Chương 351: Ma núi
Tai tôi tràn ngập các tiếng nói yêu cầu tôi trồng Kiến Mộc, tiếng gió xung quanh dường như cũng toàn âm thanh đó, tôi giật nảy mình khi nhìn thấy ánh lửa rọi trên mặt mọi người.
Nghĩ mình đêm qua còn nhờ bên giảng dạy nói cho cách phá ảo ảnh đây, không ngờ đêm nay đã gặp phải ảo thuật rồi.
Tôi trở tay rút Kiến Mộc ra, bọn họ muốn tôi đi trồng nhất định là thứ có liên quan đến họ.
Quả nhiên, thứ tôi rút ra không phải Kiến Mộc trông giống như một nhánh cây bình thường mà là một loại dây leo nhỏ, non mềm hơi xoăn, trên thân có một số đường vân kì lạ, dọc theo đường gân của cây có những sọc màu nâu sẫm.
Ngay khi tôi cầm nó trên tay, những gân xanh đó như sống dậy, chúng ngay lập tức cuộn lên theo thân cây
quấn lấy tay tôi.
“Phá!”
Tôi dứt khoát cắn đầu lưỡi, nhổ một ngụm máu bản mạng vào thân cây
bên tai lập tức vang lên tiếng cười.
Những người bên cạnh tôi cũng cười phá lên, tôi nhanh chóng ném một lá Thần Hoả phù vào mặt của những người này, nhưng dường như có gì đó ngăn cách khiến Thần Hoả phù chỉ có thể lướt qua trước mặt họ, làm thế nào cũng không đốt cháy mặt của họ được.
Cơn đau trên tay càng ngày càng dữ dội, còn những gân trên cành cây đã đâm vào trong cơ thể tôi từ nhiều nơi khác nhau.
Đầu óc tôi cũng càng thêm choáng váng, trong đầu chỉ muốn ngủ thiếp đi, để lấy lại sức rồi rút những thứ này ra sau.
Cảm giác này giống với lúc phải dậy luyện công vào buổi sáng mùa đông mà không dậy nổi, dù trong lòng tự biết phải thức dậy ngay lập tức, nhưng còn tự an ủi rằng ngủ thêm một chút nữa, năm phút sau tỉnh dậy ngay.
Nhưng vào buổi sáng mùa đông không dậy nổi chỉ bị sư phụ mắng, còn bây giờ dù có buồn ngủ tôi cũng biết rõ rằng tôi mà thiếp đi lúc này, e rằng ngay lập tức tôi sẽ mọc rễ trên núi Côn Luân này mất.
Nhưng cảm giác buồn ngủ mãnh liệt không tài nào xua đuổi được, tôi chỉ muốn được nhắm mắt lại, rồi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu, chợp mắt một chút thôi cũng được.
Trong đầu tôi như xuất hiện hai phiên bản, một người nói: Dù sao cô cũng không bứt nó ra được, ngay cả Thần Hoả phù cũng không đốt được thứ này, ngủ một giấc dưỡng thần trước đi.
Một người khác lại nói: Nói được đi! Được! Ngủ càng nhiều càng có sức.
Nhưng tận đáy lòng tôi vội chết đi được, chỉ mong sao mắt mình đấu tranh chút, để có thể dốc lòng chống đỡ ý chí của tôi.
Sau đó, đột nhiên từ đáy lòng xuất hiện một tiếng thét chói tai, chói thấu tận tim gan như một đứa trẻ thét lên khi bị chọc giận, theo đó một con thiêu thân màu trắng bay ra từ tay của tôi, hai chiếc cánh nhỏ đập mạnh về phía nhánh cây trong tay tôi.
Đầu tôi như bừng tỉnh, vội vàng cố sức mở mắt ra, chỉ thấy những người khác đang duỗi tay ra như cầm thứ gì đó, mí mắt họ không ngừng động đậy, trạng thái kiểu buồn ngủ nhưng cố không cho bản thân ngủ giống hệt với tôi khi nãy.
“Trương Dương, cô tỉnh rồi, mau đến đây giúp đỡ đi!” Vương Uyển Nhu nghe thấy động tĩnh từ phía tôi, vui vẻ vẫy tay với tôi nói: “Cô có thấy những con đom đóm đó không? Mau dùng Thần Hoả phù thiêu chết chúng đi.”
Lúc này, tôi mới thấy những con đom đóm xung quanh nào có biến mất, tất cả chúng vẫn bay quanh chúng tôi, hơn nữa từ chúng còn phát ra một mùi hương thoang thoảng, không rõ là mùi gì, tôi đang muốn ngửi thử xem thì Đại Hồng hét lên: “Biết mùi hương này kỳ quặc mà cô còn ngửi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn con ngươi trong mắt Đại Hồng, có lẽ cô ta cũng vừa tỉnh lại từ cơn ảo ảnh. Tôi thầm thấy may, Lệ Cổ, Cổ bản mệnh có thể kết nối với tôi, thân thể tôi xảy ra chuyện gì nó đều biết đến đầu tiên, điểm này nó tốt hơn nhiều so với cái đồ tham ăn Âm Long.
Nhưng Âm Long vẫn còn trong quạt của Vương Uyển Nhu, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để rửa sạch nó, khiến tôi không còn nhớ tới việc con rắn trắng nhỏ bò tới bò lui ăn uống trong bình xác chết mà lớn lên nữa.
Thần Hoả phù không có tác dụng trong ảo ảnh, nhưng bây giờ đốt những con đom đóm này lại rất hữu dụng. Hơn nữa, tôi một lúc dùng sáu lá Thần Hoả phù, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ lập tức biến thành tiếng thét chói tai, kèm theo tiếng nứt vỡ trong không khí phát ra mùi chua.
Đây là mùi xương bị đốt, xem ra mùi hương mà tôi ngửi được lúc nãy cũng là mùi xương rồi!
“Đi!”
Tôi vừa thiêu những con đom đóm đó thì nghe thấy Vương Uyển Nhu quát lên, theo đó là những âm thanh xào xạc phát ra từ trong rừng cây, rất giống với tiếng chuột kêu trong đêm, sau đó thoáng có thứ gì đó chạy qua giữa những tán cây thấp.
“Trương Dương!” Đột nhiên Trường Sinh la lên, tỉnh dậy khỏi ảo ảnh.
Nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác của đội trưởng Triển
rồi, biết mình đang nằm mơ lại bất lực, thực sự rất tệ!”
Tôi đang định hỏi Trường Sinh nhìn thấy gì trong ảo ảnh thì thấy Nguyên Thần Tịch mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm, còn tuyết nữ vui sướng kêu lên nhào vào trong lòng tôi.
“Chị ơi!”
Thấy tuyết nữ như thế, Tiểu Bạch cũng không phục kêu lên nhào tới ôm lấy tôi, nói: “Vừa rồi em cũng thấy chị!”
Còn đầu bếp Nguỵ lại đi kéo Đại Hồng, hỏi cô có thấy ông ta trong ảo ảnh không.
Sau khi bị Đại Hồng mắng, ông ta mới yếu ớt nói: “Đây là ma núi, nghe nói nếu gặp phải có thể trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất!”
Người ta nói ma núi có rất nhiều hình dạng, có người nói chúng giống như khỉ bắt người ăn sống, có người nói chúng như con cáo nhỏ dẫn dụ con người vào núi rồi moi đi nội tạng, có người lại nói chúng là mỹ nhân, còn có người nói chúng là sơn thần, dù sao mỗi loại có một kiểu.
Chúng tôi đánh thương nhất, ngay cả ma núi thật sự cũng không được nhìn thấy, chỉ gặp phải linh thể nát của những người bị ma núi thao túng, cũng chính là những con đom đóm đó.
Đồn rằng những người lạc đường mà chết trong núi sâu không có ai đoái hoài đến, linh thể của họ sẽ lưu lạc trong núi rồi bị ma núi tìm thấy, chúng sẽ giúp những người này an táng, đổi lại họ giúp chúng dụ dỗ thêm nhiều người lạc trong núi.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà mọi người lại thấy ma núi khác nhau, chắc rằng trong những linh thể đó không thiếu mỹ nữ.
Điều này không khác gì một vòng luẩn quẩn tìm người thay thế, nhưng mạnh hơn tìm người thay thế nhiều, ma núi càng ngày càng mạnh còn những người kia cứ lần lượt thay nhau, chẳng ai giải thoát được.
Những linh thể kia trong lòng còn muốn trả thù, bởi vì chúng lạc đường mà chết nên cũng muốn thêm nhiều người tới đây với chúng, dần dần trên người chúng sẽ hình thành một loại cây gọi là mị ti. Chính là thứ mà ma núi bắt tôi trồng trong ảo ảnh.
Chỉ cần tôi vừa trồng nó, ngay lập tức máu của tôi sẽ chảy vào trong ngọn núi này, khiến tôi không có cách nào ra khỏi đây được.
Trong số linh thể bị lạc cũng có bị lương tâm lên án, dần dà linh thể vỡ ra biến thành những con đom đóm nhỏ, nhưng dù vậy cũng không thoát khỏi sự khống chế của ma núi.
Những đom đóm chúng tôi vừa gặp chính là thứ đó, nhưng không biết có mấy con ma núi đang điều khiển nó, từ ảo giác của tôi xem ra chúng đã đi theo một hồi lâu.
Kỳ lạ là ma núi chỉ dụ dỗ người một mình vào núi, hiếm khi ra tay với một tập thể nhiều người như chúng tôi.
Tuy ma núi chúng tôi gặp phải có công lực tương đối mạnh, khiến tôi vô thức chìm vào, nhưng chúng cũng sẽ không làm điều vô lý như vậy!
Vương Uyển Nhu thấy mọi người đều tỉnh, bảo đầu bếp Nguỵ bày linh trận bên ngoài Nguyên Thần Tịch, sau đó nói với chúng tôi: “Những ma núi này có lẽ đã theo dõi chúng ta từ lúc chúng ta mới vào núi rồi.”
“Không thể nào?” Sư thúc hơi giật mình nhìn Vương Uyển Nhu, ông phản bác lại: “Dù chúng ta không cảm giác được đi nữa, chẳng phải còn có tuyết nữ ở đây sao?”
Đúng là tuyết nữ ở trong núi lâu, sinh vật trên núi dù tốt hay xấu đều có hảo cảm với em mới đúng, ma núi dù thế nào cũng không dám ra tay với tuyết nữ được.
Tôi cũng không biết trên núi Côn Luân còn có Sơn Thần hay không, nhưng ít nhất sự tồn tại của tuyết nữ là thật. Chỉ cần có em hẳn phải có tác dụng răn đe, nhưng bây giờ ma núi cũng tấn công cả em ấy, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ vì tuyết nữ không làm lạnh, ma núi không nhận ra em ấy ư?
Tuyết nữ thấy mọi người đều nhìn mình, em rụt đầu đang tựa trong lòng tôi lại, nói: “Vừa nãy em chẳng thấy gì cả.”
“Những ma núi này hoặc là bị người nào đó uy hiếp hoặc là nhờ vả, hoặc trên người chúng ta có thứ chúng muốn.” Vương Uyển Nhu nghĩ một hồi, sau đó nhìn đống lửa vừa thêm củi, cô bỗng nhiên hét lớn: “Không xong!”
Khi Vương Uyển Nhu nhìn đống lửa tôi liền nhớ tới trước khi vào ảo ảnh chúng tôi đã ném một thứ vào, bây giờ đống lửa chỉ cháy nhỏ và than đỏ bên dưới.
“Tấm vải đỏ đã bị đốt rồi?” Sư thúc không chắc lắm nhìn đống lửa, sau đó trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Con đốt đi là xong à? Nói thế nào nó cũng là pháp khí, không có gì có thể để trang trí, bây giờ bị con đốt mất rồi.”
“Không phải bị đốt, là bị những con ma núi kia lấy đi!” Tôi đột nhiên đứng dậy, quát: “Mọi người còn ngồi đó làm gì, mau đuổi theo!”
“Trương Dương! Trương Dương!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi lại, lắc đầu nói: “Bây giờ cô đuổi theo làm sao bắt được ma núi, nơi này vốn là địa bàn của chúng, không bằng để mọi người cùng nhau nghĩ cách.”
Tôi chỉ cảm thấy đầu vẫn còn rất choáng, hôm trước đó tôi đã không ngủ cả đêm, tối qua còn bị đánh thức bởi cuộc gọi của đội trưởng Triển, đêm nay lại bị ma núi làm cho không ngủ được.
Tôi dang hai tay bất đắc dĩ nhìn Trường Sinh, nói: “Đây là ma núi đó, chỉ nghe đến tên mà chưa từng thấy người ma núi đó, bây giờ đuổi theo còn có chút hy vọng, chứ đợi nghĩ cách thì chúng chạy xa rồi.”
“Không phải chúng ta hết cách.” Trường Sinh giúp tôi bình tĩnh lại, anh đưa mắt nhìn về phía sau: “Chỗ chúng ta không phải mới có một bạn nhỏ sao?”
Tôi nhìn tuyết nữ vừa bị tôi đẩy sang một bên với vẻ mặt không chút hy vọng nào, nói: “Em có thể tìm được ma núi không?”
“Vừa chơi với em á?” Tuyết nữ vui vẻ nhìn tôi, em vỗ tay nói: “Em có thể tìm được chúng đấy, bọn chúng vừa nãy còn chơi với em, bảo em đừng tức giận nữa đó.”
Mẹ nó!
Tôi đã bảo sao đám ma núi này lại dám đắc tội tuyết nữ chứ, hoá ra ảo ảnh của tuyết nữ là chúng chơi với em ấy, đợi đến khi tìm được chúng, xem tôi xử chúng như thế nào.
Nghĩ mình đêm qua còn nhờ bên giảng dạy nói cho cách phá ảo ảnh đây, không ngờ đêm nay đã gặp phải ảo thuật rồi.
Tôi trở tay rút Kiến Mộc ra, bọn họ muốn tôi đi trồng nhất định là thứ có liên quan đến họ.
Quả nhiên, thứ tôi rút ra không phải Kiến Mộc trông giống như một nhánh cây bình thường mà là một loại dây leo nhỏ, non mềm hơi xoăn, trên thân có một số đường vân kì lạ, dọc theo đường gân của cây có những sọc màu nâu sẫm.
Ngay khi tôi cầm nó trên tay, những gân xanh đó như sống dậy, chúng ngay lập tức cuộn lên theo thân cây
quấn lấy tay tôi.
“Phá!”
Tôi dứt khoát cắn đầu lưỡi, nhổ một ngụm máu bản mạng vào thân cây
bên tai lập tức vang lên tiếng cười.
Những người bên cạnh tôi cũng cười phá lên, tôi nhanh chóng ném một lá Thần Hoả phù vào mặt của những người này, nhưng dường như có gì đó ngăn cách khiến Thần Hoả phù chỉ có thể lướt qua trước mặt họ, làm thế nào cũng không đốt cháy mặt của họ được.
Cơn đau trên tay càng ngày càng dữ dội, còn những gân trên cành cây đã đâm vào trong cơ thể tôi từ nhiều nơi khác nhau.
Đầu óc tôi cũng càng thêm choáng váng, trong đầu chỉ muốn ngủ thiếp đi, để lấy lại sức rồi rút những thứ này ra sau.
Cảm giác này giống với lúc phải dậy luyện công vào buổi sáng mùa đông mà không dậy nổi, dù trong lòng tự biết phải thức dậy ngay lập tức, nhưng còn tự an ủi rằng ngủ thêm một chút nữa, năm phút sau tỉnh dậy ngay.
Nhưng vào buổi sáng mùa đông không dậy nổi chỉ bị sư phụ mắng, còn bây giờ dù có buồn ngủ tôi cũng biết rõ rằng tôi mà thiếp đi lúc này, e rằng ngay lập tức tôi sẽ mọc rễ trên núi Côn Luân này mất.
Nhưng cảm giác buồn ngủ mãnh liệt không tài nào xua đuổi được, tôi chỉ muốn được nhắm mắt lại, rồi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu, chợp mắt một chút thôi cũng được.
Trong đầu tôi như xuất hiện hai phiên bản, một người nói: Dù sao cô cũng không bứt nó ra được, ngay cả Thần Hoả phù cũng không đốt được thứ này, ngủ một giấc dưỡng thần trước đi.
Một người khác lại nói: Nói được đi! Được! Ngủ càng nhiều càng có sức.
Nhưng tận đáy lòng tôi vội chết đi được, chỉ mong sao mắt mình đấu tranh chút, để có thể dốc lòng chống đỡ ý chí của tôi.
Sau đó, đột nhiên từ đáy lòng xuất hiện một tiếng thét chói tai, chói thấu tận tim gan như một đứa trẻ thét lên khi bị chọc giận, theo đó một con thiêu thân màu trắng bay ra từ tay của tôi, hai chiếc cánh nhỏ đập mạnh về phía nhánh cây trong tay tôi.
Đầu tôi như bừng tỉnh, vội vàng cố sức mở mắt ra, chỉ thấy những người khác đang duỗi tay ra như cầm thứ gì đó, mí mắt họ không ngừng động đậy, trạng thái kiểu buồn ngủ nhưng cố không cho bản thân ngủ giống hệt với tôi khi nãy.
“Trương Dương, cô tỉnh rồi, mau đến đây giúp đỡ đi!” Vương Uyển Nhu nghe thấy động tĩnh từ phía tôi, vui vẻ vẫy tay với tôi nói: “Cô có thấy những con đom đóm đó không? Mau dùng Thần Hoả phù thiêu chết chúng đi.”
Lúc này, tôi mới thấy những con đom đóm xung quanh nào có biến mất, tất cả chúng vẫn bay quanh chúng tôi, hơn nữa từ chúng còn phát ra một mùi hương thoang thoảng, không rõ là mùi gì, tôi đang muốn ngửi thử xem thì Đại Hồng hét lên: “Biết mùi hương này kỳ quặc mà cô còn ngửi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn con ngươi trong mắt Đại Hồng, có lẽ cô ta cũng vừa tỉnh lại từ cơn ảo ảnh. Tôi thầm thấy may, Lệ Cổ, Cổ bản mệnh có thể kết nối với tôi, thân thể tôi xảy ra chuyện gì nó đều biết đến đầu tiên, điểm này nó tốt hơn nhiều so với cái đồ tham ăn Âm Long.
Nhưng Âm Long vẫn còn trong quạt của Vương Uyển Nhu, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để rửa sạch nó, khiến tôi không còn nhớ tới việc con rắn trắng nhỏ bò tới bò lui ăn uống trong bình xác chết mà lớn lên nữa.
Thần Hoả phù không có tác dụng trong ảo ảnh, nhưng bây giờ đốt những con đom đóm này lại rất hữu dụng. Hơn nữa, tôi một lúc dùng sáu lá Thần Hoả phù, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ lập tức biến thành tiếng thét chói tai, kèm theo tiếng nứt vỡ trong không khí phát ra mùi chua.
Đây là mùi xương bị đốt, xem ra mùi hương mà tôi ngửi được lúc nãy cũng là mùi xương rồi!
“Đi!”
Tôi vừa thiêu những con đom đóm đó thì nghe thấy Vương Uyển Nhu quát lên, theo đó là những âm thanh xào xạc phát ra từ trong rừng cây, rất giống với tiếng chuột kêu trong đêm, sau đó thoáng có thứ gì đó chạy qua giữa những tán cây thấp.
“Trương Dương!” Đột nhiên Trường Sinh la lên, tỉnh dậy khỏi ảo ảnh.
Nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác của đội trưởng Triển
rồi, biết mình đang nằm mơ lại bất lực, thực sự rất tệ!”
Tôi đang định hỏi Trường Sinh nhìn thấy gì trong ảo ảnh thì thấy Nguyên Thần Tịch mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm, còn tuyết nữ vui sướng kêu lên nhào vào trong lòng tôi.
“Chị ơi!”
Thấy tuyết nữ như thế, Tiểu Bạch cũng không phục kêu lên nhào tới ôm lấy tôi, nói: “Vừa rồi em cũng thấy chị!”
Còn đầu bếp Nguỵ lại đi kéo Đại Hồng, hỏi cô có thấy ông ta trong ảo ảnh không.
Sau khi bị Đại Hồng mắng, ông ta mới yếu ớt nói: “Đây là ma núi, nghe nói nếu gặp phải có thể trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất!”
Người ta nói ma núi có rất nhiều hình dạng, có người nói chúng giống như khỉ bắt người ăn sống, có người nói chúng như con cáo nhỏ dẫn dụ con người vào núi rồi moi đi nội tạng, có người lại nói chúng là mỹ nhân, còn có người nói chúng là sơn thần, dù sao mỗi loại có một kiểu.
Chúng tôi đánh thương nhất, ngay cả ma núi thật sự cũng không được nhìn thấy, chỉ gặp phải linh thể nát của những người bị ma núi thao túng, cũng chính là những con đom đóm đó.
Đồn rằng những người lạc đường mà chết trong núi sâu không có ai đoái hoài đến, linh thể của họ sẽ lưu lạc trong núi rồi bị ma núi tìm thấy, chúng sẽ giúp những người này an táng, đổi lại họ giúp chúng dụ dỗ thêm nhiều người lạc trong núi.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà mọi người lại thấy ma núi khác nhau, chắc rằng trong những linh thể đó không thiếu mỹ nữ.
Điều này không khác gì một vòng luẩn quẩn tìm người thay thế, nhưng mạnh hơn tìm người thay thế nhiều, ma núi càng ngày càng mạnh còn những người kia cứ lần lượt thay nhau, chẳng ai giải thoát được.
Những linh thể kia trong lòng còn muốn trả thù, bởi vì chúng lạc đường mà chết nên cũng muốn thêm nhiều người tới đây với chúng, dần dần trên người chúng sẽ hình thành một loại cây gọi là mị ti. Chính là thứ mà ma núi bắt tôi trồng trong ảo ảnh.
Chỉ cần tôi vừa trồng nó, ngay lập tức máu của tôi sẽ chảy vào trong ngọn núi này, khiến tôi không có cách nào ra khỏi đây được.
Trong số linh thể bị lạc cũng có bị lương tâm lên án, dần dà linh thể vỡ ra biến thành những con đom đóm nhỏ, nhưng dù vậy cũng không thoát khỏi sự khống chế của ma núi.
Những đom đóm chúng tôi vừa gặp chính là thứ đó, nhưng không biết có mấy con ma núi đang điều khiển nó, từ ảo giác của tôi xem ra chúng đã đi theo một hồi lâu.
Kỳ lạ là ma núi chỉ dụ dỗ người một mình vào núi, hiếm khi ra tay với một tập thể nhiều người như chúng tôi.
Tuy ma núi chúng tôi gặp phải có công lực tương đối mạnh, khiến tôi vô thức chìm vào, nhưng chúng cũng sẽ không làm điều vô lý như vậy!
Vương Uyển Nhu thấy mọi người đều tỉnh, bảo đầu bếp Nguỵ bày linh trận bên ngoài Nguyên Thần Tịch, sau đó nói với chúng tôi: “Những ma núi này có lẽ đã theo dõi chúng ta từ lúc chúng ta mới vào núi rồi.”
“Không thể nào?” Sư thúc hơi giật mình nhìn Vương Uyển Nhu, ông phản bác lại: “Dù chúng ta không cảm giác được đi nữa, chẳng phải còn có tuyết nữ ở đây sao?”
Đúng là tuyết nữ ở trong núi lâu, sinh vật trên núi dù tốt hay xấu đều có hảo cảm với em mới đúng, ma núi dù thế nào cũng không dám ra tay với tuyết nữ được.
Tôi cũng không biết trên núi Côn Luân còn có Sơn Thần hay không, nhưng ít nhất sự tồn tại của tuyết nữ là thật. Chỉ cần có em hẳn phải có tác dụng răn đe, nhưng bây giờ ma núi cũng tấn công cả em ấy, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ vì tuyết nữ không làm lạnh, ma núi không nhận ra em ấy ư?
Tuyết nữ thấy mọi người đều nhìn mình, em rụt đầu đang tựa trong lòng tôi lại, nói: “Vừa nãy em chẳng thấy gì cả.”
“Những ma núi này hoặc là bị người nào đó uy hiếp hoặc là nhờ vả, hoặc trên người chúng ta có thứ chúng muốn.” Vương Uyển Nhu nghĩ một hồi, sau đó nhìn đống lửa vừa thêm củi, cô bỗng nhiên hét lớn: “Không xong!”
Khi Vương Uyển Nhu nhìn đống lửa tôi liền nhớ tới trước khi vào ảo ảnh chúng tôi đã ném một thứ vào, bây giờ đống lửa chỉ cháy nhỏ và than đỏ bên dưới.
“Tấm vải đỏ đã bị đốt rồi?” Sư thúc không chắc lắm nhìn đống lửa, sau đó trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: “Con đốt đi là xong à? Nói thế nào nó cũng là pháp khí, không có gì có thể để trang trí, bây giờ bị con đốt mất rồi.”
“Không phải bị đốt, là bị những con ma núi kia lấy đi!” Tôi đột nhiên đứng dậy, quát: “Mọi người còn ngồi đó làm gì, mau đuổi theo!”
“Trương Dương! Trương Dương!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi lại, lắc đầu nói: “Bây giờ cô đuổi theo làm sao bắt được ma núi, nơi này vốn là địa bàn của chúng, không bằng để mọi người cùng nhau nghĩ cách.”
Tôi chỉ cảm thấy đầu vẫn còn rất choáng, hôm trước đó tôi đã không ngủ cả đêm, tối qua còn bị đánh thức bởi cuộc gọi của đội trưởng Triển, đêm nay lại bị ma núi làm cho không ngủ được.
Tôi dang hai tay bất đắc dĩ nhìn Trường Sinh, nói: “Đây là ma núi đó, chỉ nghe đến tên mà chưa từng thấy người ma núi đó, bây giờ đuổi theo còn có chút hy vọng, chứ đợi nghĩ cách thì chúng chạy xa rồi.”
“Không phải chúng ta hết cách.” Trường Sinh giúp tôi bình tĩnh lại, anh đưa mắt nhìn về phía sau: “Chỗ chúng ta không phải mới có một bạn nhỏ sao?”
Tôi nhìn tuyết nữ vừa bị tôi đẩy sang một bên với vẻ mặt không chút hy vọng nào, nói: “Em có thể tìm được ma núi không?”
“Vừa chơi với em á?” Tuyết nữ vui vẻ nhìn tôi, em vỗ tay nói: “Em có thể tìm được chúng đấy, bọn chúng vừa nãy còn chơi với em, bảo em đừng tức giận nữa đó.”
Mẹ nó!
Tôi đã bảo sao đám ma núi này lại dám đắc tội tuyết nữ chứ, hoá ra ảo ảnh của tuyết nữ là chúng chơi với em ấy, đợi đến khi tìm được chúng, xem tôi xử chúng như thế nào.