Chương 15
Mấy bạn hết thương toi roài chứ gì:]]]
***
Hạ Cẩn Du sau khi về phòng liền cầm lấy bản hợp đồng đi qua đưa cho Cố Tiêu. Lúc bấy giờ Cố Tiêu vừa mới ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc mỗi áo choàng trắng làm lộ ra làn da hình chữ V từ cổ xuống bụng. Làn da khoẻ mạnh màu hơi nâu, cơ hồ có thể nhìn thấy cả cơ bụng chắc khoẻ.
Hạ Cẩn Du hơi ngại ngùng lặng lẽ dời tầm mắt, cậu mặc dù không có ý nghĩ bậy bạ trong đầu nhưng cũng xấu hổ khi thấy cảnh này.
Cố Tiêu ngược lại không để ý cho lắm, anh cầm bản hợp đồng mà Hạ Cẩn Du đưa, lật liền thấy chữ kí rõ ràng của Hạ Cẩn Du thì đóng lại để trên bàn:" Tôi thấy rồi, cảm ơn cậu đã cất công đi qua đưa nó".
Hạ Cẩn Du:" Anh khách sáo quá rồi, chỉ là mấy bước chân thôi mà".
Hạ Cẩn Du thấy không còn việc gì nữa thì nhấc chân muốn về, nhưng vừa có ý định thì Cố Tiêu đã lên tiếng:" Bây giờ tôi là ông chủ của cậu rồi, vậy có thể kể cho tôi nghe một chút về hoàn cảnh của cậu không? Tôi không muốn một ngày có người tới tìm cậu mà tôi không biết đó là ai, khi đó có hơi khó giải quyết. Nếu cậu không muốn chỉ cần nói vài mối quan hệ đơn giản là được".
Hạ Cẩn Du ngồi lên ghế cạnh bàn học, nhẹ giọng nói:" Thật ra tôi là... ừm... liên quan đế Hạ gia".
Cố Tiêu nhíu mày:" Là Hạ gia? Hạ Kiến à?".
Hạ Cẩn Du gật đầu:" Đúng vậy. Ban đầu tôi ở đó nhưng có vẻ họ không... thích tôi lắm nên tôi đã bỏ đi, sau đó gặp được anh".
"Được rồi, tôi hiểu rồi".
Hạ Cẩn Du thấy Cố Tiêu không hỏi thêm liền thở phào:" Vậy không còn việc gì nữa tôi về phòng nhé?".
"Được, chúc ngủ ngon". Cố Tiêu gật đầu.
"Chúc ngủ ngon".
Sau khi Hạ Cẩn Du rời đi, Cố Tiêu liền tìm quản gia. Anh nhìn hộp thuốc lá trên bàn nhưng không động đến, anh quay lưng với quản gia Lâm, ánh mắt nhìn về phía trước:" Bác Lâm, Hạ gia lúc trước có động tĩnh gì lớn không?".
Quản gia Lâm suy nghĩ một chút rồi đáp:" Thời gian trước từng nghe cậu cả của Hạ gia ở quán bar nói rằng nhà cậu ấy có một kẻ ăn bám từ dưới quê lên, giám định là em trai ruột của cậu ấy. Nhưng lời lẽ nói về đứa em trai này không hay cho lắm, cũng không biết mặt mũi ra sao".
Cố Tiêu gật đầu không hỏi nữa, những câu nói mơ hồ lúc nãy cộng thêm lời quản gia nói anh cũng biết là ai rồi.
Không ngờ là cậu, nhưng cũng không bất ngờ cho lắm. Người bây giờ là của anh, muốn trả lại cũng phải xem ý kiến của anh.
Cố Tiêu vươn tay cất bao thuốc lá vào hộc bàn sau đó đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, Hạ Cẩn Du làm bữa ăn sáng, cùng ăn sáng với Cố Tiêu sau đó đi học như thường ngày.
Nhưng khác một điều chính là khi cậu đến lớp, vị trí mà Hạ Cẩn Du ngồi, bàn ghế đều không còn nguyên vẹn. Ghế không biết đã bị ai dán đinh lên trên, chiếc bàn bị rạch một hàng chữ:" Chết đi" hung tợn, còn dùng kéo cắm một con chuột xám ở giữa, xung quanh nó là giấy vụn, giấy vụn từ tập sách trong ngăn bàn bị xé nát rải rác khắp nơi.
Hạ Cẩn Du nhìn nhìn, sau đó lùi lại một khoảng cách khá xa, yên tĩnh.
Bạn bè xung quanh không một ai đứng ra nói chuyện, có lẽ tất cả đều biết ai làm nhưng lại chẳng một ai đứng ra nói. Ngay cả Ngô Trần Hạn và đám bạn chơi bóng ngày hôm qua chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi.
Hạ Cẩn Du nghĩ, có lẽ là vì chưa thân, hay là do người làm việc này có vị trí rất cao trong trường, không ai dám động vào.
Hạ Cẩn Du không muốn dối gạt bản thân, nhưng giờ phút này đủ làm người khác chạnh lòng, dù cho bao nhiêu tuổi đi nữa nhìn thấy cảnh này có ai không sợ hãi? Hạ Cẩn Du của trước kia hay bây giờ cũng không phải sắc thép, cậu cũng sẽ sợ hãi.
Tiết đầu tiên là của cô giáo chủ nhiệm, cô Linh. Cô Linh đứng trên bục, bàn của Hạ Cẩn Du bị học sinh phía trước che chắn nên cô không thấy rõ. Cô nhìn Hạ Cẩn Du:"Hạ Cẩn Du, sao lại đứng đó? Chỗ của em đâu?".
Hạ Cẩn Du nhìn cô, đáp:" Cô có thể xuống xem được không ạ? Nó...".
Cô Linh nghe vậy liền nhíu mày đi về phía bàn của Hạ Cẩn Du, bạn học xung quanh không khỏi hít một hơi lạnh.
"Ai... ai đã làm chuyện này?!". Cô Linh khi thấy bàn học của cậu thành ra như thế đã tức giận hét lên, đám học sinh xung quanh liền cúi đầu không dám nói, im lặng run bần bật.
Cô Linh không thấy ai trả lời, cơn tức giận càng tăng thêm:" Được, không ai đứng ra trả lời phải không? Bao che phải không? Nếu không ai đứng ra nhận thì tất cả mời phụ huynh đến ngay bây giờ cho tôi, viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm loại trung bình hết cho tôi!". Đây là trường học, là nơi để học, bạo lực là điều cấm kị nhất. Cô Linh là người giáo viên vô cùng nghiêm khắc và kỉ luật, việc này không khỏi làm cô lo lắng và tức giận.
Bạn học xung quanh nghe câu này không khỏi hít thêm một hơi khí lạnh. Tất nhiên sẽ có người hơi lung lay, bởi vì đây là trường học nổi tiếng, cha mẹ giàu có và học sinh xuất sắc mới có thể vào. Nó không thiếu người nổi tiếng, một khi truyền ra con mình đã dùng bạo lực lên bạn học thì hậu quả dẫn đến vô cùng khó lường. Chưa kể đến rằng, cha mẹ một vài người còn là kẻ chỉ chăm lo lợi ích cá nhân.
Cô nhìn về phía Hạ Cẩn Du:" Em mời phụ huynh lên ngay bây giờ đi, chuyện này không thể tùy tiện cho qua được".
***
Hạ Cẩn Du sau khi về phòng liền cầm lấy bản hợp đồng đi qua đưa cho Cố Tiêu. Lúc bấy giờ Cố Tiêu vừa mới ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc mỗi áo choàng trắng làm lộ ra làn da hình chữ V từ cổ xuống bụng. Làn da khoẻ mạnh màu hơi nâu, cơ hồ có thể nhìn thấy cả cơ bụng chắc khoẻ.
Hạ Cẩn Du hơi ngại ngùng lặng lẽ dời tầm mắt, cậu mặc dù không có ý nghĩ bậy bạ trong đầu nhưng cũng xấu hổ khi thấy cảnh này.
Cố Tiêu ngược lại không để ý cho lắm, anh cầm bản hợp đồng mà Hạ Cẩn Du đưa, lật liền thấy chữ kí rõ ràng của Hạ Cẩn Du thì đóng lại để trên bàn:" Tôi thấy rồi, cảm ơn cậu đã cất công đi qua đưa nó".
Hạ Cẩn Du:" Anh khách sáo quá rồi, chỉ là mấy bước chân thôi mà".
Hạ Cẩn Du thấy không còn việc gì nữa thì nhấc chân muốn về, nhưng vừa có ý định thì Cố Tiêu đã lên tiếng:" Bây giờ tôi là ông chủ của cậu rồi, vậy có thể kể cho tôi nghe một chút về hoàn cảnh của cậu không? Tôi không muốn một ngày có người tới tìm cậu mà tôi không biết đó là ai, khi đó có hơi khó giải quyết. Nếu cậu không muốn chỉ cần nói vài mối quan hệ đơn giản là được".
Hạ Cẩn Du ngồi lên ghế cạnh bàn học, nhẹ giọng nói:" Thật ra tôi là... ừm... liên quan đế Hạ gia".
Cố Tiêu nhíu mày:" Là Hạ gia? Hạ Kiến à?".
Hạ Cẩn Du gật đầu:" Đúng vậy. Ban đầu tôi ở đó nhưng có vẻ họ không... thích tôi lắm nên tôi đã bỏ đi, sau đó gặp được anh".
"Được rồi, tôi hiểu rồi".
Hạ Cẩn Du thấy Cố Tiêu không hỏi thêm liền thở phào:" Vậy không còn việc gì nữa tôi về phòng nhé?".
"Được, chúc ngủ ngon". Cố Tiêu gật đầu.
"Chúc ngủ ngon".
Sau khi Hạ Cẩn Du rời đi, Cố Tiêu liền tìm quản gia. Anh nhìn hộp thuốc lá trên bàn nhưng không động đến, anh quay lưng với quản gia Lâm, ánh mắt nhìn về phía trước:" Bác Lâm, Hạ gia lúc trước có động tĩnh gì lớn không?".
Quản gia Lâm suy nghĩ một chút rồi đáp:" Thời gian trước từng nghe cậu cả của Hạ gia ở quán bar nói rằng nhà cậu ấy có một kẻ ăn bám từ dưới quê lên, giám định là em trai ruột của cậu ấy. Nhưng lời lẽ nói về đứa em trai này không hay cho lắm, cũng không biết mặt mũi ra sao".
Cố Tiêu gật đầu không hỏi nữa, những câu nói mơ hồ lúc nãy cộng thêm lời quản gia nói anh cũng biết là ai rồi.
Không ngờ là cậu, nhưng cũng không bất ngờ cho lắm. Người bây giờ là của anh, muốn trả lại cũng phải xem ý kiến của anh.
Cố Tiêu vươn tay cất bao thuốc lá vào hộc bàn sau đó đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, Hạ Cẩn Du làm bữa ăn sáng, cùng ăn sáng với Cố Tiêu sau đó đi học như thường ngày.
Nhưng khác một điều chính là khi cậu đến lớp, vị trí mà Hạ Cẩn Du ngồi, bàn ghế đều không còn nguyên vẹn. Ghế không biết đã bị ai dán đinh lên trên, chiếc bàn bị rạch một hàng chữ:" Chết đi" hung tợn, còn dùng kéo cắm một con chuột xám ở giữa, xung quanh nó là giấy vụn, giấy vụn từ tập sách trong ngăn bàn bị xé nát rải rác khắp nơi.
Hạ Cẩn Du nhìn nhìn, sau đó lùi lại một khoảng cách khá xa, yên tĩnh.
Bạn bè xung quanh không một ai đứng ra nói chuyện, có lẽ tất cả đều biết ai làm nhưng lại chẳng một ai đứng ra nói. Ngay cả Ngô Trần Hạn và đám bạn chơi bóng ngày hôm qua chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi.
Hạ Cẩn Du nghĩ, có lẽ là vì chưa thân, hay là do người làm việc này có vị trí rất cao trong trường, không ai dám động vào.
Hạ Cẩn Du không muốn dối gạt bản thân, nhưng giờ phút này đủ làm người khác chạnh lòng, dù cho bao nhiêu tuổi đi nữa nhìn thấy cảnh này có ai không sợ hãi? Hạ Cẩn Du của trước kia hay bây giờ cũng không phải sắc thép, cậu cũng sẽ sợ hãi.
Tiết đầu tiên là của cô giáo chủ nhiệm, cô Linh. Cô Linh đứng trên bục, bàn của Hạ Cẩn Du bị học sinh phía trước che chắn nên cô không thấy rõ. Cô nhìn Hạ Cẩn Du:"Hạ Cẩn Du, sao lại đứng đó? Chỗ của em đâu?".
Hạ Cẩn Du nhìn cô, đáp:" Cô có thể xuống xem được không ạ? Nó...".
Cô Linh nghe vậy liền nhíu mày đi về phía bàn của Hạ Cẩn Du, bạn học xung quanh không khỏi hít một hơi lạnh.
"Ai... ai đã làm chuyện này?!". Cô Linh khi thấy bàn học của cậu thành ra như thế đã tức giận hét lên, đám học sinh xung quanh liền cúi đầu không dám nói, im lặng run bần bật.
Cô Linh không thấy ai trả lời, cơn tức giận càng tăng thêm:" Được, không ai đứng ra trả lời phải không? Bao che phải không? Nếu không ai đứng ra nhận thì tất cả mời phụ huynh đến ngay bây giờ cho tôi, viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm loại trung bình hết cho tôi!". Đây là trường học, là nơi để học, bạo lực là điều cấm kị nhất. Cô Linh là người giáo viên vô cùng nghiêm khắc và kỉ luật, việc này không khỏi làm cô lo lắng và tức giận.
Bạn học xung quanh nghe câu này không khỏi hít thêm một hơi khí lạnh. Tất nhiên sẽ có người hơi lung lay, bởi vì đây là trường học nổi tiếng, cha mẹ giàu có và học sinh xuất sắc mới có thể vào. Nó không thiếu người nổi tiếng, một khi truyền ra con mình đã dùng bạo lực lên bạn học thì hậu quả dẫn đến vô cùng khó lường. Chưa kể đến rằng, cha mẹ một vài người còn là kẻ chỉ chăm lo lợi ích cá nhân.
Cô nhìn về phía Hạ Cẩn Du:" Em mời phụ huynh lên ngay bây giờ đi, chuyện này không thể tùy tiện cho qua được".