Chương 10: Tôi bị siết cổ
Dưới mặt đường bị mưa xối ướt tạo thành vũng nước, một người đàn ông đội mưa lái mô tô thắn gấp dừng lại trước trụ sở Ngũ Hoa Xà. Thanh Nhân đội mũ bảo hiểm che kín mít mặt hiên ngang bước vào cổng. Bỗng bị hai tên giang hồ mặt mày bậm trợn gác cổng chặn anh lại.
"Nơi này không phận sự cấm vào, mời mày đi cho". Một tên cầm ô lên tiếng.
Thanh Nhân đứng im tại chỗ, không biết vẻ mặt lúc này của anh trông thế nào. Nhưng khi tên còn lại đẩy mạnh anh xém ngã thì đã được tặng cho một cước vào chân.
"Aa!".
Nghe tiếng răng rắc rõ ràng, gã ngã ra đất làm dạ: "Con mịa nó, gãy chân tao rồi!".
"Mọe!". Tên còn lại rút dao ra lao thẳng tới Thanh Nhân.
Anh tóm được cổ tay gã, thúc đầu gối vào bụng. Con dao rơi xuống gã phun ra mật xanh mật vàng, chưa kịp phản ứng Thanh Nhân tặng cho gã một cú đấm mang tên 'ngủ miên mang'. Hai tên gác cổng yếu xìu bị đánh cho thành bộ dạng thảm. Yếu thế này cũng đi gác cổng, sau này gặp phải tên khốn 'quái vật' nào đó, không chừng hai tên này chưa nói được câu nào đã bị phanh thây tại chỗ.
Mười mấy tên giang hồ bên trong nghe động tĩnh liền xông ra ngoài xem: "Mày là thằng nào?!".
Cốc cốc cốc.
"Có chuyện gì?". Du Thành Nghĩa ngẩng đầu thở dốc.
Ryan ngoài cửa nói vọng vào: "Chủ tịch, Thanh Nhân đang làm loạn bên ngoài".
Du Thành Nghĩa: "..........".
Anh ta nhận lại chỉ là tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ hành lang. Du Thành Nghĩa trong phòng đang chơi đùa cùng một tiểu mỹ nam, nên không để ý Ryan mấy. Âm thanh ái muội khe khẽ vang lên, khiến người đang đứng bên ngoài cách một lớp cửa mơ hồ có thể nghe thấy. Du Thành Nghĩa nắm tóc mỹ nhân, đem tiểu long to lớn đang ngẩng cao đầu của mình ra khỏi chiếc miệng nhỏ xinh xắn của cậu ta. Từng đường chỉ kim tuyến kéo dài từ đầu tiểu long chảy ròng ròng xuống khóe môi mọng đỏ nọ.
"Tiểu Ly ngoan, ngày mai lại đến, bây giờ anh có việc rồi". Hắn dịu dàng xoa đầu tiểu mỹ nam.
Nghe thấy người tình đêm nay sắp rời đi, tiểu Ly sáp lại nằm trong lòng người đàn ông có cơ ngực rắn chắc lại đàn hồi. Nhõng nhẽo ôm cổ hắn, thì thầm tỉ tê bên tai: "Anh Nghĩa à, anh đành bỏ em với bộ dạng thế này sao? Anh mau nghĩ cách cho cái lỗ bên dưới của em mau lấp đầy đi, em chịu không nổi".
Du Thành Nghĩa không khỏi chán ghét với cái loại 'bán hoa' này. Hắn ban đầu chỉ muốn chọn 'hoa' để thương yêu, để nâng niu, thậm chí là bức từng cánh hoa ra đùa đùa nghịch. Nhưng vẫn khó chịu với những loại cưng chiều sinh ra hư đốn này, muốn gì phải được đó.
"Tôi đã nói là ngày mai mà! Em không nghe hiểu tiếng người hả?!". Khi nãy vẫn còn dịu dàng khiến trái tim người ta rung động dễ rơi vào vòng tròn tình yêu. Thế mà trong giây phút ngắn ngủi Du Thành Nghĩa liền lạnh lùng phủi lòng mà trừng ánh mắt sát tử vào tiểu Ly.
Tiểu Ly tái mặt, không dám nói nhiều liền bước xuống giường mặc lại quần áo nhanh chống chạy ra ngoài. Lúc đi ngang Ryan cậu ta không khỏi dùng ánh mắt đáng thương chứa sức câu dẫn mà nhìn anh ta. Ryan không thèm để loại này vào mắt, liền né đi.
Du Thành Nghĩa kéo khóa quần, đứng dậy chỉn chu lại quần áo. Hắn đi ra ban công châm điếu thuốc, nhìn đám người đang đánh nhau phía đằng xa trước cổng. Khói thuốc nhả ra mờ ảo che đi nụ cười hưng phấn của hắn một cách điên rồ quái gở. Hắn hiện tại rất giống một khán giả trên hàng ghế cao đang xem xiếc thú. Xem con mèo hoang đang đùa bỡn với đám thú vật hoang dã đã được huấn luyện điêu luyện tràn ngập máu tanh mà tàn sát.
"Chủ tịch, chúng ta tính như thế nào với Thanh Nhân?". Ryan xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không hay, Du Thành Nghĩa giật mình búng điếu thuốc đi. Hắn quay người lại lườm Ryan.
"Cho anh ta vào đi, gặp tôi ở phòng làm việc".
Ryan gật đầu bước ra ngoài liền cho người can ngăn dừng cuộc hỗn loạn bên dưới.
Cạch.
Thanh Nhân một thân ướt sũng như con mèo đã xẹp lông vì nước tạt bước vào phòng làm việc của Du Thành Nghĩa. Lúc này anh mới cởi bỏ mũ bảo hiểm cứng cáp như mũ giáp tránh bị đánh trúng đầu. Sát khí quấn quanh người, anh đen mặt tiến lại bàn làm việc của hắn. Túm lấy cổ áo đối phương mà quát: "Du Thành Nghĩa! Hôm nay mày phải nói chuyện rõ ràng với tao!".
Du Thành Nghĩa nhướng mày, gỡ bàn tay lạnh băng vì thấm nước mưa đang siết chặt cổ áo của mình. Hắn lạnh nhạt nói: "Cái nhà mục nát ở cái xó đó tồi tàn rồi, anh nên bán lại cho tôi đi. Tôi cảm thấy rất chướng mắt".
Đúng là vô lý hết sức, chỉ vì là cái gai trong mắt liền nhổ nhà người khác đi sao? Điều này đã nói rõ ràng với Thanh Nhân rằng hắn nếu đã ghét Phong Tình thì kiểu nào hắn cũng sẽ ghét anh, không ưa mọi thứ của anh và Phong Tình. Đồ vật của kẻ thù nơi suối vàng vẫn còn tồn tại cả đống trên trần thế. Du Thành Nghĩa ngại gì mà không bứt bỏ như bứt cỏ chứ.
Máu nóng đổ dồn lên não, Thanh Nhân tức giận đập bàn: "Mày đừng có vớ vẩn với tao, hôm nay tao đến đây để cảnh cáo mày, nếu mày còn giở bất kỳ trò nào với tao một lần nữa tao sẽ cho mày đi gặp tử thần ngay lập tức!".
Du Thành Nghĩa bất ngờ mở to đối mắt nhìn chòng chọc vào con mèo hoang không sợ trời không sợ đất trước mặt. Môi không tự chủ liền nhếch lên: "Thật không? Có thật là anh sẽ cho tôi đi gặp tử thần không? Thật tuyệt nha, haha!".
Cơn thần kinh ập đến tên điên Du Thành Nghĩa, hắn đứng dậy đút tay vào túi quần đi vòng qua sau lưng Thanh Nhân. Bỗng nhiên hắn dùng giọng nghiêm túc mà nói chuyện: "Tôi không chỉ là muốn mua cái nhà đó, tôi còn định mua luôn cái ngân hàng Á Long của chủ tịch Hà từ chi nhánh mẹ đến chi nhánh con. Anh thấy thế nào? Tôi sẽ trả giá gấp đôi cho nên anh đừng lo sẽ thiếu tiền thuê nhà".
Bốp!
Thanh Nhân đột ngột tung một quyền vào mặt Du Thành Nghĩa. Phản ứng của hắn rất nhanh, trong phút chốc nắm đấm tay của anh nằm trọn trong lòng bàn tay hắn. Thanh Nhân hất tay hắn ra, trừng mắt lạnh lùng nhất thời đem giận dữ trong lòng ra xả: "Mịa, mày là cái thá gì mà làm càn? Tao không cần biết ân oán giữa mày và Phong Tình như thế nào, nhưng em ấy đã mất rồi những thứ liên quan đến em ấy đều đã theo em ấy an nghỉ. Còn tao chẳng liên quan gì đến mày cả, mày đừng có làm chuyện vô nghĩa nực cười nữa được không? Cái thể loại vô đạo đức như mày sớm muộn gì cũng trời tru đất diệt".
Lời nói như kim đâm vào màng nhĩ, Du Thành Nghĩa đơ người sầm mặt. Ánh mắt nhoáng lên sát khí, hắn siết chặt nắm đấm đến run tay. Cơn thịnh nộ dâng trào, Du Thành Nghĩa bất ngờ đè Thanh Nhân ra bàn làm việc. Ly cà phê nhựa rớt xuống đất, đổ hết phân nửa số cà phê chảy lênh láng. Sách tập hồ sơ rơi rải khắp sàn nhà, vài quyển sách nằm trúng vị trí cà phê trong chốc lát liền bị nhuộm nâu. Thanh Nhân trợn tròn mắt giật mình nhìn người đàn ông đang tức giận đến bốc khói đen đáng sợ trước mặt. Nhất thời im bặt không dám đáp trả thêm lời nào.
"Có ngon anh nói lại câu khi nãy cho tôi nghe xem!".
Thanh Nhân bình tĩnh, đanh mặt nhếch mép cố tình khiêu khích: "Hừ, tao nói không phải hay gì? Đúng là cái thứ không ai dạy bảo quản thúc đàng hoàng, giờ ba mày mất rồi chẳng ai quản mày được nữa nên mày lọng hành phải không?".
"Mịa nó! Anh muốn chết đúng không?!". Những lời cay nghiệt của Thanh Nhân khiến hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm đến mức cơn lửa lòng nóng lên phun trào. Tức tối ra tay siết cổ anh.
Sức lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, một tay liền tóm gọn con mèo hoang trước mặt. Siết chặt đến mức mặt mày Thanh Nhân xanh lè, cổ họng tựa hồ sắp bị bóp nát. Anh liền cảm thấy nhờn nhợn mùi máu tanh.
"Khụ khụ...". Thanh Nhân cố dùng sức lúc còn ý thức tỉnh táo giãy giụa khỏi 'quái vật'. Đôi mắt anh dần trợn trắng, các mạch máu hằn lên trên bạch nhãn. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh gồng lên lấy hết lực gở bàn tay hắn.
Không được rồi, khó thở quá.
Không lẽ anh phải bỏ mạng trước khi chưa kịp trả thù sao?
Không được!
Dịch trong miệng trào ra đầy tay Du Thành Nghĩa, Thanh Nhân mơ màng dường như kiệt sức mà buông thõng tay. Cơ thể mềm nhũng không còn chống cự nổi. Nước mắt, nước mũi giàn giụa. Nhưng không hiểu vì sao ý thức vẫn còn tỉnh táo không chịu ngất đi. Lẽ nào có thế lực vô hình nào đó đang cố thúc giục anh nhanh rời khỏi hố tử đầy tiếng thét địa ngục bên dưới?
"Mịa, Du Thành.. Khụ khụ.. Nghĩa, tao mà thành ma.. Khụ.. Tao sẽ không tha cho mày đâu..!".
Giọng nói như đang hấp hối sắp sửa buông bỏ thể xác mà rời khỏi trần gian đầy bi ai. Du Thành Nghĩa kinh ngạc trừng mắt nhìn người trước mặt sắp sửa bị hắn bóp đến tắt thở. Tay khẽ nới lỏng, không phải vì hắn sợ Thanh Nhân chết sẽ hóa quỷ mà bắt hắn xuống địa ngục. Hắn chính là ghét nhìn thấy nước mắt của ai đó rơi trước mặt hắn. Những kẻ này đối với hắn thật hèn nhát, không xứng để hắn cho vào mắt.
Du Thành Nghĩa buông tay, đen mặt quay lưng. Rút trong túi quần ra cái khăn lau tay: "Anh không hợp tác nhưng tôi vẫn sẽ có cách khiến anh phải đồng ý thôi".
Dứt câu, lau tay xong hắn ném chiếc khăn đi rồi bỏ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng rộng lớn lạnh lẽo một mình Thanh Nhân nằm trên bàn ho sặc sụa. Giống như mới từ địa ngục bò về, thoát được một kiếp nạn khi tới cánh cửa địa ngục thì ác ma Du Thành Nghĩa bỗng tha cho mạng sống cỏn con này. Bộ dạng của anh hiện tại như cái xác chết vừa vớt dưới sông lên. Quần áo thấm nước mưa ướt nhẹp, da vẻ nhợt nhạt khi cơn ngạt thở dần qua đi.
Thanh Nhân vốn sở hữu làn da trắng nõn muốn đẹp hơn cả da phụ nữ, khi đứng dưới ánh nắng ban mai của mùa xuân sẽ như mỹ nhân hoa đào. Cánh hoa chạm nhẹ lên đốt ngón tay sẽ nhấn điểm hồng. Nhưng trong tình cảnh chết đi sống lại hiện tại, làn da biến hóa trắng bệch chẳng khác gì ma.
Xải tay ra bàn làm việc, đôi mắt thất thần nhìn chòng chọc trên trần nhà. Quá mệt mỏi không thể tức giận, chỉ biết ôm cục tức vào bụng mà trào lệ ra thay thế. Thanh Nhân cảm thấy chính mình thật nhu nhược, già rồi mà đi sợ thằng nhãi ranh. Anh hiện tại thật sự rất muốn chém chết Du Thành Nghĩa rồi phanh thây hắn thành từng miếng thịt sau đó xay nghiền ra thả xuống sông cho cá sấu ăn.
Nhưng bản thân bất lực, chẳng có tý ý chí sống còn nào nói đến chi là báo thù?
Mọi thứ trước mắt dần nhòa đi, sau đó chìm vào khoảng không vô tận của sắc màu đen thăm thẳm.
Mưa lâm râm tưởng chừng sắp tạnh, không ngờ khi sắp sét đánh ngang trời, giông gió kéo đến. Mưa nặng hạt đánh tạt vào khung cửa sổ kính. Vạn vật bên ngoài bị màn mưa trắng xóa bao phủ. Ba giờ sáng nhiệt độ xuống nhưng khi bão táp kéo đến càng thêm hàn băng, nặng nề.
Thanh Nhân chợt mở choàng mắt, ánh sáng trên trần hất thẳng vào mặt. Anh hơi nheo mắt lại, khẽ cử động, cảm thấy mình đang nằm trên ghế sofa. Cần cổ đau buốt khiến cuốn họng không thể nuốt nước bọt, cứ như yết hầu đã vỡ.
"Anh không sao chứ?". Ryan rót cốc nước ấm đưa qua cho anh.
Thanh Nhân day huyệt thái dương, lòm còm ngồi dậy. Cơ thể vài chỗ bị bầm tím do cuộc ẩu đả với bọn giang hồ dưới trướng của Du Thành Nghĩa mà đau nhức vô cùng. Anh uống nước cố nuốt xuống cho dịu đi cơn buốt ở cổ.
"Đây là chỗ nào vậy?". Anh đảo mắt nhìn quanh.
Ryan không lạnh không nóng đáp: "Nhà tôi".
Đặt cốc nước xuống bàn, Thanh Nhân khó hiểu: "Tại sao lại đưa tôi về nhà cậu?".
Ryan Aidan, người gốc Sjoule. Anh ta theo chân Phong Tình đến đất nước Thỏa Bình từ khi còn bé. Thân thiết còn hơn dòng máu ruột thịt, xem nhau như anh em mà nương tựa nhau. Đến khi Phong Tình được Du Hữu Độ nhận là cháu trai mất tích thì Phong Tình vẫn không bỏ rơi anh ta. Xin phép chú cho anh ta trở thành thành viên của bang hội Ngũ Hoa Xà. Cả hai sát cánh cùng nhau, chiến đấu cùng nhau, hứa hẹn với nhau rất nhiều. Cho đến khi Phong Tình nằm xuống đất sâu chẳng thể ngoi đầu trở về nhân gian. Anh ta quên bẫng đi cái lời thề sương máu anh em kết nghĩa muôn đời không phản bội. Quay lưng sang phe Du Thành Nghĩa.
Cảm quan của Thanh Nhân dành cho Ryan từ cái nhìn đầu tiên, đó là một người đàn ông chính trực, bản lĩnh và trung thành. Anh ta là cánh tay đắc lực của Phong Tình, một người ít nói luôn nghe lời quân chủ. Mặc dù anh ta lớn hơn Phong Tình ba tuổi, nhưng không vì cái tôi trong lòng mà ngạo mạn không quan tâm sự dạy bảo từ Phong Tình mỗi khi mắc sai lầm. Anh ta chấp nhận lỗi để được mãi ở bên cạnh quân chủ. Hiện tại Thanh Nhân muốn gạt bỏ cái nhìn đầu tiên của mình. Con người mà, kẻ nào cũng phải thay đổi theo tháng năm thời gian. Chỉ là sớm hay muộn thôi.
Thanh Nhân không còn lời gì muốn nói với anh ta, ngoài câu cảm ơn ra anh chỉ muốn trở về nhà. Sau đó lập kế hoạch báo thù Du Thành Nghĩa.
"Thanh Nhân". Ryan đan hai tay, lạnh lùng nhìn anh.
Thanh Nhân: "Hử?".
Ánh mắt Ryan lại khác với biểu cảm anh ta bộc lộ, sâu tận trong đáy mắt tựa hồ muốn nói điều gì đó mà long lanh ánh nước. Bờ môi mấp máy, rốt cuộc thì lời nói vẫn bị kẹt lại ở họng. Ryan rủ hàng mi dài, cúi đầu trông có chút buồn bã giống như không dám đối mặt với người trước mặt. Thanh Nhân khó hiểu hành động của anh ta, cảm giác Ryan đang giấu anh chuyện gì đó. Giác quan cảm ứng cho anh nhận đoán, chuyện cất giấu này có liên quan đến anh.
__________
[Lời tác giả]
Có ai biết Ryan là Top hay Bot không ạ?
(๑•﹏•)
"Nơi này không phận sự cấm vào, mời mày đi cho". Một tên cầm ô lên tiếng.
Thanh Nhân đứng im tại chỗ, không biết vẻ mặt lúc này của anh trông thế nào. Nhưng khi tên còn lại đẩy mạnh anh xém ngã thì đã được tặng cho một cước vào chân.
"Aa!".
Nghe tiếng răng rắc rõ ràng, gã ngã ra đất làm dạ: "Con mịa nó, gãy chân tao rồi!".
"Mọe!". Tên còn lại rút dao ra lao thẳng tới Thanh Nhân.
Anh tóm được cổ tay gã, thúc đầu gối vào bụng. Con dao rơi xuống gã phun ra mật xanh mật vàng, chưa kịp phản ứng Thanh Nhân tặng cho gã một cú đấm mang tên 'ngủ miên mang'. Hai tên gác cổng yếu xìu bị đánh cho thành bộ dạng thảm. Yếu thế này cũng đi gác cổng, sau này gặp phải tên khốn 'quái vật' nào đó, không chừng hai tên này chưa nói được câu nào đã bị phanh thây tại chỗ.
Mười mấy tên giang hồ bên trong nghe động tĩnh liền xông ra ngoài xem: "Mày là thằng nào?!".
Cốc cốc cốc.
"Có chuyện gì?". Du Thành Nghĩa ngẩng đầu thở dốc.
Ryan ngoài cửa nói vọng vào: "Chủ tịch, Thanh Nhân đang làm loạn bên ngoài".
Du Thành Nghĩa: "..........".
Anh ta nhận lại chỉ là tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ hành lang. Du Thành Nghĩa trong phòng đang chơi đùa cùng một tiểu mỹ nam, nên không để ý Ryan mấy. Âm thanh ái muội khe khẽ vang lên, khiến người đang đứng bên ngoài cách một lớp cửa mơ hồ có thể nghe thấy. Du Thành Nghĩa nắm tóc mỹ nhân, đem tiểu long to lớn đang ngẩng cao đầu của mình ra khỏi chiếc miệng nhỏ xinh xắn của cậu ta. Từng đường chỉ kim tuyến kéo dài từ đầu tiểu long chảy ròng ròng xuống khóe môi mọng đỏ nọ.
"Tiểu Ly ngoan, ngày mai lại đến, bây giờ anh có việc rồi". Hắn dịu dàng xoa đầu tiểu mỹ nam.
Nghe thấy người tình đêm nay sắp rời đi, tiểu Ly sáp lại nằm trong lòng người đàn ông có cơ ngực rắn chắc lại đàn hồi. Nhõng nhẽo ôm cổ hắn, thì thầm tỉ tê bên tai: "Anh Nghĩa à, anh đành bỏ em với bộ dạng thế này sao? Anh mau nghĩ cách cho cái lỗ bên dưới của em mau lấp đầy đi, em chịu không nổi".
Du Thành Nghĩa không khỏi chán ghét với cái loại 'bán hoa' này. Hắn ban đầu chỉ muốn chọn 'hoa' để thương yêu, để nâng niu, thậm chí là bức từng cánh hoa ra đùa đùa nghịch. Nhưng vẫn khó chịu với những loại cưng chiều sinh ra hư đốn này, muốn gì phải được đó.
"Tôi đã nói là ngày mai mà! Em không nghe hiểu tiếng người hả?!". Khi nãy vẫn còn dịu dàng khiến trái tim người ta rung động dễ rơi vào vòng tròn tình yêu. Thế mà trong giây phút ngắn ngủi Du Thành Nghĩa liền lạnh lùng phủi lòng mà trừng ánh mắt sát tử vào tiểu Ly.
Tiểu Ly tái mặt, không dám nói nhiều liền bước xuống giường mặc lại quần áo nhanh chống chạy ra ngoài. Lúc đi ngang Ryan cậu ta không khỏi dùng ánh mắt đáng thương chứa sức câu dẫn mà nhìn anh ta. Ryan không thèm để loại này vào mắt, liền né đi.
Du Thành Nghĩa kéo khóa quần, đứng dậy chỉn chu lại quần áo. Hắn đi ra ban công châm điếu thuốc, nhìn đám người đang đánh nhau phía đằng xa trước cổng. Khói thuốc nhả ra mờ ảo che đi nụ cười hưng phấn của hắn một cách điên rồ quái gở. Hắn hiện tại rất giống một khán giả trên hàng ghế cao đang xem xiếc thú. Xem con mèo hoang đang đùa bỡn với đám thú vật hoang dã đã được huấn luyện điêu luyện tràn ngập máu tanh mà tàn sát.
"Chủ tịch, chúng ta tính như thế nào với Thanh Nhân?". Ryan xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không hay, Du Thành Nghĩa giật mình búng điếu thuốc đi. Hắn quay người lại lườm Ryan.
"Cho anh ta vào đi, gặp tôi ở phòng làm việc".
Ryan gật đầu bước ra ngoài liền cho người can ngăn dừng cuộc hỗn loạn bên dưới.
Cạch.
Thanh Nhân một thân ướt sũng như con mèo đã xẹp lông vì nước tạt bước vào phòng làm việc của Du Thành Nghĩa. Lúc này anh mới cởi bỏ mũ bảo hiểm cứng cáp như mũ giáp tránh bị đánh trúng đầu. Sát khí quấn quanh người, anh đen mặt tiến lại bàn làm việc của hắn. Túm lấy cổ áo đối phương mà quát: "Du Thành Nghĩa! Hôm nay mày phải nói chuyện rõ ràng với tao!".
Du Thành Nghĩa nhướng mày, gỡ bàn tay lạnh băng vì thấm nước mưa đang siết chặt cổ áo của mình. Hắn lạnh nhạt nói: "Cái nhà mục nát ở cái xó đó tồi tàn rồi, anh nên bán lại cho tôi đi. Tôi cảm thấy rất chướng mắt".
Đúng là vô lý hết sức, chỉ vì là cái gai trong mắt liền nhổ nhà người khác đi sao? Điều này đã nói rõ ràng với Thanh Nhân rằng hắn nếu đã ghét Phong Tình thì kiểu nào hắn cũng sẽ ghét anh, không ưa mọi thứ của anh và Phong Tình. Đồ vật của kẻ thù nơi suối vàng vẫn còn tồn tại cả đống trên trần thế. Du Thành Nghĩa ngại gì mà không bứt bỏ như bứt cỏ chứ.
Máu nóng đổ dồn lên não, Thanh Nhân tức giận đập bàn: "Mày đừng có vớ vẩn với tao, hôm nay tao đến đây để cảnh cáo mày, nếu mày còn giở bất kỳ trò nào với tao một lần nữa tao sẽ cho mày đi gặp tử thần ngay lập tức!".
Du Thành Nghĩa bất ngờ mở to đối mắt nhìn chòng chọc vào con mèo hoang không sợ trời không sợ đất trước mặt. Môi không tự chủ liền nhếch lên: "Thật không? Có thật là anh sẽ cho tôi đi gặp tử thần không? Thật tuyệt nha, haha!".
Cơn thần kinh ập đến tên điên Du Thành Nghĩa, hắn đứng dậy đút tay vào túi quần đi vòng qua sau lưng Thanh Nhân. Bỗng nhiên hắn dùng giọng nghiêm túc mà nói chuyện: "Tôi không chỉ là muốn mua cái nhà đó, tôi còn định mua luôn cái ngân hàng Á Long của chủ tịch Hà từ chi nhánh mẹ đến chi nhánh con. Anh thấy thế nào? Tôi sẽ trả giá gấp đôi cho nên anh đừng lo sẽ thiếu tiền thuê nhà".
Bốp!
Thanh Nhân đột ngột tung một quyền vào mặt Du Thành Nghĩa. Phản ứng của hắn rất nhanh, trong phút chốc nắm đấm tay của anh nằm trọn trong lòng bàn tay hắn. Thanh Nhân hất tay hắn ra, trừng mắt lạnh lùng nhất thời đem giận dữ trong lòng ra xả: "Mịa, mày là cái thá gì mà làm càn? Tao không cần biết ân oán giữa mày và Phong Tình như thế nào, nhưng em ấy đã mất rồi những thứ liên quan đến em ấy đều đã theo em ấy an nghỉ. Còn tao chẳng liên quan gì đến mày cả, mày đừng có làm chuyện vô nghĩa nực cười nữa được không? Cái thể loại vô đạo đức như mày sớm muộn gì cũng trời tru đất diệt".
Lời nói như kim đâm vào màng nhĩ, Du Thành Nghĩa đơ người sầm mặt. Ánh mắt nhoáng lên sát khí, hắn siết chặt nắm đấm đến run tay. Cơn thịnh nộ dâng trào, Du Thành Nghĩa bất ngờ đè Thanh Nhân ra bàn làm việc. Ly cà phê nhựa rớt xuống đất, đổ hết phân nửa số cà phê chảy lênh láng. Sách tập hồ sơ rơi rải khắp sàn nhà, vài quyển sách nằm trúng vị trí cà phê trong chốc lát liền bị nhuộm nâu. Thanh Nhân trợn tròn mắt giật mình nhìn người đàn ông đang tức giận đến bốc khói đen đáng sợ trước mặt. Nhất thời im bặt không dám đáp trả thêm lời nào.
"Có ngon anh nói lại câu khi nãy cho tôi nghe xem!".
Thanh Nhân bình tĩnh, đanh mặt nhếch mép cố tình khiêu khích: "Hừ, tao nói không phải hay gì? Đúng là cái thứ không ai dạy bảo quản thúc đàng hoàng, giờ ba mày mất rồi chẳng ai quản mày được nữa nên mày lọng hành phải không?".
"Mịa nó! Anh muốn chết đúng không?!". Những lời cay nghiệt của Thanh Nhân khiến hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm đến mức cơn lửa lòng nóng lên phun trào. Tức tối ra tay siết cổ anh.
Sức lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, một tay liền tóm gọn con mèo hoang trước mặt. Siết chặt đến mức mặt mày Thanh Nhân xanh lè, cổ họng tựa hồ sắp bị bóp nát. Anh liền cảm thấy nhờn nhợn mùi máu tanh.
"Khụ khụ...". Thanh Nhân cố dùng sức lúc còn ý thức tỉnh táo giãy giụa khỏi 'quái vật'. Đôi mắt anh dần trợn trắng, các mạch máu hằn lên trên bạch nhãn. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh gồng lên lấy hết lực gở bàn tay hắn.
Không được rồi, khó thở quá.
Không lẽ anh phải bỏ mạng trước khi chưa kịp trả thù sao?
Không được!
Dịch trong miệng trào ra đầy tay Du Thành Nghĩa, Thanh Nhân mơ màng dường như kiệt sức mà buông thõng tay. Cơ thể mềm nhũng không còn chống cự nổi. Nước mắt, nước mũi giàn giụa. Nhưng không hiểu vì sao ý thức vẫn còn tỉnh táo không chịu ngất đi. Lẽ nào có thế lực vô hình nào đó đang cố thúc giục anh nhanh rời khỏi hố tử đầy tiếng thét địa ngục bên dưới?
"Mịa, Du Thành.. Khụ khụ.. Nghĩa, tao mà thành ma.. Khụ.. Tao sẽ không tha cho mày đâu..!".
Giọng nói như đang hấp hối sắp sửa buông bỏ thể xác mà rời khỏi trần gian đầy bi ai. Du Thành Nghĩa kinh ngạc trừng mắt nhìn người trước mặt sắp sửa bị hắn bóp đến tắt thở. Tay khẽ nới lỏng, không phải vì hắn sợ Thanh Nhân chết sẽ hóa quỷ mà bắt hắn xuống địa ngục. Hắn chính là ghét nhìn thấy nước mắt của ai đó rơi trước mặt hắn. Những kẻ này đối với hắn thật hèn nhát, không xứng để hắn cho vào mắt.
Du Thành Nghĩa buông tay, đen mặt quay lưng. Rút trong túi quần ra cái khăn lau tay: "Anh không hợp tác nhưng tôi vẫn sẽ có cách khiến anh phải đồng ý thôi".
Dứt câu, lau tay xong hắn ném chiếc khăn đi rồi bỏ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng rộng lớn lạnh lẽo một mình Thanh Nhân nằm trên bàn ho sặc sụa. Giống như mới từ địa ngục bò về, thoát được một kiếp nạn khi tới cánh cửa địa ngục thì ác ma Du Thành Nghĩa bỗng tha cho mạng sống cỏn con này. Bộ dạng của anh hiện tại như cái xác chết vừa vớt dưới sông lên. Quần áo thấm nước mưa ướt nhẹp, da vẻ nhợt nhạt khi cơn ngạt thở dần qua đi.
Thanh Nhân vốn sở hữu làn da trắng nõn muốn đẹp hơn cả da phụ nữ, khi đứng dưới ánh nắng ban mai của mùa xuân sẽ như mỹ nhân hoa đào. Cánh hoa chạm nhẹ lên đốt ngón tay sẽ nhấn điểm hồng. Nhưng trong tình cảnh chết đi sống lại hiện tại, làn da biến hóa trắng bệch chẳng khác gì ma.
Xải tay ra bàn làm việc, đôi mắt thất thần nhìn chòng chọc trên trần nhà. Quá mệt mỏi không thể tức giận, chỉ biết ôm cục tức vào bụng mà trào lệ ra thay thế. Thanh Nhân cảm thấy chính mình thật nhu nhược, già rồi mà đi sợ thằng nhãi ranh. Anh hiện tại thật sự rất muốn chém chết Du Thành Nghĩa rồi phanh thây hắn thành từng miếng thịt sau đó xay nghiền ra thả xuống sông cho cá sấu ăn.
Nhưng bản thân bất lực, chẳng có tý ý chí sống còn nào nói đến chi là báo thù?
Mọi thứ trước mắt dần nhòa đi, sau đó chìm vào khoảng không vô tận của sắc màu đen thăm thẳm.
Mưa lâm râm tưởng chừng sắp tạnh, không ngờ khi sắp sét đánh ngang trời, giông gió kéo đến. Mưa nặng hạt đánh tạt vào khung cửa sổ kính. Vạn vật bên ngoài bị màn mưa trắng xóa bao phủ. Ba giờ sáng nhiệt độ xuống nhưng khi bão táp kéo đến càng thêm hàn băng, nặng nề.
Thanh Nhân chợt mở choàng mắt, ánh sáng trên trần hất thẳng vào mặt. Anh hơi nheo mắt lại, khẽ cử động, cảm thấy mình đang nằm trên ghế sofa. Cần cổ đau buốt khiến cuốn họng không thể nuốt nước bọt, cứ như yết hầu đã vỡ.
"Anh không sao chứ?". Ryan rót cốc nước ấm đưa qua cho anh.
Thanh Nhân day huyệt thái dương, lòm còm ngồi dậy. Cơ thể vài chỗ bị bầm tím do cuộc ẩu đả với bọn giang hồ dưới trướng của Du Thành Nghĩa mà đau nhức vô cùng. Anh uống nước cố nuốt xuống cho dịu đi cơn buốt ở cổ.
"Đây là chỗ nào vậy?". Anh đảo mắt nhìn quanh.
Ryan không lạnh không nóng đáp: "Nhà tôi".
Đặt cốc nước xuống bàn, Thanh Nhân khó hiểu: "Tại sao lại đưa tôi về nhà cậu?".
Ryan Aidan, người gốc Sjoule. Anh ta theo chân Phong Tình đến đất nước Thỏa Bình từ khi còn bé. Thân thiết còn hơn dòng máu ruột thịt, xem nhau như anh em mà nương tựa nhau. Đến khi Phong Tình được Du Hữu Độ nhận là cháu trai mất tích thì Phong Tình vẫn không bỏ rơi anh ta. Xin phép chú cho anh ta trở thành thành viên của bang hội Ngũ Hoa Xà. Cả hai sát cánh cùng nhau, chiến đấu cùng nhau, hứa hẹn với nhau rất nhiều. Cho đến khi Phong Tình nằm xuống đất sâu chẳng thể ngoi đầu trở về nhân gian. Anh ta quên bẫng đi cái lời thề sương máu anh em kết nghĩa muôn đời không phản bội. Quay lưng sang phe Du Thành Nghĩa.
Cảm quan của Thanh Nhân dành cho Ryan từ cái nhìn đầu tiên, đó là một người đàn ông chính trực, bản lĩnh và trung thành. Anh ta là cánh tay đắc lực của Phong Tình, một người ít nói luôn nghe lời quân chủ. Mặc dù anh ta lớn hơn Phong Tình ba tuổi, nhưng không vì cái tôi trong lòng mà ngạo mạn không quan tâm sự dạy bảo từ Phong Tình mỗi khi mắc sai lầm. Anh ta chấp nhận lỗi để được mãi ở bên cạnh quân chủ. Hiện tại Thanh Nhân muốn gạt bỏ cái nhìn đầu tiên của mình. Con người mà, kẻ nào cũng phải thay đổi theo tháng năm thời gian. Chỉ là sớm hay muộn thôi.
Thanh Nhân không còn lời gì muốn nói với anh ta, ngoài câu cảm ơn ra anh chỉ muốn trở về nhà. Sau đó lập kế hoạch báo thù Du Thành Nghĩa.
"Thanh Nhân". Ryan đan hai tay, lạnh lùng nhìn anh.
Thanh Nhân: "Hử?".
Ánh mắt Ryan lại khác với biểu cảm anh ta bộc lộ, sâu tận trong đáy mắt tựa hồ muốn nói điều gì đó mà long lanh ánh nước. Bờ môi mấp máy, rốt cuộc thì lời nói vẫn bị kẹt lại ở họng. Ryan rủ hàng mi dài, cúi đầu trông có chút buồn bã giống như không dám đối mặt với người trước mặt. Thanh Nhân khó hiểu hành động của anh ta, cảm giác Ryan đang giấu anh chuyện gì đó. Giác quan cảm ứng cho anh nhận đoán, chuyện cất giấu này có liên quan đến anh.
__________
[Lời tác giả]
Có ai biết Ryan là Top hay Bot không ạ?
(๑•﹏•)