Chương : 320
Chương 320: Gặp lại người cũ (1)
Mới sáng sớm nên tỉnh thần trẻ con
rất dồi dào, không cần ai bế cả, trên đường
cứ nói cười mãi không thôi.
Tới chùa Liên Hoa, Tuệ Minh lấy
hương và nến ra, Chương Nam giúp con bé
đốt hương, dáng người nhỏ nhắn của con
bé quỳ xuống trước Phật cầu nguyện,
nghiêm túc chẳng giống trẻ con chút nào.
“Có những lúc con bé nghiêm túc đến
nỗi chẳng giống trẻ con gì cả!” Chương
Nam nói bên tai tôi, anh hơi thờ dài: “Con
bé hiểu chuyện quá rồi.”
Tôi mấp máy môi, ngầng đầu nhìn
tượng phật từ bi, không hề cầu nguyện,
mới có hơn ba mươi nồi bánh chưng mà
sinh lão bệnh tử tôi đều trải qua cả rồi,
ngoại trừ việc chặng đường ấy đã đánh
mất một người ra.
Thì tính lại, từ trước tới giờ tôi chẳng
đánh mất gì cả!
“Nghe nói Phật trong chùa Liên Hoa
rất linh, em có muốn thử không?” Chương
Nam đặt hương nến vào tay tôi, nhướn mày
lên tiếng nói.
Tôi cười nhạt, không nhận lấy mà nhàn
nhạt nói: “Em không có nguyện vọng nào
đề cầu mong hết, sinh sống khỏe mạnh,
khi chết được yên lòng, vạn vật đều có số
mệnh của nó cả”
Tuệ Minh đứng dậy chạy tới chỗ tôi,
con bé ngầng đầu nhìn tôi: “Mẹ có gì muốn
gặp nhất không ạ? Mẹ có thề đề Phật Tồ
giúp mẹ gặp trong mơ.”
Tôi cười, nhận lấy nén hương đã cháy
một nửa trong tay con bé, thổi tắt hương
đi: “Tuệ Minh, người mẹ muốn gặp bất cứ
lúc nào mẹ cũng gặp trong mơ hết, không
cần phải cầu nguyện”
Con bé nghiêng đầu, rồi gật đầu, hiều
như không hiểu, nhìn Chương Nam nói:
“Chú thì sao ạ? Chú có cầu nguyện
không?”
Chương Nam lấy nén hương, cười nhạt
một cái, anh châm hương, mờ miệng:
“Nguyện vọng của chú là hy vọng cháu và
Mặc Bạch có thề vui vẻ trường thành”
Mấy người đi ra khỏi chùa, trời lại sắp
mưa, trên đảo lại bắt đầu trở gió lạnh.
Chương Nam cời áo khoác ngoài đưa
cho tôi: “Người em đang yếu, đừng đề
lạnh”
Tôi không đưa tay nhận lấy mà chỉ
cười: “Không sao đâu.”
Anh nhíu mày, khoác áo lên bả vai tôi.
Tuệ Minh kéo Mặc bạch, nhỏ giọng
nói: “Mặc Bạch, bố cậu thích mẹ tớ đúng
không?”
Mặc Bạch vẫn luôn trầm mặc, cậu bé
ngầng đầu nhìn Chương Nam, lắc đầu: “Tớ
không biết nữa.”
Lời của trẻ nhỏ vẫn luôn thằng thắn
như vậy.
Chương Nam cười, không giải thích gì
hết.
Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc áo trên bả
vai, cảm xúc rất bình ồn, sự quan tâm giữa
bạn bè thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy, đây
không được coi là thích.
Sau khi quay về, bầu trời có hơi u ám,
mọi người ăn chút đồ ăn ở cồng chùa, Tuệ
Minh và Mặc Bạch đều đã ngủ rồi.
Chương Nam lái xe, xe dừng lại ở cồng
nhà, anh xuống xe, chuẩn bị ôm Tuệ Minh vào.
Tôi lên tiếng nói: “Để em cho, không
còn sớm nữa rồi, anh đưa Mặc Bạch về
nghỉ ngơi đi.”
Anh ấy hơi sững người, sau đó gật
đầu. Phong cách của người đàn ông bốn
mươi tuồi không còn giống với những cậu
thanh niên hai chín tuồi nữa.
Sự từ chối lịch sự của phụ nữ đối với
bọn họ mà nói là sự tôn trọng tuyệt vời
nhất.
Ở độ tuổi hai chín, tình cảm vừa nồng
nàn lại lãng mạn, ở độ tuồi trung niên có lẽ
chỉ có ngày ba bữa và cái gật đầu là tốt
nhât.
Tôi ôm lấy Tuệ Minh, tiễn anh rời đi.
Lúc này điện thoại chợt vang lên, là Phó
Thắng Nam gọi, tôi nhận máy, đổi tay ôm
Tuệ Minh.
“Nếu như lúc này anh xuất hiện, có
phải em sẽ cảm thấy bất ngờ đúng
không?” Người đàn ông thấp giọng nói,
mang theo sự cuốn hút.
Tôi nhận ra mọi chuyện, nhìn về phía
gần sân nhà, quả nhiên trong con ngõ,
dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn mặc bộ âu
phục như cũ, lạnh lùng đứng đó.
Chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên
cạnh, anh đang yên lặng đứng nhìn tôi,
dáng vẻ nghiêm nghi.
Bốn năm, anh ngày càng trờ nên bình
tĩnh và cao quý, cả người tỏa ra khí chất
quý phái, thu hút người xung quanh.
“Tôi cần anh giúp tôi bế con một lát!”
Tôi lên tiếng nói với anh, chìa khóa vẫn còn
ð trong túi, Tuệ Minh ngủ rồi, tôi vừa phải
bế con bé vừa phải nghe điện thoại, nên
chẳng còn tay đề tìm chìa khóa nữa.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm
thấp của anh, anh tắt máy, đi về phía tôi.
Vừa nãy còn cách xa, đi đến gần tôi mới
nhận ra tay anh đang ôm một bó hoa rất
đẹp.
Anh mỉm cười như gió xuân, một tay
đón lấy Tuệ Minh trong lòng tôi, một tay
đưa bó hoa cho tôi: “Đoan Ngọ vui vẻ!”
Tôi nhìn bó hoa trong lòng, thấp giọng
cười một tiếng. Tôi biết anh quay về nhưng
không ngờ anh sẽ quay về nhanh đến thế.
Đặt yêu và không yêu ở cạnh nhau, có
lẽ trong lòng tôi sự yêu thích mới là kết quả
tốt nhất.
Tôi lấy chìa khóa ra mờ cửa, đêm
khuya nhưng ánh trăng rất sáng.
Tôi chỉ cho anh phòng của Tuệ Minh,
anh bế con bé vào trong, khi đi ra quần áo
trên người anh có chút xộc xệch nhưng
không hề ảnh hường tới vẻ điền trai vốn có.
“Em sẽ không đề ý việc anh ngủ lại ở
đây đâu nhỉ?” Anh nói, khóe môi vẫn mang
theo nụ cười.
Tôi rủ mắt, tìm một vài thứ sinh hoạt
cá nhân để cho anh đánh răng rửa mặt.
Anh không nói nhiều mà nhận lấy, đỗ xe ở
con đường đi vào nhà quen thuộc.
Trần Văn Nghị hình như không tới với
anh, không khó để đoán ra, anh tới đây
không phải vì công việc mà là vì tôi.
Có những chuyện không thể nghĩ
nhiều, anh duy trì phong cách của người
đàn ông, ngủ ở trong phòng khách.
Có lẽ bời vì có sự xuất hiện của anh
nên số lần Chương Nam tới nhà đã ít đi rất
nhiều.
Việc đưa đón Tuệ Minh đều là do anh
chăm lo, cơm nước cũng là anh đích thân
chuẩn bị cho, ngay cả việc thỉnh thoảng tôi
phải đổi vài thứ cũng là do anh xử lý giúp.
Một ngày ba bữa, ba người sống cũng
được xem là bình lặng, hoa quả trong sân
đều ăn không xuề, ngày nào tôi cũng sẽ
hái một ít mang đến khách sạn.
Trương Hân Hân vẫn ở lại trong khách
sạn, chỉ là cô ta không còn kiêu ngạo như
trước đây, thỉnh thoảng gặp mặt cô ta
cũng chỉ cúi mặt không nói gì.
Như vậy cũng tốt, mọi chuyện đã xử lý
gọn gàng, cạch cả mặt nhau như vậy, ba
người gặp lại nhau mà còn cười với nhau
được là tốt lắm rồi.
Lúc ăn cơm trưa.
Trương Hân Hân chủ động tìm tới tôi,
nói muốn cùng nhau ăn một bữa.
Tôi lên tiếng từ chối: “Tôi sẽ về nhà ăn
cơm”
Cô ta cũng bình tính nói: “Chị cũng
đâu cần làm vậy, bố tôi đã bị tống vào tù
rồi, sau này tôi không còn uy hiếp nào với
chị nữa. Tôi biết trước đây là tôi ngạo mạn,
đã đắc tội với không ít người, trong lòng
mọi người đều ghi thù, hận tôi, nhưng dù
sao tôi cũng phải sống, khách sạn là nơi
làm việc của tôi, tôi không muốn khiến
quan hệ chúng ta thành như vậy, khiến mọi
người nhìn vào cũng khó xử”
“Chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, tôi
cũng không có ý bắt tay làm hòa gì, chỉ là
muốn làm vậy thôi.”
Tôi mấp máy môi, cười nhạt: “Cô cứ
nói thằng ra đi”
Cô ta nhún vai: “Sự việc đã tới bước
này rồi, tôi làm gì cũng vô dụng hết, nhất
định phải thỏa hiệp thôi.”
“Được!” Tôi gật đầu, không nghĩ thêm
gì nữa.
Hoàng An không có nơi nào đủ điều
kiện đề gọi là nhà hàng, cô ta tìm một nơi
có điều kiện khá tốt, sau đó gọi món.
Cô ta nhìn tôi: “Không ngờ chị lại là
con gái của Thầm Quang, tại sao không
quang minh chính đại ở bên Phó Thắng
Nam luôn?”
Tôi ngây người, có hơi kinh ngạc: “Cái
gì gọi là quang minh chính đại?”
“Vợ chưa cưới và người tình của tồng
giám đốc Phó vẫn luôn nháo nhào gây
chuyện ở thủ đô, chị từ trước tới giờ không
quan tâm hay sao?” Cô ta nhìn tôi, không
tin cho lắm.
Tôi uống một ngụm nước, mờ miệng
nói: “Giữa tôi và anh ấy thật ra chẳng có
quan hệ gì cả, với người ngoài như cô mà
nói thì lại càng không liên quan.”
Cô ta nhướn mày: “Chị không muốn
nói thì để tôi, tôi càm thấy chị đường
đường là một cô chủ lớn, không công bố
với bên ngoài rằng chị đang qua lại với
tổng giám đốc Phó thì mất mặt lắm”
Lời này không dễ nghe mấy.
Tôi nhíu mày: “Nếu như cô đã muốn
xem mấy thứ drama như vậy thì có thề bỏ
thời gian ăn cơm mà đi xem mấy bộ phim
hay show gì đó đi.”
Tôi đứng dậy, không có tâm tư ăn gì
nữa.
Cô ta cũng đi ra theo, giọng không ôn
hòa mấy: “Chị không động được vào Mạc
Hạnh Nguyên vì cô ta đã có Phó Thắng
Nam bảo vệ, cũng không động được vào
Tường Vân Nam, nữ ngôi sao đang hot của
làng giải trí, thế nên chị mới trút giận lên
một cô gái ð thành phố nhỏ này như tôi,
giận cá chém thớt. Bản thân chị không
hanh phúc, hà cớ gì phải đi hại cả tôi?”