Chương : 267
Chương 267: Sai một ly đi một dặm (5)
Hôm nay có quá nhiều việc, tôi đi
thằng vào thư phòng đọc tìm kiếm hot.
Quả nhiên đúng như tôi tường tượng,
những đoạn phim về Lâm Uyên công bố
trong khách sạn tối nay đều xuất hiện trên
đó.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là rõ
ràng nhà họ Mạc có thể áp chế được,
nhưng đúng như lời Kiều Cảnh Thần nói,
nhà họ Mạc dường như không can thiệp.
Ngay cả Lâm Uyên cũng không làm
bất kỳ hành động gì, như thể bà ta định để
yên vậy.
Vốn dĩ định gọi điện cho John, nhưng
nghĩ cũng đã muộn, tôi lại thôi.
Tôi ngồi trong thư phòng một lúc rồi
về phòng ngủ, Phó Thắng Nam vẫn chưa
ra khỏi phòng tắm.
Phó Thắng Nam tắm rất nhanh, bình
thường mười phút là anh ra ngoài, tôi đã
ngồi trong thư phòng một lúc thì lẽ ra anh
nên ra ngoài rồi chứ.
Lo anh gặp chuyện, tôi bước đến cửa
phòng tắm, gõ cửa phòng tắm nói: “Phó
Thắng Nam, anh có ð đó không?”
Không ai đáp lại.
Tôi đưa tay lên vặn nắm cửa, vốn nghĩ
là anh sẽ khóa trái nhưng không ngờ tôi lại
mờ được.
Đầy cánh cửa ra, bên trong ngập tràn
sương mù, tôi gọi: “Phó Thắng Nam…
Chưa nói xong, cái bụng rắn chắc của
người đàn ông đột nhiên xuất hiện, tôi bất
giác nhìn lên, đó là cơ bụng gợi cảm và
quyến rũ của người đàn ông.
Thấy anh rút tay về, hình như vừa rồi
anh cũng tới mở cửa.
Đọc Full tại astory
Tôi sững sờ, có chút xấu hồ: “Anh tắm
xong chưa?”
Anh ừ một tiếng, chắc là vì vừa mới
tắm xong, cả người anh nhìn đặc biệt đẹp
trai, tóc còn hơi ướt.
Tôi loạng choạng, anh đi ra khỏi
phòng tắm, quấn chiếc khăn tắm ở phần
dưới, lau sạch nước trên tóc.
Bị ốm mà cũng… quyến rũ như vậy.
Đúng là cao thủ.
Hôm nay trang điểm hơi dày nên tôi
vào phòng tắm để tẩy trang và rửa mặt,
tiện thể đi tắm luôn.
Trong phòng tắm có máy giặt, tôi ném
bộ quần áo đã thay vào. Âu phục của Phó
Thắng Nam đề giặt bên ngoài.
Tôi cũng không quan tâm lắm, thấy
vật màu xanh lam trong giỏ giặt là chiếc
quần đùi anh vừa thay.
Tôi tiện tay nhặt lên, giặt trên bồn rửa
mặt. Ngày thường những đồ vật cá nhân
này cơ bản là do anh tự làm, những thứ
khác là cao cấp nên được gửi ra ngoài giặt,
thỉnh thoảng anh mới ném đồ vào máy
giặt.
Gà cho anh ba năm, tôi căn bản không
giặt quần áo cho anh, nghĩ kỹ lại thì ngoại
trừ chuyện của Mạc Hạnh Nguyên, những
chuyện khác dường như anh đều theo ý
tôi.
Khi đang thất thần, anh mờ cửa phòng
tắm ra, nhìn thấy vật màu xanh trong tay
tôi, khuôn mặt hơi đờ đẫn một lúc rồi lạnh
nhạt nói: “Giặt hỏng rồi sao?”
Tôi sửng sốt, theo bản năng nhìn
xuống, thấy nó vẫn còn tốt, nhất thời hai
má nóng lên: “Em tiện tay giặt.”
Anh mím môi, đôi mắt đen ần ý nhưng
cũng không nói gì, anh vào phòng tắm mờ
ngăn kéo lấy đồng hồ ra.
Tôi nhìn quần áo trong tay, mím môi đi
ra ngoài.
Tôi…
Rõ ràng đã là vợ chồng rồi mà sao tôi
cứ thấy hình ảnh này rất… xấu hồ.
Tôi phơi quần đùi, bước ra khỏi phòng
tắm, Trịnh Tuấn Anh đã ở đây, còn Phó
Thắng Nam thì đang ngồi trên ghế dài,
bình thản đề anh ta kiểm tra.
Trịnh Tuấn Anh am hiểu y học Trung
Quốc và phương Tây, vì vậy anh ta thích
xem xét cả hai phương diện khi khám
bệnh.
Thấy tôi từ phòng tắm đi ra, anh ta thu
tay lại, tìm thuốc từ trong hộp thuốc ra nói:
“Không muốn chết thì uống thuốc đúng
giờ. Người đã về rồi, đừng tiếp tục… tìm
đường chết nữa”
Những lời nói sau đó bị ánh mắt lạnh
lùng của Phó Thắng Nam đè lại.
Trịnh Tuấn Anh thở dài, thu dọn hộp
thuốc, chuẩn bị rời đi, tôi theo anh ta
xuống tầng.
Trong lòng có tâm sự, không biết nên
nói với anh ta thế nào.
Anh ta bước tới cửa, thấy tôi vẫn đi
theo liển nhướng mày nhìn tôi: “Còn
chuyện gì không?”
Tôi gật đầu hít một hơi: “Bác sĩ Tuấn
Anh, chúng ta nói chuyện được không?”
Anh nhướng mày, đưa tay nhìn đồng
hồ trên cổ tay: “Cô có chắc muốn nói
chuyện với tôi vào giờ này không?”
Mười một giờ đêm, cũng không muộn.
Tôi gật đầu nói: “Không mất nhiều thời
gian, chỉ mấy câu thôi.
Anh ta mím môi, quay trở lại phòng
khách, ngồi xuống, đặt hộp thuốc trong
tay xuống, nhìn tôi: “Nói đi”
Tôi ngồi đối diện anh ta, rót cho anh ta
một cốc nước rồi nói: “Bác sĩ Tuấn Anh,
gần đây anh có… gặp Vũ Linh không?”
Anh ta nhíu mày nhìn tôi: “Không có,
làm sao thế?”
Tôi cảm thấy hơi khó chịu: “Cô ấy đi
rồi.”
Khi nói đến đây, tay tôi run lên, nhưng
tôi vẫn nghiêm túc nhìn anh ta, thấy tay
anh ta đang cầm cốc nước khẽ run.
Rồi anh ta mím môi nhìn tôi: “Đi rồi…
nghĩa là sao?”
“Chết rồi.” Mũi tôi cay cay, tôi vô thức
cúi đầu xuống để kìm nước mắt.
“Cạch!”
Anh ta nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn,
nheo mắt, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đi như thế
nào?
“Tai nạn xe hơi, một xác hai mạng” Tôi
nói dối về đứa bé vì tôi không muốn nói
cho anh ta biết, nếu là ý của Vũ Linh thì tôi
sẽ bảo vệ đứa bé thật tốt.
Anh ta mím môi, ánh mắt vô cùng
thâm thúy: “Một xác hai mạng?”
Tôi gật đầu: “Cô ấy đang mang thai.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh
mắt vô cùng sâu: “Đứa bé là của tôi?”
“Đúng”
Anh ta ngừng nói, một khoảng lặng
kéo dài, trong phòng hơi lạnh vì bật điều
hòa, tôi rùng mình theo bản năng.
Một lúc lâu sau, anh ta nhìn tôi, trên
mặt không chút biểu càm, ánh mắt lạnh
lùng nhìn tôi nói: “Chỉ nói chuyện này thôi
sao?”
Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu:
“Đúng.”
“Tôi hiều rồi!” Anh đứng dậy, xách hộp
thuốc rời khỏi biệt thự.
Tôi ở trong phòng khách sững sờ, Vũ
Linh chỉ là một người qua đường mà anh ta
chưa từng nhớ đến?
Dì Triệu xách túi đồ đi vào, nhìn thấy
tôi đứng ở đại sảnh không nói gì, không
khỏi thắc mắc: “Bác sĩ Tuấn Anh bị sao
vậy? Người cao lớn như vậy, lúc tới còn
không sao, không biết làm sao lúc về lại
như người mất hồn? “
“Như mất hồn?” Tôi hỏi dì Triệu.
Bà gật đầu, cảm thấy vô cùng kỳ lạ:
“Đúng vậy, tôi vừa bước vào chào anh ta,
nhưng anh ta không đáp lại, mơ màng suýt
nữa đã đâm vào tôi.”
Tôi cúi đầu xuống, không còn thấy tệ
như vậy nữa, điều này có nghĩa là với Trịnh
Tuấn Anh, Vũ Linh không phải là người có
cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Sau khi chữa lành nỗi đau trong lòng,
tôi xoay người lên tầng vào phòng ngủ.
Nhìn thấy Phó Thắng Nam thay âu
phục, đầu tóc chải gọn gàng, tôi hơi sửng
sốt: “Anh đi ra ngoài sao?”
Anh thản nhiên liếc tôi, vẻ mặt vô
cùng lạnh lùng nói: “Không được sao?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, lắc đầu nói:
“Không phải, bây giờ đã muộn, bên ngoài
tuyết rơi, anh còn đang ốm, không thích
hợp đi ra ngoài.”
Anh cười nhạt ra vẻ châm biếm: “Có
vấn đề gì không?”
Tôi mím môi, nhất thời không nói được
Được rồi.
Không bao lâu, trong sân truyền đến
tiếng động cơ khời động.
Tôi đứng trong phòng ngủ, mím môi
thờ dài, hình như dù tôi có làm gì đi nữa,
cuối cùng tôi cũng đều là người sai.