Chương : 288
Chương 288: Sai một ly đi một dặm (26)
Tính tình của Thẩm Quang khá lạnh
lùng, ông ấy nhìn về phía Thẩm Minh
Thành, nói: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc,
yên tĩnh chút đi, đừng ð đây thêm phiền
nữa.”
Tâm trạng của Thầm Minh Thành rất
khó chịu, anh ta nói thẳng: “Bình tĩnh cái
rắm, nhất định hôm nay cháu phải đón
Xuân Hinh về.”
Vừa nói, Thẩm Minh Thành vừa nhìn
về phía tôi: “Thẩm Xuân Hinh, em dọn đồ
rồi về cùng anh đi.”
Thẩm Quang nhíu mày, sắc mặt tối
sầm, nhìn về phía anh ta: “Cháu còn định
quậy đến bao giờ hả?”
Thấy Thầm Quang tức giận như vậy,
Thẩm Minh Thành mới đàng hoàng hơn
một chút, mím môi khó chịu: “Cháu đi hút
thuốc.”
Sau khi Thẩm Minh Thành rời khỏi
đây, Thầm Quang mới nói: “Có đối tượng
nghỉ ngờ không?”
Phó Thắng Nam nhíu mày, trầm mặc
một lúc mới nói: “Cháu đang điều tra.”
“Người nhà họ Mạc?”
Phó Thắng Nam lắc đầu: “Khả năng
không lớn lắm.”
“Nhưng vẫn có khả năng.” Thẩm
Quang như muốn nói gì đó nhưng lại bị
Phó Thắng Nam ngăn cản.
“Chú Thầm, để Thầm Xuân Hinh nghỉ
ngơi cho khỏe đã, chúng ta vào phòng
sách nói chuyện.”
Thẩm Quang sửng sốt một chút rồi
gật đầu đi tới phòng sách.
Tôi không có cách nào ngủ được, tậm
trạng từ hỗn độn đến bình tĩnh, trong đầu
nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Rốt cuộc tôi bị bỏ thuốc lúc nào, sao
tôi lại không hề hay biết.
Lúc xuống xe chụp hình tôi vẫn còn
tỉnh táo, người đàn ông đeo kính đen kia,
khuôn mặt và giọng nói đều rất xa lạ.
Không phải là người mà tôi biết, suy
nghĩ hồi lâu cũng không ra, hai tay tôi
không khỏi ôm lấy đầu, kéo tóc của mình.
Đúng lúc Phó Thắng Nam bước vào
nhìn thấy tôi như vậy, anh ôm tôi vào lòng,
trầm giọng nói: “Thẩm Xuân Hinh, em
đừng như vậy, đừng làm mình bị thương có
được không?”
“Là xe ở thủ đô, Ferrari màu xanh
ngọc, em không biết người đàn ông đó, có
lễ trên xe còn có người khác nữa.” Tôi mờ
lời, ngửa đầu nhìn anh, tâm trạng đã ồn
định hơn rồi.
Anh gật đầu, hôn lên trán tôi một cái:
“Ừ, anh đã cho người đi điều tra rồi, có thể
điều tra được thôi.”
Quả nhiên, anh đang định gọi điện
thoại thì Trần Văn Nghĩa đã gọi điện tới, có
thể nghe được tiếng ồn ào xung quanh.
“Tổng giám đốc Phó, đã điều tra được
rồi, chiếc Ferrari màu xanh ngọc kia là xe
của nhà họ Cố, Cố Vân Dương đi rồi thì nó
vẫn đề ð trong nhà xe của họ, mấy ngày
trước mới có người lấy ra đi.
Phó Thắng Nam mím môi: “Những
chiếc xe này do ai quản lý?”
Trần Văn Nghĩa trầm mặc một lúc mới
nói: “Là Phó Bảo Hân, cô của anh.”
Đột nhiên, không khí như lắng đọng
lại thành băng, hồi lâu sau, Phó Thắng
Nam mới mím môi, nén giận nói: “Tiếp tục
điều tra đi.”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, mờ miệng:
“Tổng giám đốc Phó, còn điều tra được
một tin nữa, cũng có liên quan đến Phó
Bảo Hân. Người đàn ông đưa bà chủ đi là
Lý Nam Hà, trợ lý của Phó Bảo Hân.”
Phó Thắng Nam mím môi, hồi lâu
không nói.
Trần Văn Nghĩa tường rằng anh không
muốn nói gì nữa nên mới hỏi: “Tổng giám
đốc Phó, tôi phải làm gì?”
“Tìm Lý Nam Hà tới, dùng cách gì đó
ép hắn ta mỡ miệng.” Phó Thắng Nam nói,
đôi mắt đen láy lạnh lùng như băng.
Cúp điện thoại xong, tôi nhìn anh, hồi
lâu không nói được câu nào.
Anh ôm tôi, mà lại không nói gì, có lẽ
tâm trạng cũng phức tạp như tôi.
Là Phó Bảo Hân làm sao? Nếu vậy,
sao bà ta lại phải làm như thế? Vậy thì có
ích lợi gì với bà ta?
Anh an ủi tôi, giọng nói trầm thấp: “Cố
gắng ở nhà nghỉ ngơi, em đừng nghĩ
nhiều.”
Thấy anh muốn đi ra ngoài, tôi nắm
lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Có thể
mang em theo không? Phó Thắng Nam,
em không muốn ð nhà một mình.”
Anh mím môi, trầm mặc một lát mới
gật đầu: “Ừ”
Tuệ Minh được John mang đi, trong
nhà không còn ai cả, tôi lại không thề ngủ,
nên không thể an lòng ở lại đây.
Giờ là mồng một tết, người trên đường
thưa thớt, hầu như không có ai cả, Phó
Thắng Nam lái xe ra khỏi nội thành, dừng ở
một cửa hàng bỏ hoang.
Anh kéo tôi xuống xe.
Bên ngoài công xưởng có hai người
mặc quần áo màu đen canh gác, nhìn thấy
Phó Thắng Nam, hai người cúi đầu mờ
miệng: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Thắng Nam đáp một tiếng rồi kéo
tôi đi vào, cả người toát ra làn hơi lạnh
buốt.
Vừa mới nhìn thấy người đàn ông
mang kính râm đó, tôi bất giác run lên, Phó
Thắng Nam ôm tôi vào lòng, giọng nói
trầm thấp: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Sau đó anh nhìn Trần Văn Nghĩa một
cái, anh ta hiểu ý mang hai cái ghế tới chỗ
này, Phó Thắng Nam đỡ tôi ngồi xuống
ghế, sau đó nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh,
cầm lấy tay tôi.
Giọng anh ôn hòa nói: “Nếu sợ thì
nhăm mắt lại đừng nhìn, nhé?”
Tôi gật đầu, xem như đáp lại.
Anh đứng dậy, đôi mắt đen láy lạnh
như băng rơi trên người Lý Nam Hà, giọng
nói giảm đi mấy độ: “Mày muốn tự mờ
miệng hay để tao làm mày mờ miệng?”
Lý Nam Hà sưng mặt sưng mày, có lẽ
trước khi chúng tôi đến đã bị đánh một
trận tơi bời.
“Mày có thể làm gì được tao?” Hắn ta
cười gằn, có vẻ không sợ chết.
Phó Thắng Nam mím môi, đôi mắt rét
căm, đột nhiên anh đá lên mặt Lý Nam Hà
một cái, làm cả người hắn ta ngã nhào
xuống đất, khóe miệng ứa máu.
Phó Thắng Nam lạnh lùng nhìn anh ta:
“Nói đi, muốn tao làm tiếp không?”
Lý Nam Hà nằm dưới đất, cười cười
như không sợ chết: “Có giỏi thì giết chết
Trần Văn Nghĩa nồi điên, đá vào bụng
hắn ta một cái, anh ta cả giận, nói: “Để tao
xem mày cứng miệng được đến bao lâu.”
Phó Thắng Nam trầm ngâm nhìn
người bị đánh đến gần chết phía dưới, một
lúc lâu sau, anh ra hiệu cho Trần Văn Nghĩa
ngừng tay.
Anh ngồi xuống ghế, vẻ mặt lạnh lùng
âm u: “Không nói cũng không sao, mang
cha mẹ và vợ chưa cưới của hắn tới, cùng
nhau xem trò vui.”
Phó Thắng Nam nói câu này bằng
giọng điệu lạnh đến cùng cực, thậm chí
còn có phần u oán.
Đột nhiên ánh mắt Lý Nam Hà như
thắt lại, nhìn về phía Phó Thắng Nam, hắn
ta gào lên: “Tên họ Phó kia, có giỏi thì giết
tao đi, mẹ nó, đừng đụng đến người nhà
của tao.”
“Ô.” Phó Thắng Nam cười gẳn: “Mày
nghĩ tao sẽ nghe lời mày à? Nghe nói vợ
chưa cưới của mày đang mang thai, mày
nói xem, tao mà nói những chuyện mày
làm cho cô ta, cô ta có bị kích thích mà sảy
thai mất không?”
“Mày…” Lý Nam Hà bò dậy từ dưới
đất, lao về phía Phó Thắng Nam.
Trần Văn Nghĩa nhanh tay húc vào
chân của Lý Nam Hà, làm hắn ta ngã quỳ
xuống đất.
Phó Thắng Nam lạnh lùng nhìn lại,
mím môi kìm nén, hồi lâu sau, anh mới nói
với Trần Văn Nghĩa: “Mang cha mẹ và vợ
chưa cưới của hắn tới!”
Lý Nam Hà vùng dậy từ dưới đất, kéo
Trần Văn Nghĩa lại rồi nhìn về phía Phó
Thắng Nam: “Tên họ Phó hèn hạ kia.”
Phó Thắng Nam lạnh nhạt nhìn hắn ta:
“Tao còn có thể hèn hạ hơn được đấy, mày
có tin không?”
Hai người đàn ông nhìn nhau, khí thế
của Phó Thắng Nam lạnh lùng mà mạnh
mẽ, anh nhìn Lý Nam Hà, dù không nói một
câu nhưng cũng vượt qua cả thiên quân
vạn mã.
“Được, tôi nói, anh muốn biết gì tôi sẽ
nói.” Lý Nam Hà thỏa hiệp, nhìn về phía
Phó Thắng Nam.
Phó Thắng Nam nhìn về phía Trần Văn
Nghĩa: “Đi rót cho bà chủ ly nước trái cây,
lấy thêm ít bánh ngọt và trà.”
Trần Văn Nghĩa sửng sốt hai giây rồi
mới đờ đẫn nhìn tôi, sau đó anh ta gật đầu
đi ra ngoài.