Chương : 327
Chương 327: Trờ về thù đô (2
Phó Thắng Nam gật đầu, anh không
đọc mà đưa luôn tập tài liệu cho tôi, anh
nhướn mày: “Em xem thử đi”
Tôi sao?
Chương Nam mỉm cười, nhìn Phó
Thắng Nam rồi nói: “Tổng giám đốc Phó và
cô Hinh có vẻ quen biết nhau từ lâu rồi
nhỉ?”
Tôi cảm thấy anh ấy đang cố tình hỏi
câu này.
Phó Thắng Nam nhướn mày, anh khẽ
vuốt mấy sợi tóc vương trên trán tôi ra sau
tai, nói bằng giọng dịu dàng: “Ừ, tính ra
chúng tôi cũng đã kết hôn được bảy năm
Người nào người đó há hốc mồm, đến
cả Chương Nam cũng đơ người ra vì bất
ngờ, đúng là ngoài sức tường tượng.
Phó Thắng Nam dường như cũng
không quan tâm lắm, thấy tôi nhướn mày
nhìn anh thì cười nhạt: “Sao vậy? Em
không muốn công khai chuyện này cho
mọi người biết à? Anh không xứng làm cha
của Tuệ Minh nên em giả vờ không quen
biết anh à?”
Rõ ràng là anh cố ý hỏi như vậy.
Tôi sững sờ, mím môi lại rồi không nói
gì nữa.
Trong văn phòng, bắt đầu có người
thầm thì: “Hóa ra cô ấy là vợ của Phó
Thắng Nam. Trời ơi, vậy thì…”
Đương nhiên có người cảm thấy rất
bất ngờ.
Những lời đồn lan truyền mấy hôm
nay cũng vì thế mà tự động biến mất.
Tôi khẽ thở dài, hóa ra hôm nay anh
cố ý đến văn phòng gặp tôi. Tôi còn tường
Chương Nam đã nói gì đó với anh nên anh
mới đến đây.
“Xong việc chưa?“ Phó Thắng Nam
hỏi, trong lúc anh nói anh còn nắm lấy tay
của tôi.
Tôi gật đầu rồi đứng dậy.
Anh nhìn sang Chương Nam và hỏi:
“Cùng đi ăn cớm nhé?”
Chương Nam khẽ lắc đầu: “Buổi tối tôi
đi đón Mặc Bạch rồi về thăm mẹ tôi. Hai
người cứ đi đi. Để hôm khác chúng ta cùng
đi”
Chúng tôi ra khỏi khách sạn rồi lên xe.
Tôi liếc nhìn anh: “Anh đến lúc nào
vậy?”
“Anh mới tới thôi.”
Dọc đường chỉ nói chuyện có vài câu
nhưng chúng tôi không cảm thấy xa cách.
Ở trường, Tuệ Minh đeo cặp sách, xếp
hàng ra ngoài. Con bé nhìn thấy Phó
Thắng Nam từ xa, khuôn mặt nhỏ nhắn
ngập tràn niềm vui.
Tuệ Minh vui vẻ vẫy tay với Phó Thắng
Nam, Phó Thắng Nam mỉm cười và cũng
giơ tay chào lại.
Tôi cười: “Bác sĩ Tuấn Anh thế nào
rồi?”
Tôi tiện hỏi thăm một câu vì lâu rồi
không nhắc tới chuyện này.
Phó Thắng Nam liếc nhìn tôi, tay anh
đã nắm chặt lấy tay tôi: “Cậu ấy đi Tây Đô
rồi, định sang bên đó phát triển.”
“Anh ta lấy vợ chưa?” Tính ra cũng đã
bốn năm rồi cô không có tin tức gì của
Trịnh Tuấn Anh, anh ta giống như một
người qua đường vậy.
Anh mím môi: “Chắc là không lấy vợ.”
Tôi ngầng đầu lên nhìn anh, tôi hơi tò
mò: “Anh ta không quên được cô nào à?”
“Chú Nam!” Tuệ Minh đi ra nên cuộc
nói chuyện của chúng tôi cũng dừng lại.
Phó Thắng Nam bế Tuệ Minh vào
trong xe, anh nhìn con bé rồi hỏi: “Cháu
muốn ăn cái gì?”
“Kem, KFC” Tuệ Minh trả lời ngay mà
không cần suy nghĩ.
Phó Thắng Nam cười rồi nhìn sang tôi,
anh nói: “Chắc cháu phải hỏi ý kiến mẹ
cháu rồi.”
Tuệ Minh nhìn tôi, mím môi rồi nhún
vai. Hình như con bé biết là tôi không đồng
ý nên nhanh chóng đồi câu hỏi: “Mẹ, mẹ
muốn ăn gì?”
Thời tiết nóng nực, buồi tối tôi không
muốn ăn gì. Suy nghĩ một lúc, tôi nói: “Về
nhà ăn đi.”
Tuệ Minh có vẻ thất vọng, con bé cúi
đầu: “Vâng ạ”
Rõ ràng là con bé không thích.
Phó Thắng Nam mìm cười, quay đầu
xe rồi đi đến cuối con ngõ.
Có vẻ là do thời tiết nóng bức nên tôi
cũng không có khẩu vị. Tôi cũng chỉ xào
vài món đơn giản, Tuệ Minh chưa ăn được
bao nhiêu đã chạy ra vườn hái dưa hấu.
Con bé quay trở lại với một quả dưa
rất to trên tay, con bé nhìn Phó Thắng Nam
rồi nói: “Chú Nam, hôm nay chú ăn cùng
với cháu đi! Lần trước cháu định ăn với cậu
nhưng cậu lại về mất.”
Phó Thắng Nam nhìn tôi: “Cậu?”
“Là Thẩm Minh Thành” Tôi trả lời,
không hề có ý định che giấu anh.
Anh gật đầu, lấy quả dưa hấu từ tay
Tuệ Minh rồi chia ra làm hai nửa. Loại dưa
trồng trong nhà là giống dưa kì lân, quả
không to lắm nhưng rất ngọt.
Hai người một lớn một nhỏ, mỗi người
ăn một nửa quả dưa. Đúng là rất hòa
thuận!
“Cha của em lại định sắp xếp cho anh
ấy đi xem mắt người ta. Anh ta đến đây tìm
em là để thăm Tuệ Minh à?”
Anh nói rồi đánh mắt nhìn sang tôi,
ánh mắt có phần thâm sâu.
Tôi hơi sửng sốt, cười: “Anh ấy bỏ đi
không phải vì tôi, có lẽ trong lòng cũng đã
có ai rồi nhưng lại không kiểm chế được
nên mới lại tới tìm tôi.
Nhưng tôi cũng hơi tò mò, không biết
cô gái kia là ai.
Tôi nói vậy rồi thì anh cũng không nói
thêm gì nữa. Anh dùng thìa xúc dưa hấu
đưa đến bên miệng tôi.
Bị ép phải ăn nên tôi đành mở miệng
ra: “Tôi không thích ăn dưa hấu lắm.” Nếu
không, mỗi lần có khách tới nhà, Tuệ Minh
cũng không phải ra vườn hái dưa rồi mời
người khác ăn cùng. Con bé rất thích ăn
chung dưa với người khác.
Trời dần về khuya, Trần Văn Nghĩa tới.
Phó Thắng Nam đứng dậy, ôm Tuệ Minh
một chút rồi nói với tôi: “Không còn sớm
nữa, hai mẹ con nghỉ ngơi sớm đi.”
Tôi hơi đơ ra: “Anh…” không ở lại à?
Tôi không nói vế đằng sau ra. Nếu anh
đến thì tôi tiếp đón, còn anh muốn đi thì tôi
cũng không cố giữ.
Tuệ Minh nghiêng đầu nhìn anh, con
bé thấy hơi khó hiểu: “Chú Nam không ở lại
nhà cháu ạ?”
Anh mỉm cười, ngồi xổm xuống bên
cạnh Tuệ Minh, nhẹ nhàng nói: “Chú còn
có việc phải làm, có thời gian chú lại tới
thăm Tuệ Minh nhé.”
Tuệ Minh gật đầu, con bé hơi thất
vọng.
Anh đứng dậy, nhìn tôi và mỉm cười:
“Em nghỉ sớm đi nhé.”
Thấy anh và Trần Văn Nghĩa rời đi, tôi
im lặng hồi lâu rồi mới dắt Tuệ Minh vào
nhà. Tiết trời tháng 8 vẫn còn rất nóng.
Tính ra Tuệ Minh cũng sắp năm tuổi
rồi.
Ngày hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần, tôi không bất
ngờ khi Trần Văn Nghĩa tới, nhưng bất ngờ
vì anh ta cầm theo thứ gì đó tới.
Tất cà đều là những thức ăn bồi bổ cơ
thể, trong vườn cũng có những thứ này.
Nếu là Phó Thắng Nam bảo anh ta đem
những đồ này tới thì có vẻ hơi không cần
thiết.
Anh ấy biết rõ trong vườn của tôi có
hết những thứ này.
“Mợ chủ!” Trần Văn Nghĩa nói, giọng
anh ta hơi khàn, có vẻ đêm qua anh ta
không ngủ ngon.
Quầng mắt rất thâm, trông có vẻ vô
cùng mệt mỏi.
“Sao vậy?” Tôi có ý mời anh ta vào
trong rồi hãy nói nhưng anh ta vẫn đứng
nguyên chỗ cũ, đưa những thứ trong tay ra
cho tôi rồi nói: “Mấy ngày nay ð thủ đô,
giám đốc Phó phải đi xã giao nhiều nên
cũng phải uống rất nhiều rượu. Dạ dày
giám đốc bị xuất huyết rất nặng, tối qua
giám đốc sợ mợ lo lắng nên mới một mình
tới khách sạn.”
Tôi kinh ngạc không nói gì, tiếp tục
nghe Trần Văn Nghĩa nói.
“Giám đốc không cho tôi tới đây tìm
mợ nhưng chuyện này kéo dài rất lâu rồi,
giám đốc cũng không muốn đi viện. Tôi sợ
chuyện này nếu còn tiếp tục thì sức khỏe
giám đốc sẽ bị ảnh hường rất nhiều. Mợ có
thể đi khuyên giám đốc được không?”
Tôi mím môi, cảm thấy hỗn loạn trong
lòng: “Anh ấy bị vậy từ khi nào?”
“Bốn năm trước, sau khi mợ đi giám
đốc đã bị như vậy rồi. Giám đốc hầu như
dành hết tâm huyết cho công việc, không
quan tâm gì tới sức khỏe của mình. Có khi
giám đốc uống rượu suốt cả đêm. Có mấy
lần dạ dày xuất huyết, giám đốc tới bệnh
viện khám, bác sĩ dặn không được đụng tới
rượu nữa nhưng giám đốc không nghe, vẫn
uống rất nhiều. Mợ chủ, mợ là người rõ
nhất vị trí của mợ trong lòng giám đốc”
Tôi đón lấy chỗ đồ ăn trong tay anh ta,
nói: “Lát nữa tôi sẽ tới đó, anh đưa thẻ
phòng cho tôi. Quay về anh cứ nghỉ ngơi
cho tốt đi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Thấy tôi đồng ý, anh ta vui mừng, cười
tươi như là một đứa trẻ rồi đưa thẻ phòng
cho tôi: “Vậy mợ qua sớm nhé.”