Chương : 36
Lâm Tử Tuấn vừa đi ra phòng tắm, đã nhìn thấy Lý Mục ngã vào ghế salon. Trên mặt mang đầy xuân sắc, mị nhãn như tơ, tay còn không ngừng xoa nắn ngực của mình. Làn da mắt sắc trong suốt lộ ra phía dưới lớp quần áo, cùng loáng thoáng hai hạt phù du màu đỏ.
Lâm Tử Tuấn cảm thấy có một luồng lửa nóng từ hạ phúc dâng lên, không thể chờ đợi được mà đi về phía Lý Mục. Nhưng sau khi đến gần, mới nhìn thấy trên hai khối hồng đậu còn lộ ra một viên kim cương đen trong suốt, ánh lên làn da bánh mật trong càng đầy phong tình, câu hồn đến mị người.
Lại nghe thấy tiếng Lý Mục rên rỉ: “Chủ nhân, chủ nhân…” Lâm Tử Tuấn càng dục hỏa đốt người hơn, liền vươn tay vuốt ve khuôn ngực Lý Mục.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bịch một phát, cánh cửa phòng đột nhiên bị một người đạp vỡ.
Hoa Thiên mặt lạnh như băng đứng ở cửa. Nhìn thấy Lý Mục mở rộng áo mà ngủ trên ghế salon, phía trước là tên Lâm Tử Tuấn đang sờ mó, làm hắn càng phẫn nộ hơn. Mèo nhỏ dám cởi mắt kính, lại còn lộ ra bộ dạng mê người trước mặt nam nhân khác.
Hừ, được lắm, mèo nhỏ dám có dũng khí bên ngoài ngoại tình?
Nghĩ tới đây, Hoa Thiên cơ hồ cũng tản mát ra lãnh khí không thua gì Lý Mục. Bất quá trước khi trừng phạt mèo nhỏ, cái tên nam nhân này càng đáng chết hơn.
Hai tròng mắt Hoa Thiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Tuấn.
Lâm Tử Tuấn mờ mịt nhìn những chuyện đang phát sinh trước mắt. Tại sao có kẻ đột nhiên vào đây? Tại sao cái tên Hoa thư ký này lại ở chỗ này? Tại sao hắn lại lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế?
Lâm Tử Tuấn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị đấm ngã xuống đất, kèm theo đó là cảm giác đau đớn do của quý như bị đá gẫy truyền tới.
“A…” Lâm Tử Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn nhìn thấy năm sáu người chạy vào, như là chết đuối vớ được cọc mà hô: “Cứu mạng, cứu mạng. Chỉ cần các ngươi cứu ta, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền.”
Lâm Tử Tuấn nói xong liền nhìn thấy mấy người kia lộ ra vẻ mặt “ngươi thật ngu ngốc” nhìn mình. Sau đó nghe thấy Hoa Thiên phân phó: “A Hắc, giết chết hắn cho ta.”
Người kia lập tức cúi đầu đáp: “Rõ, Hoa ca. Đệ cam đoan sẽ khiến hắn chết không được tử tế.” Vừa nói vừa lộ ra nụ cười đầy âm hiểm.
Tên nam tử tên A Hắc kia không để ý Lâm Tử Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà nhìn Hoa Thiên đang nâng Lý Mục lên vai, sau đó nổi giận đùng đùng ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Người kia chắc hẳn là Lý Mục đây mà.”
Lâm Tử Tuấn cảm thấy có một luồng lửa nóng từ hạ phúc dâng lên, không thể chờ đợi được mà đi về phía Lý Mục. Nhưng sau khi đến gần, mới nhìn thấy trên hai khối hồng đậu còn lộ ra một viên kim cương đen trong suốt, ánh lên làn da bánh mật trong càng đầy phong tình, câu hồn đến mị người.
Lại nghe thấy tiếng Lý Mục rên rỉ: “Chủ nhân, chủ nhân…” Lâm Tử Tuấn càng dục hỏa đốt người hơn, liền vươn tay vuốt ve khuôn ngực Lý Mục.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bịch một phát, cánh cửa phòng đột nhiên bị một người đạp vỡ.
Hoa Thiên mặt lạnh như băng đứng ở cửa. Nhìn thấy Lý Mục mở rộng áo mà ngủ trên ghế salon, phía trước là tên Lâm Tử Tuấn đang sờ mó, làm hắn càng phẫn nộ hơn. Mèo nhỏ dám cởi mắt kính, lại còn lộ ra bộ dạng mê người trước mặt nam nhân khác.
Hừ, được lắm, mèo nhỏ dám có dũng khí bên ngoài ngoại tình?
Nghĩ tới đây, Hoa Thiên cơ hồ cũng tản mát ra lãnh khí không thua gì Lý Mục. Bất quá trước khi trừng phạt mèo nhỏ, cái tên nam nhân này càng đáng chết hơn.
Hai tròng mắt Hoa Thiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Tuấn.
Lâm Tử Tuấn mờ mịt nhìn những chuyện đang phát sinh trước mắt. Tại sao có kẻ đột nhiên vào đây? Tại sao cái tên Hoa thư ký này lại ở chỗ này? Tại sao hắn lại lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế?
Lâm Tử Tuấn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị đấm ngã xuống đất, kèm theo đó là cảm giác đau đớn do của quý như bị đá gẫy truyền tới.
“A…” Lâm Tử Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn nhìn thấy năm sáu người chạy vào, như là chết đuối vớ được cọc mà hô: “Cứu mạng, cứu mạng. Chỉ cần các ngươi cứu ta, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền.”
Lâm Tử Tuấn nói xong liền nhìn thấy mấy người kia lộ ra vẻ mặt “ngươi thật ngu ngốc” nhìn mình. Sau đó nghe thấy Hoa Thiên phân phó: “A Hắc, giết chết hắn cho ta.”
Người kia lập tức cúi đầu đáp: “Rõ, Hoa ca. Đệ cam đoan sẽ khiến hắn chết không được tử tế.” Vừa nói vừa lộ ra nụ cười đầy âm hiểm.
Tên nam tử tên A Hắc kia không để ý Lâm Tử Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà nhìn Hoa Thiên đang nâng Lý Mục lên vai, sau đó nổi giận đùng đùng ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Người kia chắc hẳn là Lý Mục đây mà.”