Chương 21: 21: Quá Khứ Của Lâm Mạn Mạn
"Ây da cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy.Mình chỉ mới được đào tạo thôi chứ chưa có hành nghề đâu""Cậu nói vậy là sau""Từ nhỏ do gia đình mình rất nghèo lại đông con, ba mình thì suốt ngày nhậu nhẹt rồi dở thối vũ phu đánh vợ.Mẹ của mình thì suốt ngày buôn gánh bán bưng để kiếm tiền nuôi bốn năm chị em mình.Một ngày đẹp trời nào đó bà ấy dắt mình một cái chợ rất lớn và xa nhà.Khi đến chợ thì bà ấy tìm một góc khuất dẫn mình vào trong đó rồi bà ấy ngồi xuống, hai tay của bà ấy đặt trên vai mình rồi nói.Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con rất nhiều, mẹ không muốn bỏ con lại nhưng mẹ không thể làm thế.Nhà ta thì lại nghèo, cha con lại rất ghét con gái, mẹ lại không có tiền để nuôi con.Thật tình là mẹ không muốn bỏ con lại nơi này nhưng mẹ cũng không còn cách nào nên mẹ mong con đừng trách mẹ mà hãy hiểu cho nổi khổ tâm của mẹ.Nói xong thì bà ấy ôm mình vào lòng một cái sau đó nhét vội vài đồng tiền lẻ rồi rời đi.Lúc đó mình còn rất nhỏ, mình chỉ nghĩ là mẹ mình kêu mình ở đây chờ bà nhưng chờ mãi chờ mãi đến tối chẳng thấy bà đâu.Mình đã ngồi ở ngóc khuất cho đến khuya nhưng chẳng thấy bà quay lại.Buổi tối hôm ấy rất lạnh và mưa rất to nhưng mình chẳng chạy đi trú mưa mà vẫn chỉ co rút thân thể cố gắng gồng mình để chịu cái lạnh của mưa của gió, cái nổi sợ khi tất cả những gì xung quanh của mình chỉ là một màu đen.Mình làm chịu đựng tất cả những thứ đó với một chí là chắc chắn mẹ sẽ quay lại đón mình.Như một ngày, hai ngày rồi ngày thứ ba mình chẳng thấy bà ấy quay và lúc này mình đã nhận thức được là bản thân mình đã bị bỏ rơi.Những ngày tiếp theo mình phải sống rong rủi trên đường phố, bị đám trẻ ở chợ bắt nạt đánh đập nhưng mình vẫn cố gắng chịu đựng.Vào một ngày đẹp trời bỗng nhiên có một người đàn ông đến chổ mình và nói.Con có muốn theo chú không, khi đi theo chú con sẽ không còn lang lang trên đường, không còn bửa đói bửa no nữa.Khi nghe được câu nói đó thì mình đã rất vui và không ngại ngần mà đồng ý.Sau đó cô được người ta đem về chăm sóc như một công chú vậy.Những tưởng cuộc sống của mình sẽ được sung sướng như không phải như vậy.Quả thật trên cuộc đời này chẳng ai cho không ai cái gì cả.Chỉ hai tuần sau bọn chúng đã đưa cô đến một nơi ưu tối, nơi này có rất nhiều đứa trẻ giống mìnhNhững đứa trẻ này có người là nam cũng có người là nữ, có người nhỏ tuổi hơn mình nhưng cũng có người lớn tuổi hơn mình.Hằng ngày bọn mình chỉ được nghĩ có 4-5 tiếng, thời gian còn lại thì đều phải luyện tập trong một môi trường khắc nghiệt.Có những đứa trẻ vì không chịu được mà đã kết liễu cuộc đời mình, có người vì không chịu được cường độ tập luyện mà ra đi, cũng có người vì không vượt qua được bài tập mà chúng đặt ra mà đã chết.Những đứa trẻ quấy khóc không nghe lời thì cũng bị chúng tàn nhẫn mà bắn chết ngây trước mặt bọn mình để răn đe.Mình sống như vậy cho đến khi 15 tuổi và ý chí vượt khỏi nơi địa ngục này cũng đã thầm ăn sâu vào máu.Ở trong tổ chức mình có quen được một cô bạn, cô ấy rất giỏi chế tạo vũ nên cô ấy đã chế ra hai chiếc vòng tay.Cô ấy cho mình một cái còn bản thân thì giữa lại một cái.Hôm ấy trong lần bọn mình được cử đi theo một người trong tổ chức để bắt đầu học cách giết người trên thực tiễn."Giết người trên thực tiễn""Đúng vậy, sau vài lần như vậy nên tổ chức đã tin tưởng và giao cho mình cùng với cô bạn kia đi trộm đồ""Làm sát thủ sau lại đi trộm đồ""Vì bọn chúng thấy mình tinh tay lẹ mắt và đều quan trọng trước khi giết người thì bọn mình phải trộm được đồ vì đều này nguy cơ rủi ro thấp hơn và rèn luyên tài năng quan sát cũng như là khống chế thời gian để khi đi ám sát người ta sẽ dể dàng hơn.Hôm ấy trong lúc đi trộm thì chúng mình bị mắt mưu đối phương và trong lúc nguy cấp thì cô bạn của mình đã dùng mạng của chính bản thân mình để cứu cô.Ngày hôm ấy nơi bọn mình trộm đã xảy ra một vụ nổ lớn, những người bên phe của tôi chức mình và bên kia đã không không sống sót.Còn bản thân mình lại sống được là do người bạn ấy đã đoán được thời gian mình rồi khỏi đó an toàn rồi cô ấy mới bấm kíp nổ.Sau ngày hôm đó mình đã dùng số tiền mà mình cùng cô bạn kia tích góp mà bỏ trốn còn người trong tổ chức đã tưởng mình cũng bị chôn thây trong vụ nỗ đó nên không tìm mình nữa.Tuy đã trốn thoát khổi tay của tổ chức nhưng mình lại lâm vào cảnh không tiền và mai mắn là một ngày kia mình gặp được bác Lâm.Lúc đấy bác ấy bị lên cơn hen suyễn cộng với co giật ở giữa đường nên mình đã đưa bác ấy đến bệnh viện.Bác ấy biết mình không cha không mẹ nên đã đề nghị ý kiến muốn nhận nuôi mình để trả công mình đã cứu mạng bác ấy..