Chương : 330
Chương 330: Trờ về thủ đô (S)
“Em sẽ nói với anh ấy.”
Anh im lặng một lúc, gật đầu và ký
tên.
“Dự định trong tương lai của em là
gì?” Anh nói, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Em còn chưa biết!” Thẩm Minh
Thành và Phó Thắng Nam lần lượt xuất
hiện, tôi tiếp tục ð trong khách sạn, có lẽ
vẫn không thoát khỏi những lời đàm tiếu.
Anh gật đầu: “Sau này vẫn sẽ giữ liên
lạc.”
Tôi mỉm cười yếu ớt: “Cây trong sân
vườn vẫn cần anh chăm sóc. Em không
định bán nhà ở Hoàng An, sau khi Tuệ
lên đại học và có cuộc sống riêng, có
lẽ em vẫn muốn quay lại Hoàng An, đây là
nơi em lớn lên, cũng là chỗ cuối cùng em
đặt chân đến”
Anh gật gật đầu, mìm cười, nói: “Có
thời gian thì cùng nhau ăn cơm. Mặc Bạch
vẫn chưa biết tụi em chuyền đi. Tình cảm
của bọn nhỏ tốt lắm. Ít nhất cũng phải để
bọn chúng tạm biệt nhau đàng hoàng
chứ”
Sau khi đồng ý, tôi trở về, đã là cuối
tháng 8 rồi, trái cây hoặc rau trồng ð sân
sau đã chín. Vốn dĩ, vào thời điểm này, nên
gieo nhiều hạt hơn.
Nhưng bây giờ tôi muốn rời khỏi đây,
nên tôi không thể trồng nữa.
Tôi không lấy quần áo và hành lý của
Tuệ Minh, cũng không lấy của tôi. Tôi chỉ
lấy theo một vài thứ đề thay.
Hẹn khoảng cuối tuần cùng nhau ăn
tôi đã nói trước với Tuệ Minh về việc
chuyển đi nên con bé đã có chuẩn bị,
nhưng vẫn không thoải mái.
Con bé vốn rất ầm ï, đột nhiên bắt đầu
hiểu chuyện, kín đáo đưa cho Mặc Bạch
tiền mừng năm mới và những thứ yêu
thích, nhẹ giọng nói: “Mẹ nói chúng tớ
không mang những thứ này theo được,
cậu giữ giúp tớ nhé, đợi sau này tớ quay về
tìm cậu lấy lại.”
Mặc Bạch trước nay luôn trầm mặc,
bây giờ lại càng im lặng, ngầng đầu nhìn
tôi nói: “Cô Hinh ơi, khi nào thì cô và Tuệ
Minh quay lại ạ?”
Tôi không thề trả lời câu hỏi này ngay,
suy nghĩ một chút, nói: “Tết đi, thỉnh
thoảng cô và Tuệ Minh sẽ về.”
Thằng bé nghe nói chúng tôi sẽ trở lại,
trên môi nỡ một nụ cười hiếm thấy: “Vậy thì
cha và cháu sẽ chờ mọi người về đón tết
thu ở Hoàng An.”
Suýt nữa thì tôi quên mất, tết trung
thu cũng sắp đến rồi, một lúc sau mới gật
đầu nói: “Được rồi, đến tết trung thu, cô và
Tuệ Minh sẽ về.”
Nghe câu trả lời này, hai đứa trẻ thấy
dễ chịu hơn.
Chương Nam nãy giờ không nói lời
nào, sau một hồi im lặng, anh nhìn tôi, nói:
“Em định về thù đô sao?”
Tôi lắc đầu: “Có lẽ tạm thời sẽ không
đi”
Lúc trước, Tuệ Minh còn nhỏ, tôi chưa
bao giờ đưa con bé về thành phố Giang
Ninh. Bây giờ lớn hơn một chút, tôi muốn
đưa con bé đến thành phố Giang Ninh để
gặp Vũ Linh.
Nhiều năm rồi, tôi chưa từng nói với
con bé, giờ không biết phải nói sao.
Nói lời chào tạm biệt, khi tôi trờ về sau
bữa tối, Tuệ Minh cứ ôm lấy tôi, có chút u
sầu, tôi biết, con bé không nỡ rời khỏi nơi
này.
Dỗ con bé ngủ rồi tôi mới gọi Phó
Thắng Nam.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của
anh trầm thấp và từ tính: “Anh vừa lấy điện
thoại ra định gọi cho em thì em đã gọi rồi.
Chúng ta có tính là tâm linh tương thông
không?”
Tôi mỉm cười, nhìn vầng trăng sáng
treo cao ngoài cửa sổ, nói: “Em nghỉ việc
trong khách sạn rồi.”
Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên,
nhàn nhạt mỡ miệng: “Chà, với kiến thức
và tầm nhìn của em, ở lại khách sạn là che
khuất tài năng đấy
Tôi mỉm cười, đây có tính là một lời
khen không?
“Em tính đi đâu?” Anh nói, giọng nhẹ
nhàng.
“Em vẫn chưa nghĩ kỹ!” Bây giờ tôi
mới cần thận nghĩ về tương lai của Tuệ
Minh. Hoàng An cái gì cũng tốt, nhưng đối
với tương lai của Tuệ Minh, dưỡng như
không phải lý tường nhất. Con bé có thể có
một tương lai tốt hơn, tôi nhất định phải
cân nhắc chu toàn cho con bé.
“Đi đâu anh cũng sẽ ủng hộ em, em
đừng quên, Tuệ Minh cũng là con gái nuôi
của anh” Anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng
ôn hòa, có chút trầm tĩnh.
Tôi thất thần vài giây, gật đầu: “Được!”
So với trước đây, sự hòa hợp hiện giờ
thật sự vô cùng lý tưởng, anh ấy không ép
tôi phải đi chỗ này chỗ kia mà kiên nhẫn để
lại ý kiến và hướng dẫn tôi, nói thật là tôi
rất thích cách hòa hợp này.
Cúp điện thoại, tôi đặt vé máy bay tới
thành phố Giang Ninh, ð Hoàng An không
có sân bay, phải đi ô tô mất nửa tiếng để
đến nội thành.
Tháng 9, tôi đến thành phố Giang
Ninh, Tuệ Minh lần đầu tiên đến đây, vừa
xuống máy bay đã đi vòng quanh và có
chút kích động nói: “Mẹ, nơi này rộng lớn
quá”
Tôi mỉm cười và đưa con bé đến
chung cư Hương Uyển, khi rời đi năm đó,
tôi mua một căn nhà, đề lại căn nhà của Vũ
Linh cho Tuệ Minh.
Chìa khóa ð chỗ tôi, trong căn hộ có
hình ảnh của Tuệ Minh và tôi, Tuệ Minh
thích thú lắm, đi một vòng quanh nhà, thấy
tấm ảnh đầu giường trong phòng ngủ, con
bé chạy tới hỏi tôi: “Mẹ ơi, dì chụp ảnh
chung với mẹ là ai vậy?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ, dễ thương
thắc mắc, trong lòng tôi hơi đau nhói,
tôi cầm lấy khung ảnh trên tay con bé, nhìn
chúng tôi trong ảnh đang cười vui vẻ, an
yên.
Bức ảnh này được chụp vào năm
chúng tôi tốt nghiệp đại học. Năm đó, Vũ
Linh làm việc trong một quán bar.
Tiết kiệm tiền và đưa tôi đến studio đề
chụp bộ ảnh này, cô ấy nói rằng luôn phải
lưu giữ một số kỷ niệm thời gian, nếu
không khi về già, sẽ quên mất chính mình
khi còn trẻ.
Đúng vậy!
Cũng nên lưu giữ một số kỷ niệm thời
gian, hoặc bạn sẽ quên bạn đã từng là ai.
“Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?” Tuệ Minh
nói, giọng nói mềm mại, tôi ngồi xổm
xuống và ôm con bé, cảm thấy khó chịu
kinh khủng.
“Tuệ Minh, ngày mai mẹ dẫn con đi
gặp dì này, được không?” Tôi không đến
đây đây bốn năm rồi, không biết cô ấy thế
nào rồi?
Tuệ Minh gật đầu, nhìn Vũ Linh trong
bức ảnh, gật đầu, giơ tay lau nước mắt cho
tôi: “Được ạ!”
Ôm con bé vào lòng, tôi kìm nén cảm
xúc: “Tuệ Minh, dì này là người quan trọng
nhất với mẹ, và cũng là người quan trọng
nhất với con. Con hứa với mẹ, sau này con
đừng gọi là dì, hãy gọi là mẹ, được
không?”
Con bé thắc mắc hỏi: “Tại sao? Mặc
Bạch nói chỉ có thể có một mẹ và một ba.
Con gọi người khác là mẹ, vậy gọi mẹ là
gì?”
“Tuệ Minh, mỗi người chúng ta đều
khác nhau, con và Mặc Bạch cũng khác
nhau, con là con gái, thằng bé là con trai,
thằng bé chỉ có một mẹ, nhưng con có hai
mẹ, dì này đối với mẹ là người quan trọng
nhất. Tên dì ấy là Vũ Linh, con phải nhớ kỹ,
biết không? ”
Tôi không thể nói với Tuệ Minh rằng
con bé không phải do tôi sinh ra, nhưng tôi
không muốn con bé không có ấn tượng gì
về Vũ Linh. Con bé không có ký ức trước
năm bốn tuổi, nhưng sau khi bốn tuổi, con
bé có thể nhớ mọi thứ về Vũ Linh.
Con bé có vẻ mông lung, nhưng lại rất
nghiêm túc nhìn tôi, sau khi suy nghĩ xong
liền gật đầu: “Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ,
từ nay con sẽ gọi dì này là mẹ Vũ Linh,
được không?”
Tôi gật đầu.
Ồn định lại, ngày hôm sau.
Tôi cùng Tuệ Minh bắt taxi đến nghĩa
trang, sau một thời gian dài, nghĩa trang
hình như được mờ rộng ra, bên trong ngày
càng có nhiều bia mộ.
Trong bốn năm, có bao nhiêu người
đã mất đi người thân, người họ yêu thương
nhất.
Trước cửa hàng hoa ngoài nghĩa
trang, một người phụ nữ trung tuổi mua
hoa, thấy tôi đi cùng con, bà không khỏi
buột miệng hỏi: “Có muốn một bó hoa cúc
trắng không?”
Tôi cười, lắc đầu, dẫn Tuệ Minh vào
cửa hàng hoa, nói: “Ông chủ, tôi muốn tự
mình chọn, có được không?”