Chương 47: Nhậm tổng phát sóng trực tiếp
Nhậm Xuyên không hoàn toàn mất đi ý thức, trong bóng tối, anh hé mắt, phát hiện tầm nhìn lắc lư, bản thân đang nằm trên lưng Giang Hoàn.
Phổi của anh như bị lưới sắt siết chặt, thực sự không thở nổi, đôi môi thâm tím, tay chân tê cứng, Nhậm Xuyên cảm thấy mình sắp chết rồi, hơi thở mỏng manh mà phát ra một chút âm thanh: "Anh..."
"Xuyên Nhi." - Giang Hoàn thở hổn hển, bước từng bước khó khăn, ở cao nguyên cõng một người đàn ông thật quá thử thách thể lực, "Cố lên, cậu nhất định phải sống!"
Nhậm Xuyên không thể chịu được nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại, lại rơi vào hôn mê.
Khi anh tỉnh dậy lần nữa đã không biết mình đang ở đâu, trong phòng vương lại chút mùi hương kham khổ của Tây Tạng lẫn với mùi thơm của đèn bơ, trên xà nhà khắc những câu chuyện trong kinh Phật, tình cờ là cảnh đại sư Liên Hoa Sanh tọa hóa.
*Đức Liên Hoa Sanh (Kim Cang Thượng Sư) là một bậc thầy mật tông trong Phật giáo, tương truyền là một trong những tổ phụ vĩ đại nhất của Phật giáo Tây Tạng.
*tọa hóa: Phật tử ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết
Nhậm Xuyên chật vật ngồi dậy, đầu óc đờ đẫn, thất thần nhìn xung quanh, không có ai cả.
Một lát sau, có một bóng người đi lên cầu thang, Giang Hoàn đang bưng một bát sữa bò yak trong tay, thấy anh tỉnh lại, tâm tình mới thả lỏng, "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."
*sữa bò yak: một món đặc sản Tây Tạng
Trên mặt Nhậm Xuyên tràn đầy sự khó hiểu: "Chúng ta... đang ở đâu?"
"Nhà của người địa phương." - Giang Hoàn dùng muỗng múc sữa yak và đút cho anh, "Tốt cho cổ họng."
Sữa bò yak có cho thêm mật ong, thơm ngọt ngon miệng, Nhậm Xuyên uống hết một bát nhỏ, dạ dày bắt đầu ấm áp thoải mái.
Giang Hoàn kể cho anh nghe chuyện xảy ra sau khi anh bất tỉnh.
Vào khoảnh khắc tứ cố vô thân, Giang Hoàn gặp một đàn bò Tây Tạng, còn có một con chó ngao. Con chó ngao Tây Tạng hung hãn bất kham, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, Giang Hoàn nghĩ rằng nó sẽ lao vào cắn mình.
Kết quả là chó ngao quay đầu bỏ chạy, mười phút sau, một người chăn nuôi đi tới.
Người chăn nuôi nói tiếng phổ thông chữ được chữ mất, Giang Hoàn vừa nói vừa khoa tay múa chân mới có thể giải thích rõ ràng tình hình của mình.
Người chăn nuôi liền dẫn họ đến lều canh nương và mời bác sĩ Tây Tạng từ làng đến khám cho Nhậm Xuyên.
"Vậy tôi..." - Nhậm Xuyên không hề nghĩ đến hóa ra là một con chó đã cứu mình, "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Giang Hoàn duỗi ra hai ngón tay: "Hai ngày."
"Thật cảm ơn anh." - Nhậm Xuyên đứng dậy rời giường, "Là ơn cứu mạng."
Họ cùng nhau đến lầu một, cả gia đình người chăn nuôi đang vây quanh lò sưởi và chuẩn bị ăn cơm, thấy Nhậm Xuyên đã tỉnh, vô cùng vui mừng thốt ra một đống tiếng Tây Tạng mà họ nghe không hiểu.
Nhậm Xuyên nói một câu tiếng Tây Tạng: "Ta... tashi delek..."
Một thanh niên da ngăm đáp vang dội: "Tashi delek!"
*tashi delek: một câu chào, chúc mừng và chúc phúc của người Tây Tạng
Người thanh niên bước tới, vỗ vai Nhậm Xuyên, sờ trán anh, rồi quay đầu lại nói gì đó với mẹ mình, sau đó rời đi.
Mười lăm phút sau, anh chàng dẫn một người đàn ông trở lại, Giang Hoàn nhìn thấy thì nói với Nhậm Xuyên: "Đây là bác sĩ."
Bác sĩ có thể nói tiếng phổ thông, trước tiên ông sờ trán Nhậm Xuyên rồi nói: "Hạ sốt rồi."
Sau đó, ông bảo Nhậm Xuyên ngồi xuống, nghe phổi của anh bằng ống nghe và đo huyết áp, xác nhận rằng phổi không tiếp tục phù nề.
"Tốt lắm." - Bác sĩ cất đồ của mình đi, "Mấy ngày nay chú ý ăn uống cẩn thận, đừng ăn đồ sống đồ lạnh, nên uống một ít trà bơ."
Bác sĩ không rời đi, người thanh niên giữ ông lại mời bữa tối, tại bàn ăn, bọn họ trò chuyện bằng tiếng Tây Tạng rất căng thẳng, người thanh niên nảy sinh tranh cãi với ba mình, suýt chút nữa đánh nhau.
Cả Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đều ngơ ngẩn, nghe không hiểu gì cả.
"Táo bán ế quá." - Bác sĩ nhìn họ và phiên dịch lại một chút, "Làng này kiếm tiền bằng cách bán táo, năm nay táo chín quá sớm, đụng phải thời điểm cạnh tranh với táo nội địa, không ai mua táo của làng."
Nhậm Xuyên ngay lập tức nói: "Tôi mua, bao nhiêu tiền cũng được!"
Bác sĩ dịch lời của anh cho người thanh niên, anh chàng nghe xong liền lắc đầu: "Không... không được..."
Nhậm Xuyên vội vàng giải thích: "Mấy người đã cứu tôi, đây chỉ là một chút báo đáp."
Bác sĩ nhét một miếng bánh tsampa vào miệng và lắc đầu với Nhậm Xuyên: "Cậu có thể mua bao nhiêu quả táo? Cho là vài chục cân đi, nhưng vẫn sẽ có mấy trăm mấy nghìn mấy vạn cân táo sẽ thối rữa trên mặt đất."
*bánh tsampa: một món đặc sản Tây Tạng, làm từ bột lúa mạch rang
Bàn cơm trầm mặc, làm việc vất vả một năm, kết quả chẳng thu hoạch được gì.
"Tôi có cách!" - Nhậm Xuyên đột nhiên la lớn, "Có thể phát sóng trực tiếp bán táo! Táo cao nguyên vốn dĩ là một mặt hàng tốt, tìm một chuỗi cung ứng tốt là có thể bán táo trong nội địa!"
Những người trong bàn ăn đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, phát sóng trực tiếp, chuỗi cung ứng, những từ ngữ này đối với bọn họ mà nói là quá xa vời.
Nói về phát sóng trực tiếp, đây quả thực là lĩnh vực chuyên môn của Nhậm Xuyên, công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch của anh phát triển và vận hành các ứng dụng video ngắn, anh có lòng tin tuyệt đối: "Là thật, tin tôi đi, tôi có thể bán được tất cả táo trong làng!"
Giang Hoàn nghi hoặc: "Tìm chuỗi cung ứng ở đâu? Ở những nơi như Tây Tạng, cước phí rất đắt."
Nhậm Xuyên đã tính toán, chỉ cần gọi cho Chúc Khải Phong là xong, cha hắn là giám đốc mảng cung ứng của Khải Phong Tốc Vận.
Thay vì để táo thối dưới đất, chẳng bằng để Nhậm Xuyên thử một lần.
Nhậm Xuyên trực tiếp nhờ quản lý vận hành hỏi mua tài khoản trăm vạn fan, Chúc Khải Phong bên kia cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, liền đưa thông tin liên lạc của người phụ trách khu vực Thanh Tạng (Thanh Hải - Tây Tạng) cho Nhậm Xuyên, vừa vặn anh ta lại đang ở Lhasa, tiện thể lái xe qua, tạo ra một đội phụ trách cung ứng chuyên nghiệp.
Giang Hoàn nhìn thấy cái này thì sợ ngây người: "Sao cậu liên hệ được với chuỗi cung ứng?"
Nhậm Xuyên hàm hồ đáp lại: "Giúp đỡ nông dân... mọi người đều có trách nhiệm!"
Mấy ngày nay, Nhậm Xuyên theo người dân cùng hái táo, đóng gói táo, sau đó vận chuyển lên xe, đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt đã bị phơi nắng đỏ vì tia cực tím của cao nguyên.
Đau eo mỏi lưng, thế nhưng anh lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có, loại cảm giác chân thật này là thứ anh chưa từng trải qua khi ngồi trong một văn phòng rộng lớn và sáng sủa lúc trước.
Thời gian phát sóng trực tiếp được ấn định là ba giờ chiều, Nhậm Xuyên đích thân phát sóng trực tiếp, thậm chí còn không có tắm rửa, vừa trở về sau công việc đồng áng, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
Bật tất cả các loại thiết bị, hiệu ứng ánh sáng và âm thanh đều đã sẵn sàng, ngay khi ba giờ đến, ầm một cái năm mươi nghìn người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Màn hình tràn ngập bình luận, Nhậm Xuyên thấy quá nhiều chữ thì hoảng sợ, cầm một quả táo trong tay, lơ ngơ nhìn ống kính, quên mất phải nói gì.
Có thể bán được táo hay không đều phụ thuộc vào anh, mà anh lại đang đứng như trời trồng ở đấy.
Giang Hoàn nhìn mà sốt ruột, cầm quả táo giả bộ cắn một miếng, nhắc nhở Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên làm theo lời hắn nhắc, tiếp tục nói: "À... táo của chúng tôi rất ngon, ăn..."
Giang Hoàn đứng ở trên ghế ra hiệu nhắc nhở hắn đây là táo trên cao nguyên, kết quả dưới chân mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất một cái rầm.
Vẻ mặt Nhậm Xuyên nhất thời kinh hãi, nhìn Giang Hoàn đang nằm không nhúc nhích: "Ăn một quả... là chết?"
Màn hình dừng lại một chút, sau đó toàn là bình luận "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cười ẻ, anh giai bán hàng nghiêm túc đấy à?"
"Ăn xong chết là có ý gì! Táo độc cho Bạch Tuyết à!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Streamer thực sự là một thiên tài tiếp thị!"
"Đi nước hay đấy! Không theo lối mòn!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Chốt đơn! Tôi sẽ thử độc cho mọi người!"
Giang Hoàn vội vàng bò dậy từ dưới đất, huơ tay với Nhậm Xuyên, tỏ ý không phải thế này!
Nhậm Xuyên càng không hiểu, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh hãi: "Ăn hai cái còn có thể... cải tử hoàn sinh?"
Giang Hoàn: "..."
Toang rồi!
Nhậm Xuyên nói hai câu, kết quả trong vòng một phút chốt được ba mươi nghìn đơn hàng, tất cả hàng tồn kho đã được dọn sạch sẽ!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, "Ăn một quả táo sẽ chết", "Ăn hai quả sẽ cải tử hoàn sinh" bỗng chốc nhảy vào hot-search thời gian thực, phòng phát sóng trực tiếp chật cứng người xem!
Biểu cảm trên mặt của Nhậm Xuyên không thể dùng kinh ngạc để miêu tả, phải là hoang đường!
Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh xa xôi, các lãnh đạo của công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch cũng đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, vốn tưởng sẽ mua vài phần để cho tổng tài ít mặt mũi.
Kết quả là, không ai nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này.
"Gì vậy trời..." - Phó tổng Tống Kỳ Văn ho khan hai tiếng, "Lập dự án võng hồng đi."
*võng hồng: người nổi tiếng trên internet
Giám sát hoạt động không ngờ được: "Tổng tài của chúng ta... nổi tiếng?"
"Đánh vào hot-search đi, hãy để 'táo' trở thành từ nóng của năm nay, tiếp thị về sau sẵn sàng tiếp quản, sắp xếp quảng bá cho ổn thỏa." - Tống Kỳ Văn phân phó, cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút, "Nhưng không được tiết lộ thân phận tổng tài."
"Công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch chúng ta không thể để mất người này."
Sau khi phát sóng xong, hai chân của Nhậm Xuyên mềm nhũn, hơi loạng choạng, được Giang Hoàn đỡ lấy.
Nhậm Xuyên sững sờ: "Bán... bán hết rồi..."
Giang Hoàn gật đầu: "Làm tốt lắm."
Táo được vận chuyển vào cùng ngày, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn cũng lên xe tải chở táo, cùng nhau đi đến Lhasa, chuẩn bị bay về.
Táo bình thường có giá năm tệ (~17k) một cân, Nhậm Xuyên đặt giá táo cao nguyên là mười lăm tệ (~50k) một cân, kiếm lời đầy bồn đầy bát.
*1 cân Trung Quốc = 0,5kg
Dân làng đối với anh thật sự cực kỳ biết ơn, mạnh mẽ kín đáo đưa anh hai mươi nghìn tệ, còn cho anh khăn hada và rượu lúa mạch vùng cao.
Hai mươi nghìn nhân dân tệ không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Nhậm Xuyên kiếm được bằng miệng lưỡi của mình!
Nhậm Xuyên nhắn vào nhóm ban lãnh đạo của công ty Hắc Thạch: "Tôi muốn có hot-search."
"Là... Nhậm tổng tuyệt vời!"
Trong nhóm chat của ban lãnh đạo hoàn toàn yên tĩnh, như thể đã chết rồi.
Không ai trả lời anh cả.
Nhậm Xuyên chưa từ bỏ ý định, lại đi tới nhóm nhỏ: "Xem phát sóng trực tiếp! Mua táo! Thưởng thức phong thái của Nhậm tổng!"
Thôi Minh Hạo là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi không đồng ý cho cậu ta xuất viện."
Chúc Khải Phong lập tức hùa theo: "Kiến nghị ở thêm mười năm nữa."
Nhậm Xuyên: "..."
Trên đời này làm gì có tình thương?
Khắp nơi đều không có hơi ấm, Nhậm Xuyên lao vào vòng tay của Giang Hoàn: "Tôi có lợi hại không?"
Giang Hoàn đang dọn giường cho anh, ngày mai mới bay, hai người chỉ có thể ở tạm một đêm trong khách sạn trước đã.
"Lợi hại." - Giang Hoàn phối hợp, giơ ngón tay cái lên, "Tuyệt vời!"
Nhậm Xuyên gầm gừ: "Anh không chân thành chút nào!"
Giang Hoàn giơ hai ngón tay cái lên: "Cậu rất tuyệt!"
Nhậm Xuyên: "..."
___
Tác giả có điều muốn nói:
Mấy chương nữa là lộ tẩy rồi, hehe.
Nhậm tổng: Tôi muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng!
Giang tổng:...
Chúc Khải Phong:...
Thôi Minh Hạo xắn tay áo: Tôi đã nói là bệnh chưa khỏi, cần phải chữa thêm!
Phổi của anh như bị lưới sắt siết chặt, thực sự không thở nổi, đôi môi thâm tím, tay chân tê cứng, Nhậm Xuyên cảm thấy mình sắp chết rồi, hơi thở mỏng manh mà phát ra một chút âm thanh: "Anh..."
"Xuyên Nhi." - Giang Hoàn thở hổn hển, bước từng bước khó khăn, ở cao nguyên cõng một người đàn ông thật quá thử thách thể lực, "Cố lên, cậu nhất định phải sống!"
Nhậm Xuyên không thể chịu được nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại, lại rơi vào hôn mê.
Khi anh tỉnh dậy lần nữa đã không biết mình đang ở đâu, trong phòng vương lại chút mùi hương kham khổ của Tây Tạng lẫn với mùi thơm của đèn bơ, trên xà nhà khắc những câu chuyện trong kinh Phật, tình cờ là cảnh đại sư Liên Hoa Sanh tọa hóa.
*Đức Liên Hoa Sanh (Kim Cang Thượng Sư) là một bậc thầy mật tông trong Phật giáo, tương truyền là một trong những tổ phụ vĩ đại nhất của Phật giáo Tây Tạng.
*tọa hóa: Phật tử ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết
Nhậm Xuyên chật vật ngồi dậy, đầu óc đờ đẫn, thất thần nhìn xung quanh, không có ai cả.
Một lát sau, có một bóng người đi lên cầu thang, Giang Hoàn đang bưng một bát sữa bò yak trong tay, thấy anh tỉnh lại, tâm tình mới thả lỏng, "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."
*sữa bò yak: một món đặc sản Tây Tạng
Trên mặt Nhậm Xuyên tràn đầy sự khó hiểu: "Chúng ta... đang ở đâu?"
"Nhà của người địa phương." - Giang Hoàn dùng muỗng múc sữa yak và đút cho anh, "Tốt cho cổ họng."
Sữa bò yak có cho thêm mật ong, thơm ngọt ngon miệng, Nhậm Xuyên uống hết một bát nhỏ, dạ dày bắt đầu ấm áp thoải mái.
Giang Hoàn kể cho anh nghe chuyện xảy ra sau khi anh bất tỉnh.
Vào khoảnh khắc tứ cố vô thân, Giang Hoàn gặp một đàn bò Tây Tạng, còn có một con chó ngao. Con chó ngao Tây Tạng hung hãn bất kham, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, Giang Hoàn nghĩ rằng nó sẽ lao vào cắn mình.
Kết quả là chó ngao quay đầu bỏ chạy, mười phút sau, một người chăn nuôi đi tới.
Người chăn nuôi nói tiếng phổ thông chữ được chữ mất, Giang Hoàn vừa nói vừa khoa tay múa chân mới có thể giải thích rõ ràng tình hình của mình.
Người chăn nuôi liền dẫn họ đến lều canh nương và mời bác sĩ Tây Tạng từ làng đến khám cho Nhậm Xuyên.
"Vậy tôi..." - Nhậm Xuyên không hề nghĩ đến hóa ra là một con chó đã cứu mình, "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Giang Hoàn duỗi ra hai ngón tay: "Hai ngày."
"Thật cảm ơn anh." - Nhậm Xuyên đứng dậy rời giường, "Là ơn cứu mạng."
Họ cùng nhau đến lầu một, cả gia đình người chăn nuôi đang vây quanh lò sưởi và chuẩn bị ăn cơm, thấy Nhậm Xuyên đã tỉnh, vô cùng vui mừng thốt ra một đống tiếng Tây Tạng mà họ nghe không hiểu.
Nhậm Xuyên nói một câu tiếng Tây Tạng: "Ta... tashi delek..."
Một thanh niên da ngăm đáp vang dội: "Tashi delek!"
*tashi delek: một câu chào, chúc mừng và chúc phúc của người Tây Tạng
Người thanh niên bước tới, vỗ vai Nhậm Xuyên, sờ trán anh, rồi quay đầu lại nói gì đó với mẹ mình, sau đó rời đi.
Mười lăm phút sau, anh chàng dẫn một người đàn ông trở lại, Giang Hoàn nhìn thấy thì nói với Nhậm Xuyên: "Đây là bác sĩ."
Bác sĩ có thể nói tiếng phổ thông, trước tiên ông sờ trán Nhậm Xuyên rồi nói: "Hạ sốt rồi."
Sau đó, ông bảo Nhậm Xuyên ngồi xuống, nghe phổi của anh bằng ống nghe và đo huyết áp, xác nhận rằng phổi không tiếp tục phù nề.
"Tốt lắm." - Bác sĩ cất đồ của mình đi, "Mấy ngày nay chú ý ăn uống cẩn thận, đừng ăn đồ sống đồ lạnh, nên uống một ít trà bơ."
Bác sĩ không rời đi, người thanh niên giữ ông lại mời bữa tối, tại bàn ăn, bọn họ trò chuyện bằng tiếng Tây Tạng rất căng thẳng, người thanh niên nảy sinh tranh cãi với ba mình, suýt chút nữa đánh nhau.
Cả Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đều ngơ ngẩn, nghe không hiểu gì cả.
"Táo bán ế quá." - Bác sĩ nhìn họ và phiên dịch lại một chút, "Làng này kiếm tiền bằng cách bán táo, năm nay táo chín quá sớm, đụng phải thời điểm cạnh tranh với táo nội địa, không ai mua táo của làng."
Nhậm Xuyên ngay lập tức nói: "Tôi mua, bao nhiêu tiền cũng được!"
Bác sĩ dịch lời của anh cho người thanh niên, anh chàng nghe xong liền lắc đầu: "Không... không được..."
Nhậm Xuyên vội vàng giải thích: "Mấy người đã cứu tôi, đây chỉ là một chút báo đáp."
Bác sĩ nhét một miếng bánh tsampa vào miệng và lắc đầu với Nhậm Xuyên: "Cậu có thể mua bao nhiêu quả táo? Cho là vài chục cân đi, nhưng vẫn sẽ có mấy trăm mấy nghìn mấy vạn cân táo sẽ thối rữa trên mặt đất."
*bánh tsampa: một món đặc sản Tây Tạng, làm từ bột lúa mạch rang
Bàn cơm trầm mặc, làm việc vất vả một năm, kết quả chẳng thu hoạch được gì.
"Tôi có cách!" - Nhậm Xuyên đột nhiên la lớn, "Có thể phát sóng trực tiếp bán táo! Táo cao nguyên vốn dĩ là một mặt hàng tốt, tìm một chuỗi cung ứng tốt là có thể bán táo trong nội địa!"
Những người trong bàn ăn đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, phát sóng trực tiếp, chuỗi cung ứng, những từ ngữ này đối với bọn họ mà nói là quá xa vời.
Nói về phát sóng trực tiếp, đây quả thực là lĩnh vực chuyên môn của Nhậm Xuyên, công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch của anh phát triển và vận hành các ứng dụng video ngắn, anh có lòng tin tuyệt đối: "Là thật, tin tôi đi, tôi có thể bán được tất cả táo trong làng!"
Giang Hoàn nghi hoặc: "Tìm chuỗi cung ứng ở đâu? Ở những nơi như Tây Tạng, cước phí rất đắt."
Nhậm Xuyên đã tính toán, chỉ cần gọi cho Chúc Khải Phong là xong, cha hắn là giám đốc mảng cung ứng của Khải Phong Tốc Vận.
Thay vì để táo thối dưới đất, chẳng bằng để Nhậm Xuyên thử một lần.
Nhậm Xuyên trực tiếp nhờ quản lý vận hành hỏi mua tài khoản trăm vạn fan, Chúc Khải Phong bên kia cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, liền đưa thông tin liên lạc của người phụ trách khu vực Thanh Tạng (Thanh Hải - Tây Tạng) cho Nhậm Xuyên, vừa vặn anh ta lại đang ở Lhasa, tiện thể lái xe qua, tạo ra một đội phụ trách cung ứng chuyên nghiệp.
Giang Hoàn nhìn thấy cái này thì sợ ngây người: "Sao cậu liên hệ được với chuỗi cung ứng?"
Nhậm Xuyên hàm hồ đáp lại: "Giúp đỡ nông dân... mọi người đều có trách nhiệm!"
Mấy ngày nay, Nhậm Xuyên theo người dân cùng hái táo, đóng gói táo, sau đó vận chuyển lên xe, đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt đã bị phơi nắng đỏ vì tia cực tím của cao nguyên.
Đau eo mỏi lưng, thế nhưng anh lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có, loại cảm giác chân thật này là thứ anh chưa từng trải qua khi ngồi trong một văn phòng rộng lớn và sáng sủa lúc trước.
Thời gian phát sóng trực tiếp được ấn định là ba giờ chiều, Nhậm Xuyên đích thân phát sóng trực tiếp, thậm chí còn không có tắm rửa, vừa trở về sau công việc đồng áng, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
Bật tất cả các loại thiết bị, hiệu ứng ánh sáng và âm thanh đều đã sẵn sàng, ngay khi ba giờ đến, ầm một cái năm mươi nghìn người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Màn hình tràn ngập bình luận, Nhậm Xuyên thấy quá nhiều chữ thì hoảng sợ, cầm một quả táo trong tay, lơ ngơ nhìn ống kính, quên mất phải nói gì.
Có thể bán được táo hay không đều phụ thuộc vào anh, mà anh lại đang đứng như trời trồng ở đấy.
Giang Hoàn nhìn mà sốt ruột, cầm quả táo giả bộ cắn một miếng, nhắc nhở Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên làm theo lời hắn nhắc, tiếp tục nói: "À... táo của chúng tôi rất ngon, ăn..."
Giang Hoàn đứng ở trên ghế ra hiệu nhắc nhở hắn đây là táo trên cao nguyên, kết quả dưới chân mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất một cái rầm.
Vẻ mặt Nhậm Xuyên nhất thời kinh hãi, nhìn Giang Hoàn đang nằm không nhúc nhích: "Ăn một quả... là chết?"
Màn hình dừng lại một chút, sau đó toàn là bình luận "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cười ẻ, anh giai bán hàng nghiêm túc đấy à?"
"Ăn xong chết là có ý gì! Táo độc cho Bạch Tuyết à!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Streamer thực sự là một thiên tài tiếp thị!"
"Đi nước hay đấy! Không theo lối mòn!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Chốt đơn! Tôi sẽ thử độc cho mọi người!"
Giang Hoàn vội vàng bò dậy từ dưới đất, huơ tay với Nhậm Xuyên, tỏ ý không phải thế này!
Nhậm Xuyên càng không hiểu, biểu cảm trên mặt càng thêm kinh hãi: "Ăn hai cái còn có thể... cải tử hoàn sinh?"
Giang Hoàn: "..."
Toang rồi!
Nhậm Xuyên nói hai câu, kết quả trong vòng một phút chốt được ba mươi nghìn đơn hàng, tất cả hàng tồn kho đã được dọn sạch sẽ!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, "Ăn một quả táo sẽ chết", "Ăn hai quả sẽ cải tử hoàn sinh" bỗng chốc nhảy vào hot-search thời gian thực, phòng phát sóng trực tiếp chật cứng người xem!
Biểu cảm trên mặt của Nhậm Xuyên không thể dùng kinh ngạc để miêu tả, phải là hoang đường!
Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh xa xôi, các lãnh đạo của công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch cũng đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, vốn tưởng sẽ mua vài phần để cho tổng tài ít mặt mũi.
Kết quả là, không ai nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này.
"Gì vậy trời..." - Phó tổng Tống Kỳ Văn ho khan hai tiếng, "Lập dự án võng hồng đi."
*võng hồng: người nổi tiếng trên internet
Giám sát hoạt động không ngờ được: "Tổng tài của chúng ta... nổi tiếng?"
"Đánh vào hot-search đi, hãy để 'táo' trở thành từ nóng của năm nay, tiếp thị về sau sẵn sàng tiếp quản, sắp xếp quảng bá cho ổn thỏa." - Tống Kỳ Văn phân phó, cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút, "Nhưng không được tiết lộ thân phận tổng tài."
"Công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch chúng ta không thể để mất người này."
Sau khi phát sóng xong, hai chân của Nhậm Xuyên mềm nhũn, hơi loạng choạng, được Giang Hoàn đỡ lấy.
Nhậm Xuyên sững sờ: "Bán... bán hết rồi..."
Giang Hoàn gật đầu: "Làm tốt lắm."
Táo được vận chuyển vào cùng ngày, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn cũng lên xe tải chở táo, cùng nhau đi đến Lhasa, chuẩn bị bay về.
Táo bình thường có giá năm tệ (~17k) một cân, Nhậm Xuyên đặt giá táo cao nguyên là mười lăm tệ (~50k) một cân, kiếm lời đầy bồn đầy bát.
*1 cân Trung Quốc = 0,5kg
Dân làng đối với anh thật sự cực kỳ biết ơn, mạnh mẽ kín đáo đưa anh hai mươi nghìn tệ, còn cho anh khăn hada và rượu lúa mạch vùng cao.
Hai mươi nghìn nhân dân tệ không nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Nhậm Xuyên kiếm được bằng miệng lưỡi của mình!
Nhậm Xuyên nhắn vào nhóm ban lãnh đạo của công ty Hắc Thạch: "Tôi muốn có hot-search."
"Là... Nhậm tổng tuyệt vời!"
Trong nhóm chat của ban lãnh đạo hoàn toàn yên tĩnh, như thể đã chết rồi.
Không ai trả lời anh cả.
Nhậm Xuyên chưa từ bỏ ý định, lại đi tới nhóm nhỏ: "Xem phát sóng trực tiếp! Mua táo! Thưởng thức phong thái của Nhậm tổng!"
Thôi Minh Hạo là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi không đồng ý cho cậu ta xuất viện."
Chúc Khải Phong lập tức hùa theo: "Kiến nghị ở thêm mười năm nữa."
Nhậm Xuyên: "..."
Trên đời này làm gì có tình thương?
Khắp nơi đều không có hơi ấm, Nhậm Xuyên lao vào vòng tay của Giang Hoàn: "Tôi có lợi hại không?"
Giang Hoàn đang dọn giường cho anh, ngày mai mới bay, hai người chỉ có thể ở tạm một đêm trong khách sạn trước đã.
"Lợi hại." - Giang Hoàn phối hợp, giơ ngón tay cái lên, "Tuyệt vời!"
Nhậm Xuyên gầm gừ: "Anh không chân thành chút nào!"
Giang Hoàn giơ hai ngón tay cái lên: "Cậu rất tuyệt!"
Nhậm Xuyên: "..."
___
Tác giả có điều muốn nói:
Mấy chương nữa là lộ tẩy rồi, hehe.
Nhậm tổng: Tôi muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng!
Giang tổng:...
Chúc Khải Phong:...
Thôi Minh Hạo xắn tay áo: Tôi đã nói là bệnh chưa khỏi, cần phải chữa thêm!