Chương 12: Những người bạn…
“Thì ra là do chị dâu.” - Giọng Lục Minh Trí thanh thoát vang vọng.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau im lặng một lúc lâu sau rồi Lục Minh Trí nói thêm: “Anh hai vậy bây giờ cần em làm gì không?”
Lục Triết Tiêu cất giọng lạnh lùng: “Cho người theo dõi đoàn phim, âm thầm bảo vệ Cố Y Lạc.”
“Được em lập tức sắp xếp ngay.”
Đêm hôm đó, thoang thoảng bên trong suy nghĩ của anh và cô đều có đối phương, thi thoảng lại nở nụ cười ngốc.
Buổi sáng mai bên phim trường, Cố Y Lạc vừa tới đã không vui vẻ gì khi đụng mặt Cố Hiểu Đồng.
Ả vênh váo, vẫn không quên chặt chém trước khi rời đi: “Nếu thấy vai diễn quá sức thì tốt nhất nên sớm từ bỏ đi đừng có gượng ép rồi lại tự biến mình thành trò cười.”
Cố Y Lạc đã không còn là cô gái tâm hồn mềm mỏng như trước nữa, cô hiện tại không cho phép ai chà đạp lên lòng tự tôn của chính mình: “Hử… Ít ra tao còn lấy được vai diễn này bằng thực lực chứ không phải bằng cái mác danh tiểu thư Cố gia như ai kia.”
“Mày…”- Cố Hiểu Đồng cứng lời, tức giận bỏ đi.
Vừa vào phòng phục trang ả lập tức xả giận lên trợ lý, chỉ cần không thuận mắt lập tức bị chửi rủa ngay.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng cho giờ nghỉ trưa, Cố Hiểu Đồng là người rời đi trước.
Trên tay ả xách hộp cơm được chuẩn bị trước, sực nhớ tới thịt bò, liền tiện tay tráo đổi hộp cơm của Cố Y Lạc.
Khi tất cả mọi người vào tới thì mọi việc đã theo sự sắp xếp của ả.
Cố Y Lạc vừa cầm hộp cơm lên, Thẩm Sơ Du đã chạy xồng xộc tới cướp lấy: “Tôi muốn hộp này.”
“Cô chắc chắn muốn hộp này…”- Cố Y Lạc ngước mắt lên nhìn hỏi lại.
“Phải.”
“Vậy được, đây…”- Cô không muốn thêm phiền phức đành giả vờ vui vẻ nhượng lại.
Thế nhưng vừa ăn được mấy miếng có chuyện xảy ra, thần sắc ả xanh xao, những vụn cơm vung vãi, ngực co thắt khó thở, tâm trí bất ổn, ả dần hôn mê lâm sàn.
Tất cả mọi người được một phen hú hồn, cũng may gọi cấp cứu kịp thời, ả ta chỉ bị dị ứng thịt bò.
Tiếng gõ cửa phòng chủ tịch, Lục Minh Trí hớt hải chạy vào: “Anh hai…”
“Có chuyện gì?”- Chất giọng một màu lạnh lùng.
“Có người muốn hãm hại chị dâu.”
Không nói lời nào Lục Triết Tiêu vội vã bước nhưng Lục Minh Trí cản lại: “Nhưng cũng may là Thẩm Sơ Du đã dành lấy hộp cơm có thịt bò nên bây giờ cô ta mới là người phải nhập viện.”
Dừng bước, anh thở một hơi nhẹ nhõm.
“Bám sát đoàn phim nhất định không được để ai có thể hãm hại cô ấy một lần nữa nếu không em cũng từ chức luôn đi.”- Anh một đường tuyệt tình, thẳng thắn.
Lần đầu tiên thấy anh giận giữ như thế.
Từ bệnh viện trở ra, Từ Khiết liên tục lải nhải bên tai: “Thẩm Sơ Du đang lúc này đột nhiên bị dị ứng phải huỷ bao nhiêu là hợp đồng.”
Cố Hiểu Đồng giận giữ, ả trừng mắt nói: “Cô ta ngu thì tự chịu, ai bảo vô duyên vô cớ tranh giành làm gì.”
Lời ả nói tự nhiên như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì đến ả.
Vừa lúc ấy, ba người Cố Y Lạc ngồi cạnh nhau, Ngô Quyến cười cười nói: “Y Lạc, số cậu còn may lắm đó. Thực ra hộp cơm mà Thẩm Sơ Du ăn là chính Cố Hiểu Đồng tráo đổi dành cho cậu đó.”
Tô Nhã Ngọc phẫn nộ, đập mạnh bàn tay xuống bàn: “Cái đồ xấu xa, cô ta chỉ biết chơi xấu sau lưng như thế là cùng.”
Cố Y Lạc thì lại điềm tĩnh, cười nhạt một tiếng: “Thôi, để ý cô ta làm gì mất ngon.”
Đang định động đũa thì bỗng có tiếng gọi cửa, Cố Y Lạc đứng dậy: “Giờ này còn ai tới nữa.”
Cánh cửa vừa mở tất cả mọi ánh mắt đều sững sờ, ngạc nhiên đến tột độ.
“Chú Lục…Chú tới rồi sao?”- Bảo Bảo vui mừng thốt lên.
Lục Triết Tiêu cũng chẳng chờ tới lượt được mời mà thẳng đường bước tới bên bàn, ngồi xuống cạnh vị trí của Cố Y Lạc: “Mọi người đang ăn sao? Vừa hay tôi cũng đang đói.”
Ánh mắt Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc chỉ có thể nhìn nhau trong sự hiềm nghi.
Thấy không ai lên tiếng anh hỏi tiếp: “Tôi không được chào đón sao?”
Cũng không thể đuổi anh đi, Cố Y Lạc chỉ đành dọn thêm một phần chén đũa tới: “Dù sao anh cũng tới rồi cứ ăn chung với bọn tôi luôn đi.”
Thằng Bảo Bảo ghé sát tai Lục Triết Tiêu thì thầm: “Chú Lục mẹ cháu đồng ý rồi đó.”
Lục Triết Tiêu chỉ dành cho cậu bé nụ cười nhè nhẹ và một cái xoa đầu đầy âu yếm.
Ngô Quyến cố ý ghé sát tai Cố Y Lạc thì thầm: “Này, đó chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Lục Thị sao?”
“Phải.”- Cố Y Lạc hời hợt trả lời.
“Sao anh ta lại ở đây?”- Ngô Quyến tiếp tục thắc mắc.
“Không biết.”- Cố Y Lạc cười nhạt một tiếng, vẻ không thoải mái.
Định hỏi thêm gì đó thì vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh đến ghê rợn của Lục Triết Tiêu nên Ngô Quyến đành lặng im, thi thoảng lại để tâm đến thái độ của người đàn ông họ Lục ấy.
Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người ấy không hề đơn giản.
Sau bữa ăn, Ngô Quyến cố ý kéo Bảo Bảo vào phòng rồi hỏi: “Bảo Bảo con làm sao quen với chú kia?”
Thằng bé hí hửng hỏi lại: “Ý chú là chú Lục sao?”
“Phải.”- Ngô Quyến gật đầu.
“Lần trước cháu với mẹ bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng trọ, chú ấy đã cho bọn cháu ở nhờ.”- Thằng bé ngây ngô kể lể.
“Hả?… Cháu nói thật sao?”- Ngô Quyến sốc tới mức không dám tin vào tai mình, chỉ đến khi thằng bé gật đầu mới dám chắc chắn.
Lục Triết Tiêu trước nay vốn lãnh khốc, không để ý đến nữ sắc, độc tài thì khỏi phải bàn luận. Cũng vì danh đó mà ít ai dám động chạm tới anh ta, cũng chưa một ai mà anh ta thấy vừa ý mắt, chỉ cần không có lợi gì thì anh ta lập tức rũ bỏ không thương tiếc.
Suy đi ngẫm lại Cố Y Lạc thì lấy đâu ra lợi lộc cho anh ta: diễn viên Ever đối thủ không danh, không phải mỹ nhân tuyệt thế đến mức say đắm, cái mác tiểu thư Cố gia cũng chỉ là hư danh.
Thực sự nghĩ muốn nát óc Ngô Quyến vẫn không tìm ra nổi một lý do nào thích hợp để giải thích mối quan hệ đó.
Chỉ khi có tiếng nói mới khiến Ngô Quyến giật mình thoát ra khỏi chồng suy nghĩ ấy.
“Này, cậu làm gì mà cứ thẫn thờ ra như thế?”
Tô Nhã Ngọc vừa tới đã bị Ngô Quyến lôi lôi kéo kéo thì thầm to nhỏ: “Cậu không thấy lạ sao?”
“Lạ gì?”- Tô Nhã Ngọc không hiểu ý cho lắm.
“Thì chuyện Lục Triết Tiêu đến đây đó.”
“Không, có gì phải lạ. Có thể họ đã quen biết nhau từ trước.”- Tô Nhã Ngọc thản nhiên đáp.
Ngô Quyến không chịu từ bỏ, ý kiến đưa ra đối lập hoàn toàn với Tô Nhã Ngọc: “Ai thì tớ không nói nhưng đó là Lục Triết Tiêu, chủ tịch tập đoàn Lục thị đó. Anh ta là người như nào?”
Hình như Tô Nhã Ngọc dần ngộ ra điều gì đó, thẫn thờ một chốc rồi thốt lên: “Cũng phải, anh ta đâu phải là một người dễ gần. Hơn nữa những việc trước nay anh ta làm đều liên quan đến lợi ích của Lục thị. Có khi nào Y Lạc của chúng ta đang bị lợi dụng không?”
Hai ánh mắt thoáng vẻ lo lắng nhìn nhau, nhân lúc không ai để ý, Tô Nhã Ngọc chạy xấn tới kéo tay Cố Y Lạc vào phòng hỏi chuyện.
Cố Y Lạc bị lôi đi bất ngờ nên hỏi: “Hai cậu làm sao thế?”
Ngô Quyến hạ nhỏ âm giọng thấp nhất có thể: “Này, cậu phải cẩn thận với con người Lục Triết Tiêu đó, anh ta không phải là người dễ tiếp cận đến thế đâu. Chắc chắn phải có mục đích gì đó.”
Cố Y Lạc nhìn hai người bọn họ, cười nhạt một cái: “Tớ thì có cái gì để anh ta tiếp cận.”
Tô Nhã Ngọc vẫn chưa hết lo lắng căn dặn: “Dù thế nào thì cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Được, tớ biết rồi.”- Cố Y Lạc mỉm cười, gật đầu.
Trong suốt thời gian năm năm du học cũng may cô gặp được hai người bạn ấy, chính họ đã cho cô biết giá trị của tình bạn, chính họ cho cô biết sai lầm của những năm tháng thanh xuân khi chỉ chăm chăm dành hoàn toàn thời gian vào một tình yêu vô nghĩa, và cũng chính họ cho cô hiểu phải tới lúc khó khăn nhất mới biết ai là người thực sự đối tốt với mình.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau im lặng một lúc lâu sau rồi Lục Minh Trí nói thêm: “Anh hai vậy bây giờ cần em làm gì không?”
Lục Triết Tiêu cất giọng lạnh lùng: “Cho người theo dõi đoàn phim, âm thầm bảo vệ Cố Y Lạc.”
“Được em lập tức sắp xếp ngay.”
Đêm hôm đó, thoang thoảng bên trong suy nghĩ của anh và cô đều có đối phương, thi thoảng lại nở nụ cười ngốc.
Buổi sáng mai bên phim trường, Cố Y Lạc vừa tới đã không vui vẻ gì khi đụng mặt Cố Hiểu Đồng.
Ả vênh váo, vẫn không quên chặt chém trước khi rời đi: “Nếu thấy vai diễn quá sức thì tốt nhất nên sớm từ bỏ đi đừng có gượng ép rồi lại tự biến mình thành trò cười.”
Cố Y Lạc đã không còn là cô gái tâm hồn mềm mỏng như trước nữa, cô hiện tại không cho phép ai chà đạp lên lòng tự tôn của chính mình: “Hử… Ít ra tao còn lấy được vai diễn này bằng thực lực chứ không phải bằng cái mác danh tiểu thư Cố gia như ai kia.”
“Mày…”- Cố Hiểu Đồng cứng lời, tức giận bỏ đi.
Vừa vào phòng phục trang ả lập tức xả giận lên trợ lý, chỉ cần không thuận mắt lập tức bị chửi rủa ngay.
Kết thúc cảnh quay cuối cùng cho giờ nghỉ trưa, Cố Hiểu Đồng là người rời đi trước.
Trên tay ả xách hộp cơm được chuẩn bị trước, sực nhớ tới thịt bò, liền tiện tay tráo đổi hộp cơm của Cố Y Lạc.
Khi tất cả mọi người vào tới thì mọi việc đã theo sự sắp xếp của ả.
Cố Y Lạc vừa cầm hộp cơm lên, Thẩm Sơ Du đã chạy xồng xộc tới cướp lấy: “Tôi muốn hộp này.”
“Cô chắc chắn muốn hộp này…”- Cố Y Lạc ngước mắt lên nhìn hỏi lại.
“Phải.”
“Vậy được, đây…”- Cô không muốn thêm phiền phức đành giả vờ vui vẻ nhượng lại.
Thế nhưng vừa ăn được mấy miếng có chuyện xảy ra, thần sắc ả xanh xao, những vụn cơm vung vãi, ngực co thắt khó thở, tâm trí bất ổn, ả dần hôn mê lâm sàn.
Tất cả mọi người được một phen hú hồn, cũng may gọi cấp cứu kịp thời, ả ta chỉ bị dị ứng thịt bò.
Tiếng gõ cửa phòng chủ tịch, Lục Minh Trí hớt hải chạy vào: “Anh hai…”
“Có chuyện gì?”- Chất giọng một màu lạnh lùng.
“Có người muốn hãm hại chị dâu.”
Không nói lời nào Lục Triết Tiêu vội vã bước nhưng Lục Minh Trí cản lại: “Nhưng cũng may là Thẩm Sơ Du đã dành lấy hộp cơm có thịt bò nên bây giờ cô ta mới là người phải nhập viện.”
Dừng bước, anh thở một hơi nhẹ nhõm.
“Bám sát đoàn phim nhất định không được để ai có thể hãm hại cô ấy một lần nữa nếu không em cũng từ chức luôn đi.”- Anh một đường tuyệt tình, thẳng thắn.
Lần đầu tiên thấy anh giận giữ như thế.
Từ bệnh viện trở ra, Từ Khiết liên tục lải nhải bên tai: “Thẩm Sơ Du đang lúc này đột nhiên bị dị ứng phải huỷ bao nhiêu là hợp đồng.”
Cố Hiểu Đồng giận giữ, ả trừng mắt nói: “Cô ta ngu thì tự chịu, ai bảo vô duyên vô cớ tranh giành làm gì.”
Lời ả nói tự nhiên như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì đến ả.
Vừa lúc ấy, ba người Cố Y Lạc ngồi cạnh nhau, Ngô Quyến cười cười nói: “Y Lạc, số cậu còn may lắm đó. Thực ra hộp cơm mà Thẩm Sơ Du ăn là chính Cố Hiểu Đồng tráo đổi dành cho cậu đó.”
Tô Nhã Ngọc phẫn nộ, đập mạnh bàn tay xuống bàn: “Cái đồ xấu xa, cô ta chỉ biết chơi xấu sau lưng như thế là cùng.”
Cố Y Lạc thì lại điềm tĩnh, cười nhạt một tiếng: “Thôi, để ý cô ta làm gì mất ngon.”
Đang định động đũa thì bỗng có tiếng gọi cửa, Cố Y Lạc đứng dậy: “Giờ này còn ai tới nữa.”
Cánh cửa vừa mở tất cả mọi ánh mắt đều sững sờ, ngạc nhiên đến tột độ.
“Chú Lục…Chú tới rồi sao?”- Bảo Bảo vui mừng thốt lên.
Lục Triết Tiêu cũng chẳng chờ tới lượt được mời mà thẳng đường bước tới bên bàn, ngồi xuống cạnh vị trí của Cố Y Lạc: “Mọi người đang ăn sao? Vừa hay tôi cũng đang đói.”
Ánh mắt Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc chỉ có thể nhìn nhau trong sự hiềm nghi.
Thấy không ai lên tiếng anh hỏi tiếp: “Tôi không được chào đón sao?”
Cũng không thể đuổi anh đi, Cố Y Lạc chỉ đành dọn thêm một phần chén đũa tới: “Dù sao anh cũng tới rồi cứ ăn chung với bọn tôi luôn đi.”
Thằng Bảo Bảo ghé sát tai Lục Triết Tiêu thì thầm: “Chú Lục mẹ cháu đồng ý rồi đó.”
Lục Triết Tiêu chỉ dành cho cậu bé nụ cười nhè nhẹ và một cái xoa đầu đầy âu yếm.
Ngô Quyến cố ý ghé sát tai Cố Y Lạc thì thầm: “Này, đó chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Lục Thị sao?”
“Phải.”- Cố Y Lạc hời hợt trả lời.
“Sao anh ta lại ở đây?”- Ngô Quyến tiếp tục thắc mắc.
“Không biết.”- Cố Y Lạc cười nhạt một tiếng, vẻ không thoải mái.
Định hỏi thêm gì đó thì vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh đến ghê rợn của Lục Triết Tiêu nên Ngô Quyến đành lặng im, thi thoảng lại để tâm đến thái độ của người đàn ông họ Lục ấy.
Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người ấy không hề đơn giản.
Sau bữa ăn, Ngô Quyến cố ý kéo Bảo Bảo vào phòng rồi hỏi: “Bảo Bảo con làm sao quen với chú kia?”
Thằng bé hí hửng hỏi lại: “Ý chú là chú Lục sao?”
“Phải.”- Ngô Quyến gật đầu.
“Lần trước cháu với mẹ bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng trọ, chú ấy đã cho bọn cháu ở nhờ.”- Thằng bé ngây ngô kể lể.
“Hả?… Cháu nói thật sao?”- Ngô Quyến sốc tới mức không dám tin vào tai mình, chỉ đến khi thằng bé gật đầu mới dám chắc chắn.
Lục Triết Tiêu trước nay vốn lãnh khốc, không để ý đến nữ sắc, độc tài thì khỏi phải bàn luận. Cũng vì danh đó mà ít ai dám động chạm tới anh ta, cũng chưa một ai mà anh ta thấy vừa ý mắt, chỉ cần không có lợi gì thì anh ta lập tức rũ bỏ không thương tiếc.
Suy đi ngẫm lại Cố Y Lạc thì lấy đâu ra lợi lộc cho anh ta: diễn viên Ever đối thủ không danh, không phải mỹ nhân tuyệt thế đến mức say đắm, cái mác tiểu thư Cố gia cũng chỉ là hư danh.
Thực sự nghĩ muốn nát óc Ngô Quyến vẫn không tìm ra nổi một lý do nào thích hợp để giải thích mối quan hệ đó.
Chỉ khi có tiếng nói mới khiến Ngô Quyến giật mình thoát ra khỏi chồng suy nghĩ ấy.
“Này, cậu làm gì mà cứ thẫn thờ ra như thế?”
Tô Nhã Ngọc vừa tới đã bị Ngô Quyến lôi lôi kéo kéo thì thầm to nhỏ: “Cậu không thấy lạ sao?”
“Lạ gì?”- Tô Nhã Ngọc không hiểu ý cho lắm.
“Thì chuyện Lục Triết Tiêu đến đây đó.”
“Không, có gì phải lạ. Có thể họ đã quen biết nhau từ trước.”- Tô Nhã Ngọc thản nhiên đáp.
Ngô Quyến không chịu từ bỏ, ý kiến đưa ra đối lập hoàn toàn với Tô Nhã Ngọc: “Ai thì tớ không nói nhưng đó là Lục Triết Tiêu, chủ tịch tập đoàn Lục thị đó. Anh ta là người như nào?”
Hình như Tô Nhã Ngọc dần ngộ ra điều gì đó, thẫn thờ một chốc rồi thốt lên: “Cũng phải, anh ta đâu phải là một người dễ gần. Hơn nữa những việc trước nay anh ta làm đều liên quan đến lợi ích của Lục thị. Có khi nào Y Lạc của chúng ta đang bị lợi dụng không?”
Hai ánh mắt thoáng vẻ lo lắng nhìn nhau, nhân lúc không ai để ý, Tô Nhã Ngọc chạy xấn tới kéo tay Cố Y Lạc vào phòng hỏi chuyện.
Cố Y Lạc bị lôi đi bất ngờ nên hỏi: “Hai cậu làm sao thế?”
Ngô Quyến hạ nhỏ âm giọng thấp nhất có thể: “Này, cậu phải cẩn thận với con người Lục Triết Tiêu đó, anh ta không phải là người dễ tiếp cận đến thế đâu. Chắc chắn phải có mục đích gì đó.”
Cố Y Lạc nhìn hai người bọn họ, cười nhạt một cái: “Tớ thì có cái gì để anh ta tiếp cận.”
Tô Nhã Ngọc vẫn chưa hết lo lắng căn dặn: “Dù thế nào thì cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Được, tớ biết rồi.”- Cố Y Lạc mỉm cười, gật đầu.
Trong suốt thời gian năm năm du học cũng may cô gặp được hai người bạn ấy, chính họ đã cho cô biết giá trị của tình bạn, chính họ cho cô biết sai lầm của những năm tháng thanh xuân khi chỉ chăm chăm dành hoàn toàn thời gian vào một tình yêu vô nghĩa, và cũng chính họ cho cô hiểu phải tới lúc khó khăn nhất mới biết ai là người thực sự đối tốt với mình.