Chương 54: Lục tiên sinh em bị bao vây rồi, anh đến cứu em được không?
Bệnh viện lúc nửa đêm, Từ Khiết trùm kín đầu, lén la lén lút tay xách nách mang, không thấy bóng dáng bất cứ ai mới mở phòng bệnh đi vào.
Ngay lập tức nhận ngay cái lườm không vừa ý của Cố Hiểu Đồng, mặt nhăn mày nhó vô cùng khó chịu: “Sao bây giờ chị mới đến?”
Đặt túi đồ ăn xuống bàn, vừa gỡ bỏ lớp ni-lông bên ngoài Từ Khiết vừa hỏi: “Sao em cứ phải tự làm khổ mình như thế? Muốn ăn gì cứ bảo người yêu mua tới cho.”
Giật ngay túi đồ ăn của Từ Khiết, Cố Hiểu Đồng đói đến phát quạo: “Chị điên sao? Làm thế sao mà lấy được lòng thương cảm của anh Nhạc và cả ba mẹ nữa. Sao có cơ hội để tống cổ Cố Y Lạc đó chớ.”
Cũng phải bây giờ Cố Hiểu Đồng đang diễn vở khủng hoảng tâm lí sau vụ đuối nước, hơn nữa sức khoẻ giảm sút, tinh thần không ổn định.
Ban ngày ả ta làm nũng, tuyệt thực, không động tới bất cứ thứ gì, cứ đến độ mọi người ngủ say sẽ lại có người lén lút đưa đồ ăn tới.
Ả ăn như hổ đói, ăn đến quên mất hình tượng tiểu thư khuê cát.
Sau một lát chén no nê, Cố Hiểu Đồng quay sang hỏi Từ Khiết: “Dạo gần đây Cố Y Lạc có động tĩnh gì không?”
Gương mặt Từ Khiết đắc chí, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Cô ta lặn mất tăm, không một ai biết chút tin tức nào cả. Có lẽ sau vụ ồn ào này sẽ tự bay màu thôi.”
Khoanh tay trước ngực, Cố Hiểu Đồng nở nụ cười đầy thoả mãn: “Đừng chủ quan cứ tung ra nhiều chiêu bài mạnh hơn nữa đi, cho cô ta không còn đường quay lại nữa.”
Hơi lưỡng lự, Từ Khiết bèn hỏi: “Có cần đuổi cùng giết tận thế không?”
Sắc mặt Cố Hiểu Đồng lập tức biến sắc, ả vô cùng giận dữ, ánh mắt sắc bén như mũi tên chĩa thẳng về phía Từ Khiết: “Nếu chị không nỡ ra tay thì đi theo cô ta luôn đi.”
Biết mình có vẻ đã chọc giận ả, Từ Khiết bèn dùng mấy lời đường mật nịnh hót: “Sao có thể chứ? Chị là người của em, chắc chắn cũng ghét cô ta đến tận xương tuỷ. Yên tâm đi, lần này chắc chắn cô ta sẽ không còn cơ hội tồn tại trong giới giải trí này nữa đâu.”
Với bản tính thà truy đuổi đến cùng còn hơn bỏ sót, Cố Hiểu Đồng ghé vào tai Từ Khiết thì thầm: “Chị lại đây, tiết lộ một chút tin tức với mấy tay nhà báo là Cố Y Lạc có một đứa con trai ngoài dạ thú sau một lần qua đêm với người đàn ông lạ, cũng vì thế mà bị Cố gia đuổi ra khỏi nhà.”
Giật mình hoảng hốt, Từ Khiết kìm không nổi cảm xúc của chính mình: “Em nói sao cơ? Là thật sao?”
“Chẳng lẽ tôi lại bịa đặt để gạt chị.”- Cố Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh thi thoảng nhếch môi cười nhạt.
Đảm bảo tin tức này sau khi được công bố sẽ gây nên chấn động cực kì lớn, ảnh hưởng trực tiếp tới Cố Y Lạc và con trai cô. Chỉ sợ không phải là không tồn tại được trong giới giải trí mà là không sống yên ổn ở nơi này nữa.
Bài báo vừa đăng được vài giây thì Cố Hiểu Đồng lật ra đọc, ả lập tức gấp máy tính ném sang bên, nằm xuống giường vẻ yếu ớt khi nghe tiếng động bước chân tới gần.
Khương Nhạc đỡ ả ta dậy, chuông tin nhắn réo lên, gã tiện tay nhấp vào xem, ánh mắt sững sờ khi đọc những dòng tin mới đăng tải.
Sao có thể? Mấy tin tức này ngoài Cố gia và một số người thân thiết với Cố Y Lạc biết, rốt cuộc ai là người đã tiết lộ với báo chí.
Liếc qua Cố Hiểu Đồng đã thấy gã đang đọc tin tức nhưng vẫn cố ý yếu ớt hỏi: “Anh Nhạc sao thế?”
Có như thế mới đánh thức tâm trí Khương Nhạc, anh ta khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là chuyện Cố Y Lạc có con lại bị đào bới lại.“
Khuôn mặt diễn vẻ đầy lo lắng, ả nhẹ giọng: “Em thật sự rất lo cho chị ấy, nhiều tin tức đến cùng một lúc như thế liệu chị ấy có chịu đựng được không? Hay là anh tới thăm chị ấy thử xem sao?”
Thấy ả có vẻ kích động Khương Nhạc bèn cẩn thận đỡ ả nằm xuống: “Sức khoẻ em vẫn còn yếu đừng lo lắng quá! Cô ấy nhất định sẽ không sao, hơn nữa đây đều là tin tức đúng sự thật mà, trước sau gì cũng bị bại lộ thôi.”
Ả ôm chầm qua cổ Khương Nhạc, nhếch môi cười đầy nham hiểm.
Nghe những lời ấy từ miệng gã, Cố Hiểu Đồng lòng vui như nông dân độ mùa thóc, chỉ thiếu mức muốn nhảy cuỗng lên nữa.
Tin tức con trai vừa phát đi, trước cửa nhà Cố Y Lạc lại càng chật cứng người, chỉ e là con kiến cũng không lọt qua, chớ đừng nói gì đến cô.
Phải làm sao đây?
Con trai cô thế nào rồi… Lòng cô như lửa đốt.
Không còn cách nào khác, Cố Y Lạc bèn gọi cho Lục Triết Tiêu cầu cứu: “Lục tiên sinh à… em bị đám phóng viên kia giam lỏng rồi, anh có cách nào giúp em ra khỏi đây hay không?”
Đương nhiên anh không có ý định từ chối lời cầu xin giúp đỡ của cô, gật đầu ngay: “Tối nay lúc mười một giờ, tôi sẽ tới đưa em ra khỏi đó.”
Không kìm thêm được nỗi lo, cô hỏi thêm: “Con trai em vẫn ổn chứ?”
Anh cười nhẹ: “Vẫn ổn, cả ngày nay anh vẫn luôn bên cạnh nó.”
Thế thì tốt rồi… Cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đêm về khuya thành phố dần yên tĩnh, chỉ có một góc hẹp chung cư cũ đám “chó săn” vẫn không chịu dời đi.
Từ đằng xa bóng dáng một người phụ nữ thấp thoáng, cô ta cao tầm Cố Y Lạc, đeo khẩu trang, đội mũ đen, bước đi kiểu dè chừng.
Một người trong đám phóng viên nhận thấy quen bèn chỉ hướng: “Bên kia, Cố Y Lạc ở đó kìa.”
Chỉ một tiếng gọi cũng đủ để một đám người đua nhau chạy về hướng cô gái, bọn họ thậm chí còn xô đẩy nhau, dẫm chân lên nhau.
Nhân cơ hội hỗn loạn ấy, Lục Triết Tiêu lén lút vào nhà dẫn người thật trở ra, họ lên xe rời đi ngay trong đêm, không chút dấu vết, không một tin tức.
Nơi anh dẫn cô tới là căn nhà chòi trên bãi biển xanh ngoại phố, có lẽ thời gian này cô cần yên tĩnh, cần một nơi bình yên để lấy lại cân bằng cảm xúc.
Qua gương chiếu hậu thấy mẹ con cô đoàn tụ, ôm hôn thắm thiết, bất chợt trên môi anh mỉm cười, hạnh phúc vô cùng.
Ra hết thành phố mỹ lệ, chiếc xe rẽ vào cung đường vắng tanh, hai bên là rừng là biển, không gian tối mịt, chỉ còn ánh đèn bên đường lờ mờ.
Cố Y Lạc hơi ấp úng hỏi: “Lục tiên sinh chúng ta đi đâu thế này?”
Vừa liếc qua anh đã đoán ra được suy nghĩ trong đầu cô, cười nhạt tiếng: “Yên tâm, anh không bắt cóc mẹ con em đâu?”
Bị chạm trúng tim đen Cố Y Lạc hơi bối rối: “Không, không, ý em không phải vậy. Chỉ là thấy ở đây là rừng là biển không biết chúng ta sẽ tới đâu được chứ?”
Anh điềm tĩnh đáp: “Qua hết con đường này sẽ có một làng chài nhỏ, ở trên đó có một căn biệt thự của anh, mỗi khi anh mệt mỏi sẽ thường tìm tới đây nhất.”
Cô lặng im, ánh mắt cảm kích nhìn anh trong gương, cứ như này cô sợ bản thân thật sự không kìm được cảm xúc ngày càng ỷ lại anh thật sự.
Như này khác gì cô đang chạy trốn, bỏ lại mọi rắc rối cho anh, còn bản thân lại đang hưởng thụ.
“Tạm thời mẹ con em cứ ở lại đây một thời gian chờ anh giải quyết xong mọi việc rồi hãy trở về. Lúc này mà quay về chắc chắn sẽ bị đám phóng viên kia làm phiền.”
Càng gần anh lâu ngày càng khiến cô phát hiện ra nhiều thứ hay ho.
Con người anh thật sự rất tốt chỉ là đang bị lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài che khuất đi.
Ngay lập tức nhận ngay cái lườm không vừa ý của Cố Hiểu Đồng, mặt nhăn mày nhó vô cùng khó chịu: “Sao bây giờ chị mới đến?”
Đặt túi đồ ăn xuống bàn, vừa gỡ bỏ lớp ni-lông bên ngoài Từ Khiết vừa hỏi: “Sao em cứ phải tự làm khổ mình như thế? Muốn ăn gì cứ bảo người yêu mua tới cho.”
Giật ngay túi đồ ăn của Từ Khiết, Cố Hiểu Đồng đói đến phát quạo: “Chị điên sao? Làm thế sao mà lấy được lòng thương cảm của anh Nhạc và cả ba mẹ nữa. Sao có cơ hội để tống cổ Cố Y Lạc đó chớ.”
Cũng phải bây giờ Cố Hiểu Đồng đang diễn vở khủng hoảng tâm lí sau vụ đuối nước, hơn nữa sức khoẻ giảm sút, tinh thần không ổn định.
Ban ngày ả ta làm nũng, tuyệt thực, không động tới bất cứ thứ gì, cứ đến độ mọi người ngủ say sẽ lại có người lén lút đưa đồ ăn tới.
Ả ăn như hổ đói, ăn đến quên mất hình tượng tiểu thư khuê cát.
Sau một lát chén no nê, Cố Hiểu Đồng quay sang hỏi Từ Khiết: “Dạo gần đây Cố Y Lạc có động tĩnh gì không?”
Gương mặt Từ Khiết đắc chí, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Cô ta lặn mất tăm, không một ai biết chút tin tức nào cả. Có lẽ sau vụ ồn ào này sẽ tự bay màu thôi.”
Khoanh tay trước ngực, Cố Hiểu Đồng nở nụ cười đầy thoả mãn: “Đừng chủ quan cứ tung ra nhiều chiêu bài mạnh hơn nữa đi, cho cô ta không còn đường quay lại nữa.”
Hơi lưỡng lự, Từ Khiết bèn hỏi: “Có cần đuổi cùng giết tận thế không?”
Sắc mặt Cố Hiểu Đồng lập tức biến sắc, ả vô cùng giận dữ, ánh mắt sắc bén như mũi tên chĩa thẳng về phía Từ Khiết: “Nếu chị không nỡ ra tay thì đi theo cô ta luôn đi.”
Biết mình có vẻ đã chọc giận ả, Từ Khiết bèn dùng mấy lời đường mật nịnh hót: “Sao có thể chứ? Chị là người của em, chắc chắn cũng ghét cô ta đến tận xương tuỷ. Yên tâm đi, lần này chắc chắn cô ta sẽ không còn cơ hội tồn tại trong giới giải trí này nữa đâu.”
Với bản tính thà truy đuổi đến cùng còn hơn bỏ sót, Cố Hiểu Đồng ghé vào tai Từ Khiết thì thầm: “Chị lại đây, tiết lộ một chút tin tức với mấy tay nhà báo là Cố Y Lạc có một đứa con trai ngoài dạ thú sau một lần qua đêm với người đàn ông lạ, cũng vì thế mà bị Cố gia đuổi ra khỏi nhà.”
Giật mình hoảng hốt, Từ Khiết kìm không nổi cảm xúc của chính mình: “Em nói sao cơ? Là thật sao?”
“Chẳng lẽ tôi lại bịa đặt để gạt chị.”- Cố Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh thi thoảng nhếch môi cười nhạt.
Đảm bảo tin tức này sau khi được công bố sẽ gây nên chấn động cực kì lớn, ảnh hưởng trực tiếp tới Cố Y Lạc và con trai cô. Chỉ sợ không phải là không tồn tại được trong giới giải trí mà là không sống yên ổn ở nơi này nữa.
Bài báo vừa đăng được vài giây thì Cố Hiểu Đồng lật ra đọc, ả lập tức gấp máy tính ném sang bên, nằm xuống giường vẻ yếu ớt khi nghe tiếng động bước chân tới gần.
Khương Nhạc đỡ ả ta dậy, chuông tin nhắn réo lên, gã tiện tay nhấp vào xem, ánh mắt sững sờ khi đọc những dòng tin mới đăng tải.
Sao có thể? Mấy tin tức này ngoài Cố gia và một số người thân thiết với Cố Y Lạc biết, rốt cuộc ai là người đã tiết lộ với báo chí.
Liếc qua Cố Hiểu Đồng đã thấy gã đang đọc tin tức nhưng vẫn cố ý yếu ớt hỏi: “Anh Nhạc sao thế?”
Có như thế mới đánh thức tâm trí Khương Nhạc, anh ta khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là chuyện Cố Y Lạc có con lại bị đào bới lại.“
Khuôn mặt diễn vẻ đầy lo lắng, ả nhẹ giọng: “Em thật sự rất lo cho chị ấy, nhiều tin tức đến cùng một lúc như thế liệu chị ấy có chịu đựng được không? Hay là anh tới thăm chị ấy thử xem sao?”
Thấy ả có vẻ kích động Khương Nhạc bèn cẩn thận đỡ ả nằm xuống: “Sức khoẻ em vẫn còn yếu đừng lo lắng quá! Cô ấy nhất định sẽ không sao, hơn nữa đây đều là tin tức đúng sự thật mà, trước sau gì cũng bị bại lộ thôi.”
Ả ôm chầm qua cổ Khương Nhạc, nhếch môi cười đầy nham hiểm.
Nghe những lời ấy từ miệng gã, Cố Hiểu Đồng lòng vui như nông dân độ mùa thóc, chỉ thiếu mức muốn nhảy cuỗng lên nữa.
Tin tức con trai vừa phát đi, trước cửa nhà Cố Y Lạc lại càng chật cứng người, chỉ e là con kiến cũng không lọt qua, chớ đừng nói gì đến cô.
Phải làm sao đây?
Con trai cô thế nào rồi… Lòng cô như lửa đốt.
Không còn cách nào khác, Cố Y Lạc bèn gọi cho Lục Triết Tiêu cầu cứu: “Lục tiên sinh à… em bị đám phóng viên kia giam lỏng rồi, anh có cách nào giúp em ra khỏi đây hay không?”
Đương nhiên anh không có ý định từ chối lời cầu xin giúp đỡ của cô, gật đầu ngay: “Tối nay lúc mười một giờ, tôi sẽ tới đưa em ra khỏi đó.”
Không kìm thêm được nỗi lo, cô hỏi thêm: “Con trai em vẫn ổn chứ?”
Anh cười nhẹ: “Vẫn ổn, cả ngày nay anh vẫn luôn bên cạnh nó.”
Thế thì tốt rồi… Cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đêm về khuya thành phố dần yên tĩnh, chỉ có một góc hẹp chung cư cũ đám “chó săn” vẫn không chịu dời đi.
Từ đằng xa bóng dáng một người phụ nữ thấp thoáng, cô ta cao tầm Cố Y Lạc, đeo khẩu trang, đội mũ đen, bước đi kiểu dè chừng.
Một người trong đám phóng viên nhận thấy quen bèn chỉ hướng: “Bên kia, Cố Y Lạc ở đó kìa.”
Chỉ một tiếng gọi cũng đủ để một đám người đua nhau chạy về hướng cô gái, bọn họ thậm chí còn xô đẩy nhau, dẫm chân lên nhau.
Nhân cơ hội hỗn loạn ấy, Lục Triết Tiêu lén lút vào nhà dẫn người thật trở ra, họ lên xe rời đi ngay trong đêm, không chút dấu vết, không một tin tức.
Nơi anh dẫn cô tới là căn nhà chòi trên bãi biển xanh ngoại phố, có lẽ thời gian này cô cần yên tĩnh, cần một nơi bình yên để lấy lại cân bằng cảm xúc.
Qua gương chiếu hậu thấy mẹ con cô đoàn tụ, ôm hôn thắm thiết, bất chợt trên môi anh mỉm cười, hạnh phúc vô cùng.
Ra hết thành phố mỹ lệ, chiếc xe rẽ vào cung đường vắng tanh, hai bên là rừng là biển, không gian tối mịt, chỉ còn ánh đèn bên đường lờ mờ.
Cố Y Lạc hơi ấp úng hỏi: “Lục tiên sinh chúng ta đi đâu thế này?”
Vừa liếc qua anh đã đoán ra được suy nghĩ trong đầu cô, cười nhạt tiếng: “Yên tâm, anh không bắt cóc mẹ con em đâu?”
Bị chạm trúng tim đen Cố Y Lạc hơi bối rối: “Không, không, ý em không phải vậy. Chỉ là thấy ở đây là rừng là biển không biết chúng ta sẽ tới đâu được chứ?”
Anh điềm tĩnh đáp: “Qua hết con đường này sẽ có một làng chài nhỏ, ở trên đó có một căn biệt thự của anh, mỗi khi anh mệt mỏi sẽ thường tìm tới đây nhất.”
Cô lặng im, ánh mắt cảm kích nhìn anh trong gương, cứ như này cô sợ bản thân thật sự không kìm được cảm xúc ngày càng ỷ lại anh thật sự.
Như này khác gì cô đang chạy trốn, bỏ lại mọi rắc rối cho anh, còn bản thân lại đang hưởng thụ.
“Tạm thời mẹ con em cứ ở lại đây một thời gian chờ anh giải quyết xong mọi việc rồi hãy trở về. Lúc này mà quay về chắc chắn sẽ bị đám phóng viên kia làm phiền.”
Càng gần anh lâu ngày càng khiến cô phát hiện ra nhiều thứ hay ho.
Con người anh thật sự rất tốt chỉ là đang bị lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài che khuất đi.