Chương 29: Suối nguồn tẩy âm
Nhìn vẻ hám tiền của lão, chắc là dưới đó có thứ gì lão muốn rồi.
Con rắn đen hai đầu giờ đã gục trên đất, Âm Long thè lưỡi lắc lư với vẻ rất đắc chí, nhìn nó như vậy chắc con đã bị nó giải quyết rồi.
Sau đó nó như nghĩ ra điều gì đó, cong mình trườn về phía con rắn đen, chỉ chốc lát đã chui vào cơ thể con rắn ngậm ra một thứ gì đó rồi lại nhanh chóng nhào lên người tôi.
Bụng tôi quặn lên khi nhìn thấy thứ nó ngậm trong miệng, là mật rắn to bằng quả mận đang được Âm Long ngậm trong miệng. Thứ này còn uốn mình định nhét vào miệng tôi.
Tôi vội vàng lấy mật rắn trong miệng nó ra, lắc đầu thật mạnh, hai chân mềm nhũn ngồi phịch luôn xuống đất.
Tôi không sợ ma, cũng không sợ Âm Long, nhưng tôi cũng là con gái, sợ rắn sợ chuột là thiên tính mà.
Ngồi một lúc, lão Miêu vừa chửi bới vừa kéo theo một cái túi lớn đi ra, chẳng ngoài mấy câu như đồ con gái phá của, dù sao tôi cũng nghe quen rồi.
Lão lột da con rắn đen hai đầu, lấy ra một lọ đựng máu rắn.
Lúc này sắc trời đã ửng sáng, tôi buồn ngủ đến mức không buồn mở mắt, thế nên nhận xong chiếc túi từ tay lão Miêu là đi thẳng về nhà.
Trong hai ngày tiếp theo, lão Miêu cả ngày cứ như nhặt được cả đống tiền vậy, mỗi tối không réo tôi nữa, cứ cười hì hì đi về phía bãi tha ma.
Mỗi một nấm mồ trong bãi tha ma đó đều bị những con chuột ăn xác người chết khoét rỗng, mặt đất trống không một nửa, không còn xương người, nhưng lão Miêu còn vui hơn nhặt được xương người.
Chưa đầy hai ngày mà sân sau nhà tôi đã chất đầy chuột khô, rắn khô và một ít xương rắn to, làm tôi chẳng thèm ra sân sau nữa.
Dù sao thì thời tiết cũng trở lạnh rồi, tôi cứ thành thật học thuật pháp và phù văn với sư phụ tôi ở nhà trước. Sau những sự việc gần đây, tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều điều phải học.
Lúc lão Miêu ngừng ra ngoài vào ban đêm thì trời đã bắt đầu đổ tuyết. Ngoài bài tập bắt buộc hàng ngày, tôi còn phải giúp lão Miêu làm cu li. Nghiền thịt chuột phơi khô thành bột, xương rắn thì dựng từng khúc một rồi buộc lại bằng gân rắn. Tiếp đó lấy máu trộn với thuốc bột do lão Miêu bào chế thành hỗn hợp sền sệt, cạo từng mảng vảy rắn ra, dùng da rắn bọc xương rắn lại rồi đặt vảy lên trên.
Khi mới bắt đầu làm, tôi thấy buồn nôn ghê gớm, nhưng về sau, mỗi ngày lão Miêu luôn nói với tôi về công dụng của những thứ này.
Ví dụ như xương rắn có tính âm nhất, đặc biệt là hai con rắn màu đen chuyên ăn thịt người chết hoặc chuột ăn thịt người chết. Thế nên âm khí tích tụ trong cơ thể càng nặng, có lợi cho âm hồn bám vào, khi đó người giấy sẽ càng linh hoạt hơn.
Lúc này lão Miêu phải nói là khiến tôi lau mắt mà nhìn, trong khoảng thời gian đó tôi nghe được không ít thứ về Cổ thuật và linh hồn.
Nhưng đã sắp cuối năm mà lão Miêu cũng không có ý định về quê, tôi cũng không còn tâm sức mà quản lão.
Ít nhất khi lão ở đây thỉnh thoảng còn nấu cho tôi bữa cơm.
Lúc đó Hoài Hóa vẫn còn phổ biến việc làm bánh dày, ướp thịt muối, rang trà dịp Tết, nhà nhà bận bịu, gần như sáng nào tôi cũng bị đánh thức bởi tiếng giết lợn.
Nhưng khung cảnh náo nhiệt mọi nhà đó lại không liên quan gì đến nhà tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn Tết.
Điều kỳ lạ là lão Miêu thế mà lại đòi ăn Tết, tôi nghe mà phấn chấn vô cùng, lòng mơ về pháo đốt này, pháo hoa này, bánh kẹo nữa.
Phấn khởi cả đêm, trời vừa hửng sáng tôi đã bỏ cả việc ăn, chạy thẳng ra ngoài.
“Trương thí chủ định đi đâu à?” Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ngoài cửa có một đạo sĩ đang cười hì hì phất cây phất trần hỏi chuyện tôi.
Tôi nhìn người đó, mặt ngẩn ra, dụi dụi mắt.
Tôi lập tức dụi mắt ngái ngủ đóng cửa lại.
Những người này đến nhà tôi không bao giờ là chuyện tốt. Vào ngày đầu tiên nhìn thấy tên đạo sĩ vớ vẩn Viên Sĩ Bình là tôi đã không thích anh ta rồi. Mặc dù đạo thuật của anh ta không tồi, nhưng cũng không thể thay đổi được quan điểm của tôi về anh ta.
Viên Sĩ Bình thấy tôi sập cửa với mình cũng không hoảng không khó chịu, chỉ khẽ vung phất trần chặn cửa lại. Nói qua khe cửa: “Viên Sĩ Bình từ cung Hoàng Ngọc đưa đồng hương Long Hồi đến viếng thăm thầy Hắc.”
Tôi không khỏi lẩm bẩm, đồng hương của Viên Sĩ Bình thì có liên quan gì đến sư phụ của tôi chứ.
Nhưng anh ta vừa nói vậy, sư phụ ở trong nhà đã sải bước đi ra, nói với tôi: “Bé Dương, sắp năm mới mà con cãi vã ồn ào với ai vậy, còn không mau đóng chặt cửa lại!”
Trong lòng tôi lập tức sảng khoái, cái tội ra vẻ!
Tôi bĩu môi với Viên Sĩ Bình rồi gỡ cây phất trần ra để đóng cửa lại.
“Chôn cất dưới suối!” Viên Sĩ Bình thấy sư phụ cũng muốn đóng cửa, đột nhiên lớn tiếng hét vào trong.
Bước chân đang hướng vào bên trong của sư phụ chợt dừng lại, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Bé Dương, mời Viên đạo trưởng vào uống trà!”
“Dạ!” Tôi vội vàng đi vào phòng bếp bưng cốc nước lạnh ra, khi quay lại đã thấy trong phòng có hai người ngồi.
Viên Sĩ Bình ra sức mỉm cười với tôi, còn ông lão mặt mày bị gió thổi đến trắng bệch ngồi cạnh anh ta lại thỉnh thoảng rít điếu thuốc lá sợi.
Mùi khói đó gây sặc hơn cả tẩu thuốc của lão Miêu, tôi ho vài cái nặng nề rồi đặt ly nước lạnh trước mặt Viên Sĩ Bình.
Có lẽ do mấy tiếng ho của tôi nên ông lão hút thuốc đó cứ nhìn tôi đăm đăm, hơn nữa ánh mắt còn có chút gì đó phòng bị, như thể đang đề phòng một con chó có thể nhảy lên cắn người bất cứ lúc nào.
Kiểu nhìn này khiến tôi khó chịu, tôi bước đến bên cạnh ngồi xuống ôm chân sư phụ, muốn nghe họ nói gì. . ?ha?h mà khô?g có q?ả?g cáo, chờ gì tìm ?ga? — T ? ? ? T ? ? Y ? ?.ⅴ? —
Nhưng vừa ngồi xuống, ánh mắt ba người bọn họ cứ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
Trực giác của tôi mách bảo chuyện này 100% liên quan đến tôi, chỉ là bọn họ không tiện nói chuyện mà thôi.
Tôi giẫm một cái thật mạnh lên chân sư phụ, bĩu môi bảo ông nói luôn đi.
Quả nhiên chuyện này liên quan không ít tới tôi, chuyện xảy ra ở quê hương nơi tôi sinh ra.
Như tôi đã nói lúc đầu, tôi vừa sinh ra đã được sư phụ bế đi, sau này ông cũng chưa bao giờ đưa tôi quay về. Nhưng sư phụ có giấu tôi một chuyện, đó là chuyện chôn cất mẹ tôi.
Hầu hết những người bị sét đánh đều là những người mang tội ác tày trời, nhưng mẹ tôi là một phụ nữ nông thôn thì có thể làm nên được chuyện gì to tát, nhưng bà vẫn bị sét đánh chết, còn là bị sét đánh vào ngày trời trong.
Bởi vì khi bị sét đánh, bà chỉ lo nghĩ đến đứa con chưa chào đời trong bụng mình là tôi, thế nên đã sinh ra tôi trong quan tài.
Sau đó thì không cần sư phụ nói tôi cũng biết, người bị sét đánh nếu là kẻ ác thì sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán. Mẹ tôi rõ ràng vẫn còn linh thể, hơn nữa sau khi chết, bà cũng vẫn không chịu rời khỏi thể xác, còn mượn sức mạnh ma quỷ để sinh ra tôi.
Sau khi tôi sinh ra, để ngừa mẹ tôi biến thành cương thi, sư phụ đã dùng phương pháp mai táng dưới sông, ông làm một chiếc quan tài bằng sắt, cho mặc áo liệm, tìm một nguồn suối không ai dùng đến rồi đặt quan tài vào trong đó.
Phương pháp này một là có thể dùng sự thanh tịnh của nước suối hóa giải nỗi oán khí của mẹ tôi, mặt khác cách mẹ tôi chết bất thường, mai táng ở nơi nguồn suối chảy ra có thể bảo vệ phần nào đó.
Tôi thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, lúc đó người ở thôn rất kháng cự đối với chuyện hỏa táng, chỉ cần có giữ thân xác toàn vẹn thì những cái khác đều có thể chấp nhận được, nhưng vấn đề ở đây là nằm ở nguồn nước suối nơi mai táng mẹ tôi.
Mẹ tôi đã chôn cất nhiều năm, lại chưa từng quấy rầy tới ai, nên cũng không có mấy người biết về chuyện này. Nhưng nguồn suối đó mấy năm trở lại đây lại càng ngày càng dồi dào, nước càng ngày càng thanh khiết, có điều phần lớn trong thôn có giếng, sau này lại dùng nước máy nên cũng không ai để ý đến nguồn suối đó.
Những năm này người nông thôn xuôi Nam làm việc nhiều, nhiều thanh niên kiếm được tiền ở thành phố rồi thì muốn về quê nhà khai phá.
Một thanh niên họ Hoàng trong thôn muốn nuôi cá ở nhà, anh ta nhìn trúng cái ao nhỏ nơi nước suối chảy ra tạo thành, không những có nguồn suối nuôi dưỡng, còn được nước thông sẵn.
Gia đình tôi có muốn phản đối cũng không làm gì được, hơn nữa những năm này trong nhà không những không có chuyện gì, mà còn càng ngày càng khấm khá hơn, thế là cứ để Tiểu Hoàng đào ao và thả cá con vào đó.
Điều kỳ lạ là những con cá con lớn chừng đầu ngón tay đó như được uống hoóc-môn tăng trưởng vậy, chẳng mấy ngày con nào con nấy đã lớn như chiếc đũa.
Cùng với niềm vui đó, Tiểu Hoàng lại đêm nào cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, đầu tiên là anh ta mơ thấy mình bị con gì đóa cắn, không đau nhưng lại có cảm giác ngứa ngáy nhẹ, sau đó thì dần dần bắt đầu có cảm giác đau như bị cắn xé, và cuối cùng trên người xuất hiện dấu răng của vết cắn.
Lúc đầu anh ta không để ý, nhưng sau đó khi hỏi người nhà thì ai cũng thấy như vậy, anh ta còn tưởng do phòng tân hôn sửa sang không ổn, nên chuyển về phòng cũ ở, nhưng chuyện vẫn tiếp diễn như cũ.
Sau đó trong thôn càng ngày càng có nhiều người mơ thấy giấc mơ kỳ lạ này, đến lúc mọi người thảo luận thì phát hiện rằng cảm giác đó giống như bị cá cắn, ai nấy đều sợ hãi vô cùng.
Bọn họ vội yêu cầu Tiểu Hoàng nhanh chóng rút cạn nước ao, vớt hết cá lên đi bán.
Trong vòng chưa đầy một tháng, cơ thể của Tiểu Hoàng đã đầy những vết răng do bị cắn, thỉnh thoảng còn ngứa và chảy nước có màu vàng. Lúc này anh ta cũng không quan tâm đến việc kiếm tiền nữa, vội vét hết ao đi.
Nhưng khi vét ao thì lại có thêm chuyện kì lạ, dưới ao cá có xương cốt vỡ vụn phủ trắng khắp đến tận năm sáu đáy ao.
Các công nhân rút nước sợ tới mức có hai người ngất xỉu, cán bộ thôn sợ bị nói là mê tín dị đoan, thế là vội vàng báo cảnh sát.
Tiểu Hoàng bị bắt vào đồn hai ngày vì bị nghi ngờ có liên quan đến việc cho cá ăn xác chết, nhưng lấy xương cốt lên rồi mà mọi người vẫn tiếp tục mơ thấy bị cắn.
Bây giờ đến cả trưởng thôn cũng không dám nói là mê tín nữa, hết thỉnh thầy đến làm phép nhảy, đến tìm thầy đồng bói trứng, mời người tụng kinh, rồi cả đạo sĩ làm phép.
Nhưng vẫn…
Cuối cùng bọn họ nghĩ đến đạo trưởng Viên Sĩ Bình, người xuất thân từ vùng này, trưởng thôn cử một người bậc cha chú họ Viên đến tìm anh ta, chính là lão già đang ngồi rít thuốc trước mặt tôi đây.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng nhìn chung tôi cũng đã nghe hiểu, đoán chừng là Viên Sĩ Bình cũng biết được phương pháp mai táng đó là do sư phụ tôi làm ra, cho nên mới đến tìm sư phụ tôi.
Nghĩ đến người mẹ đáng thương của mình, lúc ấy tôi cũng dao động, sắc mặt sư phụ nặng nề gật đầu, nói lập tức thu dọn đồ đạc cùng Viên Sĩ Bình trở về Long Hồi.
Lão Miêu bởi vì đống nguyên liệu đều đặt ở nhà tôi, không nỡ từ bỏ cơ hội tốt để làm người giấy, thế nên lão bảo sẽ trông nhà cho bọn tôi, cứ yêu tâm đi đi.
Tôi thấy lão già này chắc vui đến quên cả lối về luôn rồi, dù sao trong nhà cũng chẳng có gì, cứ để lão ở vậy.
Nhưng vừa ra khỏi nhà, lão Miêu lại đuổi theo hỏi sư phụ tôi cất tiền ở đâu, tiện cho lão mua đồ năm mới.
Tôi vốn đang ỉu xìu, lập tức điên tiết muốn hỏi lão, đã ăn nhờ ở đậu nhà tôi còn vòi tiền sư phụ tôi à.
Chỉ có thể ngồi xe ô-tô về Long Hồi, người Thiệu Dương rất nhiều, mười người làm ăn ở Hoài Hóa thì có chín người là người Thiệu Dương, từ trước đến nay vẫn vậy.
Sắp cuối năm nên trên xe chật kín đủ loại người, mọi người bị nhồi nhét đến không thở nổi.
Đỡ sư phụ cùng ngồi xuống, mông còn chưa kịp ngồi nóng thì một người phụ nữ đã ôm một đứa trẻ khoa tay múa chân chen vào: “Cô bé lớn như thế rồi mà còn chiếm chỗ à, không thấy người ta đang ôm một đứa nhỏ sao?”
Con rắn đen hai đầu giờ đã gục trên đất, Âm Long thè lưỡi lắc lư với vẻ rất đắc chí, nhìn nó như vậy chắc con đã bị nó giải quyết rồi.
Sau đó nó như nghĩ ra điều gì đó, cong mình trườn về phía con rắn đen, chỉ chốc lát đã chui vào cơ thể con rắn ngậm ra một thứ gì đó rồi lại nhanh chóng nhào lên người tôi.
Bụng tôi quặn lên khi nhìn thấy thứ nó ngậm trong miệng, là mật rắn to bằng quả mận đang được Âm Long ngậm trong miệng. Thứ này còn uốn mình định nhét vào miệng tôi.
Tôi vội vàng lấy mật rắn trong miệng nó ra, lắc đầu thật mạnh, hai chân mềm nhũn ngồi phịch luôn xuống đất.
Tôi không sợ ma, cũng không sợ Âm Long, nhưng tôi cũng là con gái, sợ rắn sợ chuột là thiên tính mà.
Ngồi một lúc, lão Miêu vừa chửi bới vừa kéo theo một cái túi lớn đi ra, chẳng ngoài mấy câu như đồ con gái phá của, dù sao tôi cũng nghe quen rồi.
Lão lột da con rắn đen hai đầu, lấy ra một lọ đựng máu rắn.
Lúc này sắc trời đã ửng sáng, tôi buồn ngủ đến mức không buồn mở mắt, thế nên nhận xong chiếc túi từ tay lão Miêu là đi thẳng về nhà.
Trong hai ngày tiếp theo, lão Miêu cả ngày cứ như nhặt được cả đống tiền vậy, mỗi tối không réo tôi nữa, cứ cười hì hì đi về phía bãi tha ma.
Mỗi một nấm mồ trong bãi tha ma đó đều bị những con chuột ăn xác người chết khoét rỗng, mặt đất trống không một nửa, không còn xương người, nhưng lão Miêu còn vui hơn nhặt được xương người.
Chưa đầy hai ngày mà sân sau nhà tôi đã chất đầy chuột khô, rắn khô và một ít xương rắn to, làm tôi chẳng thèm ra sân sau nữa.
Dù sao thì thời tiết cũng trở lạnh rồi, tôi cứ thành thật học thuật pháp và phù văn với sư phụ tôi ở nhà trước. Sau những sự việc gần đây, tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều điều phải học.
Lúc lão Miêu ngừng ra ngoài vào ban đêm thì trời đã bắt đầu đổ tuyết. Ngoài bài tập bắt buộc hàng ngày, tôi còn phải giúp lão Miêu làm cu li. Nghiền thịt chuột phơi khô thành bột, xương rắn thì dựng từng khúc một rồi buộc lại bằng gân rắn. Tiếp đó lấy máu trộn với thuốc bột do lão Miêu bào chế thành hỗn hợp sền sệt, cạo từng mảng vảy rắn ra, dùng da rắn bọc xương rắn lại rồi đặt vảy lên trên.
Khi mới bắt đầu làm, tôi thấy buồn nôn ghê gớm, nhưng về sau, mỗi ngày lão Miêu luôn nói với tôi về công dụng của những thứ này.
Ví dụ như xương rắn có tính âm nhất, đặc biệt là hai con rắn màu đen chuyên ăn thịt người chết hoặc chuột ăn thịt người chết. Thế nên âm khí tích tụ trong cơ thể càng nặng, có lợi cho âm hồn bám vào, khi đó người giấy sẽ càng linh hoạt hơn.
Lúc này lão Miêu phải nói là khiến tôi lau mắt mà nhìn, trong khoảng thời gian đó tôi nghe được không ít thứ về Cổ thuật và linh hồn.
Nhưng đã sắp cuối năm mà lão Miêu cũng không có ý định về quê, tôi cũng không còn tâm sức mà quản lão.
Ít nhất khi lão ở đây thỉnh thoảng còn nấu cho tôi bữa cơm.
Lúc đó Hoài Hóa vẫn còn phổ biến việc làm bánh dày, ướp thịt muối, rang trà dịp Tết, nhà nhà bận bịu, gần như sáng nào tôi cũng bị đánh thức bởi tiếng giết lợn.
Nhưng khung cảnh náo nhiệt mọi nhà đó lại không liên quan gì đến nhà tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn Tết.
Điều kỳ lạ là lão Miêu thế mà lại đòi ăn Tết, tôi nghe mà phấn chấn vô cùng, lòng mơ về pháo đốt này, pháo hoa này, bánh kẹo nữa.
Phấn khởi cả đêm, trời vừa hửng sáng tôi đã bỏ cả việc ăn, chạy thẳng ra ngoài.
“Trương thí chủ định đi đâu à?” Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ngoài cửa có một đạo sĩ đang cười hì hì phất cây phất trần hỏi chuyện tôi.
Tôi nhìn người đó, mặt ngẩn ra, dụi dụi mắt.
Tôi lập tức dụi mắt ngái ngủ đóng cửa lại.
Những người này đến nhà tôi không bao giờ là chuyện tốt. Vào ngày đầu tiên nhìn thấy tên đạo sĩ vớ vẩn Viên Sĩ Bình là tôi đã không thích anh ta rồi. Mặc dù đạo thuật của anh ta không tồi, nhưng cũng không thể thay đổi được quan điểm của tôi về anh ta.
Viên Sĩ Bình thấy tôi sập cửa với mình cũng không hoảng không khó chịu, chỉ khẽ vung phất trần chặn cửa lại. Nói qua khe cửa: “Viên Sĩ Bình từ cung Hoàng Ngọc đưa đồng hương Long Hồi đến viếng thăm thầy Hắc.”
Tôi không khỏi lẩm bẩm, đồng hương của Viên Sĩ Bình thì có liên quan gì đến sư phụ của tôi chứ.
Nhưng anh ta vừa nói vậy, sư phụ ở trong nhà đã sải bước đi ra, nói với tôi: “Bé Dương, sắp năm mới mà con cãi vã ồn ào với ai vậy, còn không mau đóng chặt cửa lại!”
Trong lòng tôi lập tức sảng khoái, cái tội ra vẻ!
Tôi bĩu môi với Viên Sĩ Bình rồi gỡ cây phất trần ra để đóng cửa lại.
“Chôn cất dưới suối!” Viên Sĩ Bình thấy sư phụ cũng muốn đóng cửa, đột nhiên lớn tiếng hét vào trong.
Bước chân đang hướng vào bên trong của sư phụ chợt dừng lại, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Bé Dương, mời Viên đạo trưởng vào uống trà!”
“Dạ!” Tôi vội vàng đi vào phòng bếp bưng cốc nước lạnh ra, khi quay lại đã thấy trong phòng có hai người ngồi.
Viên Sĩ Bình ra sức mỉm cười với tôi, còn ông lão mặt mày bị gió thổi đến trắng bệch ngồi cạnh anh ta lại thỉnh thoảng rít điếu thuốc lá sợi.
Mùi khói đó gây sặc hơn cả tẩu thuốc của lão Miêu, tôi ho vài cái nặng nề rồi đặt ly nước lạnh trước mặt Viên Sĩ Bình.
Có lẽ do mấy tiếng ho của tôi nên ông lão hút thuốc đó cứ nhìn tôi đăm đăm, hơn nữa ánh mắt còn có chút gì đó phòng bị, như thể đang đề phòng một con chó có thể nhảy lên cắn người bất cứ lúc nào.
Kiểu nhìn này khiến tôi khó chịu, tôi bước đến bên cạnh ngồi xuống ôm chân sư phụ, muốn nghe họ nói gì. . ?ha?h mà khô?g có q?ả?g cáo, chờ gì tìm ?ga? — T ? ? ? T ? ? Y ? ?.ⅴ? —
Nhưng vừa ngồi xuống, ánh mắt ba người bọn họ cứ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
Trực giác của tôi mách bảo chuyện này 100% liên quan đến tôi, chỉ là bọn họ không tiện nói chuyện mà thôi.
Tôi giẫm một cái thật mạnh lên chân sư phụ, bĩu môi bảo ông nói luôn đi.
Quả nhiên chuyện này liên quan không ít tới tôi, chuyện xảy ra ở quê hương nơi tôi sinh ra.
Như tôi đã nói lúc đầu, tôi vừa sinh ra đã được sư phụ bế đi, sau này ông cũng chưa bao giờ đưa tôi quay về. Nhưng sư phụ có giấu tôi một chuyện, đó là chuyện chôn cất mẹ tôi.
Hầu hết những người bị sét đánh đều là những người mang tội ác tày trời, nhưng mẹ tôi là một phụ nữ nông thôn thì có thể làm nên được chuyện gì to tát, nhưng bà vẫn bị sét đánh chết, còn là bị sét đánh vào ngày trời trong.
Bởi vì khi bị sét đánh, bà chỉ lo nghĩ đến đứa con chưa chào đời trong bụng mình là tôi, thế nên đã sinh ra tôi trong quan tài.
Sau đó thì không cần sư phụ nói tôi cũng biết, người bị sét đánh nếu là kẻ ác thì sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán. Mẹ tôi rõ ràng vẫn còn linh thể, hơn nữa sau khi chết, bà cũng vẫn không chịu rời khỏi thể xác, còn mượn sức mạnh ma quỷ để sinh ra tôi.
Sau khi tôi sinh ra, để ngừa mẹ tôi biến thành cương thi, sư phụ đã dùng phương pháp mai táng dưới sông, ông làm một chiếc quan tài bằng sắt, cho mặc áo liệm, tìm một nguồn suối không ai dùng đến rồi đặt quan tài vào trong đó.
Phương pháp này một là có thể dùng sự thanh tịnh của nước suối hóa giải nỗi oán khí của mẹ tôi, mặt khác cách mẹ tôi chết bất thường, mai táng ở nơi nguồn suối chảy ra có thể bảo vệ phần nào đó.
Tôi thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, lúc đó người ở thôn rất kháng cự đối với chuyện hỏa táng, chỉ cần có giữ thân xác toàn vẹn thì những cái khác đều có thể chấp nhận được, nhưng vấn đề ở đây là nằm ở nguồn nước suối nơi mai táng mẹ tôi.
Mẹ tôi đã chôn cất nhiều năm, lại chưa từng quấy rầy tới ai, nên cũng không có mấy người biết về chuyện này. Nhưng nguồn suối đó mấy năm trở lại đây lại càng ngày càng dồi dào, nước càng ngày càng thanh khiết, có điều phần lớn trong thôn có giếng, sau này lại dùng nước máy nên cũng không ai để ý đến nguồn suối đó.
Những năm này người nông thôn xuôi Nam làm việc nhiều, nhiều thanh niên kiếm được tiền ở thành phố rồi thì muốn về quê nhà khai phá.
Một thanh niên họ Hoàng trong thôn muốn nuôi cá ở nhà, anh ta nhìn trúng cái ao nhỏ nơi nước suối chảy ra tạo thành, không những có nguồn suối nuôi dưỡng, còn được nước thông sẵn.
Gia đình tôi có muốn phản đối cũng không làm gì được, hơn nữa những năm này trong nhà không những không có chuyện gì, mà còn càng ngày càng khấm khá hơn, thế là cứ để Tiểu Hoàng đào ao và thả cá con vào đó.
Điều kỳ lạ là những con cá con lớn chừng đầu ngón tay đó như được uống hoóc-môn tăng trưởng vậy, chẳng mấy ngày con nào con nấy đã lớn như chiếc đũa.
Cùng với niềm vui đó, Tiểu Hoàng lại đêm nào cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, đầu tiên là anh ta mơ thấy mình bị con gì đóa cắn, không đau nhưng lại có cảm giác ngứa ngáy nhẹ, sau đó thì dần dần bắt đầu có cảm giác đau như bị cắn xé, và cuối cùng trên người xuất hiện dấu răng của vết cắn.
Lúc đầu anh ta không để ý, nhưng sau đó khi hỏi người nhà thì ai cũng thấy như vậy, anh ta còn tưởng do phòng tân hôn sửa sang không ổn, nên chuyển về phòng cũ ở, nhưng chuyện vẫn tiếp diễn như cũ.
Sau đó trong thôn càng ngày càng có nhiều người mơ thấy giấc mơ kỳ lạ này, đến lúc mọi người thảo luận thì phát hiện rằng cảm giác đó giống như bị cá cắn, ai nấy đều sợ hãi vô cùng.
Bọn họ vội yêu cầu Tiểu Hoàng nhanh chóng rút cạn nước ao, vớt hết cá lên đi bán.
Trong vòng chưa đầy một tháng, cơ thể của Tiểu Hoàng đã đầy những vết răng do bị cắn, thỉnh thoảng còn ngứa và chảy nước có màu vàng. Lúc này anh ta cũng không quan tâm đến việc kiếm tiền nữa, vội vét hết ao đi.
Nhưng khi vét ao thì lại có thêm chuyện kì lạ, dưới ao cá có xương cốt vỡ vụn phủ trắng khắp đến tận năm sáu đáy ao.
Các công nhân rút nước sợ tới mức có hai người ngất xỉu, cán bộ thôn sợ bị nói là mê tín dị đoan, thế là vội vàng báo cảnh sát.
Tiểu Hoàng bị bắt vào đồn hai ngày vì bị nghi ngờ có liên quan đến việc cho cá ăn xác chết, nhưng lấy xương cốt lên rồi mà mọi người vẫn tiếp tục mơ thấy bị cắn.
Bây giờ đến cả trưởng thôn cũng không dám nói là mê tín nữa, hết thỉnh thầy đến làm phép nhảy, đến tìm thầy đồng bói trứng, mời người tụng kinh, rồi cả đạo sĩ làm phép.
Nhưng vẫn…
Cuối cùng bọn họ nghĩ đến đạo trưởng Viên Sĩ Bình, người xuất thân từ vùng này, trưởng thôn cử một người bậc cha chú họ Viên đến tìm anh ta, chính là lão già đang ngồi rít thuốc trước mặt tôi đây.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng nhìn chung tôi cũng đã nghe hiểu, đoán chừng là Viên Sĩ Bình cũng biết được phương pháp mai táng đó là do sư phụ tôi làm ra, cho nên mới đến tìm sư phụ tôi.
Nghĩ đến người mẹ đáng thương của mình, lúc ấy tôi cũng dao động, sắc mặt sư phụ nặng nề gật đầu, nói lập tức thu dọn đồ đạc cùng Viên Sĩ Bình trở về Long Hồi.
Lão Miêu bởi vì đống nguyên liệu đều đặt ở nhà tôi, không nỡ từ bỏ cơ hội tốt để làm người giấy, thế nên lão bảo sẽ trông nhà cho bọn tôi, cứ yêu tâm đi đi.
Tôi thấy lão già này chắc vui đến quên cả lối về luôn rồi, dù sao trong nhà cũng chẳng có gì, cứ để lão ở vậy.
Nhưng vừa ra khỏi nhà, lão Miêu lại đuổi theo hỏi sư phụ tôi cất tiền ở đâu, tiện cho lão mua đồ năm mới.
Tôi vốn đang ỉu xìu, lập tức điên tiết muốn hỏi lão, đã ăn nhờ ở đậu nhà tôi còn vòi tiền sư phụ tôi à.
Chỉ có thể ngồi xe ô-tô về Long Hồi, người Thiệu Dương rất nhiều, mười người làm ăn ở Hoài Hóa thì có chín người là người Thiệu Dương, từ trước đến nay vẫn vậy.
Sắp cuối năm nên trên xe chật kín đủ loại người, mọi người bị nhồi nhét đến không thở nổi.
Đỡ sư phụ cùng ngồi xuống, mông còn chưa kịp ngồi nóng thì một người phụ nữ đã ôm một đứa trẻ khoa tay múa chân chen vào: “Cô bé lớn như thế rồi mà còn chiếm chỗ à, không thấy người ta đang ôm một đứa nhỏ sao?”