Chương : 243
Chương 243: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi đi gây sự
Tôi nhíu mày, thật sự tôi có
biết những chuyện này. Vào lúc Cố
Vân Dương chết, Phó Bảo Hân đã
dùng những chuyện này để ép
Trương Huệ Mẫn trở nên điên
khùng, sau đó trong lòng không
chịu nổi sự lên án mà nhảy lầu tự
sát.
Nhưng từ trước đến nay tôi
chưa hề nói những chuyện này với
người ngoài, làm sao có người biết chứ?
Phó Thắng Nam nhìn tôi, hơi
nhíu mày: “Là em làm sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải.”
Phó Thắng Nam gật đầu, nhìn
về phía Phó Bảo Hân rồi lạnh lùng
nói: “Nếu như cô ấy đã nói không
phải thì nhất định không phải do
cô ấy làm, tốt nhất cô nên lấy ra
chứng cứ đến đây, nếu không cô
dám động vào cô ấy nữa thì cháu
sẽ không khách sáo đâu.”
Phó Bảo Hân không thể tin
được nhìn chằm chằm vào anh,
giận đến mức không thể nói được
lời nào: “Phó Thắng Nam, cháu ngu
ngốc thật đấy. Cả nhà họ Cố đã
chết hết rồi, người còn sống mà
biết chuyện này thì chỉ có cô và nó
thôi, chẳng lẽ cô tự hại mình như
vậy sao?”
Phó Thắng Nam bình tĩnh nói:
“Vậy thì chờ đến khi cô tìm được
chứng cứ rồi hãy làm phiền đến cô
ấy”
Nói xong, Phó Thắng Nam kéo
tôi ra khỏi phòng bếp, trực tiếp đưa
lên phòng ngủ.
Tôi nhận lấy hòm thuốc từ tay
dì Triệu, theo anh đi lên lầu.
Trong phòng ngủ.
Tôi cúi đầu xử lý vết thương
cho Phó Thắng Nam, bên ngoài có
chút máu đã đọng lại, chỗ vết
thương bị cắm vào đã sậm màu
đen.
“Đau không?” Mười đầu ngón
tay đều liền tâm, tay là nơi mẫn
cảm nhất, dễ chịu đau nhất trên cơ
thể, huống chỉ đây là lòng bàn tay.
Anh lắc đầu, cười yếu ớt nói:
“Đau lòng sao?”
Tôi mím môi, hơi thờ dài: “Lần
sau anh đừng xung động như vậy.”
“Ngốc quá!” Anh giơ tay lên sờ mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Mặt
của một cô gái trân quý biết bao
nhiêu, lần sau nhất định phải biết né tránh đấy.
Tôi gật đầu, nghiêng đầu băng
bó vết thương cho anh, sau đó
không khỏi thờ dài nói: “Chuyện
của cô, hình như có người muốn
nhúng tay vào.”
Ánh mắt anh chợt tối sầm lại,
nghiền ngẫm nói: “Chuyện này em
đừng xen vào nữa, nói trắng ra thì
chuyện của nhà họ Cố cũng không
liên quan gì đến chúng ta cả. Còn
bên phía cô, tôi sẽ xử lý tốt.”
Tôi mím môi, cũng không
hoàn toàn đồng ý với anh. Cái chết
của Cố Diệc Hàn vẫn luôn cắm sâu
vào lòng tôi, làm thế nào cũng
không thể quên được. Phó Bảo
Hân như vậy, tôi cũng không hề
cảm thấy đau lòng mà ngược lại
càng cảm thấy đây là báo ứng của
bà ấy thì đúng hơn.
Chỉ là tôi thật sự không nghĩ ra
người biết chuyện này không
nhiều, tại sao lại bị tung tin ra chứ,
còn viết cặn kẽ như vậy nữa?
Hai người già của nhà họ Hứa
không thể nào biết được, vậy ngoại
trừ tôi và Phó Bảo Hân thì còn có ai
biết nữa?
Không nghĩ ra nên tôi cũng
không muốn nghĩ nữa, ngước mắt
lên nhìn Phó Thắng Nam: “Bên chỗ
Phó Thiên không sao chứ?”
Gần đây dường như anh càng
tiều tụy hơn rồi.
Anh cười yếu ớt, lắc đầu nói:
“Công ty muốn mờ rộng nên khó
tránh khỏi sẽ gặp một chút khó
khăn, đều có thể giải quyết tốt mà,
đừng lo lắng.”
Có vẻ như anh không muốn
khiến tôi lo lắng, vì thế tôi cũng
không đề cập đến nữa, chỉ mờ
miệng nói: “Có thể em phải đến
nước Mỹ để tìm Vũ Linh và John,
có lẽ sẽ đi mấy ngày.”
Anh nhíu mày: “Sắp đến tết
rồi, không thể đợi đến khi hết năm
mới đi sao?”
Tôi than thờ: “Chỉ là em lo lắng
cho bọn họ quá mà thôi, trước kia
anh nói bác sĩ Anh ở nước Mỹ nên
em đã bảo anh ta giúp em lưu ý
John và Vũ Linh rồi, thế nhưng hình
như anh ta không hề gửi tin tức gì
cho em cả.”
Vết thương được băng bó thật
kỹ, Phó Thắng Nam kéo tôi ngồi
bên cạnh anh, vững vàng nói:
“Chuyện này chúng ta cần phải
ngồi xuống bình tĩnh thương lượng
lại một chút, được không?”
Hiếm khi anh có kiên nhẫn nói
chuyện với tôi như vậy, tôi khẽ gật
đầu, nhìn anh rồi nói: “Có gì anh nói
đi.”
“Bây giờ thời tiết ð nước Mỹ
còn thấp hơn mười mấy độ so với
thủ đô, sức khỏe của em vừa mới
khôi phục lại tôi. Nếu như lúc này
mà đến nước Mỹ thì sẽ không tốt,
chuyện này em biết không?”
Tôi gật đầu.
Anh ôm tôi, tiếp tục nói:
“Ngoài ra, Thầm Quang cố ý sắp
xếp cho em một nghi thức đề nhập
tên vào gia phả, thời gian nhất định
sẽ chọn vào đầu năm. Còn nữa,
chuyện của Lâm Uyên, em đã tìm
cách lâu như vậy, có lẽ sắp thành
công rồi, em không định ở lại trông
chừng kỹ một chút à?”
Tôi sửng sốt mấy giây, ngước
mắt lên nhìn anh một cách đầy
kinh ngạc: “Anh… anh vẫn luôn biết
sao?”
Anh cười yếu ớt, giơ tay lên
nhéo lỗ mũi tôi rồi cười nói: “Nếu
không thì em cho rằng một người
phụ nữ tay không tấc sắt như
Hoàng Nhược Vi ðở thủ đô có thể
dễ dàng lấy được tin tức mà ngay
cả em cũng không lấy được à?”
Tôi ngần người, trong lúc nhất
thời trong lòng khẽ dâng lên cảm
giác ấm áp. Dưỡng như anh vẫn
luôn biết tôi muốn làm gì, từ trước
đến nay tất cả mọi chuyện đều
không hề ngăn cản tôi, vẫn luôn
dùng cách thức của anh đề giúp
đố tôi.
Trong lòng giống như có một
dòng nước ấm chảy qua, tôi ôm lấy
anh, tựa vào ngực anh rồi thấp
giọng nói: “Cảm ơn anh, Phó
Thắng Nam.”
Anh khẽ hôn lên trán tôi, mờ
miệng nói: “Hôm nay Mạc Hạnh
Nguyên đã đến đây nói gì thế?”
“Nói chuyện của mẹ cô ta.” Tôi
mờ miệng, hôm nay bụng đã
không còn đau nhiều nữa nhưng
vẫn không có sức lực như cũ.
Anh mờ miệng: “Anh bảo
Cảnh Thần đưa em ấy đến nước
Mỹ, cũng sẽ đề cho em ấy sống
thật tốt ở bên kia.”
Tôi nhàn nhạt mở miệng nói.
Nhận ra tâm trạng của tôi
không được tốt, anh giơ tay lên
nắm lấy cằm tôi đề tôi đối mặt với
anh: “Tức giận sao?”
“Không có.” Tôi lắc đầu, thờ
dài nói: “Phó Thắng Nam, em biết
kể từ khi anh đồng ý với Lâm Trí
Lân thì đã không thể buông bỏ
được phần trách nhiệm này rồi. Đời
người còn dài mà, sau này chúng
ta cũng không thề nói trước được,
tất cả mọi chuyện trước mắt cứ làm
cho tốt là được rồi.”
Phó Thắng Nam là do ông nội
anh nuôi lớn, cho nên ông ấy đã
giáo dục cho Phó Thắng Nam hiều
rất sâu sắc về sứ mạng và trách
nhiệm. Đó là tín ngưỡng cả đời của
bọn họ, cho nên nhiều năm trôi
qua, cho dù Phó Thắng Nam
không có tình cảm với Mạc Hạnh
Nguyên nhưng anh vẫn sẽ cố gắng
để chăm sóc cô ta như cũ.
Không thề không nói, Lâm Trí
Lân thật sự đã lựa chọn một người
vô cùng xứng đáng đề phó thác cả
đời em gái mình.
Phó Bảo Hân đã nhận định chuyện của nhà họ Cố là do tôi nói
với bọn ký giả, vì thế không hề
muốn tôi sống yên ổn qua ngày.
Phó Thắng Nam đi công tác,
tôi ð trong biệt thự không hề thiếu
mất những lời lăng mạ của Phó
Bảo Hân. Vì thế tôi dứt khoát trực
tiếp đi đến Cố Nghĩa, định xem thử
tốc độ tiến triển của Hoàng Hiên
như thế nào rồi.
Thế nhưng còn chưa ra khỏi
biệt thự đã gặp phải Lâm Uyên, bởi
vì mùa đông ở thủ đô vô cùng lạnh,
thế nên bà ấy mặc đồ theo phong
cách giữ ấm. Một đôi giày cao gót
màu đen, áo khoác lông màu trắng
dài xuống tận đầu gối.
Thấy tôi muốn ra cửa, bà ấy
lập tức bước xuống xe, tháo kính
mát xuống rồi mím môi nhìn tôi nói:
“Cô Xuân Hinh trông bận rộn nhiều
việc quá nhỉ, trời lạnh như thế này
mà còn định ra khỏi cửa sao?”
Bà ấy đến tìm tôi hơn phân
nửa là do chuyện bị điều tra, vì thế
tôi không muốn lãng phí thời gian
quá nhiều, nói thằng vào vấn đề:
“Tổng giám đốc Lâm tìm tôi có việc
gì không?”
Bà ấy cười nhạt, nhàn nhã mờ miệng nói: “Bên ngoài trời lạnh, chỉ
bằng lên xe trò chuyện một lát di.”
Bà ấy mờ cửa xe, sau đó còn
bổ sung thêm một câu: “Yên tâm
đi, trong xe mờ máy điều hòa,
không khí rất ấm áp.”
Tôi lên xe, ngồi ở vị trí phó lái,
nhàn nhạt mở miệng nói: “Nói di.”
“Tài liệu trong tay Thầm
Quang là cô đưa sao?” Bà ấy mờ
miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, sắc
mặt ảm đạm nhìn không ra cảm
xúc gì.
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó
mới mờ miệng nói: “Ý của bà là những thứ kia à?”
Bà ấy cong môi, vân vê chiếc
kính mát trong tay: “Nói thật cô
thật sự rất giống với tôi trước kia,
vừa thù dai lại vừa lạnh lùng. Đã
nhiều năm như vậy, tất cả những
cố gắng của tôi đều vì muốn gả
cho Mạc Đình Sinh, hôm nay coi
như cũng hoàn thành tâm nguyện
trong những năm nay của mình rồi.
Cô rất thông minh, biết chỗ nào là
nhược điểm của tôi, cũng biết rõ
Hạnh Nguyên và Đình Sinh là
người mà tôi quan tâm nhất.”