Chương : 300
Chương 300: Người đàn ông thần bí (12)
Anh giơ tay, áp lên mặt tôi. Hai tay anh
rất nóng, ôm chặt lấy mặt tôi hôn một cái.
Anh như muốn nuốt cả xương cốt của
tôi vào bụng, sân bay bao người tới lui
nhưng anh không hề để ý, chì hận không
thể biến tôi thành một phần của anh.
Nếu không phải bây giờ đang ð sân
bay thì anh đã đè tôi ra rồi.
Lên xe, Phó Thắng Nam bảo tài xế lái
đến thằng khách sạn, sau khi kéo tấm che
giữa hàng ghế trên và hàng ghế dưới
xuống, Phó Thắng Nam đặt tôi lên ghế,
không hề kiểm chế bản thân.
Tôi đưa tay kéo bàn tay đang làm loạn
anh, mỡ miệng nói: “Sao anh lại ở sân bay?”
Anh ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm
thấp: “Dì Triệu nói không gọi được cho
em.”
Tôi sửng sốt: “Vậy nên anh định về tìm
em sao?”
Anh khẽ cười, nước Mỹ không bị kẹt
xe. Chờ tới khách sạn rồi, anh không đề tôi
xuống xe mà bế tôi xuống.
Vào khách sạn, vừa đóng cửa lại, anh
đã đè tôi lên cửa, hôn sâu.
Trong không gian không có ai quấy
rây, Phó Thắng Nam càng không kiêng dè
gì cả.
Động tác vội vàng nhưng lại tao nhã lạ
thường.
Anh ôm tôi vào lòng, anh nói bằng
giọng khàn khàn: “Nhớ anh không?”
Thắt lưng anh căng lên, tôi bị đau, bàn
tay chống lên người anh bỗng vô thức cào
anh một cái.
Anh bị đau, khẽ rên lên một cái, động
tác dừng lại, ánh mắt như cười như không
nhìn tôi: “Nếu em như vậy nữa thì trên
người chồng em chẳng còn mấy chỗ da
lành lặn nữa đâu.”
Tôi nhìn anh, mặt đỏ bừng: “Là anh
đáng đời.”
Anh bật cười: “Xứng đáng với em hả,
cô mèo nhỏ?”
Không biết bao lâu sau, tôi ngủ thiếp
đi, cơ thể mệt mỏi rã rời.
Có lẽ là vì có Phó Thắng Nam bên
cạnh, tôi cảm thấy mình ngủ rất sâu, đợi
đến khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau
rồi.
Mờ mắt ra, thấy anh nằm bên cạnh rôi,
khóe miệng nở nụ cười, mặc áo choàng
tắm, rõ ràng là anh đã dậy từ trước.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh mờ miệng,
giọng nói trầm thấp có lực: “Đói không?”
Tôi gật đầu, cựa người, có hơi đau, bị
anh lăn qua lăn lại như thế, tôi cử động một
cái liền đau muốn chết.
Thấy tôi nhíu mày, anh cũng nhíu mày,
đặt tay lên bụng tôi: “Còn đau sao?”
Tôi gật đầu.
“Anh mới gọi đồ ăn, lát nữa ăn xong thì
lại nghỉ tiếp.”
Thấy anh mờ máy tính ra, tệp tài liệu
mới kéo được một nửa, tôi hơi sửng sốt:
“Hôm nay anh phải làm việc sao?”
Anh cười khẽ, hôn lên trán tôi một cái:
“Ừm.”
Sau đó đôi môi nóng ẩm lại lướt xuống
môi tôi, một lúc lâu sau anh mới nói tiếp:
“Nhưng em quan trọng hơn.”
Tôi dịch người, không dậy nồi, liền mờ
miệng: “Anh ôm em vào phòng tắm đi.”
Anh cười cười, ánh mắt sáng bừng,
ôm ngang tôi lên rồi đưa vào phòng tắm,
đặt tôi xuống bồn, giọng nói trêu đùa: “Có
tự làm được không?”
Tôi gật đầu, lúc nhìn thấy ánh mắt của
anh liền hiểu ra, nhất thời đỏ mặt, giận dữ
nói: “Phó Thắng Nam, anh lưu manh.”
Anh buồn cười: “Anh định rửa mặt
giúp em, em nghĩ cái gì vậy?”
Anh áp sát lại gần tôi, thấp giọng nói:
“Có phải là nghĩ anh sẽ tắm giúp em
không, hả?”
Tôi…
Chuông cửa vang lên, anh xoay người
đi mỡ cửa, đồ ăn đã được mang lên.
Tôi rửa mặt xong, lúc đi ra đã thấy anh
chuẩn bị xong bàn ăn rồi. Thấy tôi đi ra,
anh nhướng mày nói: “Không mang gì tới
sao?”
Tôi gật đầu, mặt hơi khô, bộ mỹ phầm
chăm sóc da bình thường cũng không
mang. Anh nhướng mị, tỏ vẻ anh biết ngay
mà, sau đó ra hiệu có đồ trên tủ đầu
giường.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua, không biết
từ lúc nào đã có một bộ mỹ phẩm, còn là
loại tôi hay dùng nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn anh: “Anh…”
“Chuẩn bị xong thì ra ăn nào.” Anh mờ
miệng, cắt ngang lời tôi.
Tôi…
Tên này còn không cho tôi nêu ý kiến
nữa, đúng là tức chết đi được.
Đồ ăn ð Mỹ nhìn là không muốn ăn,
thấy là bò bít tết, tôi liền đơ ra, hình như
anh cũng nhận ra suy nghĩ của tôi.
Anh mỡ miệng nói: “Chỗ này cách phố
người Hoa khá xa, em chịu khó một chút,
nghỉ ngơi rồi tối chúng ta đến phố người
Hoa ăn nhé.”
Tôi gật đầu, nhìn anh nói: “Anh không
cần làm việc sao? Có thời gian ð với em
hà?”
Anh cười nhẹ, cắt bò bít tết xong thì
đưa cho tôi, mờ miệng nói: “Nghiêm túc ăn
nào.”
Ăn bò bít tết xong, tôi vẫn cảm thấy
khó chịu nên nằm lại giường, muốn ngủ
thêm một giấc nhưng không sao ngủ
được.
Vậy nên tôi mang quyền sách vẫn
chưa đọc hết trên máy bay ra đọc tiếp,
Phó Thắng Nam thì quay sang máy tính
làm việc của anh.
“Rốt cuộc hung thủ là ai?” Chẳng biết
*“lúc nào, anh đã ngồi xuống cạnh tôi, sa
đó nằm xuống.
Tôi hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn
anh. Anh thuận tay kéo tôi vào trong lòng,
sau đó hôn lên mặt tôi một cái.
Tôi phát hiện người đàn ông này rất
thích hôn tôi.
“Em còn chưa đọc xong mà, sắp biết
là ai rồi.” Nói rồi, tôi cúi đầu, đọc nốt mấy
trang cuối cùng,
Kết cục, tác giả không nói rõ ai là
hung thủ, tôi hơi mơ hồ, lật xem lại một lần,
sau đó quay sang nhìn anh: “Tác già không
nói hung thủ là ai cả.”
Anh bật cười: “Suy luân một chút đi.”