Chương : 9
"Anh. . . . . ." Hạ Tử Du quả thật không phản bác được.
Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?
Trong khi Hạ Tử Du đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ đã di chuyển đến bên giường, không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Hạ Tử Du rời khỏi tấm chăn ấm áp.
"A! !"
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Hạ Tử Du theo bản năng túm chặt cổ của anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói, "Xem ra, cô đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, tức tối nghiến răng nói, "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! !"
Người đàn ông vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên không hề coi trọng lời cảnh cáo của Hạ Tử Du.
Anh ôm Hạ Tử Du đi vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, anh nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Du vào bồn.
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tử Du lúc này mới ý thức được cô lại có thể toàn thân trần trụi bị một người đàn ông ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm không hề che giấu để lộ ra ở trước mặt anh ta, cô vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương vây quanh ở trước ngực.
Người đàn ông từ trên cao nhìn Hạ Tử Du bằng nửa con mắt, cười như không cười mà nói, "Cơ thể cô còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”
Ngụ ý, che giấu của cô đã không cần thiết. . . . . .
Hạ Tử Du cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng, "Đồ khốn kiếp! !"
Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hạ Tử Du, thản nhiên nói, "Phải nằm trong bồn tắm một chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn trên cơ thể cô."
Hạ Tử Du nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận, thế nhưng lúc này người không mảnh vải khiến cô không dám mảy may có hành động nào.
Người đàn ông thấy Hạ Tử Du cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người đi ra.
Một giây sau, "A! !" Tiếng thét chói tai của Hạ Tử Du lại vang lên.
Người đàn ông dường như đoán trước được Hạ Tử Du sẽ phản ứng như vậy, vẫn bước đi thẳng không hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.
"Anh đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . ."
Từ nhỏ, Hạ Tử Du được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp nói ra những lời thô lỗ, đủ thấy được cô tức giận đến cực điểm.
Hạ Tử Du nhìn "Cảnh hoang tàn khắp nơi" của mình trong gương, hận không thể xé nát người đàn ông phách lối vừa rồi kia.
Híc. . . . . .
Cô thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?
Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của cô, cho dù là mặc áo cổ cao cũng không thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .
"Khốn kiếp! !"
Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người đàn ông đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến, rõ ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.
Đã thay xong một bộ tây trang, người đàn ông điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.
Trưởng phòng Lâm cung kính khom lưng nói, "Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi. . . . . ."
Người đàn ông gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không hề mất sự uy nghiêm nói, "Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’."
Trưởng phòng Lâm càng cúi đầu xuống thấp, "Dạ!"
Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?
Trong khi Hạ Tử Du đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ đã di chuyển đến bên giường, không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Hạ Tử Du rời khỏi tấm chăn ấm áp.
"A! !"
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Hạ Tử Du theo bản năng túm chặt cổ của anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói, "Xem ra, cô đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . ."
Hạ Tử Du vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, tức tối nghiến răng nói, "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! !"
Người đàn ông vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên không hề coi trọng lời cảnh cáo của Hạ Tử Du.
Anh ôm Hạ Tử Du đi vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, anh nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Du vào bồn.
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tử Du lúc này mới ý thức được cô lại có thể toàn thân trần trụi bị một người đàn ông ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm không hề che giấu để lộ ra ở trước mặt anh ta, cô vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương vây quanh ở trước ngực.
Người đàn ông từ trên cao nhìn Hạ Tử Du bằng nửa con mắt, cười như không cười mà nói, "Cơ thể cô còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”
Ngụ ý, che giấu của cô đã không cần thiết. . . . . .
Hạ Tử Du cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng, "Đồ khốn kiếp! !"
Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hạ Tử Du, thản nhiên nói, "Phải nằm trong bồn tắm một chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn trên cơ thể cô."
Hạ Tử Du nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận, thế nhưng lúc này người không mảnh vải khiến cô không dám mảy may có hành động nào.
Người đàn ông thấy Hạ Tử Du cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người đi ra.
Một giây sau, "A! !" Tiếng thét chói tai của Hạ Tử Du lại vang lên.
Người đàn ông dường như đoán trước được Hạ Tử Du sẽ phản ứng như vậy, vẫn bước đi thẳng không hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.
"Anh đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . ."
Từ nhỏ, Hạ Tử Du được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp nói ra những lời thô lỗ, đủ thấy được cô tức giận đến cực điểm.
Hạ Tử Du nhìn "Cảnh hoang tàn khắp nơi" của mình trong gương, hận không thể xé nát người đàn ông phách lối vừa rồi kia.
Híc. . . . . .
Cô thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?
Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của cô, cho dù là mặc áo cổ cao cũng không thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .
"Khốn kiếp! !"
Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người đàn ông đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến, rõ ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.
Đã thay xong một bộ tây trang, người đàn ông điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.
Trưởng phòng Lâm cung kính khom lưng nói, "Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi. . . . . ."
Người đàn ông gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không hề mất sự uy nghiêm nói, "Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’."
Trưởng phòng Lâm càng cúi đầu xuống thấp, "Dạ!"