Chương 365: Đồ Vật bên trong Kiến Mộc
Khi tiếng cười đó phát ra, thân thể tôi bắt đầu đau nhói từng cơn, như thể thứ gì đó đang ngủ yên bên trong muốn phá kén chui ra.
“Ha! Ha!”
Ngụy Yến vẫn nắm chặt tay tôi không buông sau đó ngẩng đầu nhìn tôi cười ha ha, cả khuôn mặt dí sát vào tôi.
Tôi định đẩy Ngụy Yến ra theo bản năng, nhưng bàn tay không tài nào nhấc lên nổi, xương cốt toàn thân đau nhức vô cùng.
“Kít! Kít!”
Lệ Cổ gào thét giống như đòi mạng, Sư Tụy đang bám vào người tôi cũng giống như nổi điên, liều lĩnh muốn nhảy ra ngoài, khiến cơ thể tôi quay cuồng không chịu nổi.
“Trương Dương?” Một tay Trường Sinh vẫn luôn ôm lấy mặt tôi tránh để tôi bị Ngụy Yến kéo đi. Thấy Ngụy Yến tới gần, anh vội vàng kéo tôi về đằng sau, nhưng vừa sờ vào tay tôi thì dường như anh đã phát hiện ra gì đó, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi: “Cô sao thế?”
“Kiến Mộc! Lệ Cổ…” Tôi vốn không thể ngờ được rằng Thực Thi trùng di chuyển trong cơ thể lại đau đớn như vậy.
Tôi cũng không biết Lệ Cổ là Cổ bản mệnh của mình, đã hòa vào một thể với tôi, cho nên khi nó đụng phải Kiến Mộc mới gặp phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Chủ yếu là thường ngày nó cũng không thân thiết gì với tôi, giờ đột nhiên nó đụng phải cái gì thì tôi cũng sẽ chịu tội theo khiến tôi nhất thời chưa chấp nhận được.
Lần này nó chạm phải Kiến Mộc khiến Sư Tụy lập tức cảm nhận được, cô ta đang rắp tâm muốn chiếm lấy cơ thể tôi.
May mà Trường Sinh đã đề phòng từ trước, giúp tôi nuôi Thực Thi trùng để kiềm chế linh thể của Sư Tụy. Nhưng anh không hề nói cho tôi biết rằng Thực Thi trùng di chuyển trong cơ thể lại đau đớn như thế.
“Á!”
Vương Uyển Nhu cũng đã phát hiện tình huống không ổn, vội vàng đuổi Hổ Trành ra đằng trước, sau đó mau chóng xoay người cầm lấy Kiến Mộc.
“Dùng vải đỏ bọc lấy Kiến Mộc, đi mau!” Tôi cảm nhận được Thực Thi trùng và linh thể của Sư Tụy va chạm trong cơ thể càng ngày càng kịch liệt.
Hai tên khách trọ không trả tiền thuê nhà này chẳng thèm để ý đến cảm xúc của chủ nhà, đã đi loạn trong cơ thể tôi rồi thì tôi, lại còn không coi tôi ra gì. Tôi không biết mình sẽ chống đỡ được bao lâu nữa.
Mồ hôi tôi tuôn ra như suối, Ngụy Yến vẫn nắm chặt tay tôi. Thậm chí dù Nguyên Thần Tịch đã trói Ngụy Yến bằng cành liễu thì cô ấy vẫn chẳng hề di chuyển, chỉ dùng đôi bàn tay xanh xao lạnh như băng giữ chặt lấy tôi. Ngụy Yến còn không chọn chỗ khác mà cứ nhè nơi vết thương mà sư thúc đã gây ra cho tôi mà bóp mạnh, còn sợ tôi không đủ đau, cứ thỉnh thoảng cô ấy lại nới lỏng tay rồi tiếp tục siết chặt.
Tôi đau híp hết cả mắt lại. Thấy Hổ Trành xoay người đi một bước đến gần Ngụy Yên rồi lại lùi hai bước, tôi vừa đau vừa lo lắng, cổ họng như muốn bốc hỏa, chỉ muốn gọi Hổ Trành đi nhanh lên chút!
Ít ra nó cũng tới từ Linh giới, lại còn mang một cái tên hung hữ nữa, sao lại mềm yếu như thế không biết.
Vương Uyển Nhu đi nhặt Kiến Mộc nhưng mãi mà chẳng có động tĩnh, tuyết nữ đưa cô nàng mập đến nơi an toàn trong thôn cũng không quay về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Một tay tôi bị móng vuốt của Ngụy Yến cố định chặt, tay còn lại cố hết sức đẩy đầu cô ấy ra, chỉ sợ cô ấy lại dí sát khuôn mặt buồn nôn lại gần. Hiện giờ tôi đang đối xử với cô ấy như sư thẩm tương lai, không dám xuống tay mạnh bạo để tránh sau này mình sẽ bị sư thúc treo lên mà đánh.
Nhắc đến sư thẩm mới nhớ, tôi đột nhiên phát hiện ra không thấy sư thúc đâu bèn cuống quýt quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, nhưng chỉ thấy Vương Uyển Nhu một tay cầm Kiến Mộc, tay còn lại tự bám lấy tay mình. Thấy tôi đang nhìn, cô ấy hét lớn: “Kiến Mộc mọc rễ, mau tới hỗ trợ!”
“Không được?” Tôi giật mình, cúi đầu nhìn Ngụy Yến đang túm lấy tay mình.
Vết thương bị sư thúc rạch ra vốn phải chảy máu nhưng lại chẳng có giọt nào rơi xuống đất, tất cả máu chảy ra đã bị Ngụy Yến giấu vào nơi nào đó.
“Bị lừa rồi!”
Nguyên Thần Tịch đột nhiên trầm mặt, nhanh chóng thu lại cành liễu đang trói quanh người Ngụy Yến sau đó lại cuốn chúng sang người Vương Uyển Nhu, nói: “Cô buông tay ra trước đi, để tôi.”
Vương Uyển Nhu sa sầm mặt, nở nụ cười khổ nói: “Lệ Cổ đã bị hút vào, tay tôi cũng thế. Tôi có muốn thả ra cũng không được.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra không phải cô ấy nắm lấy Kiến Mộc như tôi nghĩ lúc nãy mà là bàn tay của Vương Uyển Nhu giấu dưới lá của Kiến Mộc đã biến mất tăm. Chỉ sợ Lệ Cổ vừa rồi không phải muốn tung hoàng mà là chạy trốn!
“Ha! Ha!”
Ngụy Yến lúc này lại buông tay tôi ra, há miệng cười ha ha nhìn chúng tôi, Tụ Âm châu dường như bị cô ấy khống chế, chìm vào trong chiếc quạt xếp.
Tay được giải phóng, tôi vội vàng dán một tấm Định Hồn phù vào người Ngụy Yến, sau đó nhanh chóng móc ấm trúc đỏ trong ba lô ra thu cô ấy vào.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa thu được Ngụy Yến về, Thực Thi trùng và linh thể Sư Tụy trong người tôi dường như đã bình tĩnh lại, nhất là Sư Tụy, ban đầu cô ta giống như mừng rỡ, sau lại chậm rãi trở nên sợ hãi.
Tôi chẳng hiểu tại sao mình có thể biết được suy nghĩ của cô ta, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được cô ta đang sợ hãi, loại sợ hãi giống như đau lòng.
Tôi nhét ấm trúc đỏ vào đáy ba lô. Mặc kệ Sư Tụy sợ hãi cái gì, nếu cô ta không phải em gái của Đại Hồng thì tôi nghĩ cô ta bị tan thành mây khói càng tốt.
Tôi bước đến trước mặt Vương Uyển Nhu, thấy cả một cánh tay của cô ấy đã bị hút vào trong Kiến Mộc. Bảo sao cô ấy cứ túm lấy cánh tay của mình.
Tôi vội vàng dán một tấm Định Hồn phù vào bả vai Vương Uyển Nhu, sau đó mau chóng lấy mực nước ra đổ lên Kiến Mộc.
Trong mực nước có nọc độc của Âm Long, tôi cũng chẳng thèm quan tâm nó có tác dụng hay không nữa. Ít ra thì từ kinh nghiệm của tôi, không vật nào có sức sát thương mạnh bằng nọc của Âm Long.
Nhưng ngay khi chạm phải nọc độc, những chiếc lá của Kiến Mộc đột nhiên dựng đứng lên như thể tôi đã rót phân bón vào chúng vậy. Rồi chúng đột ngột bùng phát, nuốt chửng toàn bộ cánh tay của Vương Uyển Nhu trong nháy mắt.
Trong lúc nhất thời tôi không có biện pháp nào, vội vàng quay đầu nhìn Trường Sinh ý bảo anh mau nghĩ cách.
Nhưng anh và Nguyên Thần Tịch đang thương lượng chuyện gì đó. Vẻ mặt cả hai đều nặng nề, rõ ràng là bất hòa không vui.
Thấy tôi nhìn sang, vẻ mặt Trường Sinh trầm xuống. Anh khẽ gật đầu với Nguyên Thần Tịch rồi chấm dứt câu chuyện tại đây.
“Hai người các anh đang nói gì thế? Mau nghĩ cách nào đi chứ?” Tôi gào lên với bọn họ, trong lòng đã cuống quýt hết cả lên rồi.
Đằng sau Kiến Mộc là gì chúng tôi đều không biết. Tuy tôi đã từng vươn tay qua nhưng cũng chưa từng phát hiện ra bên trong nó là gì.
Chỉ có Âm Long là thường xuyên kéo A Hồng vào trong đấy chơi trong lúc tôi và cô nàng mập nằm viện.
Vừa nghĩ tới việc Âm Long từng ra vào bài vị, tôi chợt tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trong rừng cây trước nhà họ Đinh, mấy tấm bài vị được Đại Hồng ôm giống như vật sống, sợi linh hồn trên người Hoạt thi bị hút vào như hút sợi mì.
Mọi chuyện sau đó diễn ra quá dồn dập, mà sự việc ấy cũng không có ảnh hưởng gì nên tôi đã quên béng đi mất. Bây giờ nghĩ lại, trong Kiến Mộc rất có khả năng có vật sống, nhưng tại sao nó có thể ở bên trong Kiến Mộc nhiều năm như vậy mà không gây ra động tĩnh gì nhỉ?
Tôi vội vàng âm thầm gọi Lệ Cổ nhưng nó lại chẳng ừ hử tiếng nào. Vừa rồi tôi còn thấy nó bay nhảy bên ngoài cơ mà, giờ đến cả xác cũng không thấy, chẳng lẽ như Vương Uyển Nhu nói, nó đã bị Kiến Mộc nuốt vào rồi?
Tôi mau chóng buông Vương Uyển Nhu ra, chịu đựng cơn đau như đập nát toàn bộ xương cốt để xoay người gọi Âm Long.
“Trương Dương!” Nguyên Thần Tịch kéo tôi lại, chỉ vào Kiến Mộc nói: “Cô còn nhớ hộp kim bạc kia không?”
“Kim bạc?” Tôi nghe mà sững sờ, giờ đã là lúc nào rồi mà anh ta còn nhớ thương đến báu vật gia truyền của nhà họ Nguyên?
“Trên kim bạc ấy có Long khí, cô còn nhớ không?” Nguyên Thần Tịch lôi tôi ngồi xổm xuống trước mặt Vương Uyển Nhu, nhỏ giọng nói: “Giờ cô lấy kim bạc ra rồi chọc đứt mấy cái rễ mới mọc ra từ Kiến Mộc đi!”
“Dùng kim bạc ấy hả?” Tôi nhìn chằm chằm Nguyên Thần Tịch, xác định xem anh ta đang nói đùa hay thật.
Kết quả là anh ta thế mà nói thật!
Dùng kim bạc đâm vào người tôi còn làm được, nhưng mà dùng nó để chọc đứt rễ cây ư? Đây là rễ của Kiến Mộc – ông tổ của ngàn loại cây đấy, anh ta có chắc tôi dùng kim bạc chọc đứt nổi không?
Vương Uyển Nhu cũng sững sờ khi nghe anh ta nói vậy. Cô ấy nhìn Nguyên Thần Tịch nói: “Kim bạc ấy có gì đặc biệt à?”
Lúc này bả vai Vương Uyển Nhu đã bị nuốt vào phân nửa, nhưng ngoại trừ vẻ mặt hơi sa sầm thì vị quỷ sai ngàn năm này vẫn khá bình tĩnh.
Nhưng Trường Sinh lại là người không giữ được bình tĩnh. Anh trực tiếp mở khóa ba lô của tôi ra, đưa tay vào lần mò rồi còn tranh thủ hỏi tôi: “Kim bạc cô để ở đâu rồi?”
Kim bạc của nhà họ Nguyên vốn được cất trong một cái hộp có khắc chữ rất đẹp, có điều tôi thấy nó to quá không nhét nổi nên đã xếp gọn vào một cái túi kim chỉ cũ của sư phụ.
Phía trên kim bạc có Long khí nên luôn tỏa ra hơi lạnh, tôi đành phải bọc thêm mấy lá bùa bên ngoài để tránh cảm giác lạnh lưng.
Nghĩ đến Long khí là tôi lại nhớ tới vảy rồng. Nhìn dáng vẻ Vương Uyển Nhu thì có lẽ cô ấy cũng giống tôi, chẳng biết vảy rồng là cái gì.
Mặc dù trong lòng tôi hơi hòa hoãn lại được một chút nhưng tôi cũng biết giờ không phải lúc để so đo. Tôi hất tay Trường Sinh ra, trừng mắt lườm anh. Từ khi nào mà anh bắt đầu giúp đỡ người ngoài thế?
Tôi từ giữa ngăn dưới cùng của ba lô lấy ra chiếc túi kim chỉ bọc giấy bùa, trực tiếp đưa cho Nguyên Thần Tịch, nói: “Đây là đồ của nhà anh, trả lại cho anh!”
“Ấy! Đừng trả cho anh ta vội, thứ này chỉ cô mới dùng được thôi. Mau lấy kim ra chọc đứt rễ Kiến Mộc đi rồi nói sau.” Trường Sinh nóng vội như sắp cháy nhà, vội vàng giúp tôi gỡ lớp bùa rồi chỉ vào kim bạc nói.
Chỉ tôi mới có thể sử dụng kim bạc này ư?
Tôi mờ mịt nhìn Trường Sinh rồi duỗi tay cầm một cây kim định cắm xuống.
“Á!”
Đầu ngón tay tôi vừa đụng phải kim bạc thì một luồng hơi lạnh đã lan ra khắp toàn thân, lạnh hơn rất nhiều so với trước đây tôi dùng nó. Sư Tụy trong người tôi cũng đột ngột hét lên một tiếng.
Sự sợ hãi này không giống với khi cô ta cảm nhận được Kiến Mộc mọc rễ, mà giống như giật mình không thể tin nổi.
“Ha! Ha!”
Ngụy Yến vẫn nắm chặt tay tôi không buông sau đó ngẩng đầu nhìn tôi cười ha ha, cả khuôn mặt dí sát vào tôi.
Tôi định đẩy Ngụy Yến ra theo bản năng, nhưng bàn tay không tài nào nhấc lên nổi, xương cốt toàn thân đau nhức vô cùng.
“Kít! Kít!”
Lệ Cổ gào thét giống như đòi mạng, Sư Tụy đang bám vào người tôi cũng giống như nổi điên, liều lĩnh muốn nhảy ra ngoài, khiến cơ thể tôi quay cuồng không chịu nổi.
“Trương Dương?” Một tay Trường Sinh vẫn luôn ôm lấy mặt tôi tránh để tôi bị Ngụy Yến kéo đi. Thấy Ngụy Yến tới gần, anh vội vàng kéo tôi về đằng sau, nhưng vừa sờ vào tay tôi thì dường như anh đã phát hiện ra gì đó, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi: “Cô sao thế?”
“Kiến Mộc! Lệ Cổ…” Tôi vốn không thể ngờ được rằng Thực Thi trùng di chuyển trong cơ thể lại đau đớn như vậy.
Tôi cũng không biết Lệ Cổ là Cổ bản mệnh của mình, đã hòa vào một thể với tôi, cho nên khi nó đụng phải Kiến Mộc mới gặp phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Chủ yếu là thường ngày nó cũng không thân thiết gì với tôi, giờ đột nhiên nó đụng phải cái gì thì tôi cũng sẽ chịu tội theo khiến tôi nhất thời chưa chấp nhận được.
Lần này nó chạm phải Kiến Mộc khiến Sư Tụy lập tức cảm nhận được, cô ta đang rắp tâm muốn chiếm lấy cơ thể tôi.
May mà Trường Sinh đã đề phòng từ trước, giúp tôi nuôi Thực Thi trùng để kiềm chế linh thể của Sư Tụy. Nhưng anh không hề nói cho tôi biết rằng Thực Thi trùng di chuyển trong cơ thể lại đau đớn như thế.
“Á!”
Vương Uyển Nhu cũng đã phát hiện tình huống không ổn, vội vàng đuổi Hổ Trành ra đằng trước, sau đó mau chóng xoay người cầm lấy Kiến Mộc.
“Dùng vải đỏ bọc lấy Kiến Mộc, đi mau!” Tôi cảm nhận được Thực Thi trùng và linh thể của Sư Tụy va chạm trong cơ thể càng ngày càng kịch liệt.
Hai tên khách trọ không trả tiền thuê nhà này chẳng thèm để ý đến cảm xúc của chủ nhà, đã đi loạn trong cơ thể tôi rồi thì tôi, lại còn không coi tôi ra gì. Tôi không biết mình sẽ chống đỡ được bao lâu nữa.
Mồ hôi tôi tuôn ra như suối, Ngụy Yến vẫn nắm chặt tay tôi. Thậm chí dù Nguyên Thần Tịch đã trói Ngụy Yến bằng cành liễu thì cô ấy vẫn chẳng hề di chuyển, chỉ dùng đôi bàn tay xanh xao lạnh như băng giữ chặt lấy tôi. Ngụy Yến còn không chọn chỗ khác mà cứ nhè nơi vết thương mà sư thúc đã gây ra cho tôi mà bóp mạnh, còn sợ tôi không đủ đau, cứ thỉnh thoảng cô ấy lại nới lỏng tay rồi tiếp tục siết chặt.
Tôi đau híp hết cả mắt lại. Thấy Hổ Trành xoay người đi một bước đến gần Ngụy Yên rồi lại lùi hai bước, tôi vừa đau vừa lo lắng, cổ họng như muốn bốc hỏa, chỉ muốn gọi Hổ Trành đi nhanh lên chút!
Ít ra nó cũng tới từ Linh giới, lại còn mang một cái tên hung hữ nữa, sao lại mềm yếu như thế không biết.
Vương Uyển Nhu đi nhặt Kiến Mộc nhưng mãi mà chẳng có động tĩnh, tuyết nữ đưa cô nàng mập đến nơi an toàn trong thôn cũng không quay về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Một tay tôi bị móng vuốt của Ngụy Yến cố định chặt, tay còn lại cố hết sức đẩy đầu cô ấy ra, chỉ sợ cô ấy lại dí sát khuôn mặt buồn nôn lại gần. Hiện giờ tôi đang đối xử với cô ấy như sư thẩm tương lai, không dám xuống tay mạnh bạo để tránh sau này mình sẽ bị sư thúc treo lên mà đánh.
Nhắc đến sư thẩm mới nhớ, tôi đột nhiên phát hiện ra không thấy sư thúc đâu bèn cuống quýt quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, nhưng chỉ thấy Vương Uyển Nhu một tay cầm Kiến Mộc, tay còn lại tự bám lấy tay mình. Thấy tôi đang nhìn, cô ấy hét lớn: “Kiến Mộc mọc rễ, mau tới hỗ trợ!”
“Không được?” Tôi giật mình, cúi đầu nhìn Ngụy Yến đang túm lấy tay mình.
Vết thương bị sư thúc rạch ra vốn phải chảy máu nhưng lại chẳng có giọt nào rơi xuống đất, tất cả máu chảy ra đã bị Ngụy Yến giấu vào nơi nào đó.
“Bị lừa rồi!”
Nguyên Thần Tịch đột nhiên trầm mặt, nhanh chóng thu lại cành liễu đang trói quanh người Ngụy Yến sau đó lại cuốn chúng sang người Vương Uyển Nhu, nói: “Cô buông tay ra trước đi, để tôi.”
Vương Uyển Nhu sa sầm mặt, nở nụ cười khổ nói: “Lệ Cổ đã bị hút vào, tay tôi cũng thế. Tôi có muốn thả ra cũng không được.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra không phải cô ấy nắm lấy Kiến Mộc như tôi nghĩ lúc nãy mà là bàn tay của Vương Uyển Nhu giấu dưới lá của Kiến Mộc đã biến mất tăm. Chỉ sợ Lệ Cổ vừa rồi không phải muốn tung hoàng mà là chạy trốn!
“Ha! Ha!”
Ngụy Yến lúc này lại buông tay tôi ra, há miệng cười ha ha nhìn chúng tôi, Tụ Âm châu dường như bị cô ấy khống chế, chìm vào trong chiếc quạt xếp.
Tay được giải phóng, tôi vội vàng dán một tấm Định Hồn phù vào người Ngụy Yến, sau đó nhanh chóng móc ấm trúc đỏ trong ba lô ra thu cô ấy vào.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa thu được Ngụy Yến về, Thực Thi trùng và linh thể Sư Tụy trong người tôi dường như đã bình tĩnh lại, nhất là Sư Tụy, ban đầu cô ta giống như mừng rỡ, sau lại chậm rãi trở nên sợ hãi.
Tôi chẳng hiểu tại sao mình có thể biết được suy nghĩ của cô ta, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được cô ta đang sợ hãi, loại sợ hãi giống như đau lòng.
Tôi nhét ấm trúc đỏ vào đáy ba lô. Mặc kệ Sư Tụy sợ hãi cái gì, nếu cô ta không phải em gái của Đại Hồng thì tôi nghĩ cô ta bị tan thành mây khói càng tốt.
Tôi bước đến trước mặt Vương Uyển Nhu, thấy cả một cánh tay của cô ấy đã bị hút vào trong Kiến Mộc. Bảo sao cô ấy cứ túm lấy cánh tay của mình.
Tôi vội vàng dán một tấm Định Hồn phù vào bả vai Vương Uyển Nhu, sau đó mau chóng lấy mực nước ra đổ lên Kiến Mộc.
Trong mực nước có nọc độc của Âm Long, tôi cũng chẳng thèm quan tâm nó có tác dụng hay không nữa. Ít ra thì từ kinh nghiệm của tôi, không vật nào có sức sát thương mạnh bằng nọc của Âm Long.
Nhưng ngay khi chạm phải nọc độc, những chiếc lá của Kiến Mộc đột nhiên dựng đứng lên như thể tôi đã rót phân bón vào chúng vậy. Rồi chúng đột ngột bùng phát, nuốt chửng toàn bộ cánh tay của Vương Uyển Nhu trong nháy mắt.
Trong lúc nhất thời tôi không có biện pháp nào, vội vàng quay đầu nhìn Trường Sinh ý bảo anh mau nghĩ cách.
Nhưng anh và Nguyên Thần Tịch đang thương lượng chuyện gì đó. Vẻ mặt cả hai đều nặng nề, rõ ràng là bất hòa không vui.
Thấy tôi nhìn sang, vẻ mặt Trường Sinh trầm xuống. Anh khẽ gật đầu với Nguyên Thần Tịch rồi chấm dứt câu chuyện tại đây.
“Hai người các anh đang nói gì thế? Mau nghĩ cách nào đi chứ?” Tôi gào lên với bọn họ, trong lòng đã cuống quýt hết cả lên rồi.
Đằng sau Kiến Mộc là gì chúng tôi đều không biết. Tuy tôi đã từng vươn tay qua nhưng cũng chưa từng phát hiện ra bên trong nó là gì.
Chỉ có Âm Long là thường xuyên kéo A Hồng vào trong đấy chơi trong lúc tôi và cô nàng mập nằm viện.
Vừa nghĩ tới việc Âm Long từng ra vào bài vị, tôi chợt tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trong rừng cây trước nhà họ Đinh, mấy tấm bài vị được Đại Hồng ôm giống như vật sống, sợi linh hồn trên người Hoạt thi bị hút vào như hút sợi mì.
Mọi chuyện sau đó diễn ra quá dồn dập, mà sự việc ấy cũng không có ảnh hưởng gì nên tôi đã quên béng đi mất. Bây giờ nghĩ lại, trong Kiến Mộc rất có khả năng có vật sống, nhưng tại sao nó có thể ở bên trong Kiến Mộc nhiều năm như vậy mà không gây ra động tĩnh gì nhỉ?
Tôi vội vàng âm thầm gọi Lệ Cổ nhưng nó lại chẳng ừ hử tiếng nào. Vừa rồi tôi còn thấy nó bay nhảy bên ngoài cơ mà, giờ đến cả xác cũng không thấy, chẳng lẽ như Vương Uyển Nhu nói, nó đã bị Kiến Mộc nuốt vào rồi?
Tôi mau chóng buông Vương Uyển Nhu ra, chịu đựng cơn đau như đập nát toàn bộ xương cốt để xoay người gọi Âm Long.
“Trương Dương!” Nguyên Thần Tịch kéo tôi lại, chỉ vào Kiến Mộc nói: “Cô còn nhớ hộp kim bạc kia không?”
“Kim bạc?” Tôi nghe mà sững sờ, giờ đã là lúc nào rồi mà anh ta còn nhớ thương đến báu vật gia truyền của nhà họ Nguyên?
“Trên kim bạc ấy có Long khí, cô còn nhớ không?” Nguyên Thần Tịch lôi tôi ngồi xổm xuống trước mặt Vương Uyển Nhu, nhỏ giọng nói: “Giờ cô lấy kim bạc ra rồi chọc đứt mấy cái rễ mới mọc ra từ Kiến Mộc đi!”
“Dùng kim bạc ấy hả?” Tôi nhìn chằm chằm Nguyên Thần Tịch, xác định xem anh ta đang nói đùa hay thật.
Kết quả là anh ta thế mà nói thật!
Dùng kim bạc đâm vào người tôi còn làm được, nhưng mà dùng nó để chọc đứt rễ cây ư? Đây là rễ của Kiến Mộc – ông tổ của ngàn loại cây đấy, anh ta có chắc tôi dùng kim bạc chọc đứt nổi không?
Vương Uyển Nhu cũng sững sờ khi nghe anh ta nói vậy. Cô ấy nhìn Nguyên Thần Tịch nói: “Kim bạc ấy có gì đặc biệt à?”
Lúc này bả vai Vương Uyển Nhu đã bị nuốt vào phân nửa, nhưng ngoại trừ vẻ mặt hơi sa sầm thì vị quỷ sai ngàn năm này vẫn khá bình tĩnh.
Nhưng Trường Sinh lại là người không giữ được bình tĩnh. Anh trực tiếp mở khóa ba lô của tôi ra, đưa tay vào lần mò rồi còn tranh thủ hỏi tôi: “Kim bạc cô để ở đâu rồi?”
Kim bạc của nhà họ Nguyên vốn được cất trong một cái hộp có khắc chữ rất đẹp, có điều tôi thấy nó to quá không nhét nổi nên đã xếp gọn vào một cái túi kim chỉ cũ của sư phụ.
Phía trên kim bạc có Long khí nên luôn tỏa ra hơi lạnh, tôi đành phải bọc thêm mấy lá bùa bên ngoài để tránh cảm giác lạnh lưng.
Nghĩ đến Long khí là tôi lại nhớ tới vảy rồng. Nhìn dáng vẻ Vương Uyển Nhu thì có lẽ cô ấy cũng giống tôi, chẳng biết vảy rồng là cái gì.
Mặc dù trong lòng tôi hơi hòa hoãn lại được một chút nhưng tôi cũng biết giờ không phải lúc để so đo. Tôi hất tay Trường Sinh ra, trừng mắt lườm anh. Từ khi nào mà anh bắt đầu giúp đỡ người ngoài thế?
Tôi từ giữa ngăn dưới cùng của ba lô lấy ra chiếc túi kim chỉ bọc giấy bùa, trực tiếp đưa cho Nguyên Thần Tịch, nói: “Đây là đồ của nhà anh, trả lại cho anh!”
“Ấy! Đừng trả cho anh ta vội, thứ này chỉ cô mới dùng được thôi. Mau lấy kim ra chọc đứt rễ Kiến Mộc đi rồi nói sau.” Trường Sinh nóng vội như sắp cháy nhà, vội vàng giúp tôi gỡ lớp bùa rồi chỉ vào kim bạc nói.
Chỉ tôi mới có thể sử dụng kim bạc này ư?
Tôi mờ mịt nhìn Trường Sinh rồi duỗi tay cầm một cây kim định cắm xuống.
“Á!”
Đầu ngón tay tôi vừa đụng phải kim bạc thì một luồng hơi lạnh đã lan ra khắp toàn thân, lạnh hơn rất nhiều so với trước đây tôi dùng nó. Sư Tụy trong người tôi cũng đột ngột hét lên một tiếng.
Sự sợ hãi này không giống với khi cô ta cảm nhận được Kiến Mộc mọc rễ, mà giống như giật mình không thể tin nổi.