Chương 47: 47: Ở Cùng Nhau
Diệp Ảnh Quân im lặng không nói gì cả, mà chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chân cô để đắp chiếc khăn thấm nước ấm cho cô, Cố Hạ Phi nhìn thấy anh im lặng liền nhanh chóng cau mày rút chân lại và tiếp tục hỏi, "Diệp Tổng, tôi đang hỏi anh đấy, sao anh lại ở đây " Nghe cô hỏi vậy, anh vẫn không thể im được, ngồi đối diện với cô anh ta mới ngẩn đầu lên nhìn cô dịu dàng nói, "Tất cả phát hiện em mất tích, nên mới đi tìm và anh là người đã tìm được em " Cố Hạ Phi tiếp tục nhìn anh ta cau mày nói, "Anh bị ngốc à, đây là khu rừng nguy hiểm! Sao anh lại đi vào đây " Diệp Ảnh Quân hai tay nắm thành đấm kiềm chế, sau đó mới buông lỏng tay và dịu dàng tiếp tục nói, "Anh có linh cảm em sẽ ở trong khu rừng này, và anh đã quyết định sẽ vào bên trong để tìm kiếm em bằng bất cứ giá nào " Cố Hạ Phi nghe anh ta nói những lời như vậy, càng khiến cô cảm thấy nực cười vì sự giả tạo của anh ta, thế nhưng cô vẫn giả vờ tiếp tục diễn cùng anh ta, "Diệp Tổng, tôi chỉ là một thư ký nhỏ của Chủ Tịch Trương, không đáng để anh phải dùng tính mạng cao quý này để cứu tôi, nếu anh có chuyện gì thì vài ngày nữa là đến hôn lễ của anh, tôi phải giải thích làm sao với vợ anh đây " Dù nói ra những lời này, Cố Hạ Phi cứ nghĩ anh ta sẽ nổi giận, nhưng cô đã lầm! Anh ta vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng để nói với cô, "Hạ Phi, em vẫn còn đang giận anh sao, xin em đừng nói những lời như vậy nữa " Anh ta vừa nói, tay vẫn không ngừng nắm lấy chân cô, còn Cố Hạ Phi thì lúc này vô cùng tức giận mà cau mày quát lên với những lời sẽ khiến anh ta bực mình, "Tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải là Hạ Phi vợ cũ của anh đâu, anh đừng có hiểu lầm như vậy, chúng ta vốn không thân thiết đến mức như thế này " Cố Hạ Phi tức giận rút chân mình ra khỏi tay anh ta, sau đó nói xong cô còn lạnh lùng từ từ đứng dậy với đôi chân đang đau của mình mà mặc kệ anh ta, vì cô muốn rời khỏi đây, không muốn ở bên cạnh anh ta một chút nào nữa, Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô lạnh lùng quyết đoán, nhưng tâm anh lại rất lo lắng cho cô nên đã lên tiếng ngăn cô, "Em muốn đi đâu vậy, chân của em không thể di chuyển mạnh được đâu " Cố Hạ Phi cáu gắt quát, "Tôi muốn rời khỏi đây, không cần anh quản " "Hạ! Daisy " Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô cáu với mình, anh lại định kêu gọi tên cô nhưng anh chợt nhớ ra cô đã biện minh mình không phải tên Cố Hạ Phi nên anh chỉnh lại gọi tên Daisy, Lời anh ta chưa nói ra lúc này, đột nhiên thời tiết sấm chớp một tiếng thật lớn khiến Cố Hạ Phi lúc này đột ngột khuỵ xuống ôm lấy đầu hét lớn, "Áh! " Diệp Ảnh Quân hốt hoảng khi biết cô đang sợ sấm sét anh ta nhanh chóng chạy đến gần cô, ôm cô vào lòng để chấn an cô, Cố Hạ Phi sợ hãi đến run rẩy chỉ biết như thói quen mà tìm nơi chú ngụ, nên cô mới trụ vào lòng anh để có thể trốn, Lúc này Diệp Ảnh Quân mới phát hiện cô sợ sấm sét, và đột nhiên nhớ lại năm xưa, anh ta đã bỏ mặt cô khi trời mưa to sấm chớp rất nhiều, Nghĩ đến đây, trong lòng anh cực kỳ đau nhói vì mình quá vô tâm lạnh nhạt với cô quá nhiều, Thời tiết lúc này anh nghĩ sẽ còn nhiều sấm sét, anh liền bế cô lên đi đến giường, trong lúc được bế Cố Hạ Phi không ngừng ôm chặt lấy cô sợ hãi run rẩy rất nhiều, Anh liền tay vỗ vỗ chấn an tình trạng của cô, "Có anh ở đây, em đừng sợ anh sẽ bảo vệ em " Cố Hạ Phi mặc dù căm ghét anh, nhưng hiện tại bây giờ cô thật sự rất sợ thời tiết như thế này, nên mới buông lỏng để anh làm điểm tựa cho mình, Cả hai nằm cũng nhau ôm lấy nhau, cho đến khi mưa và sấm chớp điều kết thúc và lúc đó trời cũng đã sáng qua ngày hôm sau, Sáng hôm sau Cố Hạ Phi đột ngột thức dậy, vì ánh nắng đã chiếu vào mặt cô, cô cảm giác thời tiết đã yên tĩnh, sau đó đột nhiên cô liền giật mình khi nhìn thấy Diệp Ảnh Quân trước mặt mình, cô mới chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, Quả nhiên cô hiện tại lúc đó sao lại cần anh ta đến như vậy, đã vậy lại còn ôm anh ta thật chặt trong lòng nữa, càng nghĩ lại khiến cô cảm thấy nực cười, Lúc này Diệp Ảnh Quân cũng tỉnh giấc, nhìn thấy cô ngồi xoay lưng trước mặt mình, anh liền mỉm cười dùng tay nắm nếu Áo cô nhẹ nhàng lên tiếng, "Daisy em dậy rồi à, em cảm thấy thế nào rồi " Cố Hạ Phi nhìn thấy anh thức dậy, cô liền ngồi dậy và nói, "Tôi không sao, tôi hơi đói bụng định ra ngoài bếp tìm gì đó để ăn " Diệp Ảnh Quân nghe có nói đói, anh ta lập tức nhanh chóng bật dậy nếu lấy tay cô dịu dàng lên tiếng, "Để anh làm cho em ăn nhé" Cố Hạ Phi lúc này lạnh lùng tự nhiên hất tay anh ta ra cau mày nói, "Không cần làm phiền anh đâu, Diệp Tổng " Nói xong cô quay đi với đôi chân khập khiễng từ từ, sau đó đột nhiên bị Diệp Ảnh Quân từ phía sau bế cô lên một cách nhẹ nhàng khiến cô bất ngờ, Anh ta bế cô đi đến giường đặt cô ngồi trên giường nhìn cô cưng sủng nhẹ nhàng nói, "Chân em chưa khỏi để anh làm cho, em cứ nghỉ ngơi đi " Cố Hạ Phi hết cách để tranh cãi với anh ta, sau đó mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, cô liền lạnh lùng nói, "Vậy làm phiền anh rồi" Theo như ý lời nói của Cố Hạ Phi, anh vui vẻ nhanh chóng đi ra khỏi phòng và đi xuống bếp để xem có những thứ gì để có thể làm ra món ăn cho cô,.