thiếu tiền, có sống cần kiệm cũng không nên tiết kiệm tiền thuốc thang. Chẳng phải Tổng Tài bá đạo phải ngông cuồng ném 500 tỉ vào Công ty Dược phẩm số một thế giới rồi lớn tiếng nói: “Tôi thầu hết đống thuộc đặc trị này!” sao?
… Hừm 500 tỉ có lẽ không đủ.
… Không sao cả, lợi nhuận một năm không đủ thì lấy lợi nhuận hai năm, không có gì mà 1000 tỉ không giải quyết được, nếu như có, thì thêm 1000 tỉ nữa.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Bạn Thân nóng lên. Phải rồi, Tổng tải có rất nhiều tiền, Công ty hắn đứng đầu trên toàn thế giới nhưng đối mặt với bệnh tật thì ai cũng bình đẳng, dù có nhiều tiền hơn cũng không trị dứt được…
Việc này chỉ biết trông cậy vào mức phát triển khoa học kĩ thuật thôi.
“Tôi chỉ hơi tò mò…”- Hiếm khi Tổng Tài xấu hổ như vậy. Tất nhiên hắn không có ý bớt chút tiền chữa bệnh, chỉ là lúc tra cứu nguyên nhân bị bệnh, hắn thấy thuốc giả bèn tìm tòi nghiên cứu thử xem sao nó tiện lợi được như vậy.
Bạn Thân không nói nên lời, Tổng Tài đúng là không bình thường.
“Được rồi, tôi đi nấu cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi, ngày mai cậu phải đi khám đấy.”- Bạn Thân đứng dậy, khôi phục dáng vẻ thong dong tao nhã như trước, cứ như không có thứ gì đánh gục được nội tâm vững chãi của hắn.
Tổng Tài bình tĩnh gật đầu, trông thành thục anh tuấn, không thấy ngốc nghếch chút nào.
Tổng Tài hơi luống cuống, từ ngày quen biết nhau, hắn chưa từng thấy Bạn Thân nhếch nhác như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bạn Thân khóc, còn khóc vì hắn… Hắn không biết an ủi sao cho phải.
Bạn Thân tự điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh lại- “Xin lỗi…”- Tiếng nói hắn khàn khàn làm người ta nghi ngờ liệu đây có phải là tiếng nói của một con người hay không.
“Cậu…”- Bạn Thân không biết nên khóc hay nên cười- “Cậu nên mua loại thuốc tốt chút chứ, đâu phải chúng ta không có tiền.”
Vì tránh bản quyền thuốc nên thuốc giả của Ấn Độ chỉ sử dụng các đồng phân**, hiệu quả cao nhất chỉ được sáu bảy phần của bản gốc nhưng giá cả rẻ hơn rất nhiều. Vì vậy, đối với nhiều người, đây là biện pháp khá tốt, không phải ai cũng giàu có như Tổng Tài mà.
** Cùng công thức hóa học tổng quát nhưng khác công thức cấu trúc.
Nhưng mà Tổng Tài không thiếu tiền, có sống cần kiệm cũng không nên tiết kiệm tiền thuốc thang. Chẳng phải Tổng Tài bá đạo phải ngông cuồng ném 500 tỉ vào Công ty Dược phẩm số một thế giới rồi lớn tiếng nói: “Tôi thầu hết đống thuộc đặc trị này!” sao?
… Hừm 500 tỉ có lẽ không đủ.
… Không sao cả, lợi nhuận một năm không đủ thì lấy lợi nhuận hai năm, không có gì mà 1000 tỉ không giải quyết được, nếu như có, thì thêm 1000 tỉ nữa.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Bạn Thân nóng lên. Phải rồi, Tổng tải có rất nhiều tiền, Công ty hắn đứng đầu trên toàn thế giới nhưng đối mặt với bệnh tật thì ai cũng bình đẳng, dù có nhiều tiền hơn cũng không trị dứt được…
Việc này chỉ biết trông cậy vào mức phát triển khoa học kĩ thuật thôi.
“Tôi chỉ hơi tò mò…”- Hiếm khi Tổng Tài xấu hổ như vậy. Tất nhiên hắn không có ý bớt chút tiền chữa bệnh, chỉ là lúc tra cứu nguyên nhân bị bệnh, hắn thấy thuốc giả bèn tìm tòi nghiên cứu thử xem sao nó tiện lợi được như vậy.
Bạn Thân không nói nên lời, Tổng Tài đúng là không bình thường.
“Được rồi, tôi đi nấu cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi, ngày mai cậu phải đi khám đấy.”- Bạn Thân đứng dậy, khôi phục dáng vẻ thong dong tao nhã như trước, cứ như không có thứ gì đánh gục được nội tâm vững chãi của hắn.
Tổng Tài bình tĩnh gật đầu, trông thành thục anh tuấn, không thấy ngốc nghếch chút nào.