CHƯƠNG 19: ANH VÀ TÔI KHÔNG AI NỢ AI
CHƯƠNG 19: ANH VÀ TÔI KHÔNG AI NỢ AI
Có rất nhiểu điểm không giống nhau như vậy, dường như từng thứ từng thứ nhắc nhở anh, anh đã nhận nhầm người, đã hoa mắt, cho dù là hai người giống nhau như đúc. Nhưng trên thế giới này, thật sự có người giống cô sao? Trong lúc Kỷ Ngạn Tĩnh thẫn thờ, nhân lúc đó Mộ Khuynh Nguyệt vội vàng rời khỏi phòng họp, vốn định cứ thế mà rời khỏi công ty, công việc này cô cũng không cần nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu anh điều tra thì sao, cô càng trốn chạy lại càng nghi ngờ. Chi bằng, cứ coi bản thân là Lương Tĩnh Di.
Thân phận mới của cô, là Thanh Thu giúp cô giải quyết, cô tin rằng thân phận đó là có thật, sẽ không tìm được bất kỳ sơ hở nào, chỉ cần cô nhất quyết không nhận thì Kỷ Ngạn Tĩnh cũng không thể làm ra mấy chuyện quá giới hạn.
Ý tưởng rất hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại không như vậy.
Kỷ Ngạn Tĩnh điên rồi, gặp phải Mộ Khuynh Nguyệt như hoàn toàn phát điên, cho dù là thật hay giả, điều anh muốn bây giờ chính là được lại gần cô. Còn việc điều tra cô rốt cuộc có phải là Mộ Khuynh Nguyệt hay không thì rất đơn giản, xét nghiệm DNA với hai đứa nhỏ là được.
Sau cả một ngày, Kỷ Ngạn Tĩnh không xuất hiện trước mặt Mộ Khuynh Nguyệt nữa, cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác đau nhức trong lòng không thể giải thích được, người đàn ông đó thật sự là lạnh lùng, đã thật sự coi cô chết rồi sao.
Buổi tối, Mộ Khuynh Nguyệt tan làm, tay xách chiếc túi đi bộ trên con đường vắng vẻ, bỗng nhiên đằng sau lướt qua tiếng động cơ xe, cô không bận tâm, tiếp tục đi qua vỉa hè.
Sau lúc đó, ánh đèn chói mắt chiếu rọi, một người đàn ông đột nhiên bước xuống xe, không nói không rằng nhét cô vào trong.
Sự việc bất ngờ khiến Mộ Khuynh Nguyệt mơ hồ, chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Ngạn Tĩnh, cô mới trẫn tĩnh trở lại.
Cái tên này vì sao lại chặn đường cô, anh ta muốn làm gì.
“Anh Kỷ, anh muốn làm gì? Học đòi người khác chơi trò bắt cóc, không phải là anh đã thích vẻ đẹp của tôi rồi đó chứ?” Mộ Khuynh Nguyệt dựa vào ghế trên xe, nhìn chằm chằm anh không chút biểu cảm.
Người đàn ông lái chiếc xe Maserati với tốc độ cực nhanh, chiếc xe đắt đỏ sang trọng làm Mộ Khuynh Nguyệt lo lắng trong lòng.
“Cô Kỷ, đừng chơi trò vòng quanh với anh nữa, em biết đó, anh muốn điều tra rốt cuộc em có phải là Mộ Khuynh Nguyệt hay không, chỉ mất vài ngày, em có tin bây giờ anh đưa em đến bệnh viện để xét nghiệm quan hệ huyết thống với con không?”
Khuôn mặt của Kỷ Ngạn Tĩnh không có chút biểu hiện hoảng loạn nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh.
Khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc, phương thức vô cùng đơn giản của anh, khiến một ngày diễn kịch của cô như là vô ích.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Khuynh Nguyệt căm ghét nhìn chằm chằm anh: “Kỷ Ngạn Tĩnh, anh đúng là đồ oan hồn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô gián tiếp thừa nhận, sau khi anh nghe được việc cô vẫn còn sống, anh vui mừng như phát điên, cảm xúc dâng trào, vui mừng vô cùng. Sắp bốn năm rồi, bốn năm anh đã sống quãng thời gian của một người vô tri vô giác. Nhưng không ngờ rằng, bốn năm sau, anh lại tìm lại được báu vật quý giá nhất mà mình đã đánh mất năm đó.
Kỷ phu nhân của anh, lâu rồi không gặp...
“Khuynh Nguyệt, tại sao lại không thừa nhận, tại sao lại không nhận anh? Bốn năm nay, em rốt cuộc đã đi đâu?” Kỷ Ngạn Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Thương xót người phụ này, sự tôi luyện suốt bốn năm qua đã khiến cô không còn được đơn thuần như trước. Cô trở nên mạnh mẽ, trở nên tự lập, không cần anh cô vẫn có thể sống tốt.
So với sự lúng túng hoảng loạn khi anh nhìn thấy cô thì sự bình tĩnh trong đáy mắt cô, trước giờ anh chưa hề nhìn thấy.
Cô thật sự đã không còn yêu anh nữa sao?
Không...anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, kiếp này, kiếp sau, anh đều sẽ quấn lấy cô, vợ của anh chỉ có thể là cô.
Có rất nhiểu điểm không giống nhau như vậy, dường như từng thứ từng thứ nhắc nhở anh, anh đã nhận nhầm người, đã hoa mắt, cho dù là hai người giống nhau như đúc. Nhưng trên thế giới này, thật sự có người giống cô sao? Trong lúc Kỷ Ngạn Tĩnh thẫn thờ, nhân lúc đó Mộ Khuynh Nguyệt vội vàng rời khỏi phòng họp, vốn định cứ thế mà rời khỏi công ty, công việc này cô cũng không cần nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu anh điều tra thì sao, cô càng trốn chạy lại càng nghi ngờ. Chi bằng, cứ coi bản thân là Lương Tĩnh Di.
Thân phận mới của cô, là Thanh Thu giúp cô giải quyết, cô tin rằng thân phận đó là có thật, sẽ không tìm được bất kỳ sơ hở nào, chỉ cần cô nhất quyết không nhận thì Kỷ Ngạn Tĩnh cũng không thể làm ra mấy chuyện quá giới hạn.
Ý tưởng rất hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại không như vậy.
Kỷ Ngạn Tĩnh điên rồi, gặp phải Mộ Khuynh Nguyệt như hoàn toàn phát điên, cho dù là thật hay giả, điều anh muốn bây giờ chính là được lại gần cô. Còn việc điều tra cô rốt cuộc có phải là Mộ Khuynh Nguyệt hay không thì rất đơn giản, xét nghiệm DNA với hai đứa nhỏ là được.
Sau cả một ngày, Kỷ Ngạn Tĩnh không xuất hiện trước mặt Mộ Khuynh Nguyệt nữa, cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác đau nhức trong lòng không thể giải thích được, người đàn ông đó thật sự là lạnh lùng, đã thật sự coi cô chết rồi sao.
Buổi tối, Mộ Khuynh Nguyệt tan làm, tay xách chiếc túi đi bộ trên con đường vắng vẻ, bỗng nhiên đằng sau lướt qua tiếng động cơ xe, cô không bận tâm, tiếp tục đi qua vỉa hè.
Sau lúc đó, ánh đèn chói mắt chiếu rọi, một người đàn ông đột nhiên bước xuống xe, không nói không rằng nhét cô vào trong.
Sự việc bất ngờ khiến Mộ Khuynh Nguyệt mơ hồ, chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Ngạn Tĩnh, cô mới trẫn tĩnh trở lại.
Cái tên này vì sao lại chặn đường cô, anh ta muốn làm gì.
“Anh Kỷ, anh muốn làm gì? Học đòi người khác chơi trò bắt cóc, không phải là anh đã thích vẻ đẹp của tôi rồi đó chứ?” Mộ Khuynh Nguyệt dựa vào ghế trên xe, nhìn chằm chằm anh không chút biểu cảm.
Người đàn ông lái chiếc xe Maserati với tốc độ cực nhanh, chiếc xe đắt đỏ sang trọng làm Mộ Khuynh Nguyệt lo lắng trong lòng.
“Cô Kỷ, đừng chơi trò vòng quanh với anh nữa, em biết đó, anh muốn điều tra rốt cuộc em có phải là Mộ Khuynh Nguyệt hay không, chỉ mất vài ngày, em có tin bây giờ anh đưa em đến bệnh viện để xét nghiệm quan hệ huyết thống với con không?”
Khuôn mặt của Kỷ Ngạn Tĩnh không có chút biểu hiện hoảng loạn nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh.
Khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc, phương thức vô cùng đơn giản của anh, khiến một ngày diễn kịch của cô như là vô ích.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Khuynh Nguyệt căm ghét nhìn chằm chằm anh: “Kỷ Ngạn Tĩnh, anh đúng là đồ oan hồn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cô gián tiếp thừa nhận, sau khi anh nghe được việc cô vẫn còn sống, anh vui mừng như phát điên, cảm xúc dâng trào, vui mừng vô cùng. Sắp bốn năm rồi, bốn năm anh đã sống quãng thời gian của một người vô tri vô giác. Nhưng không ngờ rằng, bốn năm sau, anh lại tìm lại được báu vật quý giá nhất mà mình đã đánh mất năm đó.
Kỷ phu nhân của anh, lâu rồi không gặp...
“Khuynh Nguyệt, tại sao lại không thừa nhận, tại sao lại không nhận anh? Bốn năm nay, em rốt cuộc đã đi đâu?” Kỷ Ngạn Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Thương xót người phụ này, sự tôi luyện suốt bốn năm qua đã khiến cô không còn được đơn thuần như trước. Cô trở nên mạnh mẽ, trở nên tự lập, không cần anh cô vẫn có thể sống tốt.
So với sự lúng túng hoảng loạn khi anh nhìn thấy cô thì sự bình tĩnh trong đáy mắt cô, trước giờ anh chưa hề nhìn thấy.
Cô thật sự đã không còn yêu anh nữa sao?
Không...anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, kiếp này, kiếp sau, anh đều sẽ quấn lấy cô, vợ của anh chỉ có thể là cô.