Chương 359: Cô nàng mập vô lực
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Ngụy Yến, tôi vậy mà lại không nhịn được cười cười với cô ấy, có cô ấy ở đây, mặc kệ có hữu dụng với chúng tôi hay không, ít nhất cô ấy cũng sẽ làm cho người ta vui vẻ hơn một chút.
Tôi đứng dậy từ trong ngực Trường Sinh, nhìn bốn phía, Đại Hồng và Vương Uyển Nhu hình như đang mất sức nên vẫn còn đang nghỉ nơi, những người khác ngoại trừ Tiểu Bạch và tuyết nữ thì đều dã tỉnh.
Khuôn mặt Nguyên Thần Tịch vẫn bình tĩnh mà nặng nề nhìn ra xa, như thể có rất nhiều tâm sự.
Tôi nghĩ đến từ sau khi Nguyên Thần Tịch đi ra khỏi hang động trong phòng của lão đạo Diêu ở Ngọc Hoàng cung thì hình như đã có rất nhiều tâm sự nặng nề.
Tôi chưa bao giờ hỏi anh ta đã thấy gì trong cái hang động có nhiều quan tài đá như vậy nhưng nhìn thần sắc của anh ta hình như anh ta biết rất nhiều điều trong đó nhưng không nói với chúng ta.
“Tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi!” Đầu bếp Ngụy thật sự đang phát huy sở trưởng đầu bếp của ông ấy, gọi chúng tôi tới ăn sáng.
Thật ra tôi cũng không biết ăn cái gì, nhưng tôi cảm giác cả ngày cả đêm đều đã không được ăn ngon, lúc này ngồi xuống ăn cái gì cũng tốt.
Có lẽ đầu bếp Ngụy sợ chúng tôi chúng tôi kén ăn nên đã trộn tất cả mọi thứ lại, nhưng hương vị cũng không tệ.
Khi ăn, tôi vẫn không ngừng trộm nhìn Đại Hồng và Vương Uyển Nhu, chỉ muốn hai người này mau tỉnh lại để tôi có thể đuổi theo mấy người sư công.
Tối hôm qua quỷ Thái Tuế kia đã nói ba người họ máu me be bét khắp người, mặc dù không nhất định đáng tin nhưng ít ra cũng có một manh mối.
Nhỡ đâu cả người sư công toàn là máy, với cái bộ dáng khô khốc của ông ấy chắc chắn không có bao nhiêu máu để chảy.
Tôi đã không còn sư phụ, nếu đến cả sư công cũng không còn thì không cần người khác nói, chính tôi cũng sẽ tự cho mình mang mệnh sát tinh.
“Cô đừng nhìn nữa, ăn xong chúng ta lập tức đi!” Đầu bếp Ngụy hết sức khinh bỉ nhìn tôi rồi trừng mắt nhìn sư thúc đang vuốt râu nói: “Sư điệt nhà ông rất để ý đến sư phụ ông đấy!”
Sư thúc cười ha ha, đưa tay chạm vào Ngụy Yến rồi nói: “Lão bất tử mạng rất lớn, hơn nữa không phải nói Kiến Mộc muốn đến đỉnh Côn Lôn sao? Một đêm nay chúng ta đã gặp phải rất nhiều chuyện, bọn họ ở phía trước mở đường chắc chắn không dễ hơn chúng ta đâu!”
Tôi ngạc nhiên nhìn sư thúc đang cười ha ha, không ngờ ông ấy lại có đầu có như vậy, tôi nhìn ông ấy rồi nghiêm túc gật đầu.
Ăn xong, tôi đang muốn đi gọi Đại Hồng tỉnh lại nhưng đột nhiên thấy sư thúc ở bên cạnh nhảy dựng lên, chỉ vào một nơi xa rồi hét lớn: “Mọi người mau nhìn chỗ đó đi!”
Bàn tay tôi vừa duỗi ra giữa không trung lại thu về, nhìn theo hướng tay sư thúc chỉ thì thấy trên một sườn núi ở phía Tây Nam của chúng tôi đang bốc lên một làn khói dày đặc.
Lúc này tuy thời tiết hơi khô nóng nhưng cũng sẽ không đến mức xảy ra cháy rừng.
Hơn nữa nơi này là rừng sâu núi thẳm nên thôn làng dưới chân núi cũng sẽ không lên tới đây để đốn củi. Ngoại trừ những người đam mê leo núi thì sẽ không ai có thể leo lên cao như vậy, mà người đam mê leo núi sẽ có ý thức phòng chống cháy rừng.
Như vậy cũng chỉ có ——
Tôi nhìn làn khói dày đặc bốc lên, nhanh chóng đeo ba lô lên vai, sau khi nhìn chuẩn phương hướng thì đánh mạnh vào sư thúc rồi nói: “Mau đi thôi! Có thể là mấy người cô nàng mập!”
Sư thúc cũng lấy lại tinh thần, cuống quýt thu dọn đồ đạc rồi hét lớn với đầu bếp Ngụy: “Mang đồ ăn đi!”
Trường Sinh kéo tôi chạy nhanh về nơi xa kia, còn Ngụy Yến thoáng bay thật nhanh nói là đi tìm hiểu tin tức.
Đầu bếp Ngụy đằng sâu liều mạng gào thét, hét lớn bảo chúng tôi ít nhất phải mang hai đứa bé là Tiểu Bạch và tuyết nữ đi.
Tôi thậm chí còn chưa chạy được hai bước đã cảm nhận được bên cạnh có một thân hình nhỏ bé đang thở hổn hển chạy theo tôi.
Cúi đầu nhìn thì thấy là thằng nhóc Tiểu Bạch chạy theo, phía sau cậu bé còn kéo theo cả tuyết nữ, thậm chí còn đang ngửa đầu cười với tôi.
Tôi thấy mình được Trường Sinh ở phía trước kéo chạy thì cười với cậu, ngửa đầu nhìn lại thấy Nguyên Trường Tịch đã đi thật xa, trong lòng có chút gấp gáp.
Vội giữ chặt Trường Sinh, sau đó lấy một lá phù ở trong ba lô dán lên đùi cậu, lại lấy râ ba tấm dán lên đùi của mỗi chúng tôi một tấp.
“Đây là cái gì vậy?” Cô bé tuyết vô cùng tò mò nhìn thứ tôi dán lên cái váy có viền ren đã bắt đầu trở nên bẩn thỉu và rách nát của cô bé, yếu ớt hỏi.
“Đây là phù Độn Thổ.” Tôi cẩn thận dán là phù, để nhỡ đâu trong quá trình độn thổ mà rơi mất, vậy người đó sẽ bị nhốt trong đất và sẽ không khác gì chôn sống cả.
Là phù này là lão địa chủ sư công kia trộm nói cho sư thúc biết, khi đó ông ấy đang tức giận tôi cứ chạy loạn, nhưng sư thúc chắc chắn sẽ không giấu tôi nên vừa quay đầu đã nói cho tôi biết.
Sau khi tôi cẩn thận dán phù xong, nhìn lộ trình, dựa theo công lực vẽ bùa hiện tại của tôi có lẽ phải thêm chút máu mới được.
“Độn thổ?” Tuyết nữ quay đầu nghi ngờ nhìn tôi nói: “Là thế này phải không ạ?”
Cô bé nói xong thì giữ chặt tay tôi, sau đó bước lên trước một bước.
“Chị!”
Tôi không nghĩ khi được tuyết nữ dắt lên trước một bước lại ít nhất đã hơn trăm bước khi tự đi, Tiểu Bạch khẩn trương vung chân đuổi theo, sau đó đẩy tuyết nữ bên cạnh ra nói: “Đây là chị của tôi!”
“Mau!” Tôi vội vàng kéo Tiểu Bạch, sau đó nói với Trường Sinh: “Để tuyết nữ dẫn chúng ta đi!”
Tôi vỗ trán mình, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Tuyết nữ theo chân Sơn Thần lớn lên, có lẽ cô bé không biết thuật độn thổ là cái gì nhưng chắc chắn cô ấy biết sở trường nhất của thần.
Chỉ phương hướng bốc khói cho tuyết nữ, cô bé lập tức cười hì hì gật đầu kéo chúng tôi đi mấy bước, chỉ cần mười bước chúng tôi đã đến bên cạnh đống lửa vừa mới bốc lên.
Mà có lẽ Ngụy Yến cũng vừa đến, khi nhìn thấy chúng tôi thì giật nảy mình, cuống quít chỉ vào một người ngã bên cạnh đống lửa nói: “Là Viên Viên sao?”
Quả nhiên có một người cả người đều là vết máu đen ngã bên cạnh đống lửa, quần áo đã bị lửa đốt một góc, nhìn kỹ thì không ai khác chính là cô nàng mập.
Tôi vội vàng buông tay tuyết nữ ra rồi chạy tới đỡ cô nàng mập mới mấy ngày không ặp đã gầy không thành hình người trên mặt đất lên.
Nhanh chóng đưa tay bắt mạch, cô gái này thiếu máu, cả người không chỗ nào là không bị thương.
Khi tới đây tôi vốn không mang theo thuốc, xem ra chỉ có thể châm hai cái rồi mới nghĩ cách.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng mập, toàn thân trên dưới không nói nào không bị thương, quần áo thì đen đến không chịu nổi, còn cả một đống vết máu đen hình như không phải máu người.
Khi châm hai cái kim châm xuống, cô gái này lập tức yết ớt tỉnh lại, mắt còn chưa mở xong đã đưa thẳng tay lên tát tôi một cái rồi nói: “Trương Dương, sao cô đến muộn thế hả!”
Tôi cũng lười để ý đến cái người có bệnh thần kinh này, nhận lấy nước từ trong tay Trường Sinh, cũng mặc kệ cô gái này có uống hay không mà rót thẳng vào miệng.
Cô nàng mập bị tôi rót nước đến sắp nôn, vội ngã xuống đất rồi nói: “Tôi cứ nghĩ tôi chết rồi, cô mau đi cứu sư công nhà cô đi!”
“Làm sao vậy?” Nói đến sư công tôi lập tức căng thẳng, ba người bọn họ đi cùng nhau, hiện tại cả người cô nàng mập bị thương lại toàn là máu nằm đây, sư công và lão Miêu hai thân già tàn không biết đã đi đâu rồi?
Liên tưởng này không phải bị yêu quái bắt đi thì chính là bị quỷ ăn thịt!
Cô nàng mập bất lực lắc đầu, chỉ vào một con đường mòn hình như có người vừa đi rồi nói: “Hai người họ đi hướng đó!”
Ngụy Yến vội vàng giậm chân ở phía sau: “Phía sau vẫn còn người!”
“Tôi tới rồi!” Cô ấy vừa nói xong, chỉ thấy Vương Uyển Nhu đã đến, cô ấy cũng bị dáng vẻ của cô nàng mập làm sợ hãi.
Tôi vội vàng bảo Trường Sinh buông cô nàng mập ra trước, sau đó để “nhân viên chuyển phát nhanh” là tuyết nữ của chúng tôi dùng thuật độn thổ tiếp ứng một chút.
Tuyệt nữ rất vui vẻ khi có việc mình có thể giúp đỡ, cười ha ha hai cái rồi kéo Tiểu Bạch cùng đi.
“Đây là nhặt được từ đâu đấy?” Tuyết nữ vừa đi, cô nàng mập vẫn còn có tâm tình để nói đùa.
Tôi dùng sức đánh cô ấy một cái, khẽ hét lên: “Không chết được thì đừng có giả chết, nói cho tôi biết hai người sư công thế nào?”
“Ài!” Cô nàng mập thở dài, duỗi thẳng tay chân trên mặt đất rồi nặng nề nói: “Tôi sắp chết rồi mà cô còn nói như vậy!”
“Ta đến rồi! Nhanh vậy sao!” Giọng nói của sư thúc trong nháy mắt vang lên bên cạnh, vừa vặn nghe được lời này của cô nàng mập, lập tức hét lên: “Ai muốn chết?”
Tôi quay đầu nhìn sư thúc một chút, lại chỉ thấy ông ấy và Nguyên Thần Tịch, còn tuyết nữ và Tiểu Bạch đã không thấy đâu, có lẽ đã đi tiếp ứng đầu bếp Ngụy và Đại Hồng.
Cô nàng mập cũng liếc sư thúc một cái, lại nặng nề nói: “Khắp cái núi Côn Lôn này toàn là thứ đồ quỷ quái, hơn nữa hình như Kiến Mộc bị dẫn ra rồi!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Từ tối hôm qua ở ngây người ở trong núi một đêm tôi cũng đã cảm nhận được, chúng tôi chỉ mới tới sườn núi đã gặp phải hai thứ gần như đã không còn là sơn mị và quỷ Thái Tuế.
Nếu nói đó là may mắn của chúng tôi thì tôi tuyệt đối không tin.
“Chắc các cô đã biết chúng tôi ở trong thôn dưới chân núi.” Cô nàng mập vô lực nhắm mắt lại, than thở nói: “Tôi còn nói chờ cô để lên núi đọ thể lực, kết quả nửa đêm Tần tiên sinh lại nói Kiến Mộc đã chạy!”
“Chạy sao?” Trường Sinh từng giữ Kiến Mộc một thời gian, nhìn cô nàng mập nói: “Có phải nó rất cố chấp muốn đi về một hướng nào đó không?”
“Sao tôi biết được!” Cô nàng mập mở mắt nhìn Trường Sinh một cái, buồn cười nó: “Tôi chỉ nghe thấy Tần lão bất tử hét lớn một tiếng, sau đó lão Miêu đã cõng ông ấy xông ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt không có cái gì, coi như Kiến Mộc đã chạy thì tôi cũng không nhìn thấy được. Tôi chỉ ngu ngốc chạy theo hai người họ.”
“Tôi đã sắp tắt thở đến nơi rồi mà hai ông ấy ở phía trước thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái, cũng may tôi đã từng luyện Thần Hỏa phù, bằng không không ngã chết trong núi này mới lạ.” Giọng nói của cô nàng mập không có bao nhiêu sức lực nhưng vẫn tức giận nói đến đây, trừng mắt nhìn Trường Sinh rồi lại nói: “Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao người già như lão Miêu lại có thể chạy nhanh như vậy?”
“Làm sao thế?” Trường Sinh bị cô nàng mập trừng mắt cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn chung quanh thì thấy đầu bếp Ngụy và Đại Hồng được tuyết nữ đón lấy, trực tiếp khoát tay bảo cô nàng mập nói tiếp.
Cô nàng mập nhìn con đường món kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người bọn họ vốn không phải tự chạy là là được người giấy khiêng chạy!”
“Phụt!” Tôi nghĩ đến hành vi của sư công lão địa chủ kia, làm sao có thể để lão Miêu cõng ông ấy chạy xóc nảy trong núi sâu này chứ.
Cô nàng mập tức giận xong,đôi mắt bắt đầu híp lại nói: “Sau khi trời sáng tôi vượt lên trước mặt bọn họ mới phát hiện, Kiến Mộc kia thế mà cũng không tự chạy mà là được thứ gì đó khiêng, chỉ có mỗi mình tôi dùng hai chân của mình chạy đó!”
Tôi đứng dậy từ trong ngực Trường Sinh, nhìn bốn phía, Đại Hồng và Vương Uyển Nhu hình như đang mất sức nên vẫn còn đang nghỉ nơi, những người khác ngoại trừ Tiểu Bạch và tuyết nữ thì đều dã tỉnh.
Khuôn mặt Nguyên Thần Tịch vẫn bình tĩnh mà nặng nề nhìn ra xa, như thể có rất nhiều tâm sự.
Tôi nghĩ đến từ sau khi Nguyên Thần Tịch đi ra khỏi hang động trong phòng của lão đạo Diêu ở Ngọc Hoàng cung thì hình như đã có rất nhiều tâm sự nặng nề.
Tôi chưa bao giờ hỏi anh ta đã thấy gì trong cái hang động có nhiều quan tài đá như vậy nhưng nhìn thần sắc của anh ta hình như anh ta biết rất nhiều điều trong đó nhưng không nói với chúng ta.
“Tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi!” Đầu bếp Ngụy thật sự đang phát huy sở trưởng đầu bếp của ông ấy, gọi chúng tôi tới ăn sáng.
Thật ra tôi cũng không biết ăn cái gì, nhưng tôi cảm giác cả ngày cả đêm đều đã không được ăn ngon, lúc này ngồi xuống ăn cái gì cũng tốt.
Có lẽ đầu bếp Ngụy sợ chúng tôi chúng tôi kén ăn nên đã trộn tất cả mọi thứ lại, nhưng hương vị cũng không tệ.
Khi ăn, tôi vẫn không ngừng trộm nhìn Đại Hồng và Vương Uyển Nhu, chỉ muốn hai người này mau tỉnh lại để tôi có thể đuổi theo mấy người sư công.
Tối hôm qua quỷ Thái Tuế kia đã nói ba người họ máu me be bét khắp người, mặc dù không nhất định đáng tin nhưng ít ra cũng có một manh mối.
Nhỡ đâu cả người sư công toàn là máy, với cái bộ dáng khô khốc của ông ấy chắc chắn không có bao nhiêu máu để chảy.
Tôi đã không còn sư phụ, nếu đến cả sư công cũng không còn thì không cần người khác nói, chính tôi cũng sẽ tự cho mình mang mệnh sát tinh.
“Cô đừng nhìn nữa, ăn xong chúng ta lập tức đi!” Đầu bếp Ngụy hết sức khinh bỉ nhìn tôi rồi trừng mắt nhìn sư thúc đang vuốt râu nói: “Sư điệt nhà ông rất để ý đến sư phụ ông đấy!”
Sư thúc cười ha ha, đưa tay chạm vào Ngụy Yến rồi nói: “Lão bất tử mạng rất lớn, hơn nữa không phải nói Kiến Mộc muốn đến đỉnh Côn Lôn sao? Một đêm nay chúng ta đã gặp phải rất nhiều chuyện, bọn họ ở phía trước mở đường chắc chắn không dễ hơn chúng ta đâu!”
Tôi ngạc nhiên nhìn sư thúc đang cười ha ha, không ngờ ông ấy lại có đầu có như vậy, tôi nhìn ông ấy rồi nghiêm túc gật đầu.
Ăn xong, tôi đang muốn đi gọi Đại Hồng tỉnh lại nhưng đột nhiên thấy sư thúc ở bên cạnh nhảy dựng lên, chỉ vào một nơi xa rồi hét lớn: “Mọi người mau nhìn chỗ đó đi!”
Bàn tay tôi vừa duỗi ra giữa không trung lại thu về, nhìn theo hướng tay sư thúc chỉ thì thấy trên một sườn núi ở phía Tây Nam của chúng tôi đang bốc lên một làn khói dày đặc.
Lúc này tuy thời tiết hơi khô nóng nhưng cũng sẽ không đến mức xảy ra cháy rừng.
Hơn nữa nơi này là rừng sâu núi thẳm nên thôn làng dưới chân núi cũng sẽ không lên tới đây để đốn củi. Ngoại trừ những người đam mê leo núi thì sẽ không ai có thể leo lên cao như vậy, mà người đam mê leo núi sẽ có ý thức phòng chống cháy rừng.
Như vậy cũng chỉ có ——
Tôi nhìn làn khói dày đặc bốc lên, nhanh chóng đeo ba lô lên vai, sau khi nhìn chuẩn phương hướng thì đánh mạnh vào sư thúc rồi nói: “Mau đi thôi! Có thể là mấy người cô nàng mập!”
Sư thúc cũng lấy lại tinh thần, cuống quýt thu dọn đồ đạc rồi hét lớn với đầu bếp Ngụy: “Mang đồ ăn đi!”
Trường Sinh kéo tôi chạy nhanh về nơi xa kia, còn Ngụy Yến thoáng bay thật nhanh nói là đi tìm hiểu tin tức.
Đầu bếp Ngụy đằng sâu liều mạng gào thét, hét lớn bảo chúng tôi ít nhất phải mang hai đứa bé là Tiểu Bạch và tuyết nữ đi.
Tôi thậm chí còn chưa chạy được hai bước đã cảm nhận được bên cạnh có một thân hình nhỏ bé đang thở hổn hển chạy theo tôi.
Cúi đầu nhìn thì thấy là thằng nhóc Tiểu Bạch chạy theo, phía sau cậu bé còn kéo theo cả tuyết nữ, thậm chí còn đang ngửa đầu cười với tôi.
Tôi thấy mình được Trường Sinh ở phía trước kéo chạy thì cười với cậu, ngửa đầu nhìn lại thấy Nguyên Trường Tịch đã đi thật xa, trong lòng có chút gấp gáp.
Vội giữ chặt Trường Sinh, sau đó lấy một lá phù ở trong ba lô dán lên đùi cậu, lại lấy râ ba tấm dán lên đùi của mỗi chúng tôi một tấp.
“Đây là cái gì vậy?” Cô bé tuyết vô cùng tò mò nhìn thứ tôi dán lên cái váy có viền ren đã bắt đầu trở nên bẩn thỉu và rách nát của cô bé, yếu ớt hỏi.
“Đây là phù Độn Thổ.” Tôi cẩn thận dán là phù, để nhỡ đâu trong quá trình độn thổ mà rơi mất, vậy người đó sẽ bị nhốt trong đất và sẽ không khác gì chôn sống cả.
Là phù này là lão địa chủ sư công kia trộm nói cho sư thúc biết, khi đó ông ấy đang tức giận tôi cứ chạy loạn, nhưng sư thúc chắc chắn sẽ không giấu tôi nên vừa quay đầu đã nói cho tôi biết.
Sau khi tôi cẩn thận dán phù xong, nhìn lộ trình, dựa theo công lực vẽ bùa hiện tại của tôi có lẽ phải thêm chút máu mới được.
“Độn thổ?” Tuyết nữ quay đầu nghi ngờ nhìn tôi nói: “Là thế này phải không ạ?”
Cô bé nói xong thì giữ chặt tay tôi, sau đó bước lên trước một bước.
“Chị!”
Tôi không nghĩ khi được tuyết nữ dắt lên trước một bước lại ít nhất đã hơn trăm bước khi tự đi, Tiểu Bạch khẩn trương vung chân đuổi theo, sau đó đẩy tuyết nữ bên cạnh ra nói: “Đây là chị của tôi!”
“Mau!” Tôi vội vàng kéo Tiểu Bạch, sau đó nói với Trường Sinh: “Để tuyết nữ dẫn chúng ta đi!”
Tôi vỗ trán mình, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Tuyết nữ theo chân Sơn Thần lớn lên, có lẽ cô bé không biết thuật độn thổ là cái gì nhưng chắc chắn cô ấy biết sở trường nhất của thần.
Chỉ phương hướng bốc khói cho tuyết nữ, cô bé lập tức cười hì hì gật đầu kéo chúng tôi đi mấy bước, chỉ cần mười bước chúng tôi đã đến bên cạnh đống lửa vừa mới bốc lên.
Mà có lẽ Ngụy Yến cũng vừa đến, khi nhìn thấy chúng tôi thì giật nảy mình, cuống quít chỉ vào một người ngã bên cạnh đống lửa nói: “Là Viên Viên sao?”
Quả nhiên có một người cả người đều là vết máu đen ngã bên cạnh đống lửa, quần áo đã bị lửa đốt một góc, nhìn kỹ thì không ai khác chính là cô nàng mập.
Tôi vội vàng buông tay tuyết nữ ra rồi chạy tới đỡ cô nàng mập mới mấy ngày không ặp đã gầy không thành hình người trên mặt đất lên.
Nhanh chóng đưa tay bắt mạch, cô gái này thiếu máu, cả người không chỗ nào là không bị thương.
Khi tới đây tôi vốn không mang theo thuốc, xem ra chỉ có thể châm hai cái rồi mới nghĩ cách.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng mập, toàn thân trên dưới không nói nào không bị thương, quần áo thì đen đến không chịu nổi, còn cả một đống vết máu đen hình như không phải máu người.
Khi châm hai cái kim châm xuống, cô gái này lập tức yết ớt tỉnh lại, mắt còn chưa mở xong đã đưa thẳng tay lên tát tôi một cái rồi nói: “Trương Dương, sao cô đến muộn thế hả!”
Tôi cũng lười để ý đến cái người có bệnh thần kinh này, nhận lấy nước từ trong tay Trường Sinh, cũng mặc kệ cô gái này có uống hay không mà rót thẳng vào miệng.
Cô nàng mập bị tôi rót nước đến sắp nôn, vội ngã xuống đất rồi nói: “Tôi cứ nghĩ tôi chết rồi, cô mau đi cứu sư công nhà cô đi!”
“Làm sao vậy?” Nói đến sư công tôi lập tức căng thẳng, ba người bọn họ đi cùng nhau, hiện tại cả người cô nàng mập bị thương lại toàn là máu nằm đây, sư công và lão Miêu hai thân già tàn không biết đã đi đâu rồi?
Liên tưởng này không phải bị yêu quái bắt đi thì chính là bị quỷ ăn thịt!
Cô nàng mập bất lực lắc đầu, chỉ vào một con đường mòn hình như có người vừa đi rồi nói: “Hai người họ đi hướng đó!”
Ngụy Yến vội vàng giậm chân ở phía sau: “Phía sau vẫn còn người!”
“Tôi tới rồi!” Cô ấy vừa nói xong, chỉ thấy Vương Uyển Nhu đã đến, cô ấy cũng bị dáng vẻ của cô nàng mập làm sợ hãi.
Tôi vội vàng bảo Trường Sinh buông cô nàng mập ra trước, sau đó để “nhân viên chuyển phát nhanh” là tuyết nữ của chúng tôi dùng thuật độn thổ tiếp ứng một chút.
Tuyệt nữ rất vui vẻ khi có việc mình có thể giúp đỡ, cười ha ha hai cái rồi kéo Tiểu Bạch cùng đi.
“Đây là nhặt được từ đâu đấy?” Tuyết nữ vừa đi, cô nàng mập vẫn còn có tâm tình để nói đùa.
Tôi dùng sức đánh cô ấy một cái, khẽ hét lên: “Không chết được thì đừng có giả chết, nói cho tôi biết hai người sư công thế nào?”
“Ài!” Cô nàng mập thở dài, duỗi thẳng tay chân trên mặt đất rồi nặng nề nói: “Tôi sắp chết rồi mà cô còn nói như vậy!”
“Ta đến rồi! Nhanh vậy sao!” Giọng nói của sư thúc trong nháy mắt vang lên bên cạnh, vừa vặn nghe được lời này của cô nàng mập, lập tức hét lên: “Ai muốn chết?”
Tôi quay đầu nhìn sư thúc một chút, lại chỉ thấy ông ấy và Nguyên Thần Tịch, còn tuyết nữ và Tiểu Bạch đã không thấy đâu, có lẽ đã đi tiếp ứng đầu bếp Ngụy và Đại Hồng.
Cô nàng mập cũng liếc sư thúc một cái, lại nặng nề nói: “Khắp cái núi Côn Lôn này toàn là thứ đồ quỷ quái, hơn nữa hình như Kiến Mộc bị dẫn ra rồi!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Từ tối hôm qua ở ngây người ở trong núi một đêm tôi cũng đã cảm nhận được, chúng tôi chỉ mới tới sườn núi đã gặp phải hai thứ gần như đã không còn là sơn mị và quỷ Thái Tuế.
Nếu nói đó là may mắn của chúng tôi thì tôi tuyệt đối không tin.
“Chắc các cô đã biết chúng tôi ở trong thôn dưới chân núi.” Cô nàng mập vô lực nhắm mắt lại, than thở nói: “Tôi còn nói chờ cô để lên núi đọ thể lực, kết quả nửa đêm Tần tiên sinh lại nói Kiến Mộc đã chạy!”
“Chạy sao?” Trường Sinh từng giữ Kiến Mộc một thời gian, nhìn cô nàng mập nói: “Có phải nó rất cố chấp muốn đi về một hướng nào đó không?”
“Sao tôi biết được!” Cô nàng mập mở mắt nhìn Trường Sinh một cái, buồn cười nó: “Tôi chỉ nghe thấy Tần lão bất tử hét lớn một tiếng, sau đó lão Miêu đã cõng ông ấy xông ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt không có cái gì, coi như Kiến Mộc đã chạy thì tôi cũng không nhìn thấy được. Tôi chỉ ngu ngốc chạy theo hai người họ.”
“Tôi đã sắp tắt thở đến nơi rồi mà hai ông ấy ở phía trước thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái, cũng may tôi đã từng luyện Thần Hỏa phù, bằng không không ngã chết trong núi này mới lạ.” Giọng nói của cô nàng mập không có bao nhiêu sức lực nhưng vẫn tức giận nói đến đây, trừng mắt nhìn Trường Sinh rồi lại nói: “Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao người già như lão Miêu lại có thể chạy nhanh như vậy?”
“Làm sao thế?” Trường Sinh bị cô nàng mập trừng mắt cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn chung quanh thì thấy đầu bếp Ngụy và Đại Hồng được tuyết nữ đón lấy, trực tiếp khoát tay bảo cô nàng mập nói tiếp.
Cô nàng mập nhìn con đường món kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người bọn họ vốn không phải tự chạy là là được người giấy khiêng chạy!”
“Phụt!” Tôi nghĩ đến hành vi của sư công lão địa chủ kia, làm sao có thể để lão Miêu cõng ông ấy chạy xóc nảy trong núi sâu này chứ.
Cô nàng mập tức giận xong,đôi mắt bắt đầu híp lại nói: “Sau khi trời sáng tôi vượt lên trước mặt bọn họ mới phát hiện, Kiến Mộc kia thế mà cũng không tự chạy mà là được thứ gì đó khiêng, chỉ có mỗi mình tôi dùng hai chân của mình chạy đó!”