Chương : 1
Lưng chừng núi, bóng đêm bao trùm, ánh trăng mờ mịt không cách nào xuyên qua được những tán cây rậm rạp để rọi xuống mặt đất. Giữa chốn quạnh hiu này, một căn nhà gỗ đơn sơ nằm trơ trọi, mái ngói bạc phết nhuốm màu thời gian.
Bên trong căn nhà, một người đàn ông anh tuấn cùng một cô gái trẻ xinh đẹp đang quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên dâng hương. Hai người khấn vái rất lâu, sau đó thành kính dập đầu lạy.
Nghi lễ hoàn tất, cả hai ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ giữa phòng khách trò chuyện.
"Lần đầu tiên rời khỏi nhà một mình, mọi chuyện con phải đem chữ cẩn tắc đặt lên hàng đầu. Những gì không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng làm. Che giấu sự khác biệt của bản thân để dung nhập với thế tục, cái con cần làm chính là trở thành một nữ sinh bình thường như bao nữ sinh khác." Đặng Minh Viễn cẩn thận dặn dò.
"Con đã biết, chú Út." Đặng Chung Liên cung kính đáp lời.
"Con còn nhớ ước nguyện của ông nội con trước khi ra đi chứ?" Đặng Minh Viễn hỏi.
"Đương nhiên, ông nội muốn con một đời bình an, tìm được đấng phu quân như ý, phu xướng phụ tùy, cử án tề mi, kéo dài huyết mạch nhà họ Đặng."
"Đúng vậy, những gì cần chỉ dạy, chú và ông nội đã truyền dạy cho con, hy vọng con luôn khắc ghi trong lòng rằng sinh mệnh của bản thân con là trân quý nhất đối với ông và chú. Thời thời khắc khắc giữ vững bản tâm, không sa ngã trầm luân trong dục vọng đê hèn. Người thường làm ác chỉ trả một, chúng ta làm ác phải trả mười. Nếu có thể, đừng ngần ngại ra tay giúp đỡ chúng sinh."
Đặng Minh Viễn thở dài, sờ đầu cháu gái của mình. Dòng họ Đặng là một gia tộc bị Thiên đạo trừng phạt, dòng dõi ngày càng mỏng manh và đơn bạc. Cháu gái của anh vừa sinh ra, cha mẹ con bé lần lượt qua đời vì bạo bệnh. Anh và người cha già đơn chiếc của mình tự tay nuôi con bé lớn lên, năm năm trước, cha anh cũng ra đi. Cả gia tộc từng huy hoàng giờ chỉ còn hai chú cháu nương tựa lẫn nhau.
"Chú út, con hơi sợ, trước giờ con không có đi học, giờ làm sinh viên đại học, có khi nào bị lật tẩy không?" Đặng Chung Liên không nhịn được lo lắng.
"Sao con lại nói như thế, dù con không tham gia 12 năm giáo dục bắt buộc như người khác, nhưng con lại được chú và ông tự tay dạy dỗ, tứ thư ngũ kinh thuộc nằm lòng, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Con nên biết ông nội lúc sinh thời là một người tài hoa ngút trời, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, biết bao nhiêu người muốn bái làm môn đồ mà không được." Đặng Minh Viễn chìm vào hồi ức, vẻ mặt đầy sùng bái và tự hào.
"Thật à? Sao con không nhớ gì hết? Nhà mình nghèo như vậy, còn có tiền nuôi môn đồ ở sao?" Đặng Chung Liên gãi đầu thắc mắc.
Minh Viễn trừng mắt nhìn cô: "Chú nói họ muốn bái mà không được, hiểu chưa. Hơn nữa khi đó chú còn rất nhỏ, là ba con kể lại chú nghe."
Chung Liên gật đầu, ra vẻ thụ giáo, sau đó lại hỏi: "Chú Út, số tiền chú cho con ăn được trong bao lâu vậy?"
"Chú đã dò hỏi cẩn thận rồi, trừ tiền học phí ra, con có thể mua thêm được 2 tháng cơm ở căn tin trường học. Cơm căn tin trường mỗi ngày đều có thịt, tha hồ ăn." Đặng Minh Viễn vẻ mặt tựa như cháu gái đang chiếm được món hời lớn.
Chung Liên khá bối rối: "Qua hai tháng sau con ăn cái gì? Chẳng lẽ con phải đi hành nghề để kiếm tiền?"
Minh Viễn nhịn không được mắng: "Tiền tiền tiền, trong mắt con chỉ có tiền thôi sao. Chú đã dặn là không được có biểu hiện khác người, không được truyền bá hủ tục mê tín dị đoan, nước mình bây giờ đang quản rất chặt, cẩn thận bị kéo vào đồn."
"Nhưng hai tháng sau con biết ăn cái gì?"
"Yên tâm, chú đã tính cho con một quẻ, quẻ rất tốt, chắc chắn sẽ không chết đói được. Xuống dưới lo học, sau đó tập trung tìm người hữu duyên của mình."
Chung Liên nhăn mặt, vẫn tràn đầy sầu lo: "Sớm muộn gì cũng gặp người hữu duyên, vậy con khỏi đi học được không? Xuống thành phố ở một thời gian thì sẽ gặp thôi. Mấy quyển sách vật lý, hóa học... chú đem về hôm trước, con xem không hiểu gì cả."
Minh Viễn tức giận gõ đầu cô: "Con bé này. Chú phải vận dụng mối quan hệ của ông nội con mới xin được cho con vào đại học. Thời thế thay đổi rồi, con gái không tốt nghiệp đại học rất khó gả ra ngoài. Liệu hồn học hành cho đàng hoàng."
Chung Liên sầm mặt, bẹp miệng đáp ứng: "Biết rồi."
"Đi ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm xuống quốc lộ bắt xe." Minh Viễn phân phó, Chung Liên gật đầu, chúc anh ngủ ngon sau đó vào phòng.
Khi chỉ còn lại một mình, Minh Viễn lặng lẽ thở dài, trong mắt là một mảnh ngập tràn sầu lo. Chung Liên chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi, nhưng từ nhỏ con bé đã do anh một tay nuôi lớn, anh không khác gì người cha trẻ. Nếu được lựa chọn, anh tình nguyện cho con bé sống nơi này, một đời bình yên và ẩn dật. Nhưng thân sinh ra trong một gia tộc bị thiên đạo trừng phạt, có rút đầu vào mai rùa cũng không thể tránh được kiếp nạn do nghiệp quả giáng xuống. Lúc cha chưa ra đi, anh cùng cha đã dùng rất nhiều năm để thôi diễn, cuối cùng cũng tính ra một đường sinh cơ duy nhất cho Chung Liên, cũng là cho gia tộc họ Đặng này, đó là để con bé nhập thế và tìm kiếm cơ duyên, dù hy vọng mong manh, nhưng vẫn tốt hơn là không có chút hy vọng nào.
Cùng lúc đó, nơi ngoại thành bên vùng ven một thành phố sầm uất, trong căn biệt thự cổ kính và tránh lệ, một cụ ông tóc bạc phơ, gương mặt hiền hòa đang nằm đong đưa trên ghế mây vô cùng thư thái. Ông dường như cảm ứng được điều gì đó, bất chợt mở mắt ra, hai hàng chân mày bạc phơ nhíu chặt lại.
Ông ngồi dậy đi thẳng lên tầng ba, nơi có trần nhà trong suốt có thể ngắm rõ cả bầu trời sao rực rỡ lúc đêm về. Tuy đã già nhưng hành động của ông vẫn rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Nửa giờ sau, người cháu nội duy nhất của ông, Phương Ninh Tiệp đã có mặt ở biệt thự và cung kính nghe ông dặn dò.
"Con còn nhớ lời tiên đoán của ông cố lúc sinh thời khi thôi diễn tinh tượng không?" Ông hỏi cháu của mình.
"Dạ nhớ, khi ngũ tinh tụ hợp lần tiếp theo, ngàn năm ác nghiệp không thể nhập luân hồi, mang thân xác nhân loại tái sinh, ma vương hàng thế, nhân gian thành địa ngục âm trì." Phương Ninh Tiệp đáp.
"Vừa rồi, một tia linh quang chợt lóe qua trong đầu, ông vội lên đây quan sát tinh tượng. Ông e là ngày này sẽ không xa." Ông Phương Diệp thở lại, tràn đầy sầu muộn.
Phương Ninh Tiệp không nén được kinh hãi, nhíu mày: "Ông nội, trên đời thực sự tồn tại ma vương sao?"
Ông Phương Diệp lắc đầu: "Ông không rõ. Có lẽ ma vương không hẳn là ma, mà là đại diện của cái ác đến cực điểm. Tựa như hai trăm năm trước, Âm Linh Các hoành hành ngang ngược, coi mạng người như cỏ rác, không việc ác nào không làm khiến thiên hạ oán than."
"Nếu thế... lời tiên đoán của ông cố ngụ ý chỉ nhân họa mà không phải là do những thế lực siêu nhiên?" Phương Ninh Tiệp cau mày thắc mắc.
"Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả ông cố con còn không xác định được ma vương là ngụ ý cho điều gì. Nhưng có một điều con phải ghi khắc trong lòng, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của gia tộc chúng ta."
"Vâng, thưa ông nội. Vậy hiện tại con cần làm gì?" Phương Ninh Tiệp cung kính hỏi.
Ông Phương Diệp lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là một cái la bàn bằng đồng thau rất cổ xưa: "Hai trăm năm trước, pháp khí này đã giúp ích rất nhiều khi gia tộc chúng ta tham gia trận chiến tru diệt Âm Linh Các. Đây là chiếc la bàn có thể cảm ứng được cực ác chi nguyên. Những kẻ làm chuyện ác độc đến cực điểm, thiên địa khó dung đều không thể trốn khỏi nó. Con hãy cầm lấy cái này, đi về hướng Bắc, ngay bây giờ."
Phương Ninh Tiệp đón nhận chiếc la bàn một cách cẩn trọng, sau đó lại dò hỏi: "Không có địa điểm nào cụ thể hơn sao ông nội?"
Ông Phương Diệp lắc đầu thở dài: "Ông cũng rất muốn, nhưng không thể tính ra. Chỉ thấy được có gì đó ở hướng Bắc, con cứ làm hết khả năng của mình là được, kim la bàn sẽ luôn hướng về cực ác chi nguyên, dù kẻ đó có trốn đến đâu đi chăng nữa."
"Con đã rõ, con sẽ đi ngay lập tức."
- ------------------------------------------
Sáu giờ sáng hôm sau, hai chú cháu Chung Liên đã cuốc bộ xuống đường quốc lộ và đón xe để đưa cô đi thành phố. Lần đầu tiên rời đi một mình Chung Liên rất quyến luyến người chú đã bên mình nhiều năm.
"Chú Út, hay chú lên thành phố với con, biết đâu chú cũng tìm được người hữu duyên kết hôn rồi sinh con. Cả hai chúng ta đều phải cố gắng, trứng gà không nên đặt cùng một rổ."
Đặng Minh Viễn cốc đầu cô: "Ăn nói linh tinh. Con lo chuyện nối dõi tông đường, chú lo nghiên cứu và kéo dài truyền thừa của gia tộc. Mỗi người một nhiệm vụ, phân công minh xác."
Chung Liên bĩu môi, không cam lòng nhưng vẫn đáp ứng: "Biết rồi. Chú ở lại chăm sóc sức khỏe cẩn thận. Thỉnh thoảng nhớ đặt bẫy kiếm chút thịt ăn, đừng có suốt ngày lười biếng trốn trong phòng."
Đặng Minh Viễn trừng mắt nhìn Chung Liên: "Con bé này, chú ở trong phòng để nghiên cứu huyền thuật chứ không phải lười biếng. Một thân bản lãnh của con do ai dạy? Nếu không có chú, con sớm bị ăn sống nuốt tươi."
"Biết rồi biết rồi. Chú ở nhà đừng nhớ con, nghỉ hè con sẽ về thăm chú." Chung Liên nhắn nhủ, có chút sụt sùi.
Minh Viễn xoa đầu cô an ủi: "Nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, dù chú và ông dạy con không được làm điều ác, nhưng nhất định không thể để cho người khác ức hiếp, hiểu không. Nghỉ hè đừng về, chú có việc ra phải ngoài một thời gian, thời cơ tới chú sẽ đến trường đại học tìm con. Cố gắng học tập thật tốt."
Hai người đứng trên đường chờ một hồi lâu, chờ đến bảy giờ sáng mới bắt được một chiếc xe khách chạy ngang qua. Chung Liên khệ nệ ôm hành lý lên xe, cô nhìn qua khung cửa kính vẫy tay với Minh Viễn: "Chú nhớ ăn uống đúng giờ, làm xong việc nhớ xuống thành phố thăm con!"
Nhìn xe dần khuất sau khúc quanh đường đèo, Đặng Minh Viễn khẽ xoa khóe mắt hơi cay. Anh vội quay lại đường mòn lên núi, về căn nhà gỗ thu dọn hành lý rồi rời đi. Thời gian không còn nhiều nữa, anh không cho phép mình lơi lỏng dù chỉ là một phút.
Bên trong căn nhà, một người đàn ông anh tuấn cùng một cô gái trẻ xinh đẹp đang quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên dâng hương. Hai người khấn vái rất lâu, sau đó thành kính dập đầu lạy.
Nghi lễ hoàn tất, cả hai ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ giữa phòng khách trò chuyện.
"Lần đầu tiên rời khỏi nhà một mình, mọi chuyện con phải đem chữ cẩn tắc đặt lên hàng đầu. Những gì không nên nói thì đừng nói, không nên làm thì đừng làm. Che giấu sự khác biệt của bản thân để dung nhập với thế tục, cái con cần làm chính là trở thành một nữ sinh bình thường như bao nữ sinh khác." Đặng Minh Viễn cẩn thận dặn dò.
"Con đã biết, chú Út." Đặng Chung Liên cung kính đáp lời.
"Con còn nhớ ước nguyện của ông nội con trước khi ra đi chứ?" Đặng Minh Viễn hỏi.
"Đương nhiên, ông nội muốn con một đời bình an, tìm được đấng phu quân như ý, phu xướng phụ tùy, cử án tề mi, kéo dài huyết mạch nhà họ Đặng."
"Đúng vậy, những gì cần chỉ dạy, chú và ông nội đã truyền dạy cho con, hy vọng con luôn khắc ghi trong lòng rằng sinh mệnh của bản thân con là trân quý nhất đối với ông và chú. Thời thời khắc khắc giữ vững bản tâm, không sa ngã trầm luân trong dục vọng đê hèn. Người thường làm ác chỉ trả một, chúng ta làm ác phải trả mười. Nếu có thể, đừng ngần ngại ra tay giúp đỡ chúng sinh."
Đặng Minh Viễn thở dài, sờ đầu cháu gái của mình. Dòng họ Đặng là một gia tộc bị Thiên đạo trừng phạt, dòng dõi ngày càng mỏng manh và đơn bạc. Cháu gái của anh vừa sinh ra, cha mẹ con bé lần lượt qua đời vì bạo bệnh. Anh và người cha già đơn chiếc của mình tự tay nuôi con bé lớn lên, năm năm trước, cha anh cũng ra đi. Cả gia tộc từng huy hoàng giờ chỉ còn hai chú cháu nương tựa lẫn nhau.
"Chú út, con hơi sợ, trước giờ con không có đi học, giờ làm sinh viên đại học, có khi nào bị lật tẩy không?" Đặng Chung Liên không nhịn được lo lắng.
"Sao con lại nói như thế, dù con không tham gia 12 năm giáo dục bắt buộc như người khác, nhưng con lại được chú và ông tự tay dạy dỗ, tứ thư ngũ kinh thuộc nằm lòng, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Con nên biết ông nội lúc sinh thời là một người tài hoa ngút trời, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, biết bao nhiêu người muốn bái làm môn đồ mà không được." Đặng Minh Viễn chìm vào hồi ức, vẻ mặt đầy sùng bái và tự hào.
"Thật à? Sao con không nhớ gì hết? Nhà mình nghèo như vậy, còn có tiền nuôi môn đồ ở sao?" Đặng Chung Liên gãi đầu thắc mắc.
Minh Viễn trừng mắt nhìn cô: "Chú nói họ muốn bái mà không được, hiểu chưa. Hơn nữa khi đó chú còn rất nhỏ, là ba con kể lại chú nghe."
Chung Liên gật đầu, ra vẻ thụ giáo, sau đó lại hỏi: "Chú Út, số tiền chú cho con ăn được trong bao lâu vậy?"
"Chú đã dò hỏi cẩn thận rồi, trừ tiền học phí ra, con có thể mua thêm được 2 tháng cơm ở căn tin trường học. Cơm căn tin trường mỗi ngày đều có thịt, tha hồ ăn." Đặng Minh Viễn vẻ mặt tựa như cháu gái đang chiếm được món hời lớn.
Chung Liên khá bối rối: "Qua hai tháng sau con ăn cái gì? Chẳng lẽ con phải đi hành nghề để kiếm tiền?"
Minh Viễn nhịn không được mắng: "Tiền tiền tiền, trong mắt con chỉ có tiền thôi sao. Chú đã dặn là không được có biểu hiện khác người, không được truyền bá hủ tục mê tín dị đoan, nước mình bây giờ đang quản rất chặt, cẩn thận bị kéo vào đồn."
"Nhưng hai tháng sau con biết ăn cái gì?"
"Yên tâm, chú đã tính cho con một quẻ, quẻ rất tốt, chắc chắn sẽ không chết đói được. Xuống dưới lo học, sau đó tập trung tìm người hữu duyên của mình."
Chung Liên nhăn mặt, vẫn tràn đầy sầu lo: "Sớm muộn gì cũng gặp người hữu duyên, vậy con khỏi đi học được không? Xuống thành phố ở một thời gian thì sẽ gặp thôi. Mấy quyển sách vật lý, hóa học... chú đem về hôm trước, con xem không hiểu gì cả."
Minh Viễn tức giận gõ đầu cô: "Con bé này. Chú phải vận dụng mối quan hệ của ông nội con mới xin được cho con vào đại học. Thời thế thay đổi rồi, con gái không tốt nghiệp đại học rất khó gả ra ngoài. Liệu hồn học hành cho đàng hoàng."
Chung Liên sầm mặt, bẹp miệng đáp ứng: "Biết rồi."
"Đi ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm xuống quốc lộ bắt xe." Minh Viễn phân phó, Chung Liên gật đầu, chúc anh ngủ ngon sau đó vào phòng.
Khi chỉ còn lại một mình, Minh Viễn lặng lẽ thở dài, trong mắt là một mảnh ngập tràn sầu lo. Chung Liên chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi, nhưng từ nhỏ con bé đã do anh một tay nuôi lớn, anh không khác gì người cha trẻ. Nếu được lựa chọn, anh tình nguyện cho con bé sống nơi này, một đời bình yên và ẩn dật. Nhưng thân sinh ra trong một gia tộc bị thiên đạo trừng phạt, có rút đầu vào mai rùa cũng không thể tránh được kiếp nạn do nghiệp quả giáng xuống. Lúc cha chưa ra đi, anh cùng cha đã dùng rất nhiều năm để thôi diễn, cuối cùng cũng tính ra một đường sinh cơ duy nhất cho Chung Liên, cũng là cho gia tộc họ Đặng này, đó là để con bé nhập thế và tìm kiếm cơ duyên, dù hy vọng mong manh, nhưng vẫn tốt hơn là không có chút hy vọng nào.
Cùng lúc đó, nơi ngoại thành bên vùng ven một thành phố sầm uất, trong căn biệt thự cổ kính và tránh lệ, một cụ ông tóc bạc phơ, gương mặt hiền hòa đang nằm đong đưa trên ghế mây vô cùng thư thái. Ông dường như cảm ứng được điều gì đó, bất chợt mở mắt ra, hai hàng chân mày bạc phơ nhíu chặt lại.
Ông ngồi dậy đi thẳng lên tầng ba, nơi có trần nhà trong suốt có thể ngắm rõ cả bầu trời sao rực rỡ lúc đêm về. Tuy đã già nhưng hành động của ông vẫn rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Nửa giờ sau, người cháu nội duy nhất của ông, Phương Ninh Tiệp đã có mặt ở biệt thự và cung kính nghe ông dặn dò.
"Con còn nhớ lời tiên đoán của ông cố lúc sinh thời khi thôi diễn tinh tượng không?" Ông hỏi cháu của mình.
"Dạ nhớ, khi ngũ tinh tụ hợp lần tiếp theo, ngàn năm ác nghiệp không thể nhập luân hồi, mang thân xác nhân loại tái sinh, ma vương hàng thế, nhân gian thành địa ngục âm trì." Phương Ninh Tiệp đáp.
"Vừa rồi, một tia linh quang chợt lóe qua trong đầu, ông vội lên đây quan sát tinh tượng. Ông e là ngày này sẽ không xa." Ông Phương Diệp thở lại, tràn đầy sầu muộn.
Phương Ninh Tiệp không nén được kinh hãi, nhíu mày: "Ông nội, trên đời thực sự tồn tại ma vương sao?"
Ông Phương Diệp lắc đầu: "Ông không rõ. Có lẽ ma vương không hẳn là ma, mà là đại diện của cái ác đến cực điểm. Tựa như hai trăm năm trước, Âm Linh Các hoành hành ngang ngược, coi mạng người như cỏ rác, không việc ác nào không làm khiến thiên hạ oán than."
"Nếu thế... lời tiên đoán của ông cố ngụ ý chỉ nhân họa mà không phải là do những thế lực siêu nhiên?" Phương Ninh Tiệp cau mày thắc mắc.
"Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả ông cố con còn không xác định được ma vương là ngụ ý cho điều gì. Nhưng có một điều con phải ghi khắc trong lòng, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của gia tộc chúng ta."
"Vâng, thưa ông nội. Vậy hiện tại con cần làm gì?" Phương Ninh Tiệp cung kính hỏi.
Ông Phương Diệp lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là một cái la bàn bằng đồng thau rất cổ xưa: "Hai trăm năm trước, pháp khí này đã giúp ích rất nhiều khi gia tộc chúng ta tham gia trận chiến tru diệt Âm Linh Các. Đây là chiếc la bàn có thể cảm ứng được cực ác chi nguyên. Những kẻ làm chuyện ác độc đến cực điểm, thiên địa khó dung đều không thể trốn khỏi nó. Con hãy cầm lấy cái này, đi về hướng Bắc, ngay bây giờ."
Phương Ninh Tiệp đón nhận chiếc la bàn một cách cẩn trọng, sau đó lại dò hỏi: "Không có địa điểm nào cụ thể hơn sao ông nội?"
Ông Phương Diệp lắc đầu thở dài: "Ông cũng rất muốn, nhưng không thể tính ra. Chỉ thấy được có gì đó ở hướng Bắc, con cứ làm hết khả năng của mình là được, kim la bàn sẽ luôn hướng về cực ác chi nguyên, dù kẻ đó có trốn đến đâu đi chăng nữa."
"Con đã rõ, con sẽ đi ngay lập tức."
- ------------------------------------------
Sáu giờ sáng hôm sau, hai chú cháu Chung Liên đã cuốc bộ xuống đường quốc lộ và đón xe để đưa cô đi thành phố. Lần đầu tiên rời đi một mình Chung Liên rất quyến luyến người chú đã bên mình nhiều năm.
"Chú Út, hay chú lên thành phố với con, biết đâu chú cũng tìm được người hữu duyên kết hôn rồi sinh con. Cả hai chúng ta đều phải cố gắng, trứng gà không nên đặt cùng một rổ."
Đặng Minh Viễn cốc đầu cô: "Ăn nói linh tinh. Con lo chuyện nối dõi tông đường, chú lo nghiên cứu và kéo dài truyền thừa của gia tộc. Mỗi người một nhiệm vụ, phân công minh xác."
Chung Liên bĩu môi, không cam lòng nhưng vẫn đáp ứng: "Biết rồi. Chú ở lại chăm sóc sức khỏe cẩn thận. Thỉnh thoảng nhớ đặt bẫy kiếm chút thịt ăn, đừng có suốt ngày lười biếng trốn trong phòng."
Đặng Minh Viễn trừng mắt nhìn Chung Liên: "Con bé này, chú ở trong phòng để nghiên cứu huyền thuật chứ không phải lười biếng. Một thân bản lãnh của con do ai dạy? Nếu không có chú, con sớm bị ăn sống nuốt tươi."
"Biết rồi biết rồi. Chú ở nhà đừng nhớ con, nghỉ hè con sẽ về thăm chú." Chung Liên nhắn nhủ, có chút sụt sùi.
Minh Viễn xoa đầu cô an ủi: "Nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, dù chú và ông dạy con không được làm điều ác, nhưng nhất định không thể để cho người khác ức hiếp, hiểu không. Nghỉ hè đừng về, chú có việc ra phải ngoài một thời gian, thời cơ tới chú sẽ đến trường đại học tìm con. Cố gắng học tập thật tốt."
Hai người đứng trên đường chờ một hồi lâu, chờ đến bảy giờ sáng mới bắt được một chiếc xe khách chạy ngang qua. Chung Liên khệ nệ ôm hành lý lên xe, cô nhìn qua khung cửa kính vẫy tay với Minh Viễn: "Chú nhớ ăn uống đúng giờ, làm xong việc nhớ xuống thành phố thăm con!"
Nhìn xe dần khuất sau khúc quanh đường đèo, Đặng Minh Viễn khẽ xoa khóe mắt hơi cay. Anh vội quay lại đường mòn lên núi, về căn nhà gỗ thu dọn hành lý rồi rời đi. Thời gian không còn nhiều nữa, anh không cho phép mình lơi lỏng dù chỉ là một phút.