Chương : 346
Chương 346: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (2)
Tôi ôm Tuệ Minh ngồi trong taxi rồi gọi
cho Cố Diệc Hàn.
Anh ta rốt cuộc cũng bắt máy, trông
có vẻ bận rộn lắm, tôi có thể nghe được
tiếng lật hồ sơ thông qua điện thoại, thế
nhưng giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng::
“Em đã ăn gì chưa?”
“Chúng ta gặp nhau đi!” Tôi nói, chiếc
xe đã hướng đến tập đoàn Cố Nghĩa.
Đầu dây bên kia im lặng, anh ta nói:
“Được rồi!”
Xe đậu trước cửa công ty, Tuệ Minh
gục đầu vào vai tôi ngủ sau khi đã khóc
xong.
Khu vực tiếp khách ð sảnh dưới của
tập đoàn Cố Nghĩa khá rộng lớn, còn có
tận hai nhân viên lễ tân đứng chăm sóc và
hướng dẫn khách hàng.
Tôi không tiến lên hỏi bọn họ làm gì,
dựa vào sự hiểu biết của tôi về Cố Diệc
Hàn thì anh ta sẽ tự mình đi xuống.
Khoảng năm phút, anh ta bước đến
trước mặt tôi.
Cố Diệc Hàn nhìn thấy Tuệ Minh đã
ngủ say thì anh ta cau mày, sau đó đưa tay
ra định bế con bé nhưng lại bị tôi né tránh:
“Tìm chỗ nào đó đi, hay anh muốn nói
chuyện ở đây?”
Việc anh ta xuất hiện đã thu hút sự
chú ý của mọi người trong và ngoài công
ty.
Anh ta nhíu mày: “Đến phòng làm việc
của anh đi, trong đó có phòng nghỉ, đề con
bé nằm trên giường ngủ cho thoải mái.”
Nhớ nhé, chúc luôn vui
Tôi gật đầu rồi không tình nguyện mà
đưa Tuệ Minh cho anh ta bồng, sau đó đi
theo anh ta lên lầu bằng thang máy dành
cho khách V.I.P.
Bốn năm không gặp, tập đoàn Cố
Nghĩa đã lớn gấp đôi so với trước đây,
ngay cả phòng làm việc của Tổng giám
đốc cũng trờ nên sang trọng hẳn.
Sau đi đặt Tuệ Minh lên giường thì tôi
cũng ngồi vào phòng khách, anh ta đề thư
ký của mình rót trà cho tôi. Bởi vì đây là lần
đầu tôi đến đây nên không thể không
ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trông tôi
giống như một con cừu non vậy.
“Lát nữa muốn ăn gì?” Cố Diệc Hàn
dường như không quan tâm tại sao tôi đến
tìm anh ta mà chỉ hỏi tôi muốn ăn gì.
Tôi mím môi trả lời: “Nếu anh muốn trả
thù hay muốn khiến tôi phải khổ sờ, tôi sẽ
chấp nhận vô điều kiện. Tuy nhiên, Cố Diệc
Hàn, trẻ con vô tội mà, tôi trở về cũng chỉ
vì một mục đích duy nhất. Tôi chỉ muốn đề
Tuệ Minh được sống tốt hơn, để con bé có
một tương lai tươi sáng hơn. Con bé chỉ là
một đứa con nít mà thôi, nó chằng biết cái
gì cả, nhưng anh là người lớn mà. Dù có ác
đến đâu thì cũng đâu cần làm tồn thương
người vô tội, nhất là một đứa trẻ.”
Cố Diệc Hàn cau mày, anh ta không
hiều những lời của tôi nói nên hỏi lại: “Trả
thù? Khiến em phải khổ sờ? Tại sao anh
phải làm như vậy?”
Tôi nhún vai: “Tôi biết là anh chán
ghét tôi, hận tôi, tôi cũng tình nguyện nhận
hết mọi thứ. Nhưng mà đứa nhỏ vốn vô tội,
tôi không muốn làm liên lụy đến con bé.”
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi ngầng
đầu nhìn tôi: “Em cho rằng việc Tường Vân
Nam tự tử rồi lan truyền tin tức đến phóng
viên là do anh làm sao?”
“Không phải à?” Tôi không quen biêt
nhiều người, cho nên người có thể khuyến
khích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồ
đề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôi
không thề nghĩ ra được người nào cả.
Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sau
đó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, xem ra trong lòng em, trông anh thật
buồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờ
nên dơ bần đến thế?”
“Không phải là dơ bần, dù sao anh
cũng là một người kinh doanh nên vốn dĩ
cũng không thiếu tiền, chẳng qua anh
không cam lòng và oán hận tôi nên mới
làm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũng
được, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiều
năm như vậy, không phải muốn lợi dụng bà
ta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôi
nói thật, anh không cần phải làm thế, dù
không ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó
“Không phải à?” Tôi không quen biêt
nhiều người, cho nên người có thề khuyến
khích Tường Vân Nam tự hủy hoại tiền đồ
đề vu oan cho tôi, ngoài anh ta ra thì tôi
không thề nghĩ ra được người nào cả.
Anh ta đột nhiên cười lạnh lùng, sau
đó khinh thường nhìn tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, xem ra trong lòng em, trông anh thật
buồn cười làm sao. Từ bao giờ mà anh trờ
nên dơ bần đến thế?”
“Không phải là dơ bần, dù sao anh
cũng là một người kinh doanh nên vốn dĩ
cũng không thiếu tiền, chẳng qua anh
không cam lòng và oán hận tôi nên mới
làm vậy thôi. Anh muốn làm gì tôi cũng
được, anh liên lạc với Phó Bảo Hân nhiều
năm như vậy, không phải muốn lợi dụng bà
ta đề đuồi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Tôi
nói thật, anh không cần phải làm thế, dù
không ở trong nhà họ Phó thì tôi và Phó
Bạn đang đọc tại
Thắng Nam cũng có thề ờ bên cạnh nhau.
Ngoài ra, Phó Thắng Nam chỉ kính trọng
Phó Bảo Hân bởi vì bà ta là cô của anh ấy
mà thôi. Tuy nhiên, đã là con người thì ai
cũng sẽ có một ranh giới mà người khác
không thể vượt qua, một khi chạm đến nó
thì anh và tôi cũng biết anh ấy có thề làm
gì rồi đấy.”
Anh ta cười một cách châm chọc, đôi
mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi: “Thầm
Xuân Hinh, em thông minh hơn so với
trước đây rồi.”
Tôi mím môi, tôi không nghĩ là anh ta
đang khen tôi.
Cố Diệc Hàn dừng lại một chút, hai
chân bắt chéo vào nhau rồi thản nhiên nói:
“Anh đã gợi ý chuyện này cho Phó Bảo
Hân từ lâu, mục đích rất đơn giản, anh
không muốn em tiếp tục ð cạnh Phó
Thắng Nam. Anh cảm thấy rất ghen tị, còn
về phần Tường Vân Nam, anh cảm thấy em
nghĩ quá nhiều nên mới vu oan cho anh rồi.
Chuyện này không liên quan gì đến anh.
Tin hay không thì tùy thuộc vào em. Hơn
nữa, anh biết đối với em thì Tuệ Minh quan
trọng đến mức nào, cho nên anh sẽ không
ra tay với con bé, anh sẽ bảo vệ nó. Anh
không muốn em phải đau khổ, Xuân Hinh,
anh yêu em. Bốn năm trước anh yêu em,
bây gið cũng vậy, anh sẽ xử lý chuyện của
Tường Vân Nam. Chỉ cần em không ở cạnh
Phó Thắng Nam nữa, em tin anh đi, cuộc
sống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp, anh
sẽ khiến tương lai của Tuệ Minh tốt đẹp
hơn, anh sẽ cho con bé những gì nó cần.”
Tôi nhướng mày bời không cảm thấy
những lời này êm tai một chút nào, cho
nên tôi lạnh lùng nói: “Không cần…”
“Cô Helen, cô đến rồi!” Một giọng nói
vang lên từ ngoài cửa.
Helen!
Tôi sửng sốt trong giây lát, trái tim đột
nhiên run rầy, khi tôi quay lại thì không biết
từ lúc nào, một Helen có mái tóc màu vàng
kim đã đứng sẵn ở cửa.
Khác hẳn với lần đầu tôi nhìn thấy cô
ấy, Helen đã tăng cân hơn lúc trước, cái
bụng hơi phình to như đang mang thai, mái
tóc dài vàng óng được buộc lên gọn gàng.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi bằng đôi mắt
xanh biếc.
Tôi đứng dậy, theo bản năng mà mở
miệng: “Helen!”
Cô ấy ngạc nhìn nhìn tôi, sau đó hai
mắt cũng ngấn nước: “Cô có quen biết
Hàn sao?”
Helen nhìn Cố Diệc Hàn, giọng nói có
chút khàn khàn: “Cho nên, căn phòng anh
ngăn không cho em vào là của cô ấy?
ười phụ nữ mà anh cố gắng hết sức đề
bảo vệ là cô ấy sao? Người phụ nữ mà anh
gọi tên và nhung nhớ mỗi đêm cũng là cô
ấy chứ gì?”
Cố Diệc Hàn cau mày, vẻ mặt anh ta
không được vui: “Ai cho cô vào?” Giọng
điệu cực kỳ chán ghét.
Helen mỉm cười, nhưng ánh mắt của
cô ấy lại trở nên chua xót: “Muốn em rời
khỏi đây hả? Anh muốn em đi chỗ khác đề
anh và cô ấy có thể ð bên nhau đúng
không?”
Tôi mím môi, sau đó lại nghe được
phòng ngủ truyền đến tiếng động nhỏ, có
lẽ bên ngoài quá ồn nên Tuệ Minh đã tỉnh
giấc rồi.
Tôi đứng dậy mà không định giải thích
điều gì, chỉ kịp nhìn Helen: “Tôi xin lỗi vì đã
xuất hiện ð nơi này. Tôi có gia đình và một
đứa con rồi, hơn nữa, tôi cũng yêu người
khác.”
Nói xong thì lập tức xoay người đi vào
bên trong, Tuệ Minh tình dậy rồi, thân thề
nhỏ nhắn của con bé nằm úp xuống
giường khiến mái tóc trở nên rối tung.
Khi thấy tôi, con bé lập tức ngồi bật
dậy rồi lào đảo vọt đến: “Mẹ, có phải vì
con mà mẹ đã cãi nhau với ai đó không?”
Tôi sững sờ, sau đó lắc đầu rồi bế con
bé lên: “Không phải, Tuệ Minh không liên
quan gì cả, đây là việc riêng của người
lớn.”
Con bé dường như có chút tự trách
mình, cho nên nó vùi đầu vào lòng tôi mà
nghẹn ngào nói: “Mẹ, có phải con đã gây
ra nhiều chuyện cho mẹ không?”
Tôi lắc đầu, bỗng dưng cảm thấy vừa
xót xa vừa hụt hãng, tôi muốn dẫn Tuệ
Minh về Hà Nội đề cho con bé một tương
lai xán lạn hơn. Thế mà bây giờ lại xảy ra
nhiều chuyện như vậy, có phải tôi đã chọn
sai rồi không?
Ra khỏi phòng khách, tâm trạng của
Helen cực kỳ tồi tệ, cô ấy nhìn tôi bằng ánh
mắt không còn thân thiện như bốn năm
trước.
“Cô đã có gia đình và con riêng rồi, tại
sao cô vẫn xuất hiện trong cuộc sống của
anh ấy? Cô không biết đâu, sự xuất hiện
của cô đã phát nát những mộng tường tốt
đẹp của tôi!”
Cố Diệc Hàn lạnh lùng nhìn Helen:
“Đủ rồi! Đây là công ty, không phải nơi đề
cô làm xằng làm bậy.”
Helen chế nhạo: “Làm xằng làm bậy
hả? Anh mà cũng cần thề diện à? Cố Diệc
Hàn, người tán tỉnh em trước là anh, người
muốn nói kết hôn với em cũng là anh!
Trong bốn năm, tất cà những ảo tường đẹp
đẽ của em về hôn nhân và tình yêu đều bị
anh phá hỏng hết. Anh đã cho em trải
nghiệm khủng khiếp nhất, nhưng bây giờ
anh lại ghét bỏ em vì em suốt ngày dính
lấy anh sao?”