Chương 17: Gọi anh
Nhậm Xuyên là một mãnh 1, sao có thể để Giang Hoàn tùy tiện sờ mông mình, anh không cam tâm, vươn tay hướng đến mông Giang Hoàn: "Không được! Cậu cũng phải để tôi sờ một chút!"
Giang Hoàn đè anh xuống giường: "Lộn xộn cái gì, lỡ đâu vô ý thải bậy thì làm sao!"
"Tôi muốn sờ!" - Nhậm Xuyên ra sức giãy giụa, nhưng hai tay Giang Hoàn giống như là kìm sắt, làm thế nào cũng không thoát được, trên trán anh đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên nhận ra tư thế này cũng được quá đi, đỏ mặt quát: "Buông tôi ra!"
Giang Hoàn có chút đắc ý, nâng cằm nhìn hắn: "Còn muốn sờ?"
Nhậm Xuyên làm sao có thể không muốn, anh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy lên: "Tôi..."
Nhưng Giang Hoàn lại có thể dễ dàng khống chế anh, vững vàng đè anh ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống, nhíu mày, ý bảo cậu cứ tiếp tục đi.
Nhậm Xuyên rất mất mặt, tốt xấu gì cũng là đai đen Taekwondo, bắp tay cũng có mấy lạng cơ, anh quát: "Cậu không phải ung thư gan giai đoạn cuối à!"
Giang Hoàn nở nụ cười: "Coi như tôi là người nằm trong nhà xác, cũng có thể dễ dàng khống chế cậu."
Hắn buông lỏng Nhậm Xuyên ra, kéo anh dậy khỏi giường: "Được rồi, không nghịch nữa."
Tóc Nhậm Xuyên cọ trên giường đến xù lên, Giang Hoàn cầm lược đứng đằng sau giúp anh chải tóc, nắng chiều ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cây ngô đồng rụng xuống một chiếc lá, hết thảy đều yên lặng.
Giang Hoàn bỗng nhiên nói: "Cậu là người thứ hai."
Nhậm Xuyên nhìn hắn: "Thứ hai gì?"
"Người thứ hai được tôi chải đầu." - Giang Hoàn cất lược đi, búng nhẹ trán anh, ra hiệu là xong rồi, "Người thứ nhất là em trai tôi."
Bọn họ trở thành bệnh nhân chung phòng lâu ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Hoàn đề cập đến người nhà của mình, Nhậm Xuyên nhạy cảm nhận ra được chuyện cũ phức tạp ở trong đó, cẩn thận hỏi một câu: "Em trai cậu sao không đến thăm cậu?"
Giang Hoàn nói: "Không đến được."
Nhậm Xuyên xin lỗi ngay lập tức: "Xin lỗi, đừng đau lòng, tôi không nên hỏi."
"Hả?" - Giang Hoàn rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa nhìn sang, "Đau lòng cái gì? Nó học lớp mười hai, mỗi ngày đều không trốn được một núi bài tập."
Nhậm Xuyên tức thì nổi nóng: "Thế sao nói giống như là đã chết vậy!"
Giang Hoàn cũng không có phủ nhận: "Học sinh cấp ba không phải là một nhóm người chết có tính xã hội sao?"
Nhậm Xuyên nhìn yết hầu hắn rung động khi uống nước, đột nhiên cũng cảm thấy cổ họng khát khô, anh hỏi: "Còn những người nhà khác đâu, cũng không thấy đi chăm bệnh?"
Giang Hoàn trầm mặc chốc lát: "Tôi chưa nói cho họ biết tôi mắc bệnh, bọn họ đều ở nông thôn làm ruộng."
Trên thực tế cha hắn ở Mỹ chơi du thuyền, mẹ hắn ở Ma Cao chơi mạt chược.
Hắn nhìn Nhậm Xuyên: "Còn cậu? Sao cũng không thấy người nhà của cậu?"
Nhậm Xuyên im lặng một lúc, ở trong lòng thắp một ngọn nến cho bố già Nhậm Đông Thăng, há mồm nói bậy: "Tôi từ bé đã không có mẹ, bố tôi ba năm trước đã qua đời."
Giang Hoàn xoa đầu anh: "Nén bi thương."
"Không sao." - Nhậm Xuyên càng diễn càng nhập vai, suýt chút nữa chảy nước mắt mà nói, "Thật ra tôi đã quen sống một mình, bơ vơ không có nơi nương tựa giữa thành phố, giống như nước chảy bèo trôi, không có gốc rễ, mặc bản thân xuôi theo dòng nước, đi được tới đâu hay tới đấy.
Giang Hoàn nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc của anh, nghĩ đến số phận đáng thương này, ung thư dạ dày giai đoạn cuối cũng chỉ có một thân một mình yên lặng tới bệnh viện chờ đón tử thần, sau đó bị đưa đi hỏa táng, trở thành than bụi vô tri, cuối cùng không biết bị rải đến nơi nào, ngay cả bia mộ cũng không có.
"Từ nay về sau..." - Giang Hoàn lập tức siết chặt cốc nước trong tay, phát ra thanh âm, "Để tôi..."
Nhậm Xuyên ánh mắt mong chờ sáng lên, thành công rồi, khổ nhục kế đúng là dễ sử dụng.
Giang Hoàn đột nhiên ôm đầu Nhậm Xuyên vào ngực, cực kỳ thâm tình: "Gọi anh đi."
Nhậm Xuyên va đầu vào lồng ngực cứng rắn của hắn, còn có chút mơ màng: "..."
Sao thấy hơi sai sai.
Giang Hoàn ôm đầu anh, lớn tiếng nói: "Từ nay về sau anh chính là anh ruột khác cha khác mẹ với cậu!"
Nhậm Xuyên muốn giải thích: "Đại ca à, không phải như vậy..."
Giang Hoàn vô cùng nhiệt tình đáp lời: "Ừa!"
Nhậm Xuyên: "..."
Càng bôi càng đen.
Giang Hoàn vốn xuất thân vùng đông bắc, bẩm sinh yêu thích được người khác gọi là đại ca, nhìn Nhậm Xuyên như nhìn em trai của mình. Nhậm Xuyên không chịu được ánh mắt như vậy, bèn từ bỏ, nói: "Tôi đói rồi, đi ăn đi."
Bọn họ cầm lấy hộp cơm đi tới nhà ăn, lúc đi ngang qua đại sảnh bệnh viện, chợt nghe thấy một trận huyên náo, "Không được! Mày không được đi! Mày hại chết ba tao, mày phải đền mạng!"
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn liếc mắt nhìn nhau, đang quậy sao?
Âm thanh từ phòng mạch của bác sĩ truyền ra, bảy tám người đàn ông đủ thể loại vây quanh cửa, có ngồi xổm cũng có đứng, còn dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm mọi người đi qua, không cho bất kỳ ai tới gần.
Giang Hoàn tay cầm hộp cơm đi tới, lập tức có người ngăn cản hắn: "Đi đâu đấy?"
"Tìm bác sĩ của tôi." - Giang Hoàn nói, "Sao vậy, anh cũng tới chữa bệnh à?"
"Không!" - Người đàn ông khịt mũi, hằn học, "Bây giờ bên trong không cho vào!"
"Chưa nghe nói gì chuyện có bảo vệ đặc biệt cho phòng mạch nha." - Giang Hoàn giọng điệu thản nhiên, thử đi tới trước hai bước.
Người đàn ông đẩy mạnh vai hắn: "Cút!"
Giang Hoàn lảo đảo một chút, hồn vía của Nhậm Xuyên sợ đến mức muốn bay đi mất, mẹ mày, hắn ung thư gan giai đoạn cuối đấy!
Nhậm Xuyên còn chưa kịp bước lên đỡ, lúc này Giang Hoàn đã nhảy một cái, vững vàng mà tàn nhẫn vung hộp cơm đập vào trán người đàn ông kia, sau đó xoay người lại một cước đá bay hắn văng ra ngoài.
Nhậm Xuyên sửng sốt: "Vãi l**."
Cả bọn côn đồ đều đứng lên, Giang Hoàn tùy tiện cười, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu bọn họ cùng tiến lên: "Tới đây, cho bố mày nhìn."
Nhậm Xuyên xông lên, ôm lấy đầu một tên côn đồ, trực tiếp lên gối vào giữa sống mũi, máu mũi tung tóe.
Có người từ bên cạnh xông qua, một đấm hướng đầu hắn, lại bị Giang Hoàn khóa cổ, một chiêu quăng ngã: "Hả? Có nhiêu đó thôi à?"
Hai người họ như hai con sói xông vào bầy cừu, bọn côn đồ cũng không có sức chống trả, chưa tới hai ba phút đã ngã lăn ra đất.
Giang Hoàn nhặt hộp cơm của mình ở dưới đất lên, thổi thổi bụi, liếc mắc nhìn đám côn đồ rên rỉ trên đất: "Như thế này mà cũng học đòi đi quậy?"
Nhậm Xuyên lôi một người ra từ phòng mạch bác sĩ, đè hắn ở trên đất: "Ngoan ngoãn nằm sấp xuống."
Không chỉ bọn côn đồ mà bác sĩ cũng run lẩy bẩy, chờ bảo vệ bệnh viện chậm chạp tới rồi, Giang Hoàn lớn giọng huýt sáo với Nhậm Xuyên: "Đi, đi ăn cơm."
Nhậm Xuyên khoác tay lên vai hắn, hai người hướng về phía nhà ăn, xong chuyện phủi áo đi, không để lại tên tuổi gì.
Giang Hoàn đè anh xuống giường: "Lộn xộn cái gì, lỡ đâu vô ý thải bậy thì làm sao!"
"Tôi muốn sờ!" - Nhậm Xuyên ra sức giãy giụa, nhưng hai tay Giang Hoàn giống như là kìm sắt, làm thế nào cũng không thoát được, trên trán anh đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên nhận ra tư thế này cũng được quá đi, đỏ mặt quát: "Buông tôi ra!"
Giang Hoàn có chút đắc ý, nâng cằm nhìn hắn: "Còn muốn sờ?"
Nhậm Xuyên làm sao có thể không muốn, anh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy lên: "Tôi..."
Nhưng Giang Hoàn lại có thể dễ dàng khống chế anh, vững vàng đè anh ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống, nhíu mày, ý bảo cậu cứ tiếp tục đi.
Nhậm Xuyên rất mất mặt, tốt xấu gì cũng là đai đen Taekwondo, bắp tay cũng có mấy lạng cơ, anh quát: "Cậu không phải ung thư gan giai đoạn cuối à!"
Giang Hoàn nở nụ cười: "Coi như tôi là người nằm trong nhà xác, cũng có thể dễ dàng khống chế cậu."
Hắn buông lỏng Nhậm Xuyên ra, kéo anh dậy khỏi giường: "Được rồi, không nghịch nữa."
Tóc Nhậm Xuyên cọ trên giường đến xù lên, Giang Hoàn cầm lược đứng đằng sau giúp anh chải tóc, nắng chiều ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cây ngô đồng rụng xuống một chiếc lá, hết thảy đều yên lặng.
Giang Hoàn bỗng nhiên nói: "Cậu là người thứ hai."
Nhậm Xuyên nhìn hắn: "Thứ hai gì?"
"Người thứ hai được tôi chải đầu." - Giang Hoàn cất lược đi, búng nhẹ trán anh, ra hiệu là xong rồi, "Người thứ nhất là em trai tôi."
Bọn họ trở thành bệnh nhân chung phòng lâu ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Hoàn đề cập đến người nhà của mình, Nhậm Xuyên nhạy cảm nhận ra được chuyện cũ phức tạp ở trong đó, cẩn thận hỏi một câu: "Em trai cậu sao không đến thăm cậu?"
Giang Hoàn nói: "Không đến được."
Nhậm Xuyên xin lỗi ngay lập tức: "Xin lỗi, đừng đau lòng, tôi không nên hỏi."
"Hả?" - Giang Hoàn rót cho mình một cốc nước, vừa uống vừa nhìn sang, "Đau lòng cái gì? Nó học lớp mười hai, mỗi ngày đều không trốn được một núi bài tập."
Nhậm Xuyên tức thì nổi nóng: "Thế sao nói giống như là đã chết vậy!"
Giang Hoàn cũng không có phủ nhận: "Học sinh cấp ba không phải là một nhóm người chết có tính xã hội sao?"
Nhậm Xuyên nhìn yết hầu hắn rung động khi uống nước, đột nhiên cũng cảm thấy cổ họng khát khô, anh hỏi: "Còn những người nhà khác đâu, cũng không thấy đi chăm bệnh?"
Giang Hoàn trầm mặc chốc lát: "Tôi chưa nói cho họ biết tôi mắc bệnh, bọn họ đều ở nông thôn làm ruộng."
Trên thực tế cha hắn ở Mỹ chơi du thuyền, mẹ hắn ở Ma Cao chơi mạt chược.
Hắn nhìn Nhậm Xuyên: "Còn cậu? Sao cũng không thấy người nhà của cậu?"
Nhậm Xuyên im lặng một lúc, ở trong lòng thắp một ngọn nến cho bố già Nhậm Đông Thăng, há mồm nói bậy: "Tôi từ bé đã không có mẹ, bố tôi ba năm trước đã qua đời."
Giang Hoàn xoa đầu anh: "Nén bi thương."
"Không sao." - Nhậm Xuyên càng diễn càng nhập vai, suýt chút nữa chảy nước mắt mà nói, "Thật ra tôi đã quen sống một mình, bơ vơ không có nơi nương tựa giữa thành phố, giống như nước chảy bèo trôi, không có gốc rễ, mặc bản thân xuôi theo dòng nước, đi được tới đâu hay tới đấy.
Giang Hoàn nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc của anh, nghĩ đến số phận đáng thương này, ung thư dạ dày giai đoạn cuối cũng chỉ có một thân một mình yên lặng tới bệnh viện chờ đón tử thần, sau đó bị đưa đi hỏa táng, trở thành than bụi vô tri, cuối cùng không biết bị rải đến nơi nào, ngay cả bia mộ cũng không có.
"Từ nay về sau..." - Giang Hoàn lập tức siết chặt cốc nước trong tay, phát ra thanh âm, "Để tôi..."
Nhậm Xuyên ánh mắt mong chờ sáng lên, thành công rồi, khổ nhục kế đúng là dễ sử dụng.
Giang Hoàn đột nhiên ôm đầu Nhậm Xuyên vào ngực, cực kỳ thâm tình: "Gọi anh đi."
Nhậm Xuyên va đầu vào lồng ngực cứng rắn của hắn, còn có chút mơ màng: "..."
Sao thấy hơi sai sai.
Giang Hoàn ôm đầu anh, lớn tiếng nói: "Từ nay về sau anh chính là anh ruột khác cha khác mẹ với cậu!"
Nhậm Xuyên muốn giải thích: "Đại ca à, không phải như vậy..."
Giang Hoàn vô cùng nhiệt tình đáp lời: "Ừa!"
Nhậm Xuyên: "..."
Càng bôi càng đen.
Giang Hoàn vốn xuất thân vùng đông bắc, bẩm sinh yêu thích được người khác gọi là đại ca, nhìn Nhậm Xuyên như nhìn em trai của mình. Nhậm Xuyên không chịu được ánh mắt như vậy, bèn từ bỏ, nói: "Tôi đói rồi, đi ăn đi."
Bọn họ cầm lấy hộp cơm đi tới nhà ăn, lúc đi ngang qua đại sảnh bệnh viện, chợt nghe thấy một trận huyên náo, "Không được! Mày không được đi! Mày hại chết ba tao, mày phải đền mạng!"
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn liếc mắt nhìn nhau, đang quậy sao?
Âm thanh từ phòng mạch của bác sĩ truyền ra, bảy tám người đàn ông đủ thể loại vây quanh cửa, có ngồi xổm cũng có đứng, còn dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm mọi người đi qua, không cho bất kỳ ai tới gần.
Giang Hoàn tay cầm hộp cơm đi tới, lập tức có người ngăn cản hắn: "Đi đâu đấy?"
"Tìm bác sĩ của tôi." - Giang Hoàn nói, "Sao vậy, anh cũng tới chữa bệnh à?"
"Không!" - Người đàn ông khịt mũi, hằn học, "Bây giờ bên trong không cho vào!"
"Chưa nghe nói gì chuyện có bảo vệ đặc biệt cho phòng mạch nha." - Giang Hoàn giọng điệu thản nhiên, thử đi tới trước hai bước.
Người đàn ông đẩy mạnh vai hắn: "Cút!"
Giang Hoàn lảo đảo một chút, hồn vía của Nhậm Xuyên sợ đến mức muốn bay đi mất, mẹ mày, hắn ung thư gan giai đoạn cuối đấy!
Nhậm Xuyên còn chưa kịp bước lên đỡ, lúc này Giang Hoàn đã nhảy một cái, vững vàng mà tàn nhẫn vung hộp cơm đập vào trán người đàn ông kia, sau đó xoay người lại một cước đá bay hắn văng ra ngoài.
Nhậm Xuyên sửng sốt: "Vãi l**."
Cả bọn côn đồ đều đứng lên, Giang Hoàn tùy tiện cười, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu bọn họ cùng tiến lên: "Tới đây, cho bố mày nhìn."
Nhậm Xuyên xông lên, ôm lấy đầu một tên côn đồ, trực tiếp lên gối vào giữa sống mũi, máu mũi tung tóe.
Có người từ bên cạnh xông qua, một đấm hướng đầu hắn, lại bị Giang Hoàn khóa cổ, một chiêu quăng ngã: "Hả? Có nhiêu đó thôi à?"
Hai người họ như hai con sói xông vào bầy cừu, bọn côn đồ cũng không có sức chống trả, chưa tới hai ba phút đã ngã lăn ra đất.
Giang Hoàn nhặt hộp cơm của mình ở dưới đất lên, thổi thổi bụi, liếc mắc nhìn đám côn đồ rên rỉ trên đất: "Như thế này mà cũng học đòi đi quậy?"
Nhậm Xuyên lôi một người ra từ phòng mạch bác sĩ, đè hắn ở trên đất: "Ngoan ngoãn nằm sấp xuống."
Không chỉ bọn côn đồ mà bác sĩ cũng run lẩy bẩy, chờ bảo vệ bệnh viện chậm chạp tới rồi, Giang Hoàn lớn giọng huýt sáo với Nhậm Xuyên: "Đi, đi ăn cơm."
Nhậm Xuyên khoác tay lên vai hắn, hai người hướng về phía nhà ăn, xong chuyện phủi áo đi, không để lại tên tuổi gì.