Chương : 344
Chương 344: Đi khỏi nhà họ Phó (B)
“Những gì Tồng giám đốc Phó nói đều
đúng, tôi có thể tự hiều!” Sau đó, tôi lên xe.
Trần Văn Nghĩa bối rối, nhưng lại
không thể ngăn cản tôi, vì vậy anh ta đành
phải lái xe đi theo sau.
Trước đây, Thẩm Minh Thành từng
sang tên một căn hộ tại Hà Nội cho tôi, tôi
vốn tường mình sẽ không cần nó, vậy mà
hôm nay lại trực tiếp bắt taxi đến chỗ này.
Nơi đó cách trung tâm thành phố
không xa, rộng một trăm năm mươi mét
vuông và được trang trí rất kiều cách, có lẽ
vì mấy năm nay không có người ð nên
không gian xung quanh bị bám đầy bụi
bân. Nhớ nhé, chúc luôn vui
Không ngờ người đầu tiên đến đây lại
là Cố Diệc Hàn, tôi đã cảm thấy hơi lạnh
run khi nhìn thấy anh ta.
Vì vậy, trong lòng tôi dần trở nên chán
ghét, lời nói cũng trở nên không thân thiện:
“Anh đến đây làm gì?”
Anh ta vui vẻ nhướng mày nhìn tôi,
sau đó lại ngắm căn hộ một cách hài lòng:
“Em sống ở đây có quen chưa?”
Tôi mím môi: “Có việc gì không?”
Anh ta cũng không khó chịu chỉ vì thái
độ của tôi, thậm chí trông anh ta càng vui
vẻ hơn: “Anh vào trong ngồi được không?”
Tôi bước sang một bên để anh ta có
thể đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sô
pha, tôi không rót nước, và cũng không
định mời anh ta bất cứ thứ gì.
Ánh mắt Cố Diệc Hàn hơi lạnh lùng,
lần trước từ biệt nhau xong thì tình cảm
ngày xưa của tôi đã tiêu hao không ít.
Anh ta nhướng mày nhìn tôi rồi đi
thằng vào vấn đề chính: “Bốn năm trước,
sau khi chúng ta chào tạm biệt nhau tại Mỹ
thì không lâu sau, anh cũng trờ về Việt
Nam. Biết em rời khỏi nhà họ Phó nên anh
đã tìm em khắp nơi, anh đã thường nghĩ
em ở đâu? Sống như thế nào? Hằng năm
anh đều lang thang ở các thành phố khác
nhau, muốn tìm em rồi lại sợ tìm được
em…”
Giọng điệu anh ta cực kỳ bình thản, lời
nói cũng không mang theo sự lạnh lùng,
ngược lại còn có chút dịu dàng: “Thẩm
Xuân Hinh, em không biết được anh nhớ
em đến mức nào đâu.”
Nếu là bốn năm trước xảy ra cuộc gặp
gỡ này, tôi nghĩ tôi sẽ bình tĩnh hỏi anh ta
về vụ tai nạn xe cộ đó. Vì sao anh ta lại đi
đến Mỹ? Vì cái gì chưa chết mà còn có thể
trờ về?
Nhưng bây giờ, tôi không muốn biết
những câu trả lời này nữa, tôi chỉ muốn anh
ta rồi khỏi đây nên bình tính nói: “Tôi
không biết lý do anh cứ mãi dây dưa tôi là
gì, nếu muốn hợp tác với nhà họ Mạc
thông qua tôi thì tôi thấy anh mơ tường xa
quá rồi đó. Bốn năm trước, tôi đã không
liên quan gì đến gia đình họ Mạc, bây giờ
cũng sẽ không quay về nhà đó. Nếu là nhà
họ Thầm, tôi nghĩ Thầm Minh Thành chán
ghét anh chẳng thua kém gì Phó Thắng
Nam đâu, cho nên anh ấy càng không
muốn hợp tác với anh. Vì vậy, anh có dây
dưa gì tôi thì cũng chẳng có tác dụng nào
cả.”
Nếu đã là nhà kinh doanh thì tôi sẽ
phân tích lợi ích dựa trên tiêu chí đó.
Bầu không khí trong phòng khách trờ
nên im ắng lạ thường, Cố Diệc Hàn đột
ởớ
nhiên năm lây cô tay tôi rồi áp nó vào bụng
anh ta, anh ta muốn tôi sờ vào cơ thề rắn
chắc đó.
Tôi bỗng dưng chạm vào một vết sẹo.
“Bốn năm trước, anh đã đón em từ
bệnh viện trờ về, bời vì lúc ấy, em mất đứa
nhỏ nên tinh thần không được tỉnh táo,
thỉnh thoảng hay ngồi ngơ ngác ở trên ban
công. Nếu xung quanh không có ai thì em
sẽ tìm mọi cách đề trèo lên cửa sồ rồi nhảy
xuống, vì sợ em tự làm khổ mình nên anh
đã thuê người đóng chặt hết tất cả các
cửa sồ có trong biệt thự. Sau đó, nửa đêm
em lại hứng lên đi tìm dao đề cứa vào cồ
tay, em vừa khóc thảm thiết vừa kéo góc
áo của anh đề đòi lại đứa bé. Lần đó, suýt
chút nữa em đã tự làm mình bị thương, anh
thấy vậy thì lập tức chạy đến giật con dao
trên tay em, ai ngờ nó lại xẹt ngang bụng
anh, em thấy máu nên cũng sợ đến ngất
cứ“
đi.”
Giọng điệu của anh ta cực kỳ nhẹ
nhàng bình thản, nhưng tôi lại thấy tim
mình nhói đau, thời gian trôi qua quá
nhanh khiến tôi gần như quên mất khoảng
thời gian đó.
Anh cười: “Sau khi em tỉnh lại, anh đã
nhờ người cất hết dao và các dụng cụ sắc
nhọn khác trong nhà. Anh vốn nghĩ không
có những thứ này thì em sẽ không tự làm
hại mình nữa, thế nhưng em lại tiếp tục
muốn đập đầu vào tường đề chết đi. Chỉ vì
muốn em sống sót, anh đã canh giữ em
mỗi ngày mà không ngủ, sợ em nghĩ quần
rồi làm bậy.”
Nếu đã đối mặt với những tháng ngày
mệt mỏi, người ta sẽ luôn chọn cách quên
nó đi.
Khi anh ta đề cập chỉ tiết đến chuyện
đó, tim tôi đột nhiên đau nhói nhưng lại
ý
không nói được lời nào.
Tôi rút tay về, mờ miệng nói lời cảm ơn
rồi chọn cách im lặng.
Cố Diệc Hàn mìm cười, tôi không nhìn
ra được cảm xúc của anh ta: “Sau đó, em
dần dần hồi phục từng ngày, anh vốn
tường rằng Phó Thắng Nam đã làm tồn
thương em đến vậy thì em sẽ không nhớ
tới anh ta nữa. Anh biết em không có tình
cảm với anh, nhưng vậy thì có sao? Chúng
ta còn rất nhiều thời gian, chỉ cần anh cố
gắng thì có thể chậm rãi có được tình yêu
của em, nhưng không ngỡ cuối cùng em lại
lựa chọn anh ta.”
Cố Diệc Hàn cười mỉa mai: “Thẩm
Xuân Hinh, em đúng là đã quên đi vết sẹo
của em rồi, em đã quên cả những nỗi đau
cu.
Tôi không có cách nào đề phản bác lại
lời của anh, cho nên tôi chỉ biết mím môi im
không nói được lời nào.
Tôi rút tay về, mờ miệng nói lời cảm ơn
rồi chọn cách im lặng.
Cố Diệc Hàn mìm cười, tôi không nhìn
ra được cảm xúc của anh ta: “Sau đó, em
dần dần hồi phục từng ngày, anh vốn
tường rằng Phó Thắng Nam đã làm tồn
thương em đến vậy thì em sẽ không nhớ
tới anh ta nữa. Anh biết em không có tình
cảm với anh, nhưng vậy thì có sao? Chúng
ta còn rất nhiều thời gian, chỉ cần anh cố
gắng thì có thề chậm rãi có được tình yêu
của em, nhưng không ngỡ cuối cùng em lại
lựa chọn anh ta.”
Cố Diệc Hàn cười mỉa mai: “Thẩm
Xuân Hinh, em đúng là đã quên đi vết sẹo
của em rồi, em đã quên cả những nỗi đau
cũ.”
Tôi không có cách nào đề phản bác lại
lời của anh, cho nên tôi chỉ biết mím môi im
c(/
lặng.
Anh ta cười lạnh lùng: “Anh không
muốn làm tồn thương em, nhưng Thầm
Xuân Hinh, em có biết anh đã vượt qua cái
đêm mất cha mẹ mình như thế nào không?
Mỗi đêm anh đều mơ thấy bọn họ, mẹ anh
hiện về kêu khổ vì lạnh, cha anh lại nói ông
ấy đang rất cô đơn. Trong căn phòng rộng
lớn của mình, anh thường xuyên tỉnh giấc
và không thề nào chợp mắt được. Anh luôn
nghĩ nếu em có thề ở bên anh như cách
anh đối xử với em lúc trước, có lẽ anh sẽ
không phải đau khổ đến như thế. Thế
nhưng, mỗi khi anh thức dậy vào nửa đêm,
căn phòng ấy vẫn trống rỗng, vẫn không
có ai ð cạnh anh.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ:
“Em có biết sự đau khổ khi một mình ở
trong bóng tối là như thế nào không?”
Tôi mím môi thật chặt, câu xin lỗi cứ
` /
khắc khoải trong lòng mà không nói ra
được.
“Thầm Xuân Hinh, em không biết gì
cả! Khi xưa anh yêu em bao nhiêu thì bây
giờ lại hận em bấy nhiêu.”
Cuối cùng những lời này cũng được
nói ra từ miệng Cố Diệc Hàn, tôi sững sờ
ngồi trên ghế sô pha, một lúc lâu mới tình
táo lại.
Khi tôi học vật lý ở trường phổ thông,
có một chương nói về định luật bảo toàn
cơ năng, sau này chủ nghĩa duy vật trong
triết học cũng nhắc đến nguyên lý bảo
toàn của mọi vật.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi luôn nghĩ
về những kiến thức liên quan đến thiên văn
và địa lý, luôn so sánh các mốc thời gian
khác nhau đề nghiên cứu về mọi việc xảy
ra xung quanh. Bây giờ, khi tôi nhớ lại thì
đã muộn màng quá rồi. Hóa ra chúng ta
cần dùng cả đời đề thấu hiều tất cả các
kiến thức được học trên ghế nhà trường.
Trên thế giới này làm gì có tình yêu và
sự quan tâm nào được cho đi mà không
cần nhận lại? Đó chẳng qua chỉ là sự trao
đổi tình cảm thôi, có đi có lại. Nếu bạn tận
hường tình yêu và sự nuông chiều một
cách vô cớ mà không chịu đáp lại, vậy thì
bạn sẽ phải lo lắng suốt đời.
Tôi sợ cà đời này mình không dám
gặp lại Cố Diệc Hàn nữa.
Anh ta đã đúng, anh ta đã kéo tôi ra
khỏi địa ngục. Tại sao tôi lại không sẵn
sàng đưa tay ra khi anh ấy ð trong hoàn
cảnh tương tự?
Cố Diệc Hàn nói xong thì lập tức bỏ đi,
tôi ngồi trong phòng khách thức trắng cả
một đêm. Tôi không đủ tư cách đề đánh
giá Cố Diệc Hàn đúng hay sai, hành động
của anh ta chỉ vì muốn làm nguôi ngoai nỗi
4
ấm ức trong lòng.
Tháng chín ở Hà Nội không lạnh, thế
nhưng những làn gió mát về đêm cũng đủ
khiến người ta khó chợp mắt.
Tôi mất ngủ.
Phó Thắng Nam tìm đến đây là điều
bình thường, tôi không cảm thấy bất ngờ
cho lắm.
Tuệ Minh được người trông trẻ lo việc
đưa đón, cho nên tôi cũng không cần lo
lắng làm gì.
Chỉ qua một đêm ngắn ngủi mà Phó
Thắng Nam đã có mặt trước cửa vào lúc
bảy giờ sáng, tôi vẫn còn ngồi trên ghế sô
pha, mấy tiếng đồng hồ ngồi yên một chỗ
khiến cơ thề tôi trở nên cứng đờ và tê dại.