CHƯƠNG 25: CON VÀ KỶ NGUYÊN TƯỜNG LI HÔN RỒI
CHƯƠNG 25: CON VÀ KỶ NGUYÊN TƯỜNG LI HÔN RỒI
“Ba lừa con làm gì chứ? Con đúng là, năm năm nay ngồi trong tù ba cũng đã nhận ra sai lầm, lát nữa đến nhà, ba sẽ đi gặp con rể với con, chuyện này là do ba hồ đồ, làm sai rồi.”
Ông Mộ tự trách bản thân rất nhiều, con gái ông, mới kết hôn chưa được ba tháng đã lại xảy ra chuyện này, ông sợ cô sống bên nhà chồng sẽ bị xấu hổ, bị khinh thường.
“Ba, ba cũng đã ra tù rồi, vậy con cũng không giấu ba nữa, con và Kỷ Nguyên Tường đã li hôn rồi.”
Mộ Khác Như tuy rất ngạc nhiên, mọi chuyện năm đó không hề giống như cô nghĩ, nhưng tha thứ cho Kỷ Nguyên Tường và bắt đầu lại với anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Quyết định của cô vẫn không thay đổi, vậy nên chuyện li hôn, cô không có ý định giấu diếm.
Sau khi ông Mộ nghe vậy liền trầm lặng, hối hận, xấu hổ, đủ mọi tâm trạng đan xen. Cả đoạn đường, ông Mộ không nói gì, lặng lẽ nhìn hàng cây bên ngoài cửa sổ không ngừng vụt qua.
Chỉ đến khi Mộ Khác Như dẫn ông đến gặp hai đứa nhỏ, khuôn mặt buồn bã của ông mới lộ chút vui mừng.
Bé gái với hai bím tóc cũng không hề lạ lẫm, chạy quanh người ông Mộ, miệng luôn gọi “ông ngoại”.
Mộ Khác Như nhìn cảnh ấm cúng trước mắt, trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy, sự cô đơn vốn có trong nháy mắt đã bay đến một nơi rất xa.
Những người quan trọng nhất với cô đều trở về bên cạnh cô, bốn năm qua, duy nhất niềm hạnh phúc bây giờ cô mới thật sự có thể cảm nhận được.
“Ba, con đã chuẩn bị một chút đồ ăn, hai ba con ta hôm nay hãy uống với nhau một chén.” Kỷ Nguyên Tường không biết từ đâu đi đến, nói chuyện với ông Mộ.
Ông Mộ rõ ràng là có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự nhiên nhìn Kỷ Nguyên Tường, một tiếng “ba” này, ông nhận cũng không phải mà không nhận cũng không xong.
Buổi tối, ngôi biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.
Trong phòng khách, Mộ Khác Như trằn trọc khó ngủ, trong đầu luôn nghĩ lời của ông Mộ nói sáng nay. Nếu năm xưa không phải là Kỷ Nguyên Tường hãm hại ba cô ngồi tù, vậy lẽ nào cô đã trách nhầm anh, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều la cái bẫy do Hà Nhạn thiết kế sao?
Đang mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào, một bóng người đột nhiên đứng bên giường.
Dưới ánh trăng, hình bóng người đàn ông mờ mờ ảo ảo, lấp ló dưới ánh trăng và rèm cửa sổ. Mộ Khác Như ngửi thấy mùi rượu, lập tức quay người lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Rõ ràng là muốn mời anh rời khỏi phòng, nhưng vẫn chưa kịp nói đã bị anh chặn ở môi.
Nụ hôn ẩm ướt mang theo hương vị nồng nặc của rượu, khiến Mộ Khác Như có chút không vững, cô dùng lực đẩy anh ra: “Kỷ Nguyên Tường, anh say quá rồi đấy.”
“Vợ à, ba của chúng ta quay lại rồi, sau này gia đình chúng ta đoàn tụ rồi, lúc nào em mới chịu tha thứ cho anh, tiếp nhận anh đây. Em biết không, mấy ngày nay anh nhớ em sắp phát điên rồi, muốn ôm em ngủ, muốn ân ái cùng em. Vợ à, anh trúng độc rồi, trúng phải độc tình yêu, em còn không tha thứ cho anh, độc trong người sẽ phát tát mà chết đó.”
Sau khi Kỷ Nguyên Tường bị Mộ Khác Như đẩy ra, bước chân lảo đảo, ngã xuống đất. Anh uống cũng không ít, trong ánh sáng mờ ảo, cô có thể mờ nhạt nhìn thấy hai má đỏ ửng của anh.
Tính cách anh là trầm lặng hướng nội, trước giờ chưa từng thể hiện tình cảm ra bên ngoài, nhưng giờ đây, vì theo đuổi người phụ nữ mà anh yêu, anh cũng không cần thể diện, nghĩ thế nào nói thế đó.
Mộ Khác Như mím môi, khuôn mặt cũng thay đổi rất nhiều, nhưng dường như cũng không thể nhấc anh lên dù chỉ một chút. Cô biết, trong những ngày không rõ ràng mối quan hệ này, bắt cô rời xa bọn trẻ là điều không thể, còn anh cũng tuyệt đối không nhường quyền nuôi con cho cô.
Chuyện này dường như là đi vào ngõ cụt.
Nhưng, vì hai đứa nhỏ mà giữ cuộc hôn nhân này thì cô không cần.
“Kỷ Nguyên Tường, anh uống say rồi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói.” Mộ Khác Như là sợ, sợ cuộc hôn nhân giữa cô và Kỷ Nguyên Tường tan vỡ, cô không muốn dối lòng cùng anh đầu ấp tay gối , càng không thể chấp nhận xảy ra quan hệ gì với anh. Hơn nữa, ba đang ở dưới lầu, ngộ nhỡ nghe được những lời không nên nghe, thì cô thật sự mang tiếng xấu rồi!
“Vợ à, anh vẫn rất tỉnh, anh chưa say.” Kỷ Nguyên Tường nhìn chằm chằm khuôn mặt trưởng thành dày dạn của Mộ Khắc Như, bàn tay không ý thức được mà vòng vào eo cô.
Ngay lúc sau, cô quay người, tránh được cái bẫy của anh.
“Ba lừa con làm gì chứ? Con đúng là, năm năm nay ngồi trong tù ba cũng đã nhận ra sai lầm, lát nữa đến nhà, ba sẽ đi gặp con rể với con, chuyện này là do ba hồ đồ, làm sai rồi.”
Ông Mộ tự trách bản thân rất nhiều, con gái ông, mới kết hôn chưa được ba tháng đã lại xảy ra chuyện này, ông sợ cô sống bên nhà chồng sẽ bị xấu hổ, bị khinh thường.
“Ba, ba cũng đã ra tù rồi, vậy con cũng không giấu ba nữa, con và Kỷ Nguyên Tường đã li hôn rồi.”
Mộ Khác Như tuy rất ngạc nhiên, mọi chuyện năm đó không hề giống như cô nghĩ, nhưng tha thứ cho Kỷ Nguyên Tường và bắt đầu lại với anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Quyết định của cô vẫn không thay đổi, vậy nên chuyện li hôn, cô không có ý định giấu diếm.
Sau khi ông Mộ nghe vậy liền trầm lặng, hối hận, xấu hổ, đủ mọi tâm trạng đan xen. Cả đoạn đường, ông Mộ không nói gì, lặng lẽ nhìn hàng cây bên ngoài cửa sổ không ngừng vụt qua.
Chỉ đến khi Mộ Khác Như dẫn ông đến gặp hai đứa nhỏ, khuôn mặt buồn bã của ông mới lộ chút vui mừng.
Bé gái với hai bím tóc cũng không hề lạ lẫm, chạy quanh người ông Mộ, miệng luôn gọi “ông ngoại”.
Mộ Khác Như nhìn cảnh ấm cúng trước mắt, trái tim như bị thứ gì đó lấp đầy, sự cô đơn vốn có trong nháy mắt đã bay đến một nơi rất xa.
Những người quan trọng nhất với cô đều trở về bên cạnh cô, bốn năm qua, duy nhất niềm hạnh phúc bây giờ cô mới thật sự có thể cảm nhận được.
“Ba, con đã chuẩn bị một chút đồ ăn, hai ba con ta hôm nay hãy uống với nhau một chén.” Kỷ Nguyên Tường không biết từ đâu đi đến, nói chuyện với ông Mộ.
Ông Mộ rõ ràng là có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự nhiên nhìn Kỷ Nguyên Tường, một tiếng “ba” này, ông nhận cũng không phải mà không nhận cũng không xong.
Buổi tối, ngôi biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.
Trong phòng khách, Mộ Khác Như trằn trọc khó ngủ, trong đầu luôn nghĩ lời của ông Mộ nói sáng nay. Nếu năm xưa không phải là Kỷ Nguyên Tường hãm hại ba cô ngồi tù, vậy lẽ nào cô đã trách nhầm anh, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều la cái bẫy do Hà Nhạn thiết kế sao?
Đang mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào, một bóng người đột nhiên đứng bên giường.
Dưới ánh trăng, hình bóng người đàn ông mờ mờ ảo ảo, lấp ló dưới ánh trăng và rèm cửa sổ. Mộ Khác Như ngửi thấy mùi rượu, lập tức quay người lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Rõ ràng là muốn mời anh rời khỏi phòng, nhưng vẫn chưa kịp nói đã bị anh chặn ở môi.
Nụ hôn ẩm ướt mang theo hương vị nồng nặc của rượu, khiến Mộ Khác Như có chút không vững, cô dùng lực đẩy anh ra: “Kỷ Nguyên Tường, anh say quá rồi đấy.”
“Vợ à, ba của chúng ta quay lại rồi, sau này gia đình chúng ta đoàn tụ rồi, lúc nào em mới chịu tha thứ cho anh, tiếp nhận anh đây. Em biết không, mấy ngày nay anh nhớ em sắp phát điên rồi, muốn ôm em ngủ, muốn ân ái cùng em. Vợ à, anh trúng độc rồi, trúng phải độc tình yêu, em còn không tha thứ cho anh, độc trong người sẽ phát tát mà chết đó.”
Sau khi Kỷ Nguyên Tường bị Mộ Khác Như đẩy ra, bước chân lảo đảo, ngã xuống đất. Anh uống cũng không ít, trong ánh sáng mờ ảo, cô có thể mờ nhạt nhìn thấy hai má đỏ ửng của anh.
Tính cách anh là trầm lặng hướng nội, trước giờ chưa từng thể hiện tình cảm ra bên ngoài, nhưng giờ đây, vì theo đuổi người phụ nữ mà anh yêu, anh cũng không cần thể diện, nghĩ thế nào nói thế đó.
Mộ Khác Như mím môi, khuôn mặt cũng thay đổi rất nhiều, nhưng dường như cũng không thể nhấc anh lên dù chỉ một chút. Cô biết, trong những ngày không rõ ràng mối quan hệ này, bắt cô rời xa bọn trẻ là điều không thể, còn anh cũng tuyệt đối không nhường quyền nuôi con cho cô.
Chuyện này dường như là đi vào ngõ cụt.
Nhưng, vì hai đứa nhỏ mà giữ cuộc hôn nhân này thì cô không cần.
“Kỷ Nguyên Tường, anh uống say rồi, có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói.” Mộ Khác Như là sợ, sợ cuộc hôn nhân giữa cô và Kỷ Nguyên Tường tan vỡ, cô không muốn dối lòng cùng anh đầu ấp tay gối , càng không thể chấp nhận xảy ra quan hệ gì với anh. Hơn nữa, ba đang ở dưới lầu, ngộ nhỡ nghe được những lời không nên nghe, thì cô thật sự mang tiếng xấu rồi!
“Vợ à, anh vẫn rất tỉnh, anh chưa say.” Kỷ Nguyên Tường nhìn chằm chằm khuôn mặt trưởng thành dày dạn của Mộ Khắc Như, bàn tay không ý thức được mà vòng vào eo cô.
Ngay lúc sau, cô quay người, tránh được cái bẫy của anh.