Chương : 253
Nhắc đến báo cảnh sát, biểu cảm của mẹ Thẩm Cửu lập tức trở nên rất kỳ lạ, không dám trả lời cô.
Thẩm Cửu đành lấy điện thoại ra: “Bây giờ con sẽ báo cảnh sát.”
“Đừng báo cảnh sát!” Mẹ Thẩm Cửu giữ lấy tay cô, ánh mắt lúng túng, nói: “Cửu, chuyện này báo cảnh sát cũng vô ích thôi, bên kia có lẽ đã chạy trốn rồi!”
“Chạy trốn rồi vẫn có thể báo cảnh sát, để cảnh sát vào cuộc điều tra chuyện này, ôm một số tiền lớn như vậy rồi bỏ trốn, đó là lừa đảo.” Thẩm Cửu vẫn muốn gọi, mẹ cô bị dọa tới mức vội vàng cướp lấy điện thoại trong tay cô.
“Đừng báo cảnh sát!”
Lúc này, ba Thẩm Cửu không thể nghe thêm được nữa, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài, nói với giọng vô cùng phẫn nộ: “Cửu, đừng tin bà ấy nói xằng nói bậy, số tiền đó căn bản là do bà ấy đem đi đánh bạc thôi!”
“Ông đừng nói nữa!” mẹ Thẩm Cửu tức giận đến mức muốn chặn miệng ba cô lại, ba Thẩm Cửu lại nói tiếp: “Tôi nói sự thật thì có gì sai chứ? Bà hại Cửu như vậy còn chưa đủ thảm sao? Vậy 900 triệu trước đây lấy lại kiểu gì? Bây giờ bà mất hết rồi, còn muốn đòi tiền nó nữa sao? Chi bằng bà lấy mạng nó luôn đi!”
Thẩm Cửu: “…”
Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không ngờ chỉ sau vài năm, hoàn cảnh gia đình cô lại trở nên tồi tệ như vậy. Cô như chết lặng bước đến trước mặt mẹ, giọng nói ngơ ngác: “Mẹ, từ khi nào mà mẹ lại nghiện cờ bạc đến vậy?”
Mí mắt mẹ Thẩm Cửu rũ xuống, không dám nói gì.
“Cũng mới dạo gần đây, thấy con được gả vào nhà họ Dạ, có chút tiền nên bắt đầu huyênh hoang, ngày ngày ra ngoài khoe khoang với thiên hạ, sau đó bị người ta lừa đủ kiểu.”
Thẩm Cửu: “Vậy nên, lần trước mẹ tới tìm con mượn tiền, thực là là vì mẹ đã đánh thua toàn bộ tiền trong nhà sao? Nên mới đến tìm con vay 900 triệu?”
Mẹ Thẩm Cửu không nói gì, dáng vẻ rất day dứt hổ thẹn.
Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Sau đó mẹ không dùng 900 triệu đó để bù vào số nợ thiếu hụt trong nhà, mà lại đem đi đánh bạc?”
“Cửu, là mẹ có lỗi với con, nhưng lần này con nhất định phải cứu mẹ, nếu không…đời này của mẹ coi như xong.”
Thẩm Cửu mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Con cứ nghĩ rằng trở về nhà sẽ có cảm giác gần gũi thân thuộc, không ngờ…mọi người lại đem đến cho con những mệt mỏi dài vô tận. Mẹ biết không? 900 triệu đó, sau này con phải dốc sức làm việc để trả dần đó.”
“Trả gì chứ?” Mẹ Thẩm Cửu mở to mắt không tin, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Con là mợ chủ nhà họ Dạ, là mợ chủ cao cao tại thượng, sao lại cần trả tiền? Cửu, mẹ biết lỗi rồi, con cứu mẹ nốt lần này có được không?”
Thẩm Cửu gần như bị chấn động đến mức đứng không vững, cô đứng đó giống như người mất hồn vậy, như thể cô có thể ngã xuống ngay lập tức.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Mẹ, có phải mẹ nghĩ rằng…con có rất nhiều tiền đúng không? Hay mẹ cho rằng con ở nhà họ Dạ căn bản không bị cô lập. Con được gả vào nhà họ Dạ bao lâu rồi, mẹ có từng hỏi thăm con không…cho dù chỉ một câu thôi, con sống có tốt không?”
Mẹ Thẩm Cửu chết lặng tại chỗ, ngây người nhìn cô.
Một lúc sau, bà gần như phát điên, nắm lấy cánh tay cô: “Mày nói những lời này là có ý gì? Ý của mày là không muốn giúp mẹ mày đúng không? Lẽ nào mày nhẫn tâm nhìn mẹ mày đi vào chỗ chết sao? Đứa con bất hiếu này, tao nuôi mày bao nhiêu năm để mày thành đứa vô ơn như vậy sao?”
Nói đến đây, mẹ Thẩm Cửu giơ tay đánh thẳng vào người cô, đánh một cách tàn nhẫn.
Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi dưới: “Cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng không có tiền đưa cho mẹ đâu!”
Ba Thẩm Cửu cũng tiến đến khuyên can: “Bà đánh nó làm gì chứ? Bà lấy của nó 900 triệu vẫn còn chưa đủ sao? Cửu gả cho một tên tàn phế, ai biết được có địa vị thế nào trong nhà họ Dạ chứ? Bà đừng làm khó con nó nữa, Cửu, con về trước đi, chuyện này để ba với mẹ con nghĩ cách.”
“Không! Không được đi! Mày đi rồi thì ai trả tiền?” Mẹ Thẩm Cửu gần như phát điên, cứ nghĩ đến việc bản thân không trả được tiền sẽ bị chặt chân, bà sợ hãi, không ngừng ôm chặt lấy Thẩm Cửu, cánh tay trắng nõn của cô bị nắm chặt đến mức nhìn thấy cả mạch máu.
Vết thương cũ của Thẩm Cửu còn chưa lành hẳn, lúc này vết thương cũ chưa khỏi đã thêm vết thương mới.
Cô cúi đầu, thất thần nhìn vết thương mới đè lên vết thương cũ của mình, sau đó không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô đã bị thương đến như vậy rồi, về nhà mẹ đẻ cũng không ai quan tâm cô lấy một câu, hơn nữa còn làm cô bị thương.
Đôi lúc cô tự hỏi, cô có phải là con gái ruột của nhà họ Thẩm không, tại sao thái độ của mẹ khi đối xử với cô lại khác với Thẩm Nhã đến vậy!
“Cửu, con mau đi đi!”
Cuối cùng, ba Thẩm Cửu không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng tiến đến ngăn cản mẹ Thẩm Cửu, sau đó ra hiệu cho Thẩm Cửu nhanh chóng rời đi.
Đối với Thẩm Cửu mà nói, hành động lúc này của ba chẳng khác nào giúp cô thoát khỏi khó khăn, Thẩm Cửu nhìn ba đầy biết ơn, sau đó gật đầu rời khỏi nhà họ Thẩm.
Bước đến phố rồi, Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự không còn nơi nào để về.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Thẩm Cửu cũng chẳng buồn để tâm, nhưng điện thoại vẫn cứ kêu lên không ngừng.
Cuối cùng, thấy điện thoại đổ chuông không ngừng, Thẩm Cửu đành nghe điện thoại.
“Alo?”
Giọng nói không còn chút sức lực nào.
“Cửu!” Là giọng nói của Tiểu Nhan, nghe thấy giọng cô ấy, Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, vẻ mặt phấn chấn hơn: “Giờ cậu đang ở đâu đấy? Sao hôm nay cậu không đến công ty? Lẽ nào vẫn đang xin nghỉ phép sao?”
Nghe thấy giọng Tiểu Nhan, Thẩm Cửu sững lại, một lúc sau mới nói: “Ừm, hôm nay tớ vẫn đang nghỉ phép.”
“Oa, hôm nay tớ cũng xin nghỉ, ngủ đến bây giờ mới tỉnh! Tớ tới tìm cậu được không? Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi!”
Thẩm Cửu nhìn đường phố một lúc, sau đó chớp mắt: “Có cần thiết phải vậy không?”
Tâm trạng hiện giờ của cô, làm gì còn tâm trí đi dạo phố chứ?
“Cậu mau nói cho tớ biết cậu đang ở đâu đi, tớ đi tìm cậu, gửi vị trí cho tớ, tớ bảo cần là cần!” Tiểu Nhan trực tiếp ra lệnh cho cô một cách rất bá đạo, Thẩm Cửu bất đắc dĩ, đành phải nghe theo cô ấy gửi định vị của cô. Sau đó, cô tìm một chỗ để rửa sạch vết thương trên cánh tay cô, ngồi chờ Tiểu Nhan sau khi đã xử lý xong vết thương.
Lúc Tiểu Nhan tìm thấy cô, thấy trên tay có thêm vết thương mới, sắc mặt bỗng trở nên thật khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị thương thế này? Có phải cậu lại đụng phải mấy bà già kia không? Là họ làm cậu bị thương sao?”
Cô liên tục hỏi không ngừng, làm Thẩm Cửu buồn cười: “Không sao đâu, tớ không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
“Cậu lừa ai vậy chứ.” Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô, sao đó lôi cô lên xe: “Về nhà tớ xử lý vết thương đi.”
“Cậu…”
“Nói cho cậu biết nhé, phó tổng Dạ gọi điện cho tớ, nói là tâm trạng cậu hôm nay không được tốt, bảo tớ đến tìm cậu.”
Phó tổng Dạ…
Dạ Y Viễn?
Ánh mắt Thẩm Cửu có chút thay đổi, không ngờ anh ta lại…
“Cậu nói xem người đàn ông này sao vậy nhỉ? Anh ta muốn đối xử tốt với cậu sao không tự mình đến? Vậy mà lại bảo mình đến tìm cậu, theo đuổi người khác kiểu này cũng kỳ lạ quá rồi, quan trọng hơn là cậu là em dâu của anh ta. Cửu, tớ buộc phải nói với cậu chuyện này! Phó tổng Dạ mặc dù rất đẹp trai, lại còn dịu dàng, nhưng tớ cảm thấy nhân phẩm anh ta không được tốt, hành động này của anh ta thuộc kiểu thọc gậy bánh xe, không có đạo đức gì cả!”
Thẩm Cửu đành lấy điện thoại ra: “Bây giờ con sẽ báo cảnh sát.”
“Đừng báo cảnh sát!” Mẹ Thẩm Cửu giữ lấy tay cô, ánh mắt lúng túng, nói: “Cửu, chuyện này báo cảnh sát cũng vô ích thôi, bên kia có lẽ đã chạy trốn rồi!”
“Chạy trốn rồi vẫn có thể báo cảnh sát, để cảnh sát vào cuộc điều tra chuyện này, ôm một số tiền lớn như vậy rồi bỏ trốn, đó là lừa đảo.” Thẩm Cửu vẫn muốn gọi, mẹ cô bị dọa tới mức vội vàng cướp lấy điện thoại trong tay cô.
“Đừng báo cảnh sát!”
Lúc này, ba Thẩm Cửu không thể nghe thêm được nữa, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài, nói với giọng vô cùng phẫn nộ: “Cửu, đừng tin bà ấy nói xằng nói bậy, số tiền đó căn bản là do bà ấy đem đi đánh bạc thôi!”
“Ông đừng nói nữa!” mẹ Thẩm Cửu tức giận đến mức muốn chặn miệng ba cô lại, ba Thẩm Cửu lại nói tiếp: “Tôi nói sự thật thì có gì sai chứ? Bà hại Cửu như vậy còn chưa đủ thảm sao? Vậy 900 triệu trước đây lấy lại kiểu gì? Bây giờ bà mất hết rồi, còn muốn đòi tiền nó nữa sao? Chi bằng bà lấy mạng nó luôn đi!”
Thẩm Cửu: “…”
Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không ngờ chỉ sau vài năm, hoàn cảnh gia đình cô lại trở nên tồi tệ như vậy. Cô như chết lặng bước đến trước mặt mẹ, giọng nói ngơ ngác: “Mẹ, từ khi nào mà mẹ lại nghiện cờ bạc đến vậy?”
Mí mắt mẹ Thẩm Cửu rũ xuống, không dám nói gì.
“Cũng mới dạo gần đây, thấy con được gả vào nhà họ Dạ, có chút tiền nên bắt đầu huyênh hoang, ngày ngày ra ngoài khoe khoang với thiên hạ, sau đó bị người ta lừa đủ kiểu.”
Thẩm Cửu: “Vậy nên, lần trước mẹ tới tìm con mượn tiền, thực là là vì mẹ đã đánh thua toàn bộ tiền trong nhà sao? Nên mới đến tìm con vay 900 triệu?”
Mẹ Thẩm Cửu không nói gì, dáng vẻ rất day dứt hổ thẹn.
Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Sau đó mẹ không dùng 900 triệu đó để bù vào số nợ thiếu hụt trong nhà, mà lại đem đi đánh bạc?”
“Cửu, là mẹ có lỗi với con, nhưng lần này con nhất định phải cứu mẹ, nếu không…đời này của mẹ coi như xong.”
Thẩm Cửu mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Con cứ nghĩ rằng trở về nhà sẽ có cảm giác gần gũi thân thuộc, không ngờ…mọi người lại đem đến cho con những mệt mỏi dài vô tận. Mẹ biết không? 900 triệu đó, sau này con phải dốc sức làm việc để trả dần đó.”
“Trả gì chứ?” Mẹ Thẩm Cửu mở to mắt không tin, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Con là mợ chủ nhà họ Dạ, là mợ chủ cao cao tại thượng, sao lại cần trả tiền? Cửu, mẹ biết lỗi rồi, con cứu mẹ nốt lần này có được không?”
Thẩm Cửu gần như bị chấn động đến mức đứng không vững, cô đứng đó giống như người mất hồn vậy, như thể cô có thể ngã xuống ngay lập tức.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Mẹ, có phải mẹ nghĩ rằng…con có rất nhiều tiền đúng không? Hay mẹ cho rằng con ở nhà họ Dạ căn bản không bị cô lập. Con được gả vào nhà họ Dạ bao lâu rồi, mẹ có từng hỏi thăm con không…cho dù chỉ một câu thôi, con sống có tốt không?”
Mẹ Thẩm Cửu chết lặng tại chỗ, ngây người nhìn cô.
Một lúc sau, bà gần như phát điên, nắm lấy cánh tay cô: “Mày nói những lời này là có ý gì? Ý của mày là không muốn giúp mẹ mày đúng không? Lẽ nào mày nhẫn tâm nhìn mẹ mày đi vào chỗ chết sao? Đứa con bất hiếu này, tao nuôi mày bao nhiêu năm để mày thành đứa vô ơn như vậy sao?”
Nói đến đây, mẹ Thẩm Cửu giơ tay đánh thẳng vào người cô, đánh một cách tàn nhẫn.
Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi dưới: “Cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng không có tiền đưa cho mẹ đâu!”
Ba Thẩm Cửu cũng tiến đến khuyên can: “Bà đánh nó làm gì chứ? Bà lấy của nó 900 triệu vẫn còn chưa đủ sao? Cửu gả cho một tên tàn phế, ai biết được có địa vị thế nào trong nhà họ Dạ chứ? Bà đừng làm khó con nó nữa, Cửu, con về trước đi, chuyện này để ba với mẹ con nghĩ cách.”
“Không! Không được đi! Mày đi rồi thì ai trả tiền?” Mẹ Thẩm Cửu gần như phát điên, cứ nghĩ đến việc bản thân không trả được tiền sẽ bị chặt chân, bà sợ hãi, không ngừng ôm chặt lấy Thẩm Cửu, cánh tay trắng nõn của cô bị nắm chặt đến mức nhìn thấy cả mạch máu.
Vết thương cũ của Thẩm Cửu còn chưa lành hẳn, lúc này vết thương cũ chưa khỏi đã thêm vết thương mới.
Cô cúi đầu, thất thần nhìn vết thương mới đè lên vết thương cũ của mình, sau đó không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô đã bị thương đến như vậy rồi, về nhà mẹ đẻ cũng không ai quan tâm cô lấy một câu, hơn nữa còn làm cô bị thương.
Đôi lúc cô tự hỏi, cô có phải là con gái ruột của nhà họ Thẩm không, tại sao thái độ của mẹ khi đối xử với cô lại khác với Thẩm Nhã đến vậy!
“Cửu, con mau đi đi!”
Cuối cùng, ba Thẩm Cửu không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng tiến đến ngăn cản mẹ Thẩm Cửu, sau đó ra hiệu cho Thẩm Cửu nhanh chóng rời đi.
Đối với Thẩm Cửu mà nói, hành động lúc này của ba chẳng khác nào giúp cô thoát khỏi khó khăn, Thẩm Cửu nhìn ba đầy biết ơn, sau đó gật đầu rời khỏi nhà họ Thẩm.
Bước đến phố rồi, Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự không còn nơi nào để về.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Thẩm Cửu cũng chẳng buồn để tâm, nhưng điện thoại vẫn cứ kêu lên không ngừng.
Cuối cùng, thấy điện thoại đổ chuông không ngừng, Thẩm Cửu đành nghe điện thoại.
“Alo?”
Giọng nói không còn chút sức lực nào.
“Cửu!” Là giọng nói của Tiểu Nhan, nghe thấy giọng cô ấy, Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, vẻ mặt phấn chấn hơn: “Giờ cậu đang ở đâu đấy? Sao hôm nay cậu không đến công ty? Lẽ nào vẫn đang xin nghỉ phép sao?”
Nghe thấy giọng Tiểu Nhan, Thẩm Cửu sững lại, một lúc sau mới nói: “Ừm, hôm nay tớ vẫn đang nghỉ phép.”
“Oa, hôm nay tớ cũng xin nghỉ, ngủ đến bây giờ mới tỉnh! Tớ tới tìm cậu được không? Hôm nay chúng ta đi dạo phố đi!”
Thẩm Cửu nhìn đường phố một lúc, sau đó chớp mắt: “Có cần thiết phải vậy không?”
Tâm trạng hiện giờ của cô, làm gì còn tâm trí đi dạo phố chứ?
“Cậu mau nói cho tớ biết cậu đang ở đâu đi, tớ đi tìm cậu, gửi vị trí cho tớ, tớ bảo cần là cần!” Tiểu Nhan trực tiếp ra lệnh cho cô một cách rất bá đạo, Thẩm Cửu bất đắc dĩ, đành phải nghe theo cô ấy gửi định vị của cô. Sau đó, cô tìm một chỗ để rửa sạch vết thương trên cánh tay cô, ngồi chờ Tiểu Nhan sau khi đã xử lý xong vết thương.
Lúc Tiểu Nhan tìm thấy cô, thấy trên tay có thêm vết thương mới, sắc mặt bỗng trở nên thật khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị thương thế này? Có phải cậu lại đụng phải mấy bà già kia không? Là họ làm cậu bị thương sao?”
Cô liên tục hỏi không ngừng, làm Thẩm Cửu buồn cười: “Không sao đâu, tớ không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
“Cậu lừa ai vậy chứ.” Tiểu Nhan trừng mắt nhìn cô, sao đó lôi cô lên xe: “Về nhà tớ xử lý vết thương đi.”
“Cậu…”
“Nói cho cậu biết nhé, phó tổng Dạ gọi điện cho tớ, nói là tâm trạng cậu hôm nay không được tốt, bảo tớ đến tìm cậu.”
Phó tổng Dạ…
Dạ Y Viễn?
Ánh mắt Thẩm Cửu có chút thay đổi, không ngờ anh ta lại…
“Cậu nói xem người đàn ông này sao vậy nhỉ? Anh ta muốn đối xử tốt với cậu sao không tự mình đến? Vậy mà lại bảo mình đến tìm cậu, theo đuổi người khác kiểu này cũng kỳ lạ quá rồi, quan trọng hơn là cậu là em dâu của anh ta. Cửu, tớ buộc phải nói với cậu chuyện này! Phó tổng Dạ mặc dù rất đẹp trai, lại còn dịu dàng, nhưng tớ cảm thấy nhân phẩm anh ta không được tốt, hành động này của anh ta thuộc kiểu thọc gậy bánh xe, không có đạo đức gì cả!”