Chương : 317
Chương 317: Lâu ngày gặp lại không quen biết nhau (4)
Trần Văn Nghĩa nhìn hai người đàn
ông cường tráng đang đứng bên cạnh tôi,
mở lời nói: “Hai người mà có mắt nhìn tốt
thì mau chóng xin lỗi xong rồi về nhà tìm
đường sống thật tốt đi.”
Hai người đàn ông cũng không ngốc,
thấy vẻ cao ngạo ưu nhã của Phó Thắng
Nam cũng biết anh không phải người bình
thường.
Ngơ ra một lúc, nhìn tôi rồi cúi gập
người xin lỗi “Cô Xuân Hinh, lúc nãy đã
đắc tội rồi, thật sự xin lỗi, cô đừng đề trong
lòng.”
“Đi đi!” Trần Văn Nghĩa mở lời đưa tay
ra hiệu ý bảo mau đi.
Bạn đang đọc tại
Hai người đàn ông thấy thế cũng
không nói nhiều, nhìn Trương Hân Hân nói:
“Đừng quậy nữa Hân à, mau về nhà thôi!”
Nói xong hai người rời đi.
Trương Hân Hân thấy vậy thì sắc mặt
ngày một không tốt, tức mà cả mặt trắng
bệch, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, chị
chỉ giỏi dụ dỗ người khác mà thôi không
phải sao? Nói không chừng…”
Tôi không có tâm trạng tính toán với
cô ta, mặc kệ cô ta mà đi thằng vào khách
sạn, nhưng không biết tại sao cô ta lại nồi
điên mà cứ phải lôi kéo tôi cho bằng được,
không ngừng nói: “Chị chạy đi đâu vậy?
Không phải giỏi lắm sao? Chị tìm người
đến đi chứ? Muốn điều ra cha tôi, tôi đợi
đấy!”
Tôi chau mày, nâng mắt nhìn cô ta,
ánh mắt lạnh nhạt: “Hân này, ban đầu tôi
vẫn mãi không hiều tại sao con gái cưng
của chủ tịch huyện như cô lại đến khách
sạn làm lễ tân, bây giờ tôi có thề hiểu rồi,
chắc là bố cô thông minh hơn cô, hơn nữa
ông ấy hiều được sự ngu ngốc của cô, cho
nên đề cô đến khách sạn kiếm miếng ăn, ít
nhất với bộ não của cô mà đề cô ở vị trí
cao thì chắc ông ấy đã bị người ta kéo
xuống từ lâu rồi.”
“Chị…”
Đầy cô ta ra, tôi vào khách sạn, đến
văn phòng làm việc.
Buổi trưa!
Trương Hân Hân đúng là không quậy
tôi nữa nhưng chắc do tâm trạng không tốt
mà tôi về thằng nhà.
Lúc Trần Văn Nghĩa xuất hiện ở cửa
văn phòng làm việc, tôi không phát hiện,
chỉ bị tiếng hét của những nữ đồng nghiệp
khác hấp dẫn sự chú ý.
“Cô Hinh, nói chuyện riêng một chút
được không?” Trần Văn Nghĩa mở lời, trên
mặt mang theo vẻ xa cách và nghiêm túc.
Chú ý đến ánh mắt hóng chuyện của
mọi người xung quanh, tôi nhếch môi, gật
đầu: “Được!”
Ra khỏi phòng làm việc với Trần Văn
Nghĩa, xung quanh không có người, tôi
dừng lại: “Trợ lý Trần muốn nói gì?”
Anh nhếch môi: “Tổng giám đốc Phó
muốn gặp cô.”
Tôi muốn mờ lời từ chối theo quán
tính, nhưng lại khựng lại, vẫn gật đầu: “Anh
ấy ð đâu?”
“Bãi đỗ xe của khách sạn!”
Tôi gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi!”
Thấy tôi quay người về văn phòng,
anh ta tiếp tục mờ lời: “Cô Hinh, tổng giám
đốc Nam đang đới cô dưới lầu.”
Tôi…
Tôi quay đầu nhìn anh ta, tôi trầm
ngâm một lúc, mở lời: “Tôi biết rồi, tôi đi lấy
túi xách!”
Anh ngơ ra một lúc, nhưng vẫn không
có vẻ ngượng ngùng, gật đầu, bộ dáng
đứng đắn: “Vậy tôi đợi cô ð đây.”
“Tùy ý anh!”
Quả nhiên người với người sống lâu
với nhau thì từ trường sẽ rất gần nhau, hai
người này cùng làm việc với nhau lâu năm,
phong cách làm việc cũng ngày càng
giống.
Lấy túi xách xong, tôi đi ra khỏi văn
phòng, thầm thờ phào, dáng vẻ kia cứ cứ
như tôi sẽ đi thẳng luôn vậy.
Bãi đỗ xe.
Trong chiếc xe Mercedes-Benz S-
Class, cửa xe đã mở sẵn, Trần Văn Nghĩa đi
đến nửa đường thì lấy cớ rời khỏi.
Tôi lên xe, trong xe, người đàn ông
đang cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện,
động tác ưu nhã kiêu ngạo, ánh mắt ảm
đạm.
Tôi mờ lời: “Hai giờ chiều tôi có công
chuyện!”
Anh hơi ngưng lại, đóng văn kiện trên
tay, nâng mắt, ánh mắt rơi vào trên người
tôi, giọng điệu ảm đạm: “Ăn cơm xong anh
sẽ đưa em về ngay.”
Đất ở Hoàng An nhỏ, nhà hàng có
đẳng cấp nổi tiếng không nhiều, nhưng
Phó Thắng Nam lại tìm thấy được, hơn nữa
còn là một nhà hàng truyền thống.
Được đặt sẵn từ trước, tôi và Phó
Thắng Nam vừa gọi món, đồ ăn đã bắt đầu
được đưa đến rồi.
Ánh mắt tôi lạnh nhạt nhìn phong
cảnh ngoài cửa sổ, đã là tháng bảy rồi,
ngày tháng trôi qua nhanh quá, mùa hạ
này chớp mắt đã qua rồi.
Anh không lên tiếng, ánh mắt nhàn
nhạt gắp thức ăn cho tôi, rất nghiêm túc,
mãi đến khi bát tôi không chứa thêm được
bất cứ thứ gì nữa anh mới dừng lại.
Ánh mặt nhàn nhạt nhìn tôi: “Thử xem,
đều là những món em thích ăn cả.”
Tôi hạ mắt, ánh mắt rơi vào bàn ăn,
đúng thật như anh nói, đều là những món
trước đây tôi thích ăn.
Nhưng rời khỏi Nam Thành lâu năm,
cả người tôi cũng thay đồi rồi, tôi không
động đũa, chỉ nâng mắt nhìn anh nói: “Ớt
cay quá không tốt cho sức khỏe, tôi quen
với việc ăn thanh đạm lâu rồi.”
Từ nhỏ Tuệ Minh đã sợ ớt, lâu dần tôi
không còn động vào ớt nữa, thậm chí
đôi lúc nấu ăn cũng không bỏ tỏi và gừng
VÌ sẽ cay.
Anh khẽ động đậy yết hầu như có
chút cảm xúc kìm nén đang trỗi dậy, một
lúc lâu, anh gật đầu, giọng nói ấm áp: “Vậy
đề anh đổi món mới!”
Nói xong, anh đưa tay gọi nhân viên
phục vụ đến, đồi tất cả món ăn thành món
thanh đạm.
Tôi mờ miệng, muốn ngăn cản nhưng
cảm thấy có chút không cần thiết, chỉ nhìn
anh bằng ánh mắt nhàn nhạt, khẽ thở dài.
Nhân viên phục vụ sắp xếp lại món ăn,
đổi bát, anh tiếp tục gắp thức ăn cho tôi,
động tác dịu dàng: “Ăn nhiều chút, em có
vẻ như gầy đi rồi.”
Tôi nhếch môi, nhìn bát đã chất đống
thức ăn, chút cảm xúc khó diễn tả thành lời
trào lên trong lòng, đã không muốn ăn từ
Thời gian bốn năm, tôi ngày càng im
lặng hơn, nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ
chủ động hỏi anh gọi tôi đến làm gì.
Nhưng bây giờ hình như tôi đã ngày
càng dễ im lặng rồi, không muốn nói gì
nhiều cả, nhàn nhạt nhìn bát thức ăn trước
mặt, trầm lặng ăn.
Anh đề một ly nước trước mặt tôi,
giọng nói ấm áp: “Ăn chậm thôi, coi chừng
nghẹn.”
Tôi hạ mắt, im lặng.
Ăn xong bữa cơm, suốt nửa tiếng, anh
không động chút nào, vẫn cứ nhìn tôi ăn từ
đầu đến cuối.
Thấy tôi buông đũa, anh nói: “No
chưa?”
Tôi gật đầu, tôi nhẹ nhàng lau miệng.
Nhìn thời gian đã là một giờ ba mươi
chiều, tôi nói: “Càm ơn anh đã chiêu đãi,
muộn rồi, tôi về đi làm trước đây.”
Tôi đứng dậy, ra khỏi nhà hàng.
Không tính là lạnh lùng cũng không
phải là đầy ra, chỉ là tôi cảm thấy có những
chuyện qua cũng qua rồi.
Anh cũng theo tôi ra ngoài: “Đề anh
đưa em về.”
Tôi gật đầu, không từ chối, ở Hoàng
An khó bắt xe, cho nên muốn về sẽ tốn
thời gian lắm.
Lên xe, vẫn im lặng suốt đoạn đường.
Thấy tôi không nói gì, anh nói: “Bên
Trương Hân Hân anh sẽ xử lý, em yên tâm
làm việc đi.”
Tôi chau mày: “Không cần đâu!”
Nếu tôi đã gọi cho chú ba, cũng
không muốn bảo anh xử lý chuyện vặt
vãnh này nữa.
Huống hồ, Thầm Quang mấy năm nay
vẫn luôn đang điều tra việc tham ô hối lộ
trên địa bàn, tôi chỉ thuận nước đầy thuyền thôi
Về đến khách sạn, tôi nhàn nhạt nói:
“Cảm ơn!”
Anh gật đầu, giữ vẻ ga lăng và ưu nhã.
Thầm Quang đến rất nhanh, lúc đến
khách sạn là năm giờ chiều, có thể do đến
đột ngột mà chỉ mới sau một tiếng đồng
hồ ông đã đến khách sạn, chủ tịch huyện
và các lãnh đạo mấy khu đô thị lân cận đã
ề ạt kéo đến.
Còn có vài người có tiền ð địa phương
cũng theo đến, ông cũng không có ý định
che giấu.
Chỉ là đơn giản hàm súc nói vài câu,
sắp xếp người bên cạnh đi điều tra chuyện
của chủ tịch huyện, những người khác đều
lần lượt bị ông đuổi đi.
Nhìn tôi, ông thở dài nhàn nhạt: “Đứa
trẻ này, lại gầy đi rồi.”
Tôi cười nhẹ, nhìn thời gian cũng
không còn sớm nữa, nói: “Chú đói chưa ạ?
Có muốn đến nhà cháu ăn cơm không, tiện
thề thăm Tuệ Minh luôn?”
Ông không kiểm được mà cười:
“Trông thái độ của cháu còn tưởng cháu
định vứt chú ở khách sạn luôn ấy, khó khăn
lắm cháu mới mờ lời, ông già này nhất định
phải đi chứ.”