CHƯƠNG 23: CÔ LÀ Mộ Khắc Như
CHƯƠNG 23: CÔ LÀ Mộ Khắc Như
Mộ Khác Như phát hiện, chuyện Kỷ Nguyên Tường làm mỗi ngày bây giờ chính là đổi mới nhận thức của cô về ba từ “đồ mặt dày”!
Anh của bốn năm trước, trước mặt mình, khi trên giường thì nhiệt tình, còn lúc bình thường thì phụ tình bạc nghĩa. Nhưng bây giờ, bỏ qua tiết mục trên giường, anh như một mặt trời rực cháy mỗi ngày, lay động trước mặt Mộ Khắc Như, giúp cô sưởi ấm trái tim băng giá.
“Kỷ Nguyên Tường, anh cứ từ từ mà tắm, tôi sẽ ngủ cùng bọn trẻ.”
Anh vừa cởi chiếc quần lót, nghe thấy bên ngoài cô nói phải đi, liền nhanh chóng lao ra ngoài.
Mộ Khác Như nhìn thấy thứ không nên nhìn, nhất thời có chút ngượng ngùng. Cô vội vàng muốn đi mở cửa, nhưng anh đâu có dễ cho cô toại nguyện, nhanh hơn một bước chặn cô ở cửa.
“Vợ à, em đang sợ gì vậy? Anh nói sẽ cho em thời gian, sẽ không đụng vào em rồi mà, lẽ nào em cho rằng anh sẽ làm trái lời hứa sao?” anh rõ ràng là đang dở trò lưu manh nhưng miệng lại nói những lời rất nghiêm túc.
Mộ Khác Như biết dù ở phương diện nào cô cũng không đấu lại anh, nếu như anh đã cố ý không để cô đi thì dù cô có mọc thêm cánh cũng không bay ra được khỏi đây.
Quay người lại, ánh mắt cô nhanh chóng rời đi, cô sợ nhìn nhiều sẽ mắt sẽ bị trúng độc.
Khi anh đi vào trong phòng tắm, chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên, Mộ Khác Như không kìm được sự tò mò, nhìn lướt qua.
Hai chữ Hà Nhạn đã khiến tâm trạng thoải mái của cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Vợ à, em ngây ra gì vậy? điện thoại kêu không cũng không biết đường nghe giúp anh sao?” sau lưng, đột nhiên có tiếng nói anh, hơi thở nóng hổi phà vào phía sau tai cô, dọa cô giật mình quay đầu lại.
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không dám nghe, hễ cứ có quan hệ với Hà Nhạn là không phải chuyện tốt gì, bốn năm trước tôi đã chịu không biết bao nhiêu là thiệt thòi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tốt nhất là giấu cho kỹ người phụ nữ của anh, tránh có ngày tôi mang hận mà hại chết cô ta.”
Mộ Khác Như còn nhớ, ngày trước chỉ cần cô nhắc tới Hà Nhạn, lời nói dù có khó nghe một chút, anh đều sẽ nổi giận đùng đùng bóp cổ bắt cô im miệng.
“Em không thích Hà Nhạn, vậy từ sau anh sẽ ít qua lại với cô ta không phải là ok sao, tức giận như vậy làm gì!” Anh than vãn một câu, phát hiện thấy đôi khi dỗ phụ nữ còn khó hơn rất nhiều so với việc anh đi đàm phán hợp đồng vài chục tỉ.
Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, Hà Nhạn không phải là người mà anh yêu chiều sao, câu nói không qua lại đó của anh là có ý gì?
Cô thật không dám cho rằng Kỷ Nguyên Tường là thật lòng với cô, biến Hà Nhạn thành mấy kiểu bạn gãi cũ, người tình cũ!
Mặc dù rất lạ, đã bốn năm rồi, tại sao anh không cưới Hà Nhạn làm bà Kỷ, nhưng, Kỷ Nguyên Tường muốn vạch rõ ranh giới với Hà Nhạn, câu nói này nghe sao vẫn có gì đó không đúng!
Biết Mộ Khác Như không thích anh, Kỷ Nguyên Tường hiểu chuyện mà rời khỏi phòng của cô.
…
Trong phòng VIP của khách sạn cao cấp.
Tâm trạng phiền muộn của Hà Nhạn khác hẳn mọi ngày, đã sắp một tuần rồi cô ta không liên lạc được với Kỷ Nguyên Tường.
Bốn năm trước từ khi người phụ nữ kia chết đi, quan hệ giữa cô ta và Kỷ Nguyên Tường thay đổi đột ngột, đến bây giờ lại nhạt nhẽo như nước, cho dù cô ta có quyến rũ anh thế nào cũng không nhận được chút động lòng nào từ anh.
Cô ta hận, rõ ràng người cản trở cô ta đã không còn nhưng anh lại không hề hồi tâm chuyển ý. Thậm chí còn điên lên vì Mộ Khắc Như.
Thức cả một đêm, ngày hôm sau, Hà Nhạn lái xe chuẩn bị đến công ty tìm Kỷ Nguyên Tường.
Chưa đi được bao lâu, vì tâm trạng cô ta không đặt ở trong xe mà nhất thời không hãm được phanh xe, đâm phải đuôi chiếc xe SUV đang chờ đèn đỏ phía trước.
Cô ta tùy ý rút ra từ ví một tấm ngân phiếu, vẫn chưa kịp nhét tiền vào cửa xe, khuôn mặt xinh đẹp đó bỗng nhiên biến sắc!
Giống như gặp ma giữa ban ngày vậy, cô sợ hãi đến bước chân cũng không vững: “Cô… cô… cô là… Mộ Khắc Như!”
Mộ Khác Như phát hiện, chuyện Kỷ Nguyên Tường làm mỗi ngày bây giờ chính là đổi mới nhận thức của cô về ba từ “đồ mặt dày”!
Anh của bốn năm trước, trước mặt mình, khi trên giường thì nhiệt tình, còn lúc bình thường thì phụ tình bạc nghĩa. Nhưng bây giờ, bỏ qua tiết mục trên giường, anh như một mặt trời rực cháy mỗi ngày, lay động trước mặt Mộ Khắc Như, giúp cô sưởi ấm trái tim băng giá.
“Kỷ Nguyên Tường, anh cứ từ từ mà tắm, tôi sẽ ngủ cùng bọn trẻ.”
Anh vừa cởi chiếc quần lót, nghe thấy bên ngoài cô nói phải đi, liền nhanh chóng lao ra ngoài.
Mộ Khác Như nhìn thấy thứ không nên nhìn, nhất thời có chút ngượng ngùng. Cô vội vàng muốn đi mở cửa, nhưng anh đâu có dễ cho cô toại nguyện, nhanh hơn một bước chặn cô ở cửa.
“Vợ à, em đang sợ gì vậy? Anh nói sẽ cho em thời gian, sẽ không đụng vào em rồi mà, lẽ nào em cho rằng anh sẽ làm trái lời hứa sao?” anh rõ ràng là đang dở trò lưu manh nhưng miệng lại nói những lời rất nghiêm túc.
Mộ Khác Như biết dù ở phương diện nào cô cũng không đấu lại anh, nếu như anh đã cố ý không để cô đi thì dù cô có mọc thêm cánh cũng không bay ra được khỏi đây.
Quay người lại, ánh mắt cô nhanh chóng rời đi, cô sợ nhìn nhiều sẽ mắt sẽ bị trúng độc.
Khi anh đi vào trong phòng tắm, chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên, Mộ Khác Như không kìm được sự tò mò, nhìn lướt qua.
Hai chữ Hà Nhạn đã khiến tâm trạng thoải mái của cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Vợ à, em ngây ra gì vậy? điện thoại kêu không cũng không biết đường nghe giúp anh sao?” sau lưng, đột nhiên có tiếng nói anh, hơi thở nóng hổi phà vào phía sau tai cô, dọa cô giật mình quay đầu lại.
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không dám nghe, hễ cứ có quan hệ với Hà Nhạn là không phải chuyện tốt gì, bốn năm trước tôi đã chịu không biết bao nhiêu là thiệt thòi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tốt nhất là giấu cho kỹ người phụ nữ của anh, tránh có ngày tôi mang hận mà hại chết cô ta.”
Mộ Khác Như còn nhớ, ngày trước chỉ cần cô nhắc tới Hà Nhạn, lời nói dù có khó nghe một chút, anh đều sẽ nổi giận đùng đùng bóp cổ bắt cô im miệng.
“Em không thích Hà Nhạn, vậy từ sau anh sẽ ít qua lại với cô ta không phải là ok sao, tức giận như vậy làm gì!” Anh than vãn một câu, phát hiện thấy đôi khi dỗ phụ nữ còn khó hơn rất nhiều so với việc anh đi đàm phán hợp đồng vài chục tỉ.
Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, Hà Nhạn không phải là người mà anh yêu chiều sao, câu nói không qua lại đó của anh là có ý gì?
Cô thật không dám cho rằng Kỷ Nguyên Tường là thật lòng với cô, biến Hà Nhạn thành mấy kiểu bạn gãi cũ, người tình cũ!
Mặc dù rất lạ, đã bốn năm rồi, tại sao anh không cưới Hà Nhạn làm bà Kỷ, nhưng, Kỷ Nguyên Tường muốn vạch rõ ranh giới với Hà Nhạn, câu nói này nghe sao vẫn có gì đó không đúng!
Biết Mộ Khác Như không thích anh, Kỷ Nguyên Tường hiểu chuyện mà rời khỏi phòng của cô.
…
Trong phòng VIP của khách sạn cao cấp.
Tâm trạng phiền muộn của Hà Nhạn khác hẳn mọi ngày, đã sắp một tuần rồi cô ta không liên lạc được với Kỷ Nguyên Tường.
Bốn năm trước từ khi người phụ nữ kia chết đi, quan hệ giữa cô ta và Kỷ Nguyên Tường thay đổi đột ngột, đến bây giờ lại nhạt nhẽo như nước, cho dù cô ta có quyến rũ anh thế nào cũng không nhận được chút động lòng nào từ anh.
Cô ta hận, rõ ràng người cản trở cô ta đã không còn nhưng anh lại không hề hồi tâm chuyển ý. Thậm chí còn điên lên vì Mộ Khắc Như.
Thức cả một đêm, ngày hôm sau, Hà Nhạn lái xe chuẩn bị đến công ty tìm Kỷ Nguyên Tường.
Chưa đi được bao lâu, vì tâm trạng cô ta không đặt ở trong xe mà nhất thời không hãm được phanh xe, đâm phải đuôi chiếc xe SUV đang chờ đèn đỏ phía trước.
Cô ta tùy ý rút ra từ ví một tấm ngân phiếu, vẫn chưa kịp nhét tiền vào cửa xe, khuôn mặt xinh đẹp đó bỗng nhiên biến sắc!
Giống như gặp ma giữa ban ngày vậy, cô sợ hãi đến bước chân cũng không vững: “Cô… cô… cô là… Mộ Khắc Như!”